Sáng hôm sau, Trần Thiên Hương vẫn đi làm như thường lệ. Ngồi trên bàn làm việc, hăng say đến nỗi quên đi thời gian, dù thế nào đi nữa, tổng giám đốc luôn là người có trách nhiệm với công việc.
Đến nửa buổi, cảm thấy cả người ngồi lâu đã mỏi nhừ, liền vươn người, tự vỗ lấy cổ mình, Trần Thiên Hương vừa nghỉ ngơi một chút, liền nhớ đến Vũ Hương Ly, khoé môi chợt mỉm cười, nhanh nhẹn lấy điện thoại ra gọi.
Nghe thấy đầu dây bên kia nhẹ nhàng bắt máy, giọng nói yêu kiều, Trần Thiên Hương tâm trạng thật tốt.
- Alo, em đang làm gì?
Trần Thiên Hương dịu dàng hỏi.
- Chị đoán xem?
- Chị làm sao đoán được.
- Em đang nhớ chị.
Vũ Hương Ly dùng giọng mũi nói, nếu là mẹ đại nhân nói giọng này, nhất định Trần Thiên Hương sẽ rợn đến sởn gai ốc, thế nhưng nghe Vũ Hương Ly nói, lại cảm thấy vô cùng đáng yêu, cảm giác hạnh phúc tràn đầy. Người ta nói mà, chỉ khi yêu nhau mới biết đến ngọt ngào.
- Chị cũng nhớ em.
Trần Thiên Hương đang nói, chợt có tiếng gõ cửa, liền nhanh chóng kết thúc câu chuyện.
- Chị phải làm việc rồi, chiều nay chị về sớm, ở nhà ngoan ngoãn chờ..
Tắt máy, kết thúc âm thanh dịu dàng, thay vào đó là thanh âm lạnh lùng.
- Vào đi.
Nguyễn Thuỳ Linh và Nguyễn Hiền bước vào, Nguyễn Hiền nhìn thấy con gái ngồi trên ghế tổng giám đốc, có chút hãnh diện trong lòng. Bậc phụ huynh nuôi dạy con cái khôn lớn, thành đạt. Đương nhiên có chút vui mừng.
- Con gái tôi thật là ra dáng tổng giám đốc, không giống con bé trắng bóc yếu ớt ở nhà chút nào.
Nguyễn Hiền tiến đến, đưa tay xoa xoa đầu Trần Thiên Hương.
- Mẹ này..
Trần Thiên Hương nhẹ giọng quở trách
- Sao, sợ mất mặt với nhân viên à? Dù con có là tổng giám đốc oai phong lẫm liệt thế nào cũng chỉ là con bé Hương trong bàn tay mẹ thôi.
Nguyễn Hiền nói rồi, liền vỗ vỗ má con gái, khuôn mặt này, thật là xinh đẹp mà,
cũng chính là từ khuôn mặt mình đúc ra, Nguyễn Hiền tự nhiên có chút tự hào. Nguyễn Thuỳ Linh nhìn cảnh này, trong lòng cảm nhận, Trần Thiên Hương có thật nhiều mặt, không hẳn hoàn hảo như mình hay nghĩ.
Chậm rãi quan sát hai mẹ con Trần Thiên Hương, nhìn qua thật nhiều điểm tương đồng, nhưng đánh giá kĩ, lại thấy vô cùng nhiều nét khác nhau, mẹ và con gái đương nhiên là hai cá thể độc lập, thực sự không thể quá giống. Nguyễn Hiền so với Trần Thiên Hương sắc xảo hơn, khuôn mặt có cũng có phần tinh xảo hơn, Trần Thiên Hương khuôn mặt thanh nhã hơn, so với mẹ có khí chất hơn nhiều, nhưng có vẻ yếu nhược, điểm này là giống bố đi.
- Được rồi mẹ, bố đâu?
- Bố con đi thăm họ hàng.
- À..
- Tối nay đi ăn với bố mẹ nhé?
- Tối nay ạ?
Trần Thiên Hương có chút suy nghĩ.
- Sao? con bận à?
- Không ạ, con đi được.
- Vậy đi, hết giờ làm việc bố mẹ qua đón con.
Nguyễn Hiền đứng dậy khỏi ghế, không quên dướn người hôn con gái một cái vào má, sau đó rời đi.
Trần Thiên Hương lắc đầu, có lẽ đến lúc mình có con rồi mẹ mới thôi đối xử với mình như đứa trẻ. Lại chuyện con cái, Trần Thiên Hương bất giác nghĩ đến Vũ Hương Ly. Vấn đề này thật khiến cô để ý. Nhưng đó là việc của sau này. Hiện tại nghĩ cách nói chuyện với bố mẹ đã.
***
Vũ Hương Ly ở nhà, Trần Thiên Hương nói hôm nay sẽ về sớm, cô liền đi siêu thị mua cả đống đồ về nấu ăn, Nhất định sẽ nấu thật ngon cho Trần Thiên Hương ăn. Vũ Hương Ly vừa nấu ăn, miệng vừa ngâm nga một câu hát quen thuộc, tâm trạng rất tốt. Lại nghĩ đến Trần Thiên Hương, chắc chị ấy sẽ vui lắm, nghĩ đến không kiềm được, môi lại nở một nụ cười.
Vũ Hương Ly đem hết tất cả các món ăn đặt trên bàn, sau đó nhìn đồng hồ. Bây giờ là đúng giờ tan tầm, vậy mà nói sẽ về sớm, nhưng cũng có lẽ là tắc đường. Đang suy nghĩ vu vơ, chuông điện thoại chợt vang lên. Vũ Hương Ly nhìn trên màn hình dãy số quen thuộc, liền bắt máy.
- Chị, sao vẫn chưa về thế?
- Chị xin lỗi, tối nay không về được, chị có hẹn đi ăn với bố mẹ.
Trần Thiên Hương giọng nói áy náy.
- À, thế sao?
- Ừ, em đang làm gì thế? Em đã nấu ăn chưa?
- Em đang ngồi đọc báo, cũng chưa nấu ăn gì, chút nữa em ăn mì là được rồi.
Vũ Hương Ly nói dối, nhưng lại vô cùng trôi chảy, nếu để Trần Thiên Hương biết được cô nấu ăn đợi cô ấy về, chắc chắn sẽ bỏ hẹn mà chạy về nhà ngay.
- Thế em ăn tạm gì nhé, ăn xong với bố mẹ chị về ngay.
- Vâng.
Vũ Hương Ly tắt máy, chán nản nhìn mâm cơm đầy, tự nhiên cũng không muốn ăn nữa. Nhưng lại cảm thấy tiếc công sức mình làm ra, liền lấy một bát cơm, gắp thử đồ ăn, vị không hẳn là rất ngon, nhưng cũng không tệ, đại khái là ăn được, nhưng vì sao ăn lại cảm giác chẳng có vị gì trong miệng. Cố nuốt, cuối cùng cũng ăn được nửa bát cơm, cô buông đũa, đứng dậy dọn dẹp, trong lòng có chút buồn buồn. Nhưng lại chẳng biết trách vào đâu cả.
***
Trần Thiên Hương ngồi đối diện với bố mẹ. Tự nhiên lại có chút không tự nhiên, đây là lần đầu tiên cô nhìn bố mẹ mình mà có cảm giác như vậy, bởi vì có chút lo lắng về chuyện mình sắp nói ra.
- Con sao thế Hương?
Trần Thái Hưng nhìn con gái có chút lạ, liền hỏi.
- Con không sao bố.
- Nhìn con như kiểu không muốn ăn cơm với bố mẹ, có chuyện gì à?
Nguyễn Hiền nhìn ánh mắt Trần Thiên Hương, như có điều gì muốn nói.
- Không phải thế, mà là..
- Là làm sao?
Nguyễn Hiền tiếp lời.
- Con có chuyện muốn nói.
Trần Thiên Hương hít sâu một hơi, dùng hết can đảm nhìn vào mắt mẹ mình.
- Con nói đi.
- Chuyện là... con đang có tình cảm với một người..
- Ô, thật tốt, sao con không giới thiệu với bố mẹ, ai thế?
Trần Thái Hưng khuôn mặt cười tươi, tưởng con gái nói chuyện gì, nếu là chuyện này thì thật rất tốt. Chỉ là Trần Thái Hưng thì biểu hiện rõ nét vui trên khuôn mặt, còn Nguyễn Hiền thì khuôn mặt không hề biến sắc. Thực ra Nguyễn Hiền cảm thấy hơi kì lạ, trước đây khi Trần Thiên Hương giới thiệu người yêu với bố mẹ, tâm trạng rất phấn khởi, rất tự nhiên, nhưng lần này lại có chút ngần ngại, khiến Nguyễn Hiền đâm ra suy nghĩ.
- Là ai?
Nguyễn Hiền hỏi con gái, lời nói rất tự nhiên.
- Là..
Trần Thiên Hương ngập ngừng, không biết nói sao cho phải, cô không đoán được phản ứng của bố mẹ sẽ ra sao.
- Quý khách, rượu vang.
Người phục vụ chợt bước tới, trên tay cầm một chai rượu, rất thuần thục rót vào chén, dòng rượu đỏ chảy vào ly, sóng sánh vô cùng đẹp mắt, nhưng Trần Thiên Hương không có tâm trí ngắm nhìn, trong lòng vô cùng lo âu. Đến khi người phục vụ đi rồi, Trần Thiên Hương vẫn ngẩn người.
- Hương, là ai vậy?
Nguyễn Hiền tiếp tục dò hỏi.
- Là.. là một người phụ nữ.
Trần Thiên Hương cuối cùng cũng đem lời trong lòng nói ra, sau đó hơi cúi mặt
xuống, chờ phán xét từ bố mẹ. Trần Thái Hưng bất giác đơ người, không biết nói gì, như thể mình vừa nghe nhầm điều gì thật không đúng. Ánh mắt có chút lạ lẫm nhìn con gái.
Nguyễn Hiền nhìn Trần Thiên Hương, khuôn mặt sớm đã biến thành lạnh băng, đã đoán ngay trong chuyện này có vấn đề mà.
- Nói lại.
Nguyễn Hiền dùng giọng nói lãnh đạm, hỏi lại con gái lần nữa.
-...
Trần Thiên Hương chỉ im lặng, cô biết mẹ mình chắc đang rất giận, nói thêm lần nữa chỉ khiến tâm trạng bà thêm tồi tệ.
- Là cô gái hôm qua à?
Nguyễn Hiền tiếp tục hỏi, thật không nghĩ đến Trần Thiên Hương mấy năm nay biến thành cái loại người gì rồi. Yêu người cùng giới? Không chấp nhận được!
- Vâng.
Trần Thiên Hương gật nhẹ đầu, bây giờ cô hiểu, tình huống này thật sự xấu rồi.
- Nhanh chóng chấm dứt, dừng lại ngay lập tức.
Nguyễn Hiền tiếp tục nói, bà thừa biết, Trần Thiên Hương sợ nhất là cái dáng vẻ lạnh lùng lúc này của mình.
- Con không làm được.
Trần Thiên Hương khuôn mặt hơi ngẩng lên, nhìn mẹ mình mà nói.
- Mẹ không muốn thế. Mẹ muốn con chấm dứt ngay.
- Mẹ, đó là người tốt.
- Mẹ không cần biết.
Nguyễn Hiền gắt lên, tại sao con gái mình lại dám chống đối mình như vậy chứ, bình thường đùa vui thì được, nhưng trong những chuyện quan trọng, không phải muốn cãi tay bo thắng là xong.
Trần Thiên Hương thấy Nguyễn Hiền phản đối quyết liệt, tự nhiên trong lòng cồn lên gì đó, bây giờ cô không biết phải làm sao để vừa lòng mẹ cả, cô chỉ biết, nếu bây giờ không đấu tranh, nhất định sẽ bị phản đối tới cùng. Trần Thiên Hương nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Hiền.
- Mẹ không hề hiểu con, mẹ chưa hề biết bản chất đã muốn phản đối, mẹ không cần biết ạ? Vậy con cũng không cần quan tâm cảm giác của mẹ.
- Con..
Nguyễn Hiền trợn mắt nhìn Trần Thiên Hương, trong mắt có tia đỏ hằn lên, tại sao con gái lại có thể cãi láo như thế?
- Hương, mau xin lỗi mẹ.
Trần Thái Hưng ở giữa, nhưng chung quy là bậc phụ huynh, không ai ngay lần đầu tiên nghe chuyện như thế này liền ủng hộ con cái cả, thêm nữa, Trần Thái Hưng dù là ở phương diện nào cũng sẽ nghiêng về phía Nguyễn Hiền, cho nên liền ngay lập tức bắt Trần Thiên Hương xin lỗi mẹ.
- Con xin lỗi mẹ, nhưng con lớn rồi, con tự quyết định, bố mẹ đã để con tự lập tự năm mười tuổi, vậy đến năm nay con đã hai mươi sáu tuổi rồi, cũng để con tự lập đi.
- Tự lập à? Là con muốn ở lại Việt Nam thì có. Mẹ hiện tại không muốn con tự lập đấy, con là con của bố mẹ, bố mẹ nói gì con phải làm theo, đừng có trái lời. Mẹ nói lại, chấm dứt ngay!
- Con không thể làm được, con không làm.
Nguyễn Hiền nghe xong câu nói kiên định của con gái, trong lòng cũng hết chịu nổi, tiện tay cầm ly rượu đỏ hất thẳng vào mặt Trần Thiên Hương.
- Mất dạy, bệnh hoạn.
Nguyễn Hiền phun ra hai từ mắng con gái, hành động này thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh, cũng may nhà hàng lúc này không đông người, mà đa số là người giàu có, thực ra vốn không quan tâm tới chuyện bao đồng, họ nhìn một cái liền rời mắt.
Rượu đỏ ướt một nửa khuôn mặt Trần Thiên Hương, chảy xuống, thấm ướt một mảng áo sơmi trắng, nhuộm thành màu đỏ.
Nguyễn Hiền đứng dậy, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Thiên Hương.
- Đừng có thi gan với mẹ, chuyện này mãi mãi mẹ không bao giờ đồng ý đâu.
Nói xong liền bước nhanh rời khỏi bàn ăn. Trần Thái Hưng nhìn theo bóng dáng vợ, lại thấy con gái ngồi đó, bị mẹ hất rượu đã ướt hết, trông vô cùng thương tâm. Liền lấy khăn giấy đến lau đi giọt rượu đọng trên mặt Trần Thiên Hương.
- Hương, sao con phải thế? Con nghe lời mẹ lần này đi được không? Đừng làm mẹ con giận thêm nữa.
Trần Thái Hưng nhẹ giọng, đối với đứa con gái bảo bối này, chưa từng một lần nặng lời, dù là trong bất cứ hoàn cảnh nào.
- Không sao, bố đi theo mẹ đi, con sẽ nói chuyện dần dần với mẹ.
- Con đừng thế nữa..
- Bố, bố có thương con không?
Trần Thiên Hương nhìn vào mắt người đàn ông này, trong đáy mắt người này là chất đầy tình thương, dành cho mình.
- Bố tất nhiên là thương con rồi. Nhưng bố không muốn hai mẹ con thất hoà.
- Nếu bố thương con, bố giúp con với con xin bố đấy.
Trần Thiên Hương đáy mắt hơi đỏ lên, nhìn bố mình mà khẩn khoản xin. Cô biết, bố so với mẹ thì dễ chấp nhận hơn nhiều, chẳng qua là vì Trần Thái Hưng luôn luôn đứng về phía vợ.
- Dù bố có không phản đối con, nhưng mẹ con không muốn thì câu trả lời của bố vẫn là bố không chấp nhận. Con nghĩ đi, con bây giờ chẳng phải có người quan trọng đối với con à? Bố cũng có người quan trọng nhất đối với bố, có những cái không phải chỉ muốn là được đâu, bố biết con thương người ta, nhưng bố yêu thương hai mẹ con con hơn nhiều. Con nghĩ cho con, con cũng phải nghĩ cho những người xung quanh con nữa, đặc biệt là mẹ con, đây là lần đầu tiên bố dạy con sau mười sáu năm qua. Đừng làm bố mẹ phải buồn.
Trần Thái Hưng nói xong liền đứng dậy, rời khỏi nhà hàng.