Trước khi kiếm hạ xuống, một thân ảnh nho nhỏ chắn ở trước người A Nô Bỉ, sắc mặt A Nô Bỉ biến đổi, theo bản năng duỗi tay đem người kéo xuống hộ vào trong lòng ngực.
Tiểu Linh Đang nhắm chặt mắt, hàng mi mỏng dài run rẩy một chút, kiếm không có chém xuống như trong tưởng tượng, ngược lại rơi vào một cái ôm ấm áp, Tiểu Linh Đang mở mắt, thấy gương mặt gần trong gang tấc, ngẩn ra một chút, đồng thời cũng lấy lại tinh thần, vội vàng xem xét thân thể của người nọ, "Ngươi không sao chứ?"
Nhìn thấy kiếm kia không có hạ xuống người A Nô Bỉ, Tiểu Linh Đang thở nhẹ nhõm một hơi, lúc này hắn mới chú ý tới, tông chủ hắn đang đấu cùng một phen lợi kiếm, đợi đến khi hắn nhìn thấy rõ thanh kiếm kia, trong lòng đại hỉ, đó là Nhược Hư kiếm! Khó trách kiếm của tông chủ không có hạ xuống.
A Nô Bỉ khó thở nói: "Không phải bảo ngươi tìm một chỗ trốn đi sao, còn chạy ra đây làm cái gì, đưa nhiều thêm một đầu người cho tông chủ ngươi à?"
Nghe hắn tức giận mắng mình, Tiểu Linh Đang cũng không sinh khí, nhìn miệng vết thương trên người hắn, chỉ có thể mang theo khóc nức nở nói: "Thực xin lỗi, đều do ta vô dụng, không ngăn cản được tông chủ, cũng hại ngươi bị thương, ngươi tức giận liền mắng ta là được."
A Nô Bỉ vốn muốn mắng, vừa yếu vừa xuẩn, bây giờ như nào còn biến thành cái khóc thút thít bao, nhưng nhìn lên thấy vành mắt hắn ửng đỏ, hai tròng mắt ươn ướt, lời A Nô Bỉ vừa định trách mắng lăn lộn trong cổ họng một hồi, cuối cùng vẫn là nuốt xuống.
Tính tính, nhìn ở phân thượng muốn cứu mình, liền không mắng hắn.
A Nô Bỉ nhìn lướt qua thanh kiếm đang triền đấu cùng Bạch Tà cách đó không xa, "Còn không mau mang ta rời đi, kiếm kia căng không được bao lâu, mấy cái tên tu sĩ sợ chết đó cũng đều đã đi hết, ngươi còn định tiếp tục ở chỗ này chờ tông chủ ngươi quay lại giết chúng ta?"
Tiểu Linh Đang phản ứng lại, định đỡ người rời đi, nhưng A Nô Bỉ so với hắn muốn cao hơn nửa cái đầu, hắn đỡ có chút cố hết sức, nhỏ giọng khô khốc nói: "Ngươi có thể biến trở lại hình mèo kia được hay không, có chút nặng."
Mèo gì chứ? Đó là chân thân của hắn, Thủy Diểm Ma!
Tính, lười cùng chết tiểu hài tử này so đo, A Nô Bỉ giận trừng mắt nhìn Tiểu Linh Đang một cái, sau lại biến về kích thước của một con mèo, Tiểu Linh Đang bế A Nô Bỉ lên vội vã rời đi.
Tiểu Linh Đang xa xa nhìn trong lòng ngực của A Nô Bỉ, thần sắc có chút phức tạp, lông mao trên người A Nô Bỉ nguyên bản xinh đẹp sạch sẽ lại bị máu loãng nhuộm dần, biến thành từng nhúm, Tiểu Linh Đang vốn muốn định dùng linh lực trị thương cho người ta, nhưng lại nhớ tới ma khí cùng linh lực bài xích, chỉ có thể buông tay xuống.
"Cảm ơn ngươi, ta lại thiếu ngươi một ân tình."
Vốn đang nghỉ ngơi, A Nô Bỉ nâng lên mí mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, hừ lạnh nói, "Cũng không phải vì ngươi, ngươi cảm tạ cái gì, chẳng qua là còn phân tình với Lạc Hằng thôi, nhìn đến bảo bối một tay mình nuôi lớn bị người đạp hư thành như vậy, phỏng chừng Lạc Hằng muốn nổi điển."
Tiểu Linh Đang cũng có chút lo lắng, vạn nhất tông chủ thật sự đại khai sát giới, vậy về sau phải làm sao bây giờ, cố tình lại không biết Lạc tông chủ đi đâu, nếu là Lạc tông chủ ở đây thì tốt rồi, "Ngươi có thể tìm được Lạc tông chủ ở đâu không?"
A Nô Bỉ nói: "Ta nếu có thể tìm sớm đã tìm rồi, ta cũng đều thả ra Tử Cổ Trùng tìm hắn, nhưng một chút tin tức cũng đều không có, xem bộ dạng nắm chắc phần thắng vừa rồi kia của Yến Hàn Mặc, phỏng chừng là đoán chắc Lạc Hằng không ở đây."
Tiểu Linh Đang thở dài, hiện giờ cũng chỉ có thể chờ Lạc tông chủ xuất hiện, hy vọng mấy tên tu sĩ kia cũng đừng lại ngây ngốc tặng đầu mình mà đưa đến trước mặt tông chủ, làm như nhớ tới điều gì, vươn tay đưa tới bên miệng A Nô Bỉ, "Ngươi uống máu của ta trước đi, tuy rằng không có bao lớn tác dụng, nhưng có còn hơn không."
A Nô Bỉ liếc hắn một cái: "Không cần, ta ghét bỏ."
Tiểu Linh Đang nhỏ giọng nói: "Ngươi tạm chấp nhận trước một chút, một hồi ta lại tìm cái khác cho ngươi."
A Nô Bỉ: "Bỏ đi, lấy cái vóc dáng nhỏ này của ngươi còn có thể tìm được cái gì cho ta ăn, vẫn là chạy nhanh một chút tìm nơi trốn trước đi, trạng huống hiện giờ của ta không được tốt, nơi này đâu chỉ có mình tông chủ nhà ngươi giết người không chớp mắt, còn có ma thần càng tàn nhẫn hơn nữa."
Tiểu Linh Đang nghe vậy, chỉ có thể thu tay mình lại, ôm A Nô Bỉ tìm một vị trí an toàn.
Nhược Hư kiếm chắn một kiếm giúp A Nô Bỉ, linh lực mà lúc trước Lạc Hằng lưu lại cũng liền không còn mấy, đấu qua mấy chiêu cùng Bạch Tà rất nhanh đã bị Bạch Tà chế phục, chỉ có thể nằm trong tay Bạch Tà phát ra ong ong tiếng vang.
Bạch Tà nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay, sắc mặt lãnh lệ chưa từng có, phảng phất như có thâm cừu đại hận gì, Bạch Tà dùng sức cắm Nhược Hư kiếm thẳng xuống mặt đất trong rừng cây, giữa rừng cây liền nứt ra một khe rãnh thật sâu.
Kiếm quang trên thân Nhược Hư kiếm tối sầm xuống, Bạch Tà cũng ngồi xếp bằng, hai tròng mắt đỏ đậm liền lộ ra sát khí lạnh lẽo, lệnh người sợ hãi.
Ma khí tàn sát bừa bãi thổi quét chung quanh, nơi đi qua, đã không còn một ngọn cỏ.
Cùng lúc đó, thiên địa biến sắc, ánh mặt trời tươi đẹp mới vừa rồi bị mây đen che khuất, tiếng sấm cuồn cuộn trên bầu trời chấn vang, giống như đang tích tụ thứ gì, mây đen kia chồng chất càng lúc càng dày, tựa như sắp thâm nhập xuống đại địa, mà tiếng sấm vang vọng trên bầu trời hồi lâu, lôi điện cũng chậm chạp không có đánh xuống, thẳng đến khi Bạch Tà giơ kiếm chỉ vào lôi vân kia, một đạo rồi lại một đạo lôi kiếp mới hạ xuống.
Uy áp khủng bố tàn sát bừa bãi trong rừng, sinh vật trong phạm vi trăm dặm đều nằm rạp xuống đất, không dám nhúc nhích, sợ từng đạo lôi kiếp kia sẽ rơi xuống người mình.
Tia chớp trắng cùng mây đen đan chéo vào nhau, Bạch Tà giống như chỉ ngồi xếp bằng trên mặt đất, lại giống như đang tranh đoạt địa bàn, ma khí màu đen cùng linh khí màu trắng dây dưa bên nhau, cắn xé lẫn nhau, ai cũng không chịu ít hơn một phân.
Không biết qua bao lâu, tiếng sấm trên bầu trời mới tan đi, lấy Bạch Tà làm trung tâm, chung quanh rừng cây đều bị lôi kiếp mới vừa rồi chém đen, Bạch Tà mở bừng mắt, mắt trái như người thường, con ngươi là màu đen, mà con ngươi bên mắt phải lại là màu đỏ, lộ ra hồng quang yêu dị, hơn nữa sắc mặt y âm lãnh, xa xa thoạt nhìn đến có chút âm trầm khủng bố.
Bạch Tà nhìn lướt qua Nhược Hư Kiếm ở một bên, con ngươi màu đen dần dần chuyển thành màu đỏ như máu giống mắt bên phải, lạnh nhạt vô tình, linh khí màu trắng cũng bị ma khí màu đen cắn nuốt, Bạch Tà rút kiếm, "Mang ta đi tìm hắn."
Nhược Hư Kiếm bị cắm xuống đất, ong ong phát ra từng tiếng vang, tựa hồ có chút sợ hãi.
Yến Hàn Mặc đứng trong sân, hơi hếch cằm, dùng ánh mắt thưởng thức mà nhìn lôi vân nơi xa kia biến mất.
"Chậc, đều đã đến lúc này rồi, vai chính còn có thể tăng lên tu vi, quả nhiên là vận mệnh chi tử của thế giới này."
"Cũng không biết là phúc hay họa với thế giới này." Yến Hàn Mặc nghiêng người nhìn Lạc Hằng bên cạnh, trong mắt tràn đầy châm chọc.
Lạc Hằng siết chặt nắm tay, sắc mặt âm trầm, Yến Hàn Mặc trước cho hắn xem qua một đoạn hình ảnh lúc Bạch Tà nhập ma, hiện giờ cũng không biết y thế nào.
"Nghe nói, người nhập ma, bởi vì không chiếm được, cho nên chuyện thứ nhất chính là hủy diệt chấp niệm của hắn, ngươi nói xem đồ đệ ngươi có thể trước tiên đến đây tìm ngươi hay không?" Yến Hàn Mặc tiếp tục nói.
Lạc Hằng không để ý đến hắn, hạ mắt nhìn xích sắt trên cổ tay mình, khẽ nhắm mắt lại, che lấp đi hai tròng mắt, nhất thời cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Thấy hắn không để ý tới mình, ý cười trên khóe môi của Yến Hàn Mặc cũng phai nhạt đi, tiến về trước, bóp lấy cằm hắn, buộc hắn phải ngẩng đầu nhìn lên mình, "Còn đang nghĩ cách đào tẩu đi cứu vai chính sao, đây là khóa trói tiên, ngươi cũng đừng uổng phí sức lực, huống chi đồ đệ kia của ngươi đã nhập ma, cho dù ngẫu nhiên có thể khôi phục ý thức, nhưng cuối cùng cũng chỉ biết bị dục vọng của bản thân chi phối, dần dần trầm luân giữa khoái cảm giết chóc."
"Ngươi đang nói ngươi sao?" Ánh mắt Lạc Hằng lạnh lùng, bỗng nhiên nở nụ cười, "Ta đoán, tâm ma của ngươi là Bạch Tà đi? Tự cho mình là thiên phú dị bẩm, kỳ thật bất quá cũng chỉ là dùng hệ thống tu luyện mà nguyên tác cấp cho vai chính, học Bạch Tà tu kiếm khí, cuối cùng lại không chống được lôi kiếp, còn đem tất cả tội lỗi chịu phải đều trách tội lên người Bạch Tà, kỳ thật bất quá là sợ Bạch Tà đoạt lại mấy thứ kia đi, nhưng chung quy không phải của ngươi thì sẽ chẳng phải là của ngươi."
Ánh mắt Yến Hàn Mặc lạnh băng, bóp cằm hắn ném xuống mặt đất, túm lấy xích sắt khóa cổ tay hắn kia, "Không cần ý đồ chọc giận ta, ta không giết ngươi, chẳng qua là muốn cho ngươi tận mắt chứng kiến đồ đệ tốt kia của ngươi hủy diệt thịnh thế này, nhưng cũng không đại biểu ngươi sẽ không bị thương chỗ khác, ngươi chỉ cần lưu lại một đôi mắt là đủ rồi."
"Ngươi hẳn là nên cảm tạ ta, ngay từ đầu, ta liền muốn giết ngươi, muốn cho đồ đệ ngươi nhìn ngươi chết đi, nếu không phải nhìn thấy ngươi cũng giống ta là người cùng thế giới, ngươi sớm đã chết rồi, ta vốn tưởng rằng ngươi ta là người cùng đạo, đáng tiếc ngươi vẫn một mực đối nghịch ta, bất quá nếu ngươi có thể cầu xin ta một chút, ta cũng có thể lưu một mạng cho ngươi, nếu ngươi thích nam tử, Huyền Thiên phái ta có rất nhiều, tùy ngươi chọn lựa."
Lạc Hằng giật giật cổ tay bị lặc đau, cười nhạo một tiếng, ngửa đầu nhìn bộ mặt bởi vì phẫn nộ mà có chút vặn vẹo của Yến Hàn Mặc, hai tròng mắt tẩm đầy lạnh lẽo, vào lúc này trong Huyền Thiên phái bỗng vang lên một tiếng chuông, một đạo vòng phòng hộ màu trắng đem Huyền Thiên phái vây kín mít chặt chẽ mà bảo vệ.
Lạc Hằng ngừng lại động tác, thần sắc một đốn, Huyền Thiên phái xuất hiện vòng phòng hộ khẩn cấp, cho thấy xuất hiện cường địch, mà dưới tình huống lúc này, chỉ có một lời giải thích, thần sắc Lạc Hằng trầm xuống.
Giây lát sau, dồn dập tiếng bước chân truyền đến, một người mặc trường bào màu tím người xuất hiện trước mặt hai người, Yến Hàn Mặc nhíu nhíu mày, nhìn về phía người đang hoảng loạn chạy tới, "Có chuyện gì."
Người tới nhìn thoáng qua Lạc Hằng nằm dưới mặt đất nuốt khẩu nước miếng nói: "Thiếu tông chủ, không biết là nguyên nhân gì, tông chủ Linh Tôn phái kia đả thương một ít đệ tử của chúng ta, lúc này còn đang tính công phá sơn môn Huyền Thiên phái ta, hơn nữa cả người đều bị ma khí quây quanh, giống như đã nhập ma, hiện tại tông chủ không ở đây, tu vi của tông chủ Linh Tôn Phái lại cao như vậy cao, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Đáy mắt tức giận của Yến Hàn Mặc tan đi, nở nụ cười âm lãnh, "Đồ đệ tốt của ngươi rốt cuộc tới."
"Cái gì?" Người kia có chút khó hiểu nhìn Yến Hàn Mặc, nhưng mà câu kế tiếp của Yến Hàn Mặc nói ra, càng làm hắn kinh sợ.
"Đem sơn môn hộ trận triệt đi, phóng Bạch tông chủ tiến vào, ở xa tới đều là khách, sao có thể để đường đường là tông chủ bị ngăn ở bên ngoài." Yến Hàn Mặc nhìn Lạc Hằng ở một bên, "Ngươi nói có đúng không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT