Nguyễn Hoàng Anh sau khi biết tin tức đăng trên báo liền nổi giận, đi tìm Trần Thiên Hương.
- Chị định đi đâu thế?
Trần Hà My nắm lấy tay cô kéo lại.
- Đi có việc, em bỏ tay ra đi.
- Chị đi tìm chị Hương chứ gì?
Nguyễn Hoàng Anh nhăn mày, lấy tay ra khỏi tay cô.
- Ừ.
- Vì chuyện kia chứ gì?
Trần Hà My nhướng mày hỏi. Cô biết Nguyễn Hoàng Anh thế nào cũng lồng lên vì chuyện này mà, nhưng có cần phải nói chuyện với mình như vậy không?
- Thì sao?
- Chị ấy chắc có lí do mới làm thế. Chuyện quan trọng cả đời, chị Hương sẽ không đem ra đùa đâu, chị tìm chị ấy để làm gì?
Ngay từ đầu Trần Hà My đã cảm thấy Nguyễn Hoàng Anh đối với Trần Thiên Hương không đơn giản chỉ là tình cảm chị em, nhiều khi cô lén nhìn ánh mắt cô ấy dành cho Trần Thiên Hương, trong mắt có rất nhiều cảm xúc. Nguyễn Hoàng Anh còn hay quan tâm Trần Thiên Hương một cách thái quá, điều này làm cô không hề vui.
- Em không hiểu chị ấy đâu, chị ấy tuyệt đối sẽ không lấy anh kia. Chị ấy... yêu chị Ly mà.
Nguyễn Hoàng Anh ánh mắt hơi trầm xuống, đi giày xong liền đứng dậy, định đi, liền bị Trần Hà My giữ tay lại.
- Không hiểu thế nào? Nói cho em biết, chị tìm chị ấy là vì quan tâm tình cảm giữa hai người họ à? Hay trong lòng chị chỉ quan tâm một mình chị Hương?
Nguyễn Hoàng Anh giật mạnh tay ra, quát.
- Lại nói linh tinh cái gì rồi? Em bị làm sao thế? Nghĩ cái gì hả?
- Nghĩ cái gì? Chị nhìn vào mắt em, nói cho em biết, trong lòng chị em quan trọng hơn chị Hương xem nào.
Trần Hà My giữ hai tay người kia, bắt cô đối mặt với mình. Cô không chịu được trong lòng Nguyễn Hoàng Anh có người nào khác mình, kể cả người kia có là Trần Thiên Hương. Lúc nào cũng thế, Nguyễn Hoàng Anh tuy không nói nhưng lại luôn luôn quan tâm chị ấy, chỉ cần Trần Thiên Hương gọi một cuộc điện thoại liền lập tức bắt máy, chỉ một cần một lời nói thì người này liền lập tức chạy đến. Có lần, trong người Nguyễn Hoàng Anh không khỏe, cô chỉ hỏi một hai câu thôi cũng cáu gắt, vậy mà chị Hương gọi điện thoại nhờ sang nhà trò chuyện với Vũ Hương Ly, cũng từ giường bò dậy chạy sang đó. Cô thật không hiểu nổi, sao Hoàng Anh lại làm như thế?
Nguyễn Hoàng Anh nhìn Trần Hà My, nhăn mày, sau đó giật mạnh tay ra, quay lưng đi ra cửa.
- Chị đi rồi đừng có về nữa.
Cô tức giận quát vào bóng lưng người kia.
***
Nguyễn Hoàng Anh tìm đến công ty Thiên Hương. Bởi vì là em gái của Trần Thiên Hương, cho nên rất dễ dàng lên được phòng tổng giám đốc.
Cô không gõ cửa, bước vào trong phòng, Trần Thiên Hương đang ngồi trên ghế làm việc, hai bàn tay đan chặt lấy nhau đặt trước trán, đôi mắt nhắm lại, lông mày nhíu chặt, rõ ràng tâm trạng không có một chút tốt đẹp, đây là khuôn mặt của một người sắp kết hôn sao? Nguyễn Hoàng Anh bước vào gần cô, Trần Thiên Hương nghe có tiếng động liền mở mắt, lấy lại vẻ mặt bình thường, nhìn thấy Nguyễn Hoàng Anh, hơi bất ngờ hỏi.
- Sao em lại đến đây?
Nguyễn Hoàng Anh ngồi xuống ghế đối diện với cô, tức giận hỏi.
- Sao chị lại làm như thế?
- Làm thế nào?
Trần Thiên Hương hờ hững đáp lại, cô còn biết phải làm thế nào nữa?
- Còn thế nào? Chị không phải yêu chị Ly à? Tại sao lại lấy người khác?
- Chị có lí do của chị, em hỏi nhiều quá. Chuyện này không phải chuyện em cần quan tâm.
Trần Thiên Hương quay mặt đi, lạnh lùng nói, nói cho thêm một người nữa biết, thì chuyện này có cách nào giải quyết chứ? Hương Ly? Cô cũng chỉ biết xin lỗi cô ấy mà thôi.
Nguyễn Hoàng Anh nhìn tấm bảng tên phía trước Trần Thiên Hương. "Phó tổng giám đốc"? Chuyện này, là gì vậy?
- Chị Hương, mau nói cho em biết, nói cho em đi.
Cô cầm lấy tay Trần Thiên Hương, nắm mạnh lấy, lo lắng hỏi.
- Chị mệt mỏi lắm rồi Hoàng Anh ạ, chị xin em đấy, em đừng có nói nữa được không? Đi đến nước này là chị đã không còn lối nào khác rồi.
Trần Thiên Hương cố lấy tay ra khỏi tay Nguyễn Hoàng Anh, đôi mắt đỏ hồng lên, nước mắt chỉ trực rơi xuống.
- Chị mệt cái gì? Chị mệt nên chị chịu đựng hết cái này đến cái kia à? Sao chị bảo chị yêu thương chị Ly lắm? Sao chị lấy người khác? Còn đứa bé phải làm sao? Chị nghĩ cái gì thế?
Nguyễn Hoàng Anh nắm càng chặt hơn, tức giận nói, cô ghét nhất nhìn thấy Thiên Hương yếu đuối khổ sở như thế này. Ngay từ đầu nếu như chị ấy cho cô một cơ hội, thì người lúc này ở bên cạnh chị ấy sẽ là cô đây, cho dù bố mẹ Trần Thiên Hương phản đối thế nào, có làm thế nào, cũng nhất định không làm khó được cô, ít nhất, Trần Thiên Hương sẽ không phải chịu khổ sở như thế này.
- Em đã nói với chị rồi, nếu chị gặp gì khó khăn cứ quay lại với em cơ mà, tại sao cứ phải đi đâm đầu vào những cái khổ sở như thế này? Em đã cố dừng lại để chị với chị Ly thật hạnh phúc với nhau, vậy mà bây giờ chị lại thành ra thế này, chị nghĩ cái gì hả chị Hương?
Nguyễn Hoàng Anh nói, Trần Thiên Hương cúi mặt, nước mắt rơi xuống, nấc lên nói.
- Chị không biết, không biết, chị mệt lắm, Ly đi không nói một lời nào chị đã khổ lắm rồi, người ta giở trò ép chị lấy họ, chị đã khó khăn lắm rồi, đằng này mẹ chị còn giúp một tay, chị thật sự không biết phải làm cái gì bây giờ, chị không biết làm gì bây giờ...
Trần Thiên Hương vừa khóc vừa nói, Nguyễn Hoàng Anh đau lòng vô cùng, vội vàng đi đến ôm lấy cô, vỗ vỗ nhẹ sau lưng.
- Chị đừng khóc, sẽ có cách giải quyết mà.
- Còn có cách gì? Rốt cuộc chị vẫn sẽ phải lấy anh ta, cuối cùng vẫn là thế.
Nước mắt cô rơi xuống, cô biết mẹ cô không phải người đơn giản, không chỉ biết bắt người, giữ người, nếu cô không đồng ý nghe lời, bà ấy còn làm được những việc hơn thế, cô không thể để vậy được. Cô đã hứa với Minh sẽ chăm sóc bà thật tốt, bây giờ còn làm khổ bà nữa, cô không thể làm như vậy được.
***
Vũ Khánh cuối cùng vẫn đến tìm Trần Thiên Hương. Tuy ông không vui vì tin Trần Thiên Hương sắp kết hôn, còn có tức giận, cô gái này làm vậy, làm cho con gái của mình chịu khổ sở, ông bù đắp cho con gái còn không được, sao có thể để cho người ta làm khổ nó? Thế nhưng vẫn dùng thái độ hòa hoãn nói chuyện.
- Bố biết cả rồi, con làm thế là tệ bạc với Hương Ly đấy, bố biết công ty là con gây dựng vất vả, nhưng con có thể không coi hai mẹ con nó bằng một cái công ty à?
Trần Thiên Hương bất ngờ vì Vũ Khánh tìm mình, rất nhiều lần mình tìm gặp đều không được, hôm nay ông ấy lại đến tìm, cô không kiềm chế được, vồn vã hỏi.
- Bố ơi, con xin bố nói cho con biết Ly đang ở đâu được không ạ? Con thật sự rất lo cho em ấy, con biết bố biết Ly ở đâu mà, xin bố nói cho con biết với.
Vũ Khánh nhăn mày.
- Con đã quyết định thế kia, vậy quan tâm Hương Ly đang ở đâu làm cái gì? Hôm nay bố đến là muốn bảo con, đưa lại đứa bé cho bố, Hương Ly nó cũng biết chuyện rồi. Con bé nói sẽ đón đứa bé về, con nhanh chóng mang cháu cho bố, sau này muốn lấy ai mặc con.
Vũ Khánh lạnh nhạt nói, ban đầu ông nghĩ Trần Thiên Hương là người tốt, nhưng thật ra cũng không phải như ông tưởng.
- Ly biết rồi ạ? Vậy em ấy ở đâu? Em ấy thế nào? Bố nói cho con biết đi con xin bố.
Trần Thiên Hương vừa nghe thấy Vũ Hương Ly đã biết chuyện, lo lắng vô cùng.
- Con còn có tự trọng không? Nó vì con mà cố gắng bỏ lại hết đi học hành để có thể hoàn hảo trở lại bên con, vậy mà nó mới đi có vài tháng, con lại ngay lập tức có thể kết hôn với người khác, bây giờ thì ra vẻ quan tâm Hương Ly, con nghĩ chỉ cần quan tâm nó một chút thì là tốt rồi à? Lúc cần thì nó sinh con cho con, lúc nó đi rồi thì có thể gác qua một bên lấy người khác. Con coi Hương Ly nó đáng giá mấy đồng?
Trần Thiên Hương bị Vũ Khánh chất vấn, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, trong lòng cô buông hạ hết tất cả, nói với ông.
- Bố, con xin lỗi, là con không tốt, họ thật sự không chỉ lấy công ty ra ép con, còn lấy người thân ra đe dọa, con thật sự khó quá, bố giúp con với bố ơi.
Cô khóc, nói, bây giờ cũng chỉ có thể cầu xin Vũ Khánh giúp đỡ.
- Ý con là gì? Nói lại cho bố nghe?
- Bố ơi, con có một người mẹ nuôi, người này rất quan trọng, bà ấy sức khỏe rất kém, ông Thái Hoàng đang giữ bà ấy. Con không có cách nào cả.
Vũ Khánh hơi suy nghĩ, trước đây khi biết con gái có quan hệ với Trần Thiên Hương ông đã cho người tìm hiểu về cô. Ông biết người mẹ nuôi kia, thực ra là mẹ của bạn trai cũ của Trần Thiên Hương, sau khi anh ta chết đi, cô thay anh chăm sóc mẹ già rất chu đáo. Vũ khánh cũng bất ngờ, hóa ra Trần Thiên Hương không phải vì công ty mà là vì bảo vệ người phụ nữ kia, vậy, ông thật sự đã hiểu lầm rồi. Trong lòng ông chợt xuất hiện một tia vui mừng, nếu Vũ Hương Ly biết chuyện, chắc chắn sẽ hiểu, sẽ không làm gì dại dột. Ông vội nói.
- Chuyện này, sao con không báo công an?
- Ông ta bắt tay với tất cả công an thành phố, ngay từ việc công ty con bán hàng giả cũng là do ông ta giở trò, cho nên con có chứng cứ vẫn không làm gì được, bây giờ bị ông ta khống chế, con càng không làm được gì cả.
Vũ Khánh nhăn mày, ông với Nguyễn Thái Hoàng có gặp mặt vài lần, nhưng không gọi là có giao hảo, ông cũng không có ấn tượng gì tốt với người này, không ngờ ông ta có thể làm ra việc như thế.
- Con đừng lo, chuyện này bố sẽ giúp con, trước mắt cứ chuẩn bị hôn lễ, chắc chắn ông ta sẽ bóp chặt tài chính cho đến khi đám cưới diễn ra, đợi đến khi đám cưới diễn ra, mẹ nuôi con lúc đó được an toàn, bố sẽ sắp xếp hết tất cả, cái hôn lễ kia sẽ không diễn ra đâu. Nhất định là không.
Vũ Khánh chắc chắn nói, ông sẽ làm mọi chuyện để bảo vệ hạnh phúc của con gái mình, ông sẽ cố gắng bù đắp cho cô từng thứ một.
(P/s: Nói đến đây thì chắc chắn là có cách giải quyết rồi, chỉ có điều giải quyết theo một cách nào đó mà chap sau sẽ biết. Sẽ cho các bạn gặp gỡ một nam thần ngôn tình, vị này mới chính là mấu chốt giúp cho Trần Thiên Hương không phải kết hôn nữa. Thực sự anh ta rất tốt, chap sau và cả những chap sau nữa.)