- Ah..
Hương Ly trong cổ họng bật ra thành tiếng, ở cổ hơi nhói lên, nhưng sau đó chuyển thành tê dại.
Trần Thiên Hương đưa tay cởi từng nút áo của Hương Ly, động tác không thành thục nhưng vô cùng mềm mại, đem tất cả nút áo sơ mi cởi ra, để lộ mảnh da thịt trắng nõn lấp ló bên trong chiếc áo nhỏ màu đen. Trần Thiên Hương hôn lên xương đòn gợi cảm của người kia, vô cùng hưởng thụ, lúc này cô không còn biết gì hết, trong lòng chỉ còn muốn âu yếm Hương Ly. Hương Ly cảm nhận được bàn tay mềm mại của Trần Thiên Hương đang tháo dần chiếc áo nhỏ mỏng manh liền đưa tay chặn lại.
- Chị, không ở đây được..
Hương Ly khuôn mặt đỏ ửng không dám nhìn thẳng mặt Trần Thiên Hương mà nói, thấy người kia khuôn mặt đỏ lên, lại có phần ngượng ngùng, vừa khả ái vừa quyến rũ, làm cho Trần Thiên Hương không khỏi mê muội, tiếp tục ôm lấy Hương Ly hôn lên môi, vừa hôn vừa di chuyển về phía phòng ngủ.
Trần Thiên Hương nhẹ nhàng đặt Hương Ly dưới thân, bàn tay nhẹ nhàng cởi bỏ lớp áo cuối cùng của người kia, lộ ra hai khoả trắng nõn mềm mại. Trần Thiên Hương tim đập thật nhanh, cảm thấy trong miệng vừa khô vừa nóng, vội vàng cúi xuống ngậm lấy một bên hạt đậu nhỏ màu hồng kia, lưỡi thanh nhẹ nhàng miết qua. Hương Ly cảm giác đầu lưỡi ẩm ướt của Trần Thiên Hương đang chạm vào mình, người đột nhiên run lên, môi nhẹ nhàng mở ra thoát ra âm thanh mị hoặc. Trần Thiên Hương nghe thấy tiếng rên rỉ của người kia càng thêm kích thích, đầu lưỡi càng linh hoạt hơn, bàn tay tìm đến khoả mềm mại còn lại. Trong tay Trần Thiên Hương là cảm giác mềm mại, co giãn, cô biết ngay thế nào mình cũng sẽ yêu thích cảm giác này.
Quần của Hương Ly cũng bị Trần Thiên Hương tẩu tán từ bao giờ. Bàn tay nhẹ nhàng xâm nhập vào bộ phận mẫn cảm nhất của Hương Ly. Trần Thiên Hương chỉ chạm nhẹ vào đã khiến Hương Ly thở mạnh,cảm giác lạ lùng khó tả, lại tiếp tục trêu đùa, cúi xuống, tầm mắt rơi đúng vào nơi ấy, nơi nụ hoa xinh đẹp bị Trần Thiên Hương trêu chọc đã có một tầng sương che phủ. Trần Thiên Hương vùi mặt vào giữa hai chân người kia. Hương Ly nhìn thấy đầu người kia lấp ló giữa hai chân mình, trong lòng như có gì đó cuộn lên, cảm giác đầu lưỡi Trần Thiên Hương va chạm vào bên dưới khiến cô như điên lên.
- Ah..ưm ..
Trần Thiên Hương dừng lại, bất chợt hôn lên môi Hương Ly, Hương Ly cảm nhận chính hương vị của mình trên đầu lưỡi người kia, có chút hơi ngượng ngùng nhẹ nhàng tận hưởng nụ hôn này. Trần Thiên Hương lại một lần nữa đưa tay xuống, ngón tay nhẹ nhàng tiến vào bên trong Hương Ly. Từng bước, từng bước một tiến vào, thế nhưng sao chật hẹp quá, cuối cùng có cảm giác bị một tấm màn mỏng manh chặn lại, hơi dừng lại một chút.
- Chị, chị chắc chắn sau này sẽ chỉ yêu em chứ?
Hương Ly nhìn vào mắt Trần Thiên Hương nói.
- Hương Ly là người rất quan trọng với chị, chị hứa sau này sẽ yêu em thật nhiều.
Trần Thiên Hương nhẹ nhàng thủ thỉ. Hương Ly nghe xong câu nói của Trần Thiên Hương liền nhắm mắt lại. Ngón tay Trần Thiên Hương tiến sâu hơn một chút nữa, đem tấm màn mỏng manh kia chọc thủng, Hương Ly khẽ rên lên một tiếng đau đớn. Trần Thiên Hương hôn lên môi người kia.
- Xin lỗi, chị làm em đau rồi.
- Không sao, đợi một chút.
Một đợt đau đớn trong thân đi qua, Hương Ly cảm thấy ngón tay mềm mại của Trần Thiên Hương đang ở bên trong mình, hơi cựa quậy, Trần Thiên Hương biết người kia khó chịu, liền rút nhẹ ngón tay ra, sau đó từ từ tiến nhập vào, cứ như vậy nhẹ nhàng từng nhịp, Hương Ly rên lên theo từng nhịp ngón tay của Trần Thiên Hương. Cảm nhận khoái cảm Trần Thiên Hương đem đến, nhẹ nhàng mà mãnh liệt, có lẽ cô sẽ mãi ghi nhớ lần này, ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời. Niềm hạnh phúc của một người con gái là nằm dưới thân người cô gái mình yêu. Đối với Hương Ly cũng vậy, lúc này cô yêu Trần Thiên Hương nhất trên đời.
Hương Ly cảm thấy sắp hết sức chịu đựng, khó khăn thoát ra từng chữ
- Chị, từ từ, em đến..
Bụng dưới co thắt lại, cả người run lên, từ nhuỵ hoa nhỏ chảy ra dịch mật. Đã đạt đến đỉnh điểm, Hương Ly thở hổn hển, ôm lấy cổ Trần Thiên Hương.
Nhẹ nhàng rút ngón tay ra, Trần Thiên Hương thấy một màu đỏ lẫn trong dịch mật kia. Hương Ly bây giờ là của cô rồi, là người phụ nữ của Trần Thiên Hương.
- Ly, yêu em..
Trần Thiên Hương nhẹ thủ thỉ bên tai Hương Ly, sau đó ôm lấy người kia ngủ thiếp đi. Ngày này của bốn năm trước khiến cô mất đi người cô yêu, nhưng hôm nay lại làm cho cô càng yêu thêm một người. Trần Thiên Hương nhìn gương mặt xinh đẹp đang say ngủ trong ngực mình, liền đặt một nụ hôn lên trán.
***
Trần Thiên Hương và Hương Ly ôm nhau ngủ đến tận tối. Người thức dậy trước đương nhiên là tổng giám đốc.
Cô chỉ mới hơi cựa mình, Hương Ly đã tỉnh dậy ngay.
- Chị, em đói.
Hương Ly mắt vẫn còn nhắm, dụi dụi mặt vào cổ Trần Thiên Hương nói, bộ dạng giống như mèo con bên chủ nhân vậy.
- Ừm, em muốn ăn gì? Chị làm cho em.
Trần Thiên Hương dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc Hương Ly, âu yếm nói.
- Không biết được, ăn cơm thôi.
- Được, thế dậy đi tắm đi, xong sang nhà chị ăn cơm nhé.
Trần Thiên Hương đứng dậy khỏi giường, dùng dây buộc tóc cột tóc lên cao, sau đó rời khỏi phòng ngủ.
Hương Ly nãy giờ nằm trong chăn, lật tấm chăn ra, cả cơ thể trắng nõn lộ ra bên ngoài. Cô nhìn bông hoa đỏ hiện hữu trên khăn trải giường, khoé môi hơi cong lên. Bây giờ Vũ Hương Ly là của Trần Thiên Hương rồi, mà Trần Thiên Hương thì không có cách nào rời khỏi cô nữa.
Đứng dậy khỏi giường, chân hơi run run, cảm giác đau đớn hơi rát ở thân dưới khiến cô khẽ nhăn mày, thế nhưng đau này thấm vào đâu so với niềm vui sướng hiện tại.
Trần Thiên Hương về nhà, mở tủ lạnh ra tìm đủ thứ nguyên liệu để nấu ăn, cô cắt cắt thái thái, tự nhiên cảm thấy yêu thích công việc này kì lạ, cứ nghĩ đến vẻ ngon miệng khi ăn của người kia, chỉ muốn làm nhiều món thật ngon.
Chuông điện thoại của Trần Thiên Hương reo lên, cô vui vẻ bắt máy nghe.
- Alo.
- Chào giám đốc, có nhớ tôi không?
Giọng nam trẻ trung nói qua điện thoại, Trần Thiên Hương nghe giọng nói này có vẻ quen, nhưng thực ra trước giờ cũng không để ý lắm, nên hiện tại không biết là ai đang gọi.
- Anh là ai?
- hahaha, giám đốc đã quên tôi nhanh thế?
- Nếu anh không nói thì tôi tắt máy đây.
Trần Thiên Hương không thích kiểu cà cưa như thế này, cô muốn cái gì cũng phải dứt khoát, vì vậy những người có tính cách như thế thì đừng mong nói chuyện với cô, phong thái của tổng giám đốc bắt đầu nổi lên.
- Nguyễn Hoàng Huy.
Đầu dây bên kia thong thả nói, Trần Thiên Hương nghe được cái tên này thì trên cả mức chán ghét.
- Làm sao anh có được số điện thoại của tôi?
- Tất nhiên là trong máy của bố tôi rồi, giám đốc với bố tôi quan hệ rất tốt mà, phải không? Đây là số điện thoại của tôi, sau này chúng ta có thể nói chuyện nhiều phải không?
- À vậy phiền anh nhắn với giám đốc Thái Hoàng tôi đã đổi số rồi, hôm nào tôi sẽ gửi bác ấy danh thiếp khác.
Trần Thiên Hương nói xong liền tắt điện thoại, nhanh tay bấm chặn số máy vừa rồi. Đối với loại người như Nguyễn Hoàng Huy cô không hứng thú giao tiếp.
- Ai gọi chị đấy?
Hương Ly từ sau lưng ôm lấy eo Trần Thiên Hương, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai hỏi.
- Ô, em sang lúc nào thế?
- Em vừa mới sang xong. Chị vừa mới nói chuyện với ai thế?
Hương Ly vẫn ôm lấy Trần Thiên Hương.
- Em có nhớ cái người mà hôm xông vào phòng chị không? Hôm cũng nói chuyện với em đấy.
- Chị nói chuyện với anh ta à?
Hương Ly nhăn mày, anh chàng kia rõ ràng là thích Trần Thiên Hương, bây giờ còn gọi điện thoại, cô thật không thích chuyện này.
- Ừm, nhưng không có gì.
- Anh ta thích chị đấy.
- Em làm sao biết được?
Trần Thiên Hương nghe giọng Hương Ly, không cần nhìn mặt cũng biết người kia đang ghen.
- Hôm đấy em nhìn thấy mắt anh ta nhìn chị, nhìn cái đã thấy ngay có tình ý.
- Em ghen à?
- Không thèm, chỉ là lần sau đừng có nói chuyện với người đấy nữa.
Hương Ly bỏ tay ra không ôm Trần Thiên Hương nữa, ra bàn ăn ngồi xuống, lấy điện thoại của mình ra bấm bấm, rất nhiều cuộc gọi lỡ, dãy số lạ không được lưu tên nhưng cô thừa biết là số của ai. Liền vứt điện thoại sang một bên.
- Chị Hương, bố mẹ chị là người như thế nào?
Hương Ly nằm bò ra bàn, thản nhiên hỏi. Trần Thiên Hương không biết người này tự nhiên hỏi làm gì, nhưng vừa nấu ăn vừa trả lời Hương Ly.
- Bố chị cũng làm đá quý, nhưng là ở bên nước ngoài, mẹ chị làm thiết kế trang sức, như trước em đã nói đấy, nhà chị cũng khá giả.
- Cả nhà làm về mảng này nhỉ. Thế bố chị hay mẹ chị hiền hơn?
- Chị không biết nữa, bố chị bình thường có vẻ rất lành, thế nhưng khi nghiêm túc thì trông sợ lắm, thế nhưng mà bố sợ mẹ lắm, mẹ chị nói gì cũng phải nghe, mẹ chị mới là chủ nhà thực sự đấy. Hahaa
Trần Thiên Hương hào hứng kể về gia đình.
- Thế còn bố mẹ của em?
Trần Thiên Hương muốn nghe một chút về Hương Ly, thực sự đến bây giờ cô mới chỉ biết tên tuổi và nghề nghiệp của người kia.
- Ừm.. Em nói không biết chị có tin không.
- Sao? Nói đi.
- Mẹ em chết rồi, bố em hiện đang ở đâu em không biết.
Hương Ly mỉm cười. Trần Thiên Hương vội quay lại, nhìn thấy gương mặt thoáng buồn của người kia, tự nhiên cảm thấy đau lòng, biết mình hỏi sai rồi liền đi đến ôm lấy Hương Ly.
- Xin lỗi, chị không biết.
- Không sao đâu, trước em hứa kể chị nghe chuyện vì sao em làm diễn viên mà. Haha.
- Ừm, thế ăn cơm xong kể nhé.
Trần Thiên Hương nhanh chóng dọn đầy một bàn thức ăn lớn, trong lòng cảm thấy rất tốt, được nấu ăn cho người mình yêu thương thế này, cũng có cảm giác mãn nguyện.
- Ăn đi, thế nào? Ngon không?
Trần Thiên Hương gắp thức ăn đạt vào bát Hương Ly, luôn miệng hỏi han, bộ dạng rất quan tâm chăm sóc, tự nhiên làm cho Hương Ly cảm thấy ấm lòng. Không chỉ có hương vị ngọt ngào của tình yêu, còn có vị ấm áp của gia đình.
Trần Thiên Hương quan sát Hương Ly ăn cơm, không buồn động đũa, tự nhiên thấy hai dòng nước mắt chảy ra má người kia liền ngạc nhiên.
- Sao? Sao đang ăn lại khóc.
Mặt Hương Ly cúi gằm, nước mắt cứ thế rơi ra, trong miệng còn ngậm một miếng cơm, khuôn mặt xinh đẹp đẫm lệ làm cho Trần Thiên Hương không khỏi đau lòng. Cũng thật là khó hiểu, ban nãy khi nhắc đến chuyện gia đình. Mẹ mất, bố ở đâu không biết vẫn có thể cười, vậy mà bây giờ mới ăn được hai miếng cơm tự nhiên đã rơi nước mắt. Trần Thiên Hương với tay, nâng gương mặt Hương Ly lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt, giọng dịu dàng hỏi lại một lần nữa.
- Sao em lại khóc?
Hương Ly nhìn gương mặt dịu dàng của người kia, nước mắt càng thêm chảy ra. Phát ra giọng mũi nói.
- Cảm ơn chị, sau này em không còn phải một mình nữa.
Nguyên lai người này khóc là như vậy, là do quá cảm động. Trần Thiên Hương lại nhìn kĩ Hương Ly, khuôn mặt thật xinh đẹp, khóc một chút lại có phần ngây thơ khả ái, vừa đáng thương vừa đáng yêu như vậy, sao khiến Trần Thiên Hương không động lòng đây?
- Ngoan, nín đi, ăn hết bát cơm nhé, rồi sau này chị Hương lúc nào cũng ở cạnh em.(chết mất sến quá =.=)
Trần Thiên Hương cuối cùng cũng dụ dỗ được đứa trẻ hai mươi hai tuổi này ngừng khóc, sau đó ngồi chán chê tỉ tê mới ăn hết được bát cơm, Trần Thiên Hương nghĩ thật là mệt mỏi, ai có ngờ đâu Hương Ly có cái tính trẻ con như thế.