Khải Vệ uống một hơi cạn chai rượu rồi gọi nhân viên mang vào một chai nữa A Dũng không thể cản anh thật may mắn đúng lúc Hân Nghi điện tới.

-Alo?

-A Dũng anh có đang bên cạnh Khải Vệ không? Tôi điện thoại anh ấy không bắt máy không biết có chuyện gì không?

-Ngài Âu  đã say, nhưng vẫn không chịu ngừng tôi cũng không thể cản Ngài ấy.

-Gửi địa chỉ cho tôi đi, tôi đến liền.

Hân Nghi lấy áo khoác và lấy chìa khóa tự mình láy xe đến đó. Đến nơi cô liền thấy cảnh tượng anh như con sâu rượu và bị mấy cô ả lả lơi không ngừng rót rượu kèm theo đó là hành động vuốt ve tình tứ lên người anh nếu không có lớp vải kia và ánh mắt sắt bén của A Dũng khiến mấy ả kia muốn ăn nhưng không dám. Hân Nghi bước đến lấy chai rượu đặt lại xuống bàn.

-Là ai... Ai cả gan ngăn cản Âu Dương Khải Vệ này hả?


Khải Vệ nói xong thì ngước lên thấy Hân Nghi anh đẩy cô gái trong lòng ngực mình ra kéo tay Hân Nghi khiến kéo cô ngồi lên đùi mình ôm lấy eo cô không cho cô nhút nhích. Anh nhìn qua phía A Dũng cùng đám người phục vụ và quát:

-Ra ngoài, còn muốn ở đây xem phim miễn phí à?

Đợi đám người kia ra ngoài anh liền một tay đè Hân Nghi xuống sofa nhưng cô lấy tay chống ngực anh đẩy anh ngồi dậy.

-Đừng làm bừa. Về nhà thôi, nào đứng dậy.

Khải Vệ không chịu đứng dậy ngồi lì tại chỗ mặc cho Hân Nghi có kéo hay bảo anh đi anh cũng không nhút nhích một lúc cô bất lực gọi A Dũng vào giúp

-A Dũng mau vào đây giúp tôi đưa Âu tổng về nhà.

A Dũng vừa mở cửa vào thì Khải Vệ lên tiếng: -Ở đây không còn việc của anh, anh về được rồi.

-Tôi sẽ đi thanh toán rồi về luôn, tôi xin phép.

-Tôi có bảo anh thanh toán à? Hôm nay vợ tôi sẽ trả, đúng không em yêu?


A Dũng vẫn không yên tâm với hành động và lời nói của Khải Vệ lúc này nhưng anh không thể kháng lệnh. Thấy anh ta đứng như trời trồng ở đó Khải Vệ lên tiếng hỏi:-Còn chưa chịu về?

A Dũng liền cúi người chào rồi đi, Hân Nghi nói vọng theo sau nhưng A Dũng quyết không quay đầu hay đáp trả.

-A Dũng, anh không thể đi như vậy.

Hân Nghi gọi phục vụ tính tiền, cô biết anh ăn nhậu trác tán nhưng cũng không tưởng tượng nổi lại là một dãy số không dài như số điện thoại, vị phục vụ thấy cô há hốc mồm mới giải thích.

-Thưa cô vì Ngài Âu đã gọi những cô gái tốt nhất ở đây dù là đang làm gì cũng phải qua đây và anh ấy còn nói sẽ trả cho mấy cô ấy số tiền gấp đôi.

Hân Nghi há hốc mồm nghiến răng quay sang nhìn Khải Vệ như muốn gϊếŧ anh ngay lập tức, anh chơi bời phóng túng cô có thể nghĩ mình chưa đáp ứng đủ anh nhưng anh có cần bá đạo tới mức bắt mấy cô gái đó phục vụ dù đang có khách, vả lại sao còn bắt cô trả nữa chứ thật vô lý hết sức.


Thấy Hân Nghi đang nhìn mình bằng ánh mắt đó nhưng Khải Vệ vẫn không ngừng trêu ghẹo cô nắm lấy tay Hân Nghi quan sát rồi còn đánh giá

-Vợ à? Tay em hôn nay đẹp thật đấy.

-Đừng làm loạn._Hân Nghi vung tay anh ra lấy thẻ đưa cho ông chủ. Ông ta quẹt thẻ rồi đưa trả lại cho cô, Hân Nghi tức giận mà quên chuyện chính khi đến đây bỏ đi vài bước thì bị anh kêu lại.

-Vợ à? Em không đưa anh về sao?

Hân Nghi xoay người quay lại ngồi lên bàn đối diện anh hai chân bắt chéo nhìn gương mặt đáng ghét kia mở miệng giọng chế giễu.

-Anh cũng muốn về ư? Em tưởng anh định ở đây uống và muốn mấy cô đó phục vụ nữa chứ?

-Anh sẽ uống nếu vợ anh chịu phục vụ?

Trong dáng vẻ say của Khải Vệ chẳng nghiêm túc chút nào cô nói sao cũng không lại anh. Anh đặt tay lên đùi Hân Nghi vuốt ve cặp đùi trắng nõn và mịn màng, cô thấy hành động anh đang dần dần mất nghiêm túc liền chặn tay anh đi vào trong chiếc váy.

-Anh muốn thế nào mới chịu về hả?

Khải Vệ giơ tay lên miệng mình cười nói:

-Hôn

-Anh không nghiêm túc được sao?

-Được.

Khải Vệ vừa dứt lời kéo cô ngã vào người mình anh tựa lưng vào ghế áp môi lên môi cô, nụ hôn hết sức cuồng bạo anh công kích nhanh chóng quấn lấy lưỡi cô ra sứt hút sạch dịch mật trong miệng Hân Nghi nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt dần dần cô cảm nhận anh không chỉ đơn giản muốn hôn không thôi cô cảm nhận được hơi ấm trên lưng rất rõ ràng không còn lớp vải chặn lại mà trực tiếp tiếp xúc với bàn tay anh nhưng anh đâu dễ dàng như vậy chỉ vừa kéo đến eo đã bị Hân Nghi giữ lại rồi đẩy anh ra kéo khóa bộ váy lại.

-Bây giờ có thể về được chưa?

-Được, về nhà chúng ta tiếp tục chuyện còn lại.

Khải Vệ nhanh chóng ôm Hân Nghi để cô đỡ ra xe. Vừa về đến phòng Hân Nghi đẩy Khải Vệ vào phòng tắm mở vòi hoa sen lên nước chảy từ trên đầu anh chảy xuống Khải Vệ lấy tay tắt vòi sen
-Em làm gì thế?

-Anh nên tắm rửa cho sạch sẽ trước khi mang cái mùi hương khó chịu kia lên giường.

Khải Vệ nở nụ cười gian tà rồi bật vòi sen kéo Hân Nghi vào đứng chung cả người cô cũng vì vậy mà ướt sũng 

-Em ghen?

-Nếu còn lần sao em sẽ mặc sát anh.

-Được rồi, em biết hôm nay anh đã gặp ai không?

Hân Nghi tắt vòi sen lấy xà phòng tha lên tóc gội đầu cho anh nhẹ đầu dễ chịu hơn.

-Gặp ai à?

-La Đồng, em biết anh ta chứ?

-Ừm, sao thế?

Khải Vệ nắm lấy tay Hân Nghi: -Anh ta thật sự vẫn còn yêu em rất nhiều và anh ta nói anh ta là mối tình đầu của em.

-Ừm.

Hân Nghi tiếp tục massage đầu anh nhẹ nhàng.

-Em không có gì giải thích sao?

-Anh ta nói đúng không có gì phải giải thích.

Hân Nghi vừa nói vừa xả sạch sà phòng trên tóc anh.

-Vậy lần đầu của em là cho anh ta?

Hân Nghi bỗng dưng tắt nước bước ra ngoài nhưng Khải Vệ đã níu tay cô lại Hân Nghi vẫn không quay mặt lại bỗng dưng cô không kiềm chế được mà rơi lệ.

-Anh vẫn quan để tâm lần đầu là ai sao?

Khải Vệ xoay người cô lại tay lao hai hàng lệ trên má Hân Nghi rồi ôm cô vào lòng.

-Anh xin lỗi, anh không nên hỏi như vậy.

-Lần đầu không phải là La Đồng, La Đồng và em chưa hề đi đến mức đó.

-Nhưng không phải anh ta là mối tình đầu của em sao?

Hân Nghi lao nước mắt đẩy anh ra mặt đối mặt nhìn anh nghiêm túc nói.

-Lần đầu của em đã bị cướp mất năm 18 tuổi. Anh là người duy nhất biết chuyện này.

Khải Vệ ôm chầm lấy Hân Nghi vào lòng anh hôn lên đỉnh đầu cô

-Anh xin lỗi, anh xin lỗi lẽ ra anh không nên hỏi. Thay đồ thôi kẻo lại cảm.

Khải Vệ nắm tay Hân Nghi vào phòng thay đồ lấy chiếc áo choàng định mặc vào cho cô nhưng khi định kéo khóa áo thì Hân Nghi giữ lại và cô muốn tự mặc nên anh ra ngoài. Hân Nghi thật lâu mới ra ngoài Khải Vệ đã tắm xong từ lâu và đang ngồi đợi cô ở giường.

Thấy Hân Nghi vừa bước ra anh liền đi tới dìu cô lên giường và anh cũng nằm xuống bên cạnh, anh ôm cô từ phía sau tay đan vào tay cô vỗ về anh cảm thấy thật có lỗi nên chỉ có thể ôm cô như vậy ngủ đến sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play