*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngày 4 tháng 2 năm 2006. Đêm giao thừa.
Ngày 4 tháng 2 năm 2006. Đêm giao thừa.Hôm nay là giao thừa, căn hộ chung cư tầng 16 này chỉ có tôi và Bạch Nguyệt Quang nhà tôi.
Vế trên: Tân niên Viên Viên biến Viên Viên.Thân là một con mèo cao quý, thật sự tôi cũng không để ý có người thân bầu bạn hay không, thế nhưng vào ngày này chó mèo người ta đều đoàn tụ với cả nhà, vui vẻ sum họp, tôi lại cảm giác trong nhà có hơi im ắng.
Cơm nước xong, tôi tò mò đi theo Bạch Nguyệt Quang vào phòng sách, trong lòng không khỏi thầm đoán, tên này muốn phòng sách play à?Đúng, chỉ là cảm thấy im ắng quá thôi.
“Viên Viên, hai người chúng ta là một nhà, em, anh, chính là người thân.” Nụ hôn dịu dàng đặt trên trán tôi, đôi mắt, môi, vừa tỉ mỉ lại không ngừng.Hoành phi là cái bảng hình chữ nhật ở trên cùng ấy mn.Bạch Nguyệt Quang đang ở trong bếp làm món sở trường của hắn, mùi hương cá khô ngâm giấm lúc nào cũng hấp dẫn được mèo.
Tôi im lặng đi từ sau đến ôm eo Bạch Nguyệt Quang, lạnh lùng không nói gì.Tôi gật đầu, tiếp tục khoát móng vuốt lên hông của Bạch Nguyệt Quang, sau đó vùi đầu vào lồng ngực của hắn.
Tôi đi đến phòng bếp, Bạch Nguyệt Quang đứng trước bếp, tay nghề điêu luyện mà lật vung nồi, trở cá khô, một mùi hương chua chua đậm đà bay vào mũi tôi.
….…Tôi im lặng đi từ sau đến ôm eo Bạch Nguyệt Quang, lạnh lùng không nói gì.
Bạch Nguyệt Quang ngạc nhiên, tắt bếp, sau đó ôm tôi đến sô pha phòng khách, móng chó xoa mái tóc vàng cao quý của tôi.Tác giả: Ái Tất Tất Đích Thỏ Tử/ Editor: Eby
Bạch Nguyệt Quang sờ móng vuốt của tôi đang khoát lên hông hắn, “Viên Viên, nếm thử giúp anh đi.”
“Không có gì.” Tôi đáp, “Em chỉ muốn ôm anh.”Nhìn đi, biết ngay tên chó này cần tôi.
Chương 2: Nhật kí đêm giao thừa.Bạch Nguyệt Quang sờ móng vuốt của tôi đang khoát lên hông hắn, “Viên Viên, nếm thử giúp anh đi.”Bạch Nguyệt Quang đang ở trong bếp làm món sở trường của hắn, mùi hương cá khô ngâm giấm lúc nào cũng hấp dẫn được mèo.“A” vào miệng, miếng cá khô chua chua, thơm phức nhai trong miệng, thịt cá mềm tươi ngon, lớp vỏ chiên giòn rụm, hòa quyện với nước sốt giấm chua đặc sệt, đúng là ngon tuyệt đỉnh!
“Vị thế nào?”
“Em muốn ăn cá khô.”“Vị thế nào?”“Ngon!” Nói đến đồ ăn thì mèo ta là ẩm thực gia sành ăn nhất.
Bạch Nguyệt Quang xoay người, mỉm cười, khuôn mặt tuấn dật như bừng sáng, “Vậy thì dọn ra thôi, món tiếp theo là hải sản nhé?”
Tác giả: Ái Tất Tất Đích Thỏ Tử/ Editor: EbyTôi gật đầu, tiếp tục khoát móng vuốt lên hông của Bạch Nguyệt Quang, sau đó vùi đầu vào lồng ngực của hắn.
Nhìn đi, biết ngay tên chó này cần tôi.Bạch Nguyệt Quang ngạc nhiên, tắt bếp, sau đó ôm tôi đến sô pha phòng khách, móng chó xoa mái tóc vàng cao quý của tôi.Bạch Nguyệt Quang xoay người, mỉm cười, khuôn mặt tuấn dật như bừng sáng, “Vậy thì dọn ra thôi, món tiếp theo là hải sản nhé?”
Mắt tôi trở nên chua xót hơn, rốt cuộc, tủi thân trong lòng không kìm nén được: “Trong nhà im ắng quá, im ắng quá….” Chỉ có hai người chúng ta, không có người thân đoàn tụ.“Viên Viên, sao vậy? Cả người không khỏe à?”
Nghe câu hỏi ân cần ôn nhu của Bạch Nguyệt Quang, tôi cảm giác viền mắt chua xót, ừm, hẳn là cá khô kia chua quá.
Tôi:…..“Không có gì.” Tôi đáp, “Em chỉ muốn ôm anh.”
Cả người chợt bị một đôi tay rắn chắc ôm lấy, “Viên Viên….” Bên tai tôi vang lên tiếng thở dài.“Ngon!” Nói đến đồ ăn thì mèo ta là ẩm thực gia sành ăn nhất.
Nhân tiện phải ghi thêm vài câu, giao thừa đêm nay, tên chó này chỉ làm cho tôi một mâm cá khô ngâm giấm thì đã nóng lòng kêu tôi thưởng thức câu đối chó má của hắn.“Chuyện không vui cứ nói với anh, anh luôn ở đây.” Bạch Nguyệt Quang dịu dàng vỗ vỗ lưng tôi.Tôi đi đến phòng bếp, Bạch Nguyệt Quang đứng trước bếp, tay nghề điêu luyện mà lật vung nồi, trở cá khô, một mùi hương chua chua đậm đà bay vào mũi tôi.
Mắt tôi trở nên chua xót hơn, rốt cuộc, tủi thân trong lòng không kìm nén được: “Trong nhà im ắng quá, im ắng quá….” Chỉ có hai người chúng ta, không có người thân đoàn tụ.
Những người đó đều không cần bọn họ.
Vế dưới: Hoan khánh nguyệt nguyệt phục nguyệt nguyệt.Đúng, chỉ là cảm thấy im ắng quá thôi.“Viên Viên, hai người chúng ta là một nhà, em, anh, chính là người thân.” Nụ hôn dịu dàng đặt trên trán tôi, đôi mắt, môi, vừa tỉ mỉ lại không ngừng.Cả người chợt bị một đôi tay rắn chắc ôm lấy, “Viên Viên….” Bên tai tôi vang lên tiếng thở dài.
Đúng là tên chó không văn hóa viết câu đối, đáng sợ thật!Từ từ xoa dịu sự đa sầu đa cảm đến bất thình lình của mèo.
“Em muốn ăn cá khô.”
“Được, chúng ta ăn cơm!”
….…
Cơm nước xong, tôi tò mò đi theo Bạch Nguyệt Quang vào phòng sách, trong lòng không khỏi thầm đoán, tên này muốn phòng sách play à?
Thân là một con mèo cao quý, thật sự tôi cũng không để ý có người thân bầu bạn hay không, thế nhưng vào ngày này chó mèo người ta đều đoàn tụ với cả nhà, vui vẻ sum họp, tôi lại cảm giác trong nhà có hơi im ắng.Ai ngờ, tên chó Bạch Nguyệt Quang lại lấy ra hai câu đối màu đỏ còn trống, bày giấy bút ra, ngẩng đầu lên, tình cảm nồng nàn mà nhìn tôi một cái, sau đó đó cầm bút lên múa một bộ câu đối.Những người đó đều không cần bọn họ.
Vế trên: Tân niên Viên Viên biến Viên Viên.
Vế dưới: Hoan khánh nguyệt nguyệt phục nguyệt nguyệt.
Hoành phi (*): Nguyệt viên nhật nhật.
(*)
Chương 2: Nhật kí đêm giao thừa.Hoành phi là cái bảng hình chữ nhật ở trên cùng ấy mn.Từ từ xoa dịu sự đa sầu đa cảm đến bất thình lình của mèo.Tôi:…..
“Viên Viên, sao vậy? Cả người không khỏe à?” Đúng là tên chó không văn hóa viết câu đối, đáng sợ thật!
(Hoàn)
Nhân tiện phải ghi thêm vài câu, giao thừa đêm nay, tên chó này chỉ làm cho tôi một mâm cá khô ngâm giấm thì đã nóng lòng kêu tôi thưởng thức câu đối chó má của hắn.
Rốt cuộc, phòng sách play một trận, ép khô mèo ta.
Bạch Nguyệt Quang, lần này có làm cá khô cũng không dỗ được em!
Không làm mười bữa tám bữa thì anh đừng mơ nguyệt viên – nhật nhật!Không làm mười bữa tám bữa thì anh đừng mơ nguyệt viên – nhật nhật!