Ngày hôm sau, khi Vũ Hương Ly thức dậy cũng là giữa trưa, nhìn sang bên cạnh, khuôn mặt xinh đẹp kia hiện hữu trước mắt. Trần Thiên Hương vẫn còn đang ngủ, cô rất thích nhìn khuôn mặt người yêu ở khoảng cách gần như vậy, hơi tiến gần lại một chút, đặt lên trán cô ấy một nụ hôn.
Trần Thiên Hương hơi nhíu mày, sau đó mở mắt.
Vũ Hương Ly chợt cảm thấy eo mình đau nhói.
- Ah... Chị, điên rồi...
Cô cong người ôm lấy eo, Thiên Hương bị sao vậy? Có cần véo mạnh như thế không?
- Ly, em lên cân phải không?
Cô hơi nhíu mày, thản nhiên hỏi.
Vũ Hương Ly muốn phát điên, cô lôi tay người kia, cắn một cái, hằn lên đó một vết răng. Cảm thấy vẫn chưa hết tức giận.
- Này, chị vừa mở mắt ra đã véo em rõ đau, mở miệng ra là chê luôn được, lương tâm chị để đâu vậy?
Trần Thiên Hương xoa xoa vết đau vừa bị cắn, ngồi dậy, chăn rơi xuống, da thịt trắng nõn cũng theo đó mà lộ ra.
- Em mới không có lương tâm, có ai cắn người yêu mình đau như em không?
Vũ Hương Ly cười cười, đưa tay lên chạm vào ngực cô, khẽ trêu đùa.
- Chị quyến rũ lắm ấy Hương ạ, mặc đồ vào đi.
Trần Thiên Hương quay sang nhíu mày nói.
- Em nói chuyện logic quá, quyến rũ nhưng không thích nhìn hả?
Vũ Hương Ly ngồi dậy, trèo lên đè người kia xuống, khuôn mặt tiến vào thật gần với mặt cô ấy. Tim đập thật mạnh, hành động bất ngờ của Hương Ly khiến cô bối rối, khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng lên.
Cô thở dài nhìn người kia ngại ngùng, nói.
- Ý em là bây giờ em đói quá, chị cứ như thế thì bao giờ mới xuống được giường? Chăm chỉ nghĩ bậy quá, thắt lưng em còn đang sắp gãy rồi Hương à.
Trần Thiên Hương sầm mặt, dùng sức đẩy người kia qua một bên, sau đó khuyến mãi thêm một cú đạp, Vũ Hương Ly rơi xuống đất, lồm cồm bò dậy, trên người không một mảnh vải, đang định mở miệng phản bác thì một chiếc gối bay thẳng vào mặt.
- Cút ngay cho tôi.
Cô trợn tròn mắt, thế này chẳng phải là bạo lực gia đình hay sao? Đưa tay vuốt mái tóc tán loạn, giữ bình tĩnh hết sức có thể.
- Chị cứ nằm đấy đi, đồ bạo lực, em cũng không đánh vợ như chị.
Nói rồi đi thẳng vào phòng tắm, Trần Thiên Hương nằm trên giường nhìn thái độ ức mà không thể làm gì của người kia, cô phì cười. Vũ Hương Ly dù bao nhiêu tuổi cũng vẫn như vậy, vẫn là những nét tự nhiên đơn thuần như thời gian đầu gặp mặt.
***
Hai người cùng nhau rời Pháp, đến chỗ Hương Vy.
Hương Vy vừa thấy hai mẹ liền nở nụ cười thật tươi, nhanh chóng chạy đến.
Vũ Hương Ly ngồi xuống, ôm lấy Hương Vy, hôn vào má con gái. Vuốt vuốt mái tóc tơ dài mượt.
- Vy có nhớ mẹ không?
Hương Vy cũng hôn vào má mẹ, gật đầu trả lời.
- Có ạ, con nhớ mẹ, nhớ cả mẹ Hương nữa.
Trần Thiên Hương xoa xoa đầu Hương Vy.
- Ôm mẹ một cái nào.
Cô cúi xuống ôm lấy con gái, hôn nhẹ vào tóc cô bé.
Nguyễn Thái Hưng và Nguyễn Hiền bây giờ mới đi lại gần. Vũ Hương Ly lễ phép chào.
- Con chào bố mẹ ạ.
Nguyễn Hiền đã rất lâu rồi mới gặp lại Vũ Hương Ly, cách đây quá nhiều năm. Gương mặt đẫm nước mắt, đôi môi nhợt màu, mái tóc đen thấm mồ hôi, vòng tay ôm đứa trẻ yếu ớt đưa đến trước mắt bà, hình ảnh ấy vẫn luôn đọng trong ký ức không thể nào quên, mỗi lần nhớ đến đều khiến bà cảm thấy lòng chua xót.
Bây giờ cô gái ấy xuất hiện trước mắt mình, gương mặt tươi tắn, tự tin, vòng tay cũng mạnh mẽ hơn ôm chặt lấy con của mình. Lòng bà cũng nhẹ nhàng hơn.
- Được rồi, vào nhà đi.
Bà cầm tay Hương Ly, xoay người đi vào nhà.
Cô nhìn bàn tay người đang nắm lấy tay mình kia, cái nắm tay này có ý nghĩa gì? Nghĩa là hoàn toàn thông suốt, thấu hiểu, châp nhận? Cô khẽ mỉm cười, nụ cười thật hạnh phúc, chợt nhận ra một điều, thật ra không có ai quá cứng rắn, cũng không có điều gì không thể làm, chỉ cần cố gắng, có niềm tin, có dũng cảm vượt qua, thì mọi khó khăn, thời gian hay bất chứ thứ gì cũng không còn là vấn đề. Sống thật với bản thân mình, dũng cảm vì mình và người thương yêu, dù sớm hay muộn cũng sẽ có ngày viên mãn. Như ngày hôm nay vậy, ngày này của tám năm trước, ai dám tin Nguyễn Hiền sẽ chấp nhận mối quan hệ của cô và Trần Thiên Hương, vậy mà ngày hôm nay bà cầm tay dẫn cô vào nhà, chính thức công nhận cô, để có ngày hôm nay, có cái nắm tay, có sự chấp thuận này là biết bao nhiêu khổ đau và nước mắt? Chính vì thế, đừng bao giờ sợ hãi, nản lòng vì khó khăn trước mắt, vì phía sau khó khăn mà bạn cần vượt qua là cả một kết thúc đầy viên mãn mà bạn sẽ đạt được, mà bạn thì luôn lo lắng không vượt qua được, chính vậy mà bạn không biết bản thân mình thật sự mạnh mẽ đến mức nào.
Vũ Hương Ly ngồi gần Nguyễn Hiền. Bà cười nói.
- Mẹ làm cơm, chút nữa cả nhà cùng ăn.
- Dạ vâng.
Ngồi nói chuyện một chút, bà đứng dậy nói.
- Hương với bố ngồi nói chuyện, Ly vào đây mẹ nhờ một chút.
Cô vui vẻ đứng dậy đi theo, không quên nhìn Trần Thiên Hương cười nhẹ một cái.
Nguyễn Hiền chỉ vào chiếc ghế dựa lớn, nói.
- Con ngồi đấy đi, mẹ lấy cái này.
Bà mở tủ quần áo ra, sau đó lấy chìa khoá mở ngăn kéo nhỏ trong tủ, lấy ra một chiếc hộp. Vũ Hương Ly nhìn không rõ, hộp giống như làm bằng gỗ.
Bà cầm chiếc hộp trở lại gần cô, đúng là một chiếc hộp gỗ, được chạm khắc rất công phu, bên trên là một bông hoa nở rộ, nhìn là biết đây là đồ gia công bằng tay, thật sự làm rất tỉ mỉ.
Nguyễn Hiền đưa chiếc hộp cho cô, cô khẽ cảm nhận được một mùi hương nhẹ nhàng, là mùi của gỗ. Bà mỉm cười.
- Thơm không? Hộp này làm bằng gỗ gù hương, ngửi càng kĩ càng thấy thơm, chính vì thơm nên mới không nỡ quét sơn bóng lên, sợ mất mùi của nó, lại vì không có sơn nên bây giờ mới có vẻ hơi cũ kĩ.
Vũ Hương Ly nhẹ gật đầu, đưa lên gần mũi khẽ ngửi, đúng là rất thơm. Nhưng cô không hiểu, sao mẹ lại đưa chiếc hộp này cho mình?
- Con mở ra đi.
Cô từ từ mở ra, bên trong có vải nhung đỏ thắm, giữa hộp là một chiếc vòng ngọc xanh biếc. Vòng rất đẹp, vân ngọc cũng vậy, cô đưa ngón tay vuốt nhẹ chiếc vòng, lại ngạc nhiên đưa mắt nhìn bà.
- Cái này là của bà nội Thiên Hương đưa cho mẹ vào ngày cưới, ngày đó bố mẹ lấy nhau, công việc chưa ổn định, mọi người đều cho rằng quá gấp gáp, chỉ có bà rất vui mừng, khi đó bà gọi mẹ một tiếng con dâu, mẹ mừng đến rơi nước mắt.
Cô nhìn bà, lại nhìn chiếc vòng ngọc, im lặng lắng nghe.
- Bà nói là bà cũng thương mẹ nhiều như thương bố, bà mong bố mẹ hạnh phúc. Sau đó đưa cho mẹ chiếc hộp này, mẹ định rằng sau này có con dâu sẽ đưa lại hộp này cho con dâu của mẹ, thế nhưng lại chỉ có mình Thiên Hương, mẹ nghĩ cất hộp này đi, sau này đưa cho nó. Nhưng mà mẹ không ngờ rằng mẹ cũng có con dâu, lại rất kiên cường ưu tú, trước đây là mẹ không tốt với con, mẹ xin lỗi, bây giờ con là con dâu mẹ, mẹ cũng thương con như thương Thiên Hương. Chiếc hộp này cũng cho con dâu mẹ.
Vũ Hương Ly nhìn bà, sống mũi bắt đầu cay, cô không thể tưởng tượng sẽ có một ngày như thế này, tất cả những gì cô mong muốn chỉ là bà không gây khó khăn cho hai người nữa, có thể bỏ qua để gia đình cô sống thoải mái. Thế nhưng không ngờ, bà không những chấp nhận, mà con thật sự trở nên thấu hiểu và yêu thương như thế. Đến Nguyễn Hiền còn có thể thay đổi như vậy, cô tin cũng sẽ có nhiều người làm cha mẹ chịu hiểu con của mình bằng chính tình yêu thương và đồng cảm của họ. Những người như các cô sau này sẽ được nhiều người chấp thuận hơn, cởi mở hơn.
- Con cảm ơn nhiều lắm ạ, con xin mẹ, cảm ơn mẹ đã chấp nhận chúng con.
Nước mắt cô cuối cùng cũng rơi xuống, Nguyễn Hiền nhìn cô gái trước mắt, khẽ ôm lấy, nhẹ nhàng vỗ lưng, bà cuối cùng cũng hiểu rằng, chuyện tình cảm là không có sai hay đúng, vì dù tình cảm có xuất phát từ đâu, hoàn cảnh nào thì nó cũng là điều đáng trân trọng. Cũng nhận ra rằng, hạnh phúc của con cái không phải ở cách cha mẹ và xã hội nhìn nhận, mà là ở cách mà chúng cảm nhận.
- Cũng hơn tám năm rồi mới gặp lại con, so với trước đây vẫn trẻ trung xinh đẹp như vậy.
Vũ Hương Ly rời khỏi vòng tay bà, khẽ cười, đôi mắt còn phiếm hồng.
- Không có đâu, con khác nhiều rồi, hơn ba mươi tuổi, đâu còn trẻ trung ạ.
- Cũng do mẹ làm mất đi nhiều năm tuổi trẻ của các con. Tám năm, quá dài, quá thiệt thòi cho các con.
Cô nhìn bà, khẽ thở ra một tiếng.
- Không, chính nhờ mẹ mà con mới nhận ra giá trị của bản thân, nếu không có mẹ cũng không có con ngày hôm nay. Tám năm ấy không lấy làm thiệt thòi, nhờ có tám năm xa nhau mà sau này chúng con mới có thể ở bên nhau rất nhiều lần tám năm nữa.
Bà gật đầu, khoé mắt hơi ướt, đây mới là sự trưởng thành thật sự. Hạnh phúc không đo bằng thời gian, mà đo bằng giá trị của cuộc sống.
***
Rose nhìn cô gái trước mắt, mái tóc nâu dài thả xuống, đôi mắt sâu thẳm, khuôn mặt thanh tú, đôi môi hồng khẽ mỉm cười. Bàn tay xinh đẹp kia khẽ chạm vào tay bà. Một cảm giác quen thuộc chân thật. Nước mắt rơi xuống, đưa tay khẽ chạm vào khuôn mặt tinh tế kia.
- Thiên Hương thật xinh đẹp.
Trần Thiên Hương nhìn người phụ nữ trước mặt, khẽ mỉm cười, ánh mắt như bà như hồ băng tan chảy, xuất hiện ý cười.
- Rose cũng như vậy, cực kỳ xinh đẹp.
Vũ Hương Ly đứng cạnh đó, ngắm Rose thật kĩ. Nguyễn Hoàng Anh được tạc ra từ đây chứ đâu, người phụ nữ này quá mức xinh đẹp, ở độ tuổi này rồi, dù trên mặt có xuất hiện nếp nhăn hay quầng thâm mắt của tuổi tác và mệt mỏi, cũng không thể nào che giấu được vẻ đẹp như hoa nở rộ ấy. Khi bà ấy cười tươi, cả căn phòng như bừng sáng, như mặt trời chiếu xuống hồ băng.
- Đây là Hương Ly, người Thiên Hương yêu, cũng là mẹ của con Thiên Hương. Ly, em chào mợ đi.
- Cháu chào mợ ạ.
Rose vẫy tay, ra hiệu cho cô lại gần. Vũ Hương Ly tiến gần tới, ngồi xuống đối diện với bà.
- Hương Ly, lại cũng vẫn có chữ Hương, nhưng chữ Ly lại không quá đẹp, nghĩa là ly biệt.
Cô hơi cười, Rose nói cũng đúng, tên cô cũng giống những gì đã trải qua lắm.
- Hương có nghĩa là mùi thơm, Ly cũng là hoa Ly, cháu sinh vào mùa hoa ly nở.
- Hương Ly rất xinh đẹp, so với Thiên Hương thì nổi bật hơn rất nhiều, nhưng đứng cạnh nhau lại rất hài hoà.
Nguyễn Hoàng Anh hơi xoa xoa trán. Chán nản nói.
- Mọi người có thể nói gì ngoài chuyện khen nhau xinh đẹp không?
Rose cười lớn.
- Ann không được khen đẹp nên ghen tị phải không?
- Con không cần đâu. Thiếu gì người khen con đẹp.
Cô ra vẻ không quan tâm nói, nhìn mẹ mình cười vui vẻ như vậy tâm trạng rất tốt.
Trần Thiên Hương để ý bàn tay Rose có đeo một chiếc nhẫn thật quen mắt.
- Nhẫn này của Vy đưa, con bé nói Thiên Hương bảo đeo nó vào ngủ sẽ ngon hơn.
Cô cười càng tươi hơn.
- Rose không nhớ nhẫn này hả?
Bà hơi nhíu mày. Nhẫn này?
- Là lần đầu tiên Thiên Hương dẫn Rose ra khỏi nhà ấy, chúng ta đi mua nhiều thứ lắm, đồ dùng, quần áo, mua cả vòng tay, nhẫn này là Rose chỉ cháu lấy mà. Còn bảo là nhìn nó cảm giác an toàn, vì nó rất đơn giản.
Rose cố nhớ lại, nhưng xem ra không thể nhớ được, có những chuyện đã từ quá lâu rồi khiến bà không thể nhớ kĩ. Ra là vậy, Thiên Hương giữ đồ thật giỏi, nhiều năm như thế, nhưng cũng thật có duyên, nhẫn mình chọn, cuối cùng vẫn là đưa tặng mình.
***
Sáng ngày hôm sau, Trần Thiên Hương đưa Hương Ly đi ra sau ngọn đồi nơi mà trước đây cô thường hay đến. Khi còn nhỏ, mỗi dịp hè cô đều được bố mẹ đón sang đây, vì vậy đi khám phá xung quanh nơi này, phát hiện ra một chỗ tuyệt đẹp. Bãi cỏ rộng rãi, mềm mượt, xa xa là chân trời xanh ngắt, gió thổi nhẹ nhàng.
Cô ngồi xuống cỏ, ngả người ra sau, rồi nằm xuống luôn trên nền cỏ, nhìn lên trời xanh, gió đưa hương cỏ hoà quyện quanh người, cảm giác trước đây như ùa về, màu xanh của bầu trời khiến cô cảm thấy yên bình.
Vũ Hương Ly cũng mỉm cười làm theo, nhanh chóng nằm xuống bên cạnh cô. Nhanh chóng bắt gặp mây trắng trên nền trời xanh.
Trần Thiên Hương nghiêng người, nhìn sườn mặt người bên cạnh, đường nét quá đẹp. Cô đưa tay chạm nhẹ, phác thảo đường nét khuôn mặt kia.
Vũ Hương Ly cảm nhận được đầu ngón tay mềm mượt qua lướt trên mặt mình. Cô mỉm cười, vẫn bình thản nhìn bầu trời.
- Vũ Hương Ly...
Cô khẽ lẩm nhẩm ba chữ, Hương Ly cũng nghiêng mặt nhìn, Thiên Hương tự nhiên gọi cả họ tên mình.
Trần Thiên Hương nhìn cô cười, ba chữ Vũ Hương Ly sẽ luôn khắc trong tâm trí mình không giây phút nào quên.
- Chị yêu em.
Cô nhẹ nhàng nói, lời yêu phảng phất hương cỏ, lẫn vào gió, bay vào không gian, giống như ngày càng cao, bay đến tận nền trời xanh.
- Cảm ơn chị, gặp được chị là may mắn của em, cũng là hạnh phúc của em. Cả phần đời còn lại, em sẽ luôn bên chị, vì chị, yêu chị.
Cô tiến gần lại, hôn nhẹ lên môi Thiên Hương. Bàn tay nắm lấy bàn tay cô ấy, các ngón tay đan lại, khăng khít.
- Chị vẫn có cảm giác như mơ vậy, có thật chúng ta đã thực sự vượt qua nhiều năm như vậy?
- Không phải mơ, chúng ta thực sự đã vượt qua rồi, chị rất kiên cường.
- Mọi chuyện cứ như rất lâu, mà cũng như mới hôm qua vậy, chị còn nhớ cảm giác sợ hãi tột cùng khi mẹ nói em đã rời đi, rồi bàn tay chị đau đớn tê liệt khi lần đầu tiên ôm con của chúng ta vào lòng, chị rất hoảng sợ, sau đó còn đối mặt với vô số những chuyện khủng khiếp mà... không có em bên cạnh. Vậy mà hôm nay chị lại có thể nằm đây, bên cạnh người chị yêu, vô lo vô nghĩ, yên bình nắm tay em ngắm nhìn bầu trời.
Vũ Hương Ly nắm tay cô càng chặt hơn. Trải qua quá nhiều chuyện, hai người có thể ở bên nhau, nắm tay nhau, cùng nhau chia sẻ yêu thương. Tất cả những gì cả hai đã cố gắng vượt qua đều là xứng đáng đúng không?
Sau tất cả, hai người lại gần nhau hơn, gắn bó hơn, cần nhau hơn, mọi khó khăn thử thách đều qua hết rồi.
- Chúng ta sẽ sống vì nhau, sẽ hạnh phúc nhé chị?
Trần Thiên Hương gật đầu, đôi mắt tràn đầy kiên định.
- Được, chúng ta sẽ vì nhau mà hạnh phúc mãi mãi.
Trên nền cỏ xanh rộng lớn, có hai người nắm chặt tay nhau, họ có nhau sau bao lâu như vậy, là vì tình cảm của họ là chân tình. Họ sẽ vì nhau mà sống thật vui vẻ.
( Mình chỉ muốn nói, ai cũng như nhau trong cuộc sống, đều phải mỗi ngày lo toan ba bữa, áo quần quanh năm, ai cũng có người mình yêu thương, vì những lẽ đó mà sống, mà vượt qua, mà mưu cầu hạnh phúc, tình cảm là giữa người với người và không bao giờ sai lầm nếu bạn không sống trái với lương tâm. Vì thế, hãy đấu tranh cho tình cảm của mình nhé, hạnh phúc viên mãn là của các bạn, do các bạn.)
(Còn có, khi nào đặt chữ END thì lúc đó mới hoàn thành truyện nha. Ăn Tết vui vẻ, yêu.)