Chỉ chốc lát sau, Bạch Tử Phàm đã đến nơi mà Thái Vũ nói.
Đây là một ngọn núi, không, nói chính xác nó trông giống một khu rừng hơn.
Khu rừng này năm ở ngay sau núi của Thái Âm Giáo, thuộc về quyền quản lý của Thái Âm Giáo.
Tới nơi.
Bạch Tử Phàm trông thấy ngoài Thái Vũ ra, còn có mặt của một vài đệ tử khác, bọn họ đều có tu vi Đại Tông Sư Cảnh trở lên.
Bọ họ lúc này cũng đã nhận ra Bạch Tử Phàm, vậy là đồng loạt cùng nhau tiến tới, cúi hành lễ với Bạch Tử Phàm.
"Chúng đệ tử tham kiến Đại trưởng lão!!"
Bạch Tử Phàm gật đầu, cho phép bọn họ đứng lên, sau đấy, hắn ngó nhìn xung quanh một vòng rồi mới nói:
"Những vị trưởng lão khác đâu?"
Thái Vũ bẩm báo:
"Bẩm Đại trưởng lão, các vị trưởng lão khác đều đang bế quan, lần tới đây chỉ có mình ngài thôi."
Các vị đệ tử ở bên cạnh cũng đồng lòng phụ họa theo, với các nàng thật sự mà nói, các nàng cũng không có bao nhiêu tin tưởng, Bạch Tử Phàm sẽ nhìn ra được điều gì bất thường ở vết nứt này.
Lấy tu vi của các nàng đều không thể nhìn ra, vậy thì lấy tu vi của vị Đại trưởng lão mới phong này sao có thể nhìn ra chứ?
Tuy nghĩ là nghĩ vậy, nhưng dù sao các vẫn phải thông báo với Bạch Tử Phàm một tiếng.
Để thích hợp với thân phận cùng quy củ trong Thái Âm Giáo.
Vì Bạch Tử Phàm chính là cấp trên của các nàng.
Nghe Thái Vũ đáp lời, Bạch Tử Phàm thầm gật đầu, xem ra trong số các trưởng lão, hắn là người nhàn nhã nhất trong khoảng thời gian này.
Một bên đáp lời Thái Vũ, một bên Bạch Tử Phàm tiến tới kiểm tra vết nứt mà nàng nói tới.
Quả nhiên cách đó không xa có một vết nứt có hình thù kỳ dị, hiện ra giữa một bãi đất trống hoang vắng.
Quan sát vết nứt này, Bạch Tử Phàm chỉ thấy xung quanh nó có những đường nứt kẽ dài chia thành 5, 6 đường nhỏ.
Kéo tới, tạo thanh một vết nứt lớn hiện hữu ở giữa trung tâm.
Bạch Tử Phàm tiến tới, cúi đầu nhìn xuống xem, rốt cuộc ở dưới vết nứt này sâu bao nhiêu.
Bình thường lấy tu vi Tông Sư Cảnh của hắn, cùng lục giác đã được 《Âm Dương Tạo Hóa Kinh》 tôi rèn qua, ít nhất thì hắn có thể nhìn xa tối đa khoảng tầm 600- 700m trở xuống.
Nhưng lấy nhãn lực như vậy, nhìn vào lỗ thủng trong vết nứt này, Bạch Tử Phàm chỉ thấy được một mảnh tối đen mà không thấy được gì khác.
Bạch Tử Phàm trong lòng nổi lên bất ngờ to lớn, đồng tình với ý kiến của Thái Vũ.
"Vết nứt này thật sự là sâu không thấy đáy mà."
Trong đầu nổi lên nhiều sự ngờ vực, Bạch Tử Phàm hỏi Tiểu Trà Trà:
"Tiểu Trà Trà, ở vết nứt này ngươi cảm nhận được gì không?"
Nghe chủ nhân hỏi, Tiểu Trà Trà liền trả lời, từ nãy tới giờ nàng luôn chú ý quan sát vết nứt này:
"Chủ nhân, Trà Trà không cảm nhận dưới vết nứt này có gì đặc biệt."
"Chỉ là...chỉ là nó có một chút khí tức quen thuộc của dị tượng diễn ra vào tháng trước."
Bạch Tử Phàm hơi trầm tư nói:
"Khí tức quen thuộc?"
"Tiểu Trà Trà, ta nghĩ có lẽ nó chỉ là một vết nứt thông thường thôi, khí quen thuộc mà ngươi cảm nhân được, có lẽ chính là do lôi kiếp tạo ra vết nứt này lưu lại."
Tiểu Trà Trà gật đầu, có chút tàn thành ý kiến này của Bạch Tử Phàm:
"Chủ nhân, điều này cũng có thể lắm."
Còn về Bạch Tử Phàm, tuy miệng nói là vậy, nhưng hắn vẫn đưa tai kề sát mặt đất, thử lắng nghe xem được thứ gì không.
Dù gì thì cái dị tượng tháng trước diễn ra thật không tầm thường.
Chẳng biết trong đấy có gì đặc biệt hay không, nhưng lấy bản lĩnh của Ngu Yên Vũ đi vào đấy đã một tháng, vẫn chưa thấy nàng ta đi ra.
Nên là dù cho chỉ có một chút manh mối về cái dị tượng này, Bạch Tử Phàm cũng muốn điều tra xem, nó rốt cuộc là gì?
Nhưng nền đất ở rắn chắc lạ thường, lấy thính lực của Bạch Tử Phàm tuy đã rất cố gắng, nhưng vẫn không thể nghe ra được thứ gì hết, ngoài những tiếng động của các loài côn trùng đang kêu.
Bạch Tử Phàm ngẩng mặt nhìn vào vết nứt suy nghĩ:
"Ta có nên xuống dưới đáy xem thử hay không?"
Nghĩ ngợi một chút, trong lòng Bạch Tử Phàm đã có quyết định.
Hắn nghi ngờ ở dưới này, không chỉ là một lỗ hổng thông thường, mà có thể sẽ một căn hầm mật thất nào đấy của tiền nhân để lại.
Bị lôi kiếp đánh trúng nên mới để lộ ra tung tích.
Hoặc là cũng có thể, nó có liên quan tới cái dị tượng diễn ra ở tháng trước.
Ở bên này, liên tiếp trông thấy những động tác kỳ lạ của Bạch Tử Phàm, trong lòng Thái Vũ không khỏi dấy lên vẻ hiếu kỳ.
Nàng tiến tới hỏi thăm hắn:
"Đại trưởng lão, ngài có phát hiện ra điều gì đặc biệt không?"
Bạch Tử Phàm quay sang nhìn ta nói:
"Lỗ hổng này rất sâu, ta không phát hiện ra được gì bất thường."
Thái Vũ nghe vậy, trong lòng cũng không bất ngờ lắm: "Quả nhiên."
Ngoài miệng nàng nói:
"Đại trưởng lão, hay là chúng ta đợi các vị trưởng lão khác xuất quan rồi mới quay lại đây tiếp tục điều tra?"
Bạch Tử Phàm lắc đầu:
"Lấy tu vi của các trưởng lão ấy, mỗi lần bế quan không phải là một sớm một chiều có thể xuất quan."
"Đợi các vị trưởng lão ấy xuất quan, không biết phải tới khi nào."
Thái Vũ nhất thời không đoán ra được ý đồ của Bạch Tử Phàm, nàng dò hỏi:
"Vậy bây giờ, chúng ta phải cách nào?"
Khi nàng dứt lời, đã thấy Bạch Tử Phàm tiến tới gần sát tới đường biên giới của vết nứt:
"Ta muốn xuống đó kiểm tra."
Thái Vũ cũng theo sát phía sau Bạch Tử Phàm, thấy hắn nói như vậy, nàng liền đáp lời:
"Nhưng ở dưới đó rất sâu, lấy tu vi của ngài xuống đến đó, sợ rằng rất khó."
Bạch Tử Phàm đáp:
"Ta tự có cách để xuống."
Thấy Bạch Tử Phàm đã quyết tâm như vậy, Thái Vũ nghĩ ngợi một lúc rồi đáp:
"Vậy hãy để đệ tử đi theo ngài, lỡ có gì bất trắc xảy ra."
Bạch Tử Phàm quay lại nhìn nàng ta, trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Để cho nàng ta đi theo cũng không sao, dù sao hắn cũng không chắc chắn, dưới này rốt cuộc có gì nguy hiểm hay không.
Lỡ như có nguy hiểm xảy ra, thì thêm người sẽ thêm một phần lực.
Thái Vũ lại chính là cường giả Đại Tông Sư Cảnh hàng thật giá thật.
Nghĩ như vậy, Bạch Tử Phàm khẽ cười nói Thái Vũ:
"Được rồi, ngươi hãy đi chuẩn bị một sợi dây thừng dài, ta và ngươi xuống đó xem xét."
......
Một lúc sau.
Bạch Tử Phàm bám theo sợi dây thừng, dần tụt xuống lòng của vết nứt này.
Bạch Tử Phàm tạm thời chỉ có thể xác định, hắn ít nhất phải mất hơn cả 1000m mới chạm được tới nền đất ở dưới này.
Đi theo sau hắn ngoài Thái Vũ ra, lúc này còn có thêm 2 vị đệ tử có tu vi Đại Tông Sư Cảnh khác của Thái Âm Giáo.
Quan sát xung quanh, Bạch Tử Phàm thấy được nơi đây quả nhiên không phải là một lỗ hổng thông thường.
Mà là một căn hầm mật thất, có một con đường trải dài vô tận trong bóng đêm đi tới phía trước.
Bạch Tử Phàm quay sang, nói với Thái Vũ cùng 2 vị đệ tử kia:
"Mọi người nhớ đi sát cùng nhau, cẩn thận kẻo lạc mất nhau."
Nói rồi, Bạch Tử Phàm tiến lên phía trước, tuy răng đường đi rất tối vì không có một tia ánh sáng nào chiếu vào nơi đây.
Nhưng với nhãn lực hiện giờ của Bạch Tử Phàm, không khó để hắn nhìn rõ con đường phía trước.
Vừa đi, Bạch Tử Phàm vừa quan sát hai bên của căn mật thất, khi mà 2 bên của nó đều có vẻ như là những bức tường được làm từ đất nung.
Và thi thoảng ở hai bên trên đường đi lại có một lối rẽ khác nhau.
Khiến càng đi vào sâu, Bạch Tử Phàm càng cảm nhận rõ được, căn mật thất này ngoằn ngèo không khác gì một tòa mê cung.
Mãi cho tới khi cảm giác bên canh đã không còn ai, Bạch Tử Phàm mới giật mình dừng lại.
(Còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT