Edit: Tuangg – Beta: Choco

Tối qua vì áy náy nên Chu Mạt ở lại chăm sóc Lục Sâm, cũng không cần làm nhiều việc, chỉ cần đỡ anh ta vào WC hay rót nước,…

Bác sĩ đề nghị hôm sau xuất viện, vì bệnh này chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được, không cần thiết phải nằm viện.

Lục Sâm nghe vậy mới biết Chu Mạt lừa mình, nếu nghiêm trọng như lời Chu Mạt thì bác sĩ sẽ không nói thế.

Buổi sáng, Tạ Ly và Diệp Ngưng tới thăm Lục Sâm.

Diệp Ngưng thấy Lục Sâm nằm trên giường bệnh, cười nhạo, “Không phải hôm qua anh vẫn còn khỏe lắm à?”

“Anh đã thế này rồi, em đừng nói đểu nữa đi.”

Vẻ mặt Lục Sâm đầy oán hận, nhìn Tạ Ly: “Bác sĩ bảo hôm nay tôi xuất viện, đúng lúc cậu ở đây, tí nữa đỡ tôi xuống lầu rồi đưa tôi về.”

“Cậu nghĩ tôi tốt bụng thế à?”

????

Lục Sâm kinh ngạc mở to hai mắt, hỏi Tạ Ly xem hai người có còn là anh em tốt hay không.

Tạ Ly nhìn Diệp Ngưng, “Anh em không quan trọng bằng người yêu.”

Lục Sâm tức đến hộc máu.

Chu Mạt mua đồ ăn sáng về, thấy Tạ Ly và Diệp Ngưng tới thăm, hỏi hai người đã ăn chưa.

“Tớ ăn rồi.”

Diệp Ngưng nói xong lại nghe thấy tiếng của Lục Sâm: “Đi thăm người bệnh mà không mang quà cáp, chẳng có tí chân thành nào cả.”

“Thế nào? Tôi đã mua đồ ăn rồi, anh lại không thích?”

Lục Sâm thản nhiên cười, vừa nãy lúc Chu Mạt vào, Lục Sâm để ý thức ăn trong túi, cảm thấy không muốn ăn thật.

“Tôi chăm sóc anh mấy ngày nay, đừng có mà nhiễu sự.”

Chu Mạt cầm khăn ướt lau tay cho Lục Sâm, sau đó kê chiếc bàn nhỏ rồi nâng giường bệnh lên.

“Đồ ăn trong bệnh viện cũng chỉ có mấy món này, cố mà ăn đi.”

Cô nàng đặt đồ ăn lên bàn, có cháo gạo kê, trứng bắc thảo và bánh quẩy.

“Em cho bệnh nhân ăn cái này hả?”

Chu Mạt lườm Lục Sâm một cái, “Anh không phải phẫu thuật thì tính gì là bệnh nhân?”

Lục Sâm gật đầu, bóc trứng rồi nhét vào trong miệng.

Anh ta ngẩng đầu nhìn Chu Mạt, “Sao em không ăn?”

“Tôi không nuốt nổi cái này, tí nữa về trường rồi ăn.”

“Em không mang tôi về nhà à?”

“Không phải đàn anh Tạ Ly đưa anh về à?”

Chu Mạt và Diệp Ngưng đã bàn bạc qua, Tạ Ly sẽ phụ trách việc đưa Lục Sâm về.

Diệp Ngưng nhìn đồng hồ, sắp tới 8 giờ rồi, 8 rưỡi phải vào học.

“Thôi, không nói với anh nữa, bọn em phải về trường đây.”

Diệp Ngưng nói xong kéo tay Chu Mạt bảo cô nàng đi cùng mình.

“Anh đưa hai người về trường nhé.”

Nghe Tạ Ly nói như vậy, Diệp Ngưng vội vàng từ chối, “Không cần đâu, bọn em gọi xe là được rồi.”

Lục Sâm gật đầu phụ họa, “Để bệnh nhận cô đơn nằm đây một mình không tốt lắm đâu.”

Tạ Ly mặc kệ anh ta, nhìn Diệp Ngưng rồi đi ra ngoài.

“Yên tâm, tí nữa anh ấy sẽ về.”

Diệp Ngưng quay đầu nói với Lục Sâm.

Lục Sâm khẽ cười, cắn bánh quẩy.

À được, đúng là cái đồ ném đá xuống giếng (*).

(*) Ném đá xuống giếng haykế ném đá vào người đã rơi xuống giếng: là mưu kế khi kẻ địch đã gặp khó khăn, đã bị tai hoạ thì nhân kế đó mà tiêu diệt để trừ hậu hoạ. Rõ ràng là một người khi đã rơi xuống giếng sâu là họ đã ở thế hết sức nguy hiểm và bị động; nếu kẻ thù đứng ở trên miệng giếng mà cầm đá ném xuống là họ hoàn toàn không thể chống đỡ được. Ở đây ý của Lục Sâm là mình đã bị thương nằm viện mà Tạ Ly lại mặc kệ không quan tâm.

…………

Diệp Ngưng bảo với ba Diệp tan học sẽ về nhà, cô đi tới cổng trường gọi taxi, báo địa điểm cho tài xế.

Bước vào nhà, Diệp Ngưng thấy không khí không giống bình thường, cô gọi một tiếng “ba” thì lại thấy Liễu Như đi tới.

“Tiểu Ngưng, con về rồi.”

“Chào dì Liễu.”

Diệp Ngưng khách sáo gật đầu, rồi hỏi: “Ba con còn chưa về hay sao ạ?”

“Ông ấy vẫn chưa về.”

Liễu Như lắc đầu, kéo cô tới phòng khách, “Tiểu Ngưng, vừa hay con về, tới đây giúp dì chọn váy cưới.”

“Váy cưới?”

“Ừ, ba con nói muốn cho dì một danh phận.”

Liễu Như cúi đầu, gương mặt có chút thẹn thùng.

Diệp Ngưng nghe thấy cũng chẳng có cảm xúc gì.

“Con còn trẻ, tinh mắt, giúp dì nhìn xem.”

Liễu Như cầm quyển sổ đưa cho Diệp Ngưng.

Diệp Ngưng mở ra, trong đầu hiện lên hình ảnh mẹ cô mặc áo cưới.

Váy cưới hồi đó không long trọng đẹp đẽ như bây giờ, đơn giản chỉ có bộ váy lụa trắng, trên đầu có khăn voan ren trắng, như là đám cưới trong cung ngày xưa, mẹ cô mặc vào tựa như nàng công chúa.

Nếu mẹ cô không mất sớm, liệu ba mẹ có hạnh phúc như xưa không?

“Dì Liễu, con có thể hỏi dì một vấn đề được không?”

Diệp Ngưng lật mấy trang ảnh, đột nhiên lên tiếng.

Liễu Như cười gật đầu, “Con cứ hỏi đi.”

“Dì kém ba con 12 tuổi, mà ba con cũng sắp 50 rồi, tại sao hai người lại ở bên nhau?”

Diệp Ngưng đã muốn hỏi chuyện này rất lâu rồi, chẳng lẽ bà ấy thực sự thích ba cô sao? Chắc là không phải đó chứ?

Điều kiện gia đình Liễu Như cũng xếp vào loại khá giả, tốt nghiệp trường top đầu, theo lý mà nói sẽ không ở bên người trung niên như ba cô, chẳng lẽ ba cô đến tuổi này rồi vẫn có sức hấp dẫn thu hút người khác?

Liễu Như nghe Diệp Ngưng hỏi vậy, xúc động nói: “Con cảm thấy dì vì tiền của ba con nên mới ở bên ông ấy à?”

“Nếu con có suy nghĩ ấy cũng chẳng phải kì lạ lắm.”

“Không kì lạ.” Liễu Như cười, nói tiếp: “Có lẽ từ nhỏ dì đã không còn bố, lớn lên chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu thương của người cha, cho nên lúc ở bên ba con, dì cảm thấy rất an tâm, giống như có ông ấy, dì không cần phải đứng ra đầu ngọn gió nữa, ông ấy có thể bảo vệ dì.”

Giọng Liễu Như vừa thẳng thắn lại chân thành, Diệp Ngưng cũng ngại mà không hỏi tiếp.

Xem hết tất cả ảnh váy cưới, cuối cùng chọn một bộ bằng lụa.

“Con thấy chiếc váy này khá phù hợp với dì, đơn giản nhưng lại đẹp.”

“Cảm ơn con, suy nghĩ của con cũng giống dì.”

Liễu Như cười, nói tiếp: “Thật ra trước đây dì sợ con không tiếp nhận dì, nên lúc nào trước mặt con dì cũng cẩn trọng dè dặt, sợ con thấy dì không tốt.”

Nghe Liễu Như nói, Diệp Ngưng cũng không biết câu nào là thật, câu nào là giả.

Chuyện của người lớn cô cũng không quá nhọc lòng, ba Diệp mỗi ngày đều bên cạnh Liễu Như, chẳng lẽ ông không biết bà ấy là người thế nào sao? Nếu ba cũng dì ấy kết hôn, chắc hẳn Liễu Như cũng có mặt nào đó hơn người.

Ăn cơm tối xong thì Diệp Minh Lâm mới về, lúc trước ông bảo Diệp Ngưng về nhà ăn cơm vì muốn nói với cô chuyện mình tái hôn, nhưng không ngờ Liễu Như đã nói rồi.

Diệp Ngưng cũng không tỏ ra mình không đồng ý, còn bảo hai người bọn họ có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình.

Nghe cô nói thế, Diệp Minh Lâm thở phào nhẹ nhõm.

………

Diệp Ngưng định đi về thì nhận được tin nhắn của Tạ Ly.

【Để anh đi đón em.】

Tối nay không phải là có xã giao sao? Kết thúc nhanh thế?

Diệp Ngưng trở về dáng vẻ ngoan ngoãn, cô ra khỏi nhà, ba Diệp bảo tài xế đưa cô về, nhưng Diệp Ngưng từ chối, nói chờ Tạ Ly tới đón.

Diệp Minh Lâm nghe thế cảm thấy rất vui vẻ.

Diệp Ngưng từ từ đi ra cổng, nơi này là nơi cô lớn lên, mang rất nhiều hồi ức.

Lúc đi tới cổng biệt thự thì Tạ Ly vừa vặn đi tới, thấy Diệp Ngưng mặc quần áo phong phanh, anh lập tức xuống xe, khoác thêm áo cho cô.

“Sau này trời sẽ lạnh, buổi tối phải mặc thêm quần áo.”

“Vâng, em biết rồi.”

Diệp Ngưng cười, không nhịn được giang tay ôm Tạ Ly, ngẩng đầu nhìn anh.

Tạ Ly bị Diệp Ngưng nhìn chằm chằm, thấy hơi ngại, né tránh ánh mắt cô, hỏi: “Sao nhìn anh mãi thế?”

“Ò, em phát hiện càng ngày em càng ỷ lại vào anh.”

“Không phải là tốt sao?”

Anh cười sờ đầu Diệp Ngưng, ôm cô lên xe.

Tạ Ly cúi người bế cô đặt vào trong xe, nghe cô nói: “Ba em muốn kết hôn, nhưng lúc em biết cũng không buồn lắm.”

“Có lẽ em đã tiếp nhận chuyện này rồi?”

“Không phải.”

Diệp Ngưng lắc lắc đầu, rồi sau đó nói: “Anh còn nhớ hôm anh gặp em ở công viên không?”

“Ừ, anh nhớ.”

“Thật ra em khóc không phải vì hôm đó là ngày giỗ của mẹ, là vì ba em nói muốn sinh thêm một đứa nữa, lúc đấy em cảm thấy hình như mình bị bỏ rơi, không biết mai sau mình muốn làm gì nữa.”

Cô cười, nói tiếp: “Nhưng mà hôm nay em lại không cảm thấy như thế nữa, vì em còn có anh mà.”

Tạ Ly nghe cô nói, cảm xúc cuồn cuộn trong lòng.

Anh vươn tay kéo Diệp Ngưng vào lòng, cúi đầu hôn cô.

Thích một người là cảm thấy ở bên người đó thế nào cũng không đủ.

Yêu đương vốn dĩ nên là thế nhỉ?

………

Mấy ngày sau có kết quả buổi phỏng vấn, Diệp Ngưng xuất sắc nhất, thuận lợi trúng tuyển, Chu Mạt cũng được nhận nhưng Hứa Xán Xán thì không.

Tâm trạng của Hứa Xán Xán không tốt, nhưng cũng không đến mức quá buồn, tìm việc cũng giống như tìm người yêu, đều là duyên phận.

Chu Mạt rất ngại ngùng, sợ Xán Xán thấy không công bằng, mà Xán Xán lại không nghĩ nhiều, còn phải đi dỗ Chu Mạt.

Tới thứ 2, Diệp Ngưng cùng Chu Mạt đi làm.

Hai người đến công ty, được phân vào bộ phận hậu cần, chủ yếu là quản lý tài liệu kiêm chân chạy vặt, ví dụ như mua cafe hay đồ ăn các kiểu.

Diệp Ngưng và Chu Mạt cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, đều là người mới, chắc chắn sẽ phải trải qua giai đoạn này.

Ngày đầu tiên đi làm rất thuận lợi, đồng nghiệp đều khá tốt, còn rất khách sáo với các cô.

Buổi tối tan làm, Chu Mạt phân vân hỏi Diệp Ngưng, “Cậu thấy tớ có nên đi thăm Lục Sâm không? Dù sao vì tớ nên anh ta mới bị thương.”

Diệp Ngưng hiểu Chu Mạt hỏi vậy chủ yếu là vì nhớ thương Lục Sâm, do dự chỉ là phụ.

Chuyện tình cảm người ngoài cuộc rất khó xen vào, cô cũng hay khuyên Chu Mạt, bảo cô nàng không nên ôm hy vọng, nhưng Chu Mạt sẽ nghe lọt tai mấy câu cô nói sao?

Chu Mạt thấy Diệp Ngưng im lặng, nháy mắt hiểu được cô đang nghĩ gì.

Cô nàng cúi đầu thở dài, “Tớ biết mình hèn mọn, rõ ràng biết Lục Sâm không thích mình mà còn tìm đủ mọi cách để gặp anh ấy, tớ chính là thích anh ấy, chuyện tình cảm là vậy, không còn cách nào khác.”

“Thật ra Lục Sâm không hư hỏng, nhưng lại thích ăn chơi đàn đúm, làm bạn thì được, còn người yêu thì…”

“Tớ hiểu, thôi không sao, đi tới đâu hay tới đó. Dù sao bây giờ tớ không vội vàng muốn kết hôn, tốn thời gian trên người Lục Sâm cũng chẳng mất gì.”

Nghe Chu Mạt trả lời vậy, Diệp Ngưng cũng không biết nên nói gì thêm.

Hai người đi ra khỏi công ty, Chu Mạt bắt taxi đi tới chỗ ở của Lục Sâm, còn Diệp Ngưng lên xe Tạ Ly.

“Để chúc mừng ngày đi làm đầu tiên của em, anh mua quà cho em đó.”

Cô vừa lên xe đã nghe thấy Tạ Ly nói.

Diệp Ngưng vô thức nhìn ra ghế sau, quả nhiên có một hộp quà, cô không khỏi vui mừng, hỏi anh: “Anh tặng gì thế?”

“Em mở ra nhìn xem.”

Diệp Ngưng cầm hộp quà, thấy hơi nặng.

Cô mở ra nhìn, bên trong có một chiếc laptop siêu mỏng.

“Đi làm phải cần máy tính, mỗi ngày mang đi mang về rất nặng, cái này cũng nhẹ lắm.”

“Anh chu đáo quá đi.”

Diệp Ngưng vui vẻ cười, thấy anh cứ nhìn mình liền hiểu ý, rướn người hôn Tạ Ly một cái.

“Thông minh quá.”

Tạ Ly sờ chóp mũi cô rồi khởi động xe.

Diệp Ngưng nhìn gương mặt anh, trong lòng tràn đầy cảm động.

Cô biết anh không phải là người lãng mạn, nhưng hiện tại thỉnh thoảng anh lại cho cô một chút niềm vui nho nhỏ.

Nghĩ đến đây, Diệp Ngưng ôm lấy cánh tay Tạ Ly, thấp giọng nói: “Học trưởng, anh tốt với em quá.”

Cô không nhận ra giọng điệu làm nũng của mình.

Tạ Ly cố gắng tập trung lái xe, khẽ cười.

“Ngoan, anh đang lái xe.”

Anh nhìn cô một cái, giọng nói đầy chiều chuộng sủng nịnh.

Diệp Ngưng buông tay, ngồi thẳng người.

“Anh ưu tú như vậy làm em thấy rất áp lực, em càng phải cố gắng nhiều hơn nữa mới được.”

“Chỉ cần em làm hết sức là được, đừng đặt áp lực cho mình.”

Diệp Ngưng nhún vai, nghĩ thầm không muốn để người khác nói Tạ Ly với cô yêu đương chỉ vì gia thế hay bề ngoài.

Đương nhiên, có những lúc cô từng nghĩ, não anh có phải bị hỏng chỗ nào rồi không mà lại thích cô.

Tất cả đều là ý trời.

………

Chu Mạt đến nhà Lục Sâm, còn mang theo cơm tối.

Cô nàng đứng ở cửa, hít sâu một cái rồi mới ấn chuông, không lâu sau Lục Sâm tới mở cửa.

Thấy Chu Mạt, Lục Sâm còn tưởng mình xuất hiện ảo giác.

Hôm nay Chu Mạt mặc bộ quần áo công sở màu vàng nhạt, không giống như trước đây, lại càng thêm phần thành thục, hạ mắt nhìn xuống, đôi chân thẳng tắp mảnh khảnh đầy dụ hoặc.

“Ôi, em có đeo tất da không thế?” Lục Sâm trêu Chu Mạt.

“Anh có tin tôi móc mắt anh ra không?”

Chu Mạt lạnh lùng uy hiếp Lục Sâm, làm anh ta sợ hãi rụt cổ lại.

Lục Sâm phát hiện mình có bóng ma tâm lý, bởi vì đã từng bị Chu Mạt dạy dỗ 2 lần.

“Có mình anh ở nhà không phải đói chết đó chứ?”

Chu Mạt cầm đồ ăn đưa cho Lục Sâm, lạnh lùng hỏi.

“Nhờ phúc của em tôi mới không bị đói chết.”

Lục Sâm nhận lấy, thấy cô đứng ở cửa, kinh ngạc hỏi, “Em không định vào nhà à?”

“Tôi tới xem anh đã chết chưa thôi, không vào đâu…”

Chu Mạt còn chưa nói xong, Lục Sâm đã kéo tay cô vào nhà.

“Tới cũng tới rồi, ăn cơm với tôi rồi đi, em mang nhiều đồ thế này tôi cũng không ăn hết.”

“Thấy anh khỏe mạnh thế này, xem ra cũng chẳng có chuyện gì to tát.”

Lục Sâm khẽ cười, đi đến tủ giày, nói: “Tôi không cúi người được, trong đó có dép lê, em lấy đi.”

Chu Mạt thay giày, liếc mắt nhìn qua căn nhà, phát hiện cũng rất sạch sẽ.

“Anh dọn nhà à?”

“Đương nhiên không phải.”

“Thì là ai?”

Trước khi hỏi trong lòng Chu Mạt đã chuẩn bị trước.

Cô nàng bỗng nhiên ý thức được, ngoại trừ cô, có lẽ vẫn còn người con gái khác tới thăm Lục Sâm.

“Tất nhiên là mẹ tôi rồi.”

Nghe thấy câu này, Chu Mạt mới thở ra một hơi.

“Mẹ anh mỗi ngày đều tới thăm anh à?”

“Ừ.”

“Sao lúc trước không thấy?”

“Bà ấy đi mua đồ ăn rồi, tí nữa sẽ về.”

Chu Mạt vội vàng muốn đi về, thấy dáng vẻ hoảng loạn của Chu Mạt, Lục Sâm không khỏi buồn cười.

“Tôi có dọa em đâu.”

Lục Sâm nằm trên sô pha, cau mày nói tiếp, “Vẫn còn hơi đau, chắc là phế rồi.”

“Vậy anh ăn cơm thế nào?”

“Tôi ăn nhanh nhanh chóng chóng rồi lại nằm.”

“Vậy tôi để đồ ăn lên bàn giúp anh.”

Chu Mạt vào phòng bếp, Lục Sâm ngẩng đầu nhìn trần nhà, trong mắt xẹt qua ý cười.

Lục Sâm biết Chu Mạt vẫn rất quan tâm mình.

“Được rồi, anh vào ăn đi.”

“Tôi không dậy nổi, em đỡ tôi được không?”

“Vừa nãy lúc mở cửa cho tôi sao anh dậy được?”

“Không phải vì muốn gặp em nên tôi cố gắng vận dụng nội công mà bò dậy sao?”

“Sao anh biết là tôi?”

Lục Sâm cứng họng không trả lời được.

Chu Mạt đi qua, thấy Lục Sâm chống tay lên sô pha, từ từ ngồi dậy, cô nàng không đành lòng nên giúp anh ta.

“Cảm ơn em.”

Lục Sâm chớp mắt cười, nắm lấy tay Chu Mạt.

Chu Mạt rất sợ thấy Lục Sâm cười, vì cô nàng không chống đỡ được, lúc trước cũng vì nụ cười mê người này mới nhất kiến chung tình.

Hai người ngồi vào bàn, không nói gì mà bắt đầu ăn cơm.

Tuy rằng đều là đồ ăn thanh đạm, nhưng Lục Sâm vẫn thấy khá ngon.

“Kỳ thật phải cảm ơn em.”

Tự nhiên Lục Sâm nói câu này làm Chu Mạt không hiểu.

“Trước đây mỗi ngày đi làm đều rất mệt mỏi, nhưng Tạ Ly lại không cho nghỉ, đúng lúc mượn cơ hội này có thể ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.”

“Chờ anh khỏi rồi tôi quăng anh ngã thêm lần nữa, rồi lại được nghỉ ngơi nhiều hơn, được không?”

Lục Sâm nghe thế vội vàng lắc đầu.

Anh ta không muốn trải qua chuyện này thêm lần nào nữa, bị thương là chuyện nhỏ, quan trọng nhất chính là rất mất mặt.

………

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt Chu Mạt và Diệp Ngưng đã đi làm được 1 tháng.

Có 3 tháng thực tập, nếu biểu hiện tốt, năng lực xuất sắc có thể được lên thành nhân viên chính thức.

Hôm nay Diệp Ngưng và Tạ Ly tham gia tiệc tối, đây là lần đầu tiên cô xuất hiện công khai với Tạ Ly, công khai mối quan hệ yêu đương với mọi người.

Diệp Minh Lâm đã từng nói với Diệp Ngưng, trời cao rất công bằng, cho nên sau này gặp được Tạ Ly ưu tú như vậy, những điều đã qua đều là thử nghiệm.

Diệp Ngưng bây giờ bình thản hơn nhiều, một lòng hướng về tương lai, không còn ôm khư khư quá khứ nữa.

Cô nhất định sẽ trân trọng duyên phận của mình với Tạ Ly.

Tạ Ly mang cô đi make up, buổi tiệc tối nay cần phải chú trọng một chút.

Lúc chọn trang phục, cô cố ý nói mình phân vân không biết chọn bộ nào, bảo anh chọn hộ. 

Tạ Ly không hiểu biết gu thẩm mĩ của con gái, nhưng anh thật lòng nói, Diệp Ngưng mặc gì cũng đẹp.

Tạ Ly chọn được 2 bộ, một cái màu xám một cái màu đỏ, anh chọn 2 bộ này là vì kiểu dáng khá kín đáo nhưng mặc lên trông vẫn rất khí chất.

Nhìn qua nhìn lại, mấy bộ khác quá hở hang, không được.

Diệp Ngưng nghe Tạ Ly nói thế, cũng tôn trọng lựa chọn của anh, lấy chiếc váy màu đỏ.

Dù sao người đi cạnh Tạ Ly đã dễ nổi bật, chẳng lẽ cô lại sợ mình chói mắt quá sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play