Mê cung

Bạch Tử Phàm trong lòng nghi hoặc vô cùng, rõ ràng mới chỉ đây thôi, hắn vẫn luôn cản nhận được 3 người bọn họ luôn đi bên cạnh hắn.

Tại sao chỉ trong một cái chớp mắt, đã không thấy bọn họ ở đâu nữa.

Bạch Tử Phàm quay người quan sát xung quanh.

Phía trước vẫn là một còn đường thẳng trải dài không nhìn thấy điểm kết thúc.

Phía sau cũng chỉ một con đường thẳng trải dài.

Nhưng....nhưng tại sao phía sau lại không có người?

3 người bọn họ đi đâu rồi?

Bạch Tử Phàm cố gắng bình tĩnh lại nỗi lòng, quay lại đi tìm bọn họ.

Đồng thời trước khi đi, hắn lấy ra 'Lang Tinh Kiếm' viết một chữ 【ta không lạc đường 】lên mặt đất, sau đó hắn mới rời đi.

Đi được một lúc, khoảng 1 canh giờ sau đó, Bạch Tử Phàm bất ngờ nhận ra, chỉ bằng khoảng thời gian ấy, hắn đã từ điểm xuất phát đi tới địa điểm để lạc mất 3 người kia.

Nhưng bây giờ hắn đã mất hơn một khoảng thời gian ban đầu ấy, lại không thể nào quay lại điểm xuất phát cũ được.

Điều này thật đáng ngờ!!

Nhìn xuống dưới chân, đôi lông mày kiếm của Bạch Tử Phàm lập tức nhíu lại.

Bởi cái chữ 【ta không lạc đường 】 mà hắn viết vào lúc này đang nằm rõ mồn một dưới chân giày của hắn.

Bạch Tử Phàm lập tức nhận ra, mình đã quay lại chỗ cũ rồi!!

Cố gắng cho nội tâm của mình bình tĩnh lại, Bạch Tử Phàm thì thầm nói:

"Rõ ràng ta quay lại hướng cũ, nhưng không thấy bóng dáng của 3 nàng đệ tử kia ở đâu, ngược lại, lại quay về chỗ cũ này. "

"Điều này sao có thể, ta đi ngược hướng kia mà?"

Đi đi, đi lại vài lần, một lúc sau, Bạch Tử Phàm mới nói tiếp:

"Căn mật thất này thật là kỳ lạ, không...không thể gọi nó là căn mật thất được, phải gọi nó một tòa mê cung mới đúng."

"Tòa mê cung này thật đáng sợ!!"

"Lần đầu lạc vào mê cung, ta phải làm thế nào đây?"

"Thế giới này lại không tồn tại chị google để chỉ đường giúp ta."

Dứt lời, Bạch Tử Phàm băn khoăn trong lòng một lúc, rồi mới hỏi Tiểu Trà Trà:

"Tiểu Trà Trà, ở trong tòa mê cung này, ngươi có phát hiện ra điều gì bất thường không?"

Bạch Tử Phàm chỉ dám hỏi Tiểu Trà Trà rằng, có phát hiện gì bất thường hay không.

Mà không dám hỏi thẳng nàng ta chỉ đường, vì hắn rất sợ, cái rẽ phải nhưng lại sang trái của nàng ta.

Nên nếu như hỏi nàng ta chỉ đường, nội tâm của hắn sẽ càng thêm loạn mất.

Tiểu Trà Trà nghe Bạch Tử Phàm hỏi, nàng liền đáp, thật ra mãi giờ nàng cũng đang định nói vấn đề này với Bạch Tử Phàm rồi:

"Chủ nhân, ở dưới tòa mê cung này dường như nó được thiết lập một tòa trận pháp vô cùng lợi hại, mà người thiết lập ra tòa trận pháp này tu vi có thể cao đến không tưởng."

"Nên từ khi vào trong đây, Trà Trà đã mất đi cảm ứng của mình hoàn toàn."

Bạch Tử Phàm nghe vậy thầm kinh hãi.

Ở Tắc Bắc hoang mạc, trong tòa trận pháp của Tặc Văn Kiếm Đế, Tiểu Trà Trà còn có thể cảm ứng được một hai.

Vậy mà bây giờ, cảm ứng của nàng ta lại bị phong ấn hoàn toàn.

Thế thì tu vi của chủ nhân tòa mê cung này phải cao hơn Tặc Văn Kiếm Đế bao nhiêu lần chứ?

Và qua đó, Bạch Tử Phàm thêm một phần khẳng định.

Xem ra tòa mê cung này rất có thể là do tiền nhân đời trước để lại, vô tình bị lôi kiếp đánh trúng nên mới lộ ra tung tích.

Đã có thêm một phần khẳng định.

Nhưng bây giờ làm thế nào để ra khỏi tòa mê cung này.

Suy nghĩ một lúc, Bạch Tử Phàm quyết định tiến tới phía trước, không đi lại hướng quay lại chỗ cũ nữa.

Thế nhưng khi đã đi một vòng tiến về phía trước, kết quả mà Bạch Tử Phàm thu lại thì vẫn như cũ, vẫn quay lại chỗ mà hắn đã từng viết lên chữ 【ta không lạc đường 】này.

Bạch Tử Phàm âm thầm cắn, quyết đi thâm vài lần nữa, những lần này hắn cố rẽ vào những hướng khác nhau.

Tuy vậy, kết quả mà Bạch Tử Phàm nhận được cũng không khác những lần trước là bao.

Những kết quả thu được liên tiếp này, đã khiến Bạch Tử Phàm vào lúc nãy bỗng xuất hiện một sự sợ hãi trong lòng.

Khi mà cả tòa mê cung được bảo bọc bóng tối này chỉ có một mình hắn.

Hắn không biết cảm gì cả, đi cách nào cũng không thể ra tới chỗ khác được.

Nếu như không tìm được đường ra.

Vậy chẳng phải là cả đời hắn sẽ bị nhốt ở tòa mê cung dưới lòng đất này hay sao?

Số phận của hắn không thể nào thảm đến thế a.

Càng nghĩ Bạch Tử Phàm càng chán nản, dần lâm vào tuyệt vọng, đây là lần đầu tiên khi xuyên qua tới thế giới này, đứng trước sự việc mà hắn bất lực đến vậy.

Tuy hắn rất muốn tìm cách giải quyết, nhưng hắn thật sự không biết giải quyết bằng cách nào cả.

Hắn đã bao giờ đi qua mê cung đâu?

Hơn nữa trong tòa mê cùng này, từng bức tường, lối đi đều giống nhau như đúc, dù cho hắn đã để lại rất nhiều ký tự trên đường đi, nhưng vẫn không thể mang lại nhiều tác dụng.

Phải nói là cái mê cung này thật sự rất ảo diệu.

Người đi rồi mới biết nó ảo diệu đến thế nào.

Bạch Tử Phàm ngồi xuống, dựa sát vào tường suy nghĩ.

Vào lúc này, cũng có một người chung cảnh ngộ và tâm trạng với Bạch Tử Phàm.

Nếu như Bạch Tử Phàm không cách nào thoát thân, nàng cũng sẽ bị giam ở đây suốt đời.

Với một đứa trẻ như nàng, thì dĩ nhiên càng không thể chấp nhận việc này rồi.

Chỉ thấy nàng nước mắt lã trả nói:

"Hu hu...Chủ nhân, tòa mê cung này chính là tòa mê cung từ thời thượng cổ, không...không phải, nó phải là tòa mê cung từ kỷ nguyên trước còn lưu lại mới đúng."

"Trà Trà hoàn toàn không có thông tin hay kiến thức gì về nó cả."

"Chẳng lẽ, lần này Trà Trà thật xong rồi trồi, thanh xuân của Trà Trà thật sự phải chôn vùi ở dưới nơi này sao? hu hu... hic hic."

Bạch Tử Phàm thở dài một hơi nói:

"Là lỗi của ta, là ta đã liên lụy đến ngươi."

Tiểu Trà Trà lắc đầu nói:

"Trà Trà không trách chủ nhân."

"Trà Trà cũng không ngờ được, trên đời này lại có một toà trận pháp có thể tồn tại từ kỷ nguyên này qua kỷ nguyên khác."

Bạch Tử Phàm thật không ngờ, Tiểu Trà Trà vào thời điểm nhạy cảm này, đột nhiên lại tỏ ra là một cô nương ngoãn ngoan, hiểu chuyện như vậy.

Điều này càng khiến Bạch Tử Phàm cảm thấy áy náy với Tiểu Trà Trà hơn.

Hắn thầm nói với mình, sau này nhất định phải đối tốt với Tiểu Trà Trà hơn.

Đúng lúc này, Bạch Tử Phàm cảm nhiên thấy có một đốm lửa bỗng phát sáng lên ở phía trước.

Bạch Tử Phàm ngay lập tức dụi mắt nhìn xem, mình có hoa mắt hay không.

Sau khi dịu mắt xong, Bạch Tử Phàm nhìn về phía trước, miệng thầm nói:

"Quả nhiên là có một đốm lửa."

Dứt lời, Bạch Tử Phàm đuổi theo đốm lửa ấy, bất chấp đốm lửa ấy có ẩn chứa nguy hiểm hay không.

Bởi vì hắn đã không còn lựa chọn nào khác.

Men theo đốm lửa ấy, không bao lâu sau Bạch Tử Phàm đã đi sang một con đường khác.

Một con đường mà những lần trước, hắn chưa từng đi qua lần nào.

(Còn tiếp)

P/s: Hôm nay ta đi bão nên ra chương hơi muộn.

Cùng chung vui với chức vô địch của u23 Việt Nam nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play