Ngày 6 tháng 12 năm 2006. Trời quang mây tạnh.Tới khi đến siêu thị đồ tươi sống mới mở, đã gần sáu giờ rưỡi tối.
Hôm nay là ngày đầu tiên sau khi kết hôn, tôi, Tây Viên cao quý, đã làm một chuyện đáng xấu hổ, sự việc là như thế này —Đây là chuyện đáng xấu hổ của mèo ta, Tây Viên cao quý, ngày đầu tiên sau khi kết hôn, tôi bỏ quên Bạch Nguyệt Quang nhà tôi, một con chó cô đơn lẻ loi, ở hầm đỗ xe.“Em tỉnh rồi, chúng ta mau đi thôi, đã ba giờ rồi, gần đây vừa mở một siêu thị đồ tươi sống, nghe nói hải sản ở đó rất ngon.” Bạch Nguyệt Quang không tức giận mà nói, sau đó đứng lên theo, một ánh sáng chói lóa chợt hiện.
Mặt trời vào mùa đông thật ấm áp, tôi theo thói quen mỗi ngày vừa ngủ vừa nằm phơi nắng ở ban công, lại bị Bạch Nguyệt Quang cọ cọ làm cho bộ lông xù hết cả lên, hơn nữa người này còn có ý đồ ôn lại chuyện xấu hổ ngày hôm qua.“Đã nói với anh rồi cơ mà, lúc biến hình phải vào phòng ngủ!” Tôi đột nhiên dùng móng vuốt kéo rèm lên, tức giận mà thưởng cho đối phương thêm mấy chưởng Miêu Miêu quyền.
Vì thế, tôi đã quyết đoán, xuất ra Miêu Miêu quyền, “Bụp!”Chờ tôi hồi phục thể lực, khó khăn lắm mới có thể ra ngoài, tôi mặc một chiếc áo khoác len màu nâu vàng cùng với mái tóc hơi dài màu vàng rực của tôi, nhìn thanh niên trong gương cao gầy, mắt mèo xanh biếc cuốn hút, tôi huýt sáo một tiếng.
Rất tốt, Bạch Nguyệt Quang đã chịu ngồi yên, không quấy rầy thời gian nghỉ ngơi thoải mái của tôi nữa.“Em nói, về sau không được cười với mấy chó mèo khác!”— thật là một câu hỏi vừa thẹn vừa khó xử.
Rốt cuộc, một phút sau, “Viên Viên ~” một cái đầu bự đầy lông dụi dụi vào lồng ngực nho nhỏ của tôi, còn cọ cọ hòng ăn đậu hũ không ngừng, lông bụng mềm mại cao quý của tôi cũng bị làm cho rối tung lên.Chương 1: Nhật kí ngày đầu tiên sau khi kết hôn.
Tôi buồn bực mở to mắt, con ngươi xanh biếc phản chiếu hình ảnh một con Samoyed trắng.— Bạch Nguyệt Quang nhà tôi đâu?!!!Tôi rất tức giận!
“Bạch Nguyệt Quang, em đang ngủ!”Tới trước xe, tôi nhìn túi to túi nhỏ trong tay Bạch Nguyệt Quang, vô cùng quan tâm mà lấy chìa khóa xe từ trong túi của hắn.Buổi tối hôm đó, hắn làm mẫu cho tôi nguyên một đêm cái gọi là ‘lái xe’.
Mới vừa dứt nói xong, trên mặt lại ẩm ướt, “Viên Viên, chúng ta đi mua lẩu đi, anh muốn ăn ~”“Bụp!” Lại thưởng của đối phương một chưởng Miêu Miêu quyền.
Tên đó nhiệt tình liếm láp khuôn mặt cao quý của tôi liên tục, nhìn thấy Bạch Nguyệt Quang đó giờ được khen là ‘thiên sứ mỉm cười’, tôi mặt không đổi sắc mà đứng lên.Trong lòng tôi đột nhiên căng thẳng, tôi từ từ quay đầu lại, nhìn thấy ghế phó lái không một bóng chó….Ngày 6 tháng 12 năm 2006. Trời quang mây tạnh.
Rũ rũ lông, vẫy vẫy đuôi—Tác giả: Ái Tất Tất Đích Thỏ Tử/ Editor: Eby
“Bụp!” Lại thưởng của đối phương một chưởng Miêu Miêu quyền.Rẽ trái, rẽ phải, rồi đi thẳng, ừm, đèn đỏ đằng trước phải dừng một chút.Mới vừa dứt nói xong, trên mặt lại ẩm ướt, “Viên Viên, chúng ta đi mua lẩu đi, anh muốn ăn ~”Chờ lúc tôi quay về tìm hắn, con Samoyed Bạch Nguyệt Quang này lại nở một ‘nụ cười mê hồn’ với tôi.
‘Keo dán chó mỉm cười’ — mới là danh từ riêng dành cho vị Samoyed tiên sinh trước mặt, thiên sứ à, anh không xứng!Rất tốt, Bạch Nguyệt Quang đã chịu ngồi yên, không quấy rầy thời gian nghỉ ngơi thoải mái của tôi nữa.
“Em tỉnh rồi, chúng ta mau đi thôi, đã ba giờ rồi, gần đây vừa mở một siêu thị đồ tươi sống, nghe nói hải sản ở đó rất ngon.” Bạch Nguyệt Quang không tức giận mà nói, sau đó đứng lên theo, một ánh sáng chói lóa chợt hiện.Thật là một cái tên khiến người ta ‘cảm thấy thẹn’, tuy nhiên con Samoyed này lại không ý thức được, lại còn vô cùng đắc chí.Rốt cuộc, một phút sau, “Viên Viên ~” một cái đầu bự đầy lông dụi dụi vào lồng ngực nho nhỏ của tôi, còn cọ cọ hòng ăn đậu hũ không ngừng, lông bụng mềm mại cao quý của tôi cũng bị làm cho rối tung lên.
Một người đàn ông anh tuấn cao hơn một mét tám, trần truồng đứng ở ban công, chỉ còn mái tóc màu trắng là giống với bộ dáng Samoyed trước đó.Sau đó,
“Đã nói với anh rồi cơ mà, lúc biến hình phải vào phòng ngủ!” Tôi đột nhiên dùng móng vuốt kéo rèm lên, tức giận mà thưởng cho đối phương thêm mấy chưởng Miêu Miêu quyền.
Đồ chó đần! Bị người khác thấy hết thì sao!Mặt trời vào mùa đông thật ấm áp, tôi theo thói quen mỗi ngày vừa ngủ vừa nằm phơi nắng ở ban công, lại bị Bạch Nguyệt Quang cọ cọ làm cho bộ lông xù hết cả lên, hơn nữa người này còn có ý đồ ôn lại chuyện xấu hổ ngày hôm qua.Không có đáp lại.
“Chúng ta ở tầng mười sáu mà, cách cao ốc phía trước xa như vậy sẽ không ai thấy đâu, em đừng giận mà.” Bạch Nguyệt Quang nịnh nọt mà ôm tôi, đôi môi có hương bạc hà hôn hôn trán tôi.Khuôn mặt tuấn tú dễ nhìn của Bạch Nguyệt Quang lại nở nụ cười, hơn nữa còn dùng móng chó vuốt vuốt chọc chọc cằm của tôi, “Đừng giận, vừa rồi anh cười với em mà, buổi tối làm cho em món cá khô ngâm giấm chua nhé?”Còn gãi gãi cằm của tôi.
Còn gãi gãi cằm của tôi.Tôi đi theo mùi hương, kéo Bạch Nguyệt Quang đi thẳng đến ao hải sản bên này, nhìn thấy tôm tươi sống, cá biển chắc thịt, tôi ngoắc đầu với Bạch Nguyệt Quang, sau đó im lặng không nói gì.Tôi liếm môi dưới, thôi bỏ đi, tôi rút móng vuốt cao quý của mình về.
Ừm, bên phải một chút, lên trên chút, ừm ~ thoải mái ~
Bất giác lại bị người ôm tới phòng ngủ, sau đó…hai giờ sau đó, tôi mệt mỏi nằm dài trên giường.—
Muốn — giết chó.Được rồi, lại lạc đề rồi, sau khi lại cho Bạch Nguyệt Quang đang tựa vào khung cửa vào cú Miêu Miêu quyền vô địch, tôi và Bạch Nguyệt Quang mặc đồ đôi ra ngoài.
Chờ tôi hồi phục thể lực, khó khăn lắm mới có thể ra ngoài, tôi mặc một chiếc áo khoác len màu nâu vàng cùng với mái tóc hơi dài màu vàng rực của tôi, nhìn thanh niên trong gương cao gầy, mắt mèo xanh biếc cuốn hút, tôi huýt sáo một tiếng.Bên tai là tiếng cười nhẹ của Bạch Nguyệt Quang, sau đó móng vuốt của tên lớn mật nào đó xoa xoa mái tóc quý giá của tôi, không đợi tôi động thủ thì chợt nghe người đàn ông cười hỏi: “Ông chủ, tôm này bán như thế nào?”“Chúng ta ở tầng mười sáu mà, cách cao ốc phía trước xa như vậy sẽ không ai thấy đâu, em đừng giận mà.” Bạch Nguyệt Quang nịnh nọt mà ôm tôi, đôi môi có hương bạc hà hôn hôn trán tôi.
— tôi hoàn mỹ đến nhường nào.Thân làm thanh mai trúc mã với tên này từ nhỏ, hàng xóm và vòng bạn bè của chúng tôi xêm xêm nhau, thế nên khi người quen thấy tôi lẻ loi một mình đều sẽ hỏi tôi một câu — “Bạch Nguyệt Quang nhà cậu đâu?”
Chỉ tiếc kết hôn quá sớm.“Bạch Nguyệt Quang, em đang ngủ!”
Tôi sờ thắt lưng mỏi nhừ, mắt liếc sang nhìn người đàn ông vẻ mặt thỏa mãn dựa vào khung cửa, tay lại có hơi ngứa.Cũng may, mèo ta cơ trí lại thông minh, dẫn con Samoyed này về nhà lĩnh chứng, giờ đây nhà mèo đã thật sự có Bạch Nguyệt Quang.
Đúng rồi, Bạch Nguyệt Quang không phải là ‘bạch nguyệt quang’ mà nam chính nhớ mãi không quên trong tiểu thuyết, mà là một con Samoyed, họ Bạch, tên Nguyệt Quang.Nhìn ánh mắt ‘lấy lòng’ của Bạch Nguyệt Quang, lại suy xét đến món cá khô ngâm giấm chua, tôi vô cùng rộng lượng không so đo nữa.
Thật là một cái tên khiến người ta ‘cảm thấy thẹn’, tuy nhiên con Samoyed này lại không ý thức được, lại còn vô cùng đắc chí.“50 một cân.”
Thân làm thanh mai trúc mã với tên này từ nhỏ, hàng xóm và vòng bạn bè của chúng tôi xêm xêm nhau, thế nên khi người quen thấy tôi lẻ loi một mình đều sẽ hỏi tôi một câu — “Bạch Nguyệt Quang nhà cậu đâu?”Con chó này là đang nghi ngờ kĩ thuật của tôi?
— thật là một câu hỏi vừa thẹn vừa khó xử.Đàn ông sao có thể bị nghi ngờ là không lái xe được?“Để em lái xe, anh cất đồ đạc vào cốp đi.” Tôi bấm công tắc trên chìa khóa xe, cốp đằng sau từ từ mở ra.
Ba tháng trước, từ nhỏ đến lớn tôi vẫn duy trì hình tượng mèo quý tộc độc thân, trong mắt người ngoài lại luôn có một Bạch Nguyệt Quang, chính là cái loại mà nhảy xuống sông cũng không sạch.
Khoảng thời gian đó, quả thật là thời gian khiến mèo phải thở dài nản chí.“Còn muốn ăn gì không?” Người đàn ông xách chiếc túi ni lông màu đen dày nặn nặn móng vuốt của tôi.
Cũng may, mèo ta cơ trí lại thông minh, dẫn con Samoyed này về nhà lĩnh chứng, giờ đây nhà mèo đã thật sự có Bạch Nguyệt Quang.
Bây giờ người ngoài hỏi “Bạch Nguyệt Quang nhà cậu đâu?” Câu hỏi xấu hổ như vậy, tôi đã có thể tỉnh táo kiêu ngạo mà nói:Hôm nay là ngày đầu tiên sau khi kết hôn, tôi, Tây Viên cao quý, đã làm một chuyện đáng xấu hổ, sự việc là như thế này —Nói xong, tôi lập tức ngồi vào ghế lái, chạm vào vô lăng có hơi xa lạ, sang số, sau đó tôi đớ người, chân ga là cái nào vậy?
“Ở nhà giặt giũ nấu cơm rồi!”Tôi sờ thắt lưng mỏi nhừ, mắt liếc sang nhìn người đàn ông vẻ mặt thỏa mãn dựa vào khung cửa, tay lại có hơi ngứa.
Được rồi, lại lạc đề rồi, sau khi lại cho Bạch Nguyệt Quang đang tựa vào khung cửa vào cú Miêu Miêu quyền vô địch, tôi và Bạch Nguyệt Quang mặc đồ đôi ra ngoài.Cũng dễ thôi ~
Tới khi đến siêu thị đồ tươi sống mới mở, đã gần sáu giờ rưỡi tối.
Tôi đi theo mùi hương, kéo Bạch Nguyệt Quang đi thẳng đến ao hải sản bên này, nhìn thấy tôm tươi sống, cá biển chắc thịt, tôi ngoắc đầu với Bạch Nguyệt Quang, sau đó im lặng không nói gì.
Chuyện mua đồ này nọ, cao quý như tôi sẽ không mở miệng đâu.Đúng rồi, Bạch Nguyệt Quang không phải là ‘bạch nguyệt quang’ mà nam chính nhớ mãi không quên trong tiểu thuyết, mà là một con Samoyed, họ Bạch, tên Nguyệt Quang.
Bên tai là tiếng cười nhẹ của Bạch Nguyệt Quang, sau đó móng vuốt của tên lớn mật nào đó xoa xoa mái tóc quý giá của tôi, không đợi tôi động thủ thì chợt nghe người đàn ông cười hỏi: “Ông chủ, tôm này bán như thế nào?”
“50 một cân.”Muốn — giết chó.
*Cân (1/2 kg)Chuyện mua đồ này nọ, cao quý như tôi sẽ không mở miệng đâu.
“Ông chủ, lấy mười cân tôm.” Bạch Nguyệt Quang nói tiếp, “Thêm hai con cá biển nữa.”
Tôi liếm môi dưới, thôi bỏ đi, tôi rút móng vuốt cao quý của mình về.
Thấy Samoyed ở đây biết điều như vậy, tôi sẽ không so đo với hắn như thường ngày.“Để em, anh đi cất đồ đi!” Tôi chém đinh chặt sắt mà nói.
“Còn muốn ăn gì không?” Người đàn ông xách chiếc túi ni lông màu đen dày nặn nặn móng vuốt của tôi.Tên đó nhiệt tình liếm láp khuôn mặt cao quý của tôi liên tục, nhìn thấy Bạch Nguyệt Quang đó giờ được khen là ‘thiên sứ mỉm cười’, tôi mặt không đổi sắc mà đứng lên.
Nghe vậy, tôi ngoắc đầu về hướng các loại hải sản tươi sống như sò điệp, ngao, cá mực, sau đó duy trì im lặng như lúc trước, tôi mới không phải con mèo tham ăn.Chương 1: Nhật kí ngày đầu tiên sau khi kết hôn.Bạch Nguyệt Quang do dự nói, “Hay là để anh đi, em đã lâu không lái xe rồi.”
Bên tai lại nghe thấy tiếng cười của Bạch Nguyệt Quang, lần này lại càn rỡ hơn, đề-xi-ben lớn tới nỗi thu hút sự chú ý của người qua đường. Một thiếu niên Poodle bị Bạch Nguyệt Quang hấp dẫn, mắt đầy ý xuân, hơn nữa còn có ý định lại gần.Khoảng thời gian đó, quả thật là thời gian khiến mèo phải thở dài nản chí.
Tôi rất tức giận!“Anh xem, kĩ thuật lái xe của em cũng không tệ chứ.” Tôi dùng giọng điệu ‘này cũng dễ thôi’ thờ ơ mà nói.Nghe vậy, tôi ngoắc đầu về hướng các loại hải sản tươi sống như sò điệp, ngao, cá mực, sau đó duy trì im lặng như lúc trước, tôi mới không phải con mèo tham ăn.
Tóc vàng trên đầu như dựng đứng, mắt xanh biếc trừng lớn, móng tay sắc bén lộ ra để cảnh cáo.
Sau đó, con Poodle kia bị dọa chạy.
“Em nói, về sau không được cười với mấy chó mèo khác!”
Khuôn mặt tuấn tú dễ nhìn của Bạch Nguyệt Quang lại nở nụ cười, hơn nữa còn dùng móng chó vuốt vuốt chọc chọc cằm của tôi, “Đừng giận, vừa rồi anh cười với em mà, buổi tối làm cho em món cá khô ngâm giấm chua nhé?”Tôi buồn bực mở to mắt, con ngươi xanh biếc phản chiếu hình ảnh một con Samoyed trắng.Vì thế, tôi đã quyết đoán, xuất ra Miêu Miêu quyền, “Bụp!”
Nhìn ánh mắt ‘lấy lòng’ của Bạch Nguyệt Quang, lại suy xét đến món cá khô ngâm giấm chua, tôi vô cùng rộng lượng không so đo nữa.
Haiz, cũng là mèo ta khoan dung, nguyện ý sủng con Samoyed này, nếu đổi lại là con mèo khác, chỉ sợ vài con cá khô không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
Sau khi mua xong tất cả nguyên liệu nấu lẩu, tôi dẫn theo Bạch Nguyệt Quang đang rất vui vẻ trở về hầm đỗ xe, đương nhiên, người rất vui vẻ là Bạch Nguyệt Quang, còn tôi vẫn duy trì hình tượng lạnh lùng cao ngạo, vẫn là cảm giác cao quý không có chút cảm tình.
Tới trước xe, tôi nhìn túi to túi nhỏ trong tay Bạch Nguyệt Quang, vô cùng quan tâm mà lấy chìa khóa xe từ trong túi của hắn.“Ở nhà giặt giũ nấu cơm rồi!”
“Để em lái xe, anh cất đồ đạc vào cốp đi.” Tôi bấm công tắc trên chìa khóa xe, cốp đằng sau từ từ mở ra.
Bạch Nguyệt Quang do dự nói, “Hay là để anh đi, em đã lâu không lái xe rồi.”‘Keo dán chó mỉm cười’ — mới là danh từ riêng dành cho vị Samoyed tiên sinh trước mặt, thiên sứ à, anh không xứng!
Con chó này là đang nghi ngờ kĩ thuật của tôi?
“Để em, anh đi cất đồ đi!” Tôi chém đinh chặt sắt mà nói.
Đàn ông sao có thể bị nghi ngờ là không lái xe được?Thấy Samoyed ở đây biết điều như vậy, tôi sẽ không so đo với hắn như thường ngày.
Nói xong, tôi lập tức ngồi vào ghế lái, chạm vào vô lăng có hơi xa lạ, sang số, sau đó tôi đớ người, chân ga là cái nào vậy?
Tôi giẫm thử duới chân một phát, à, là phanh, vậy thì giẫm cái còn lại.
‘Vù!’ Tôi lái xe ra khỏi hầm đỗ xe.
Cũng dễ thôi ~
Rẽ trái, rẽ phải, rồi đi thẳng, ừm, đèn đỏ đằng trước phải dừng một chút.Đồ chó đần! Bị người khác thấy hết thì sao!
“Anh xem, kĩ thuật lái xe của em cũng không tệ chứ.” Tôi dùng giọng điệu ‘này cũng dễ thôi’ thờ ơ mà nói.
Sau đó,
Không có đáp lại.
Trong lòng tôi đột nhiên căng thẳng, tôi từ từ quay đầu lại, nhìn thấy ghế phó lái không một bóng chó….
— Bạch Nguyệt Quang nhà tôi đâu?!!!
Đây là chuyện đáng xấu hổ của mèo ta, Tây Viên cao quý, ngày đầu tiên sau khi kết hôn, tôi bỏ quên Bạch Nguyệt Quang nhà tôi, một con chó cô đơn lẻ loi, ở hầm đỗ xe.
Chờ lúc tôi quay về tìm hắn, con Samoyed Bạch Nguyệt Quang này lại nở một ‘nụ cười mê hồn’ với tôi.
Buổi tối hôm đó, hắn làm mẫu cho tôi nguyên một đêm cái gọi là ‘lái xe’.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT