3 ngày sau mới có kết quả phỏng vấn, Diệp Ngưng và Hứa Xán Xán thấy mình thể hiện không tệ lắm, chỉ có Chu Mạt không tự tin. Lúc phỏng vấn cô nàng ngắc ngứ vài chỗ, đây là điều tối kỵ.
Ba người rời khỏi công ty, chuẩn bị tìm chỗ ăn trưa, dù sao đây cũng là khởi đầu của một tương lai tốt đẹp, vậy nên bọn họ quyết định ăn ở một chỗ xa hoa – nhà hàng buffet đắt nhất Ngu Thành.
Nhưng xui xẻo là, vừa tới nơi thì gặp Lục Sâm đi cùng một cô gái ăn mặc rất gợi cảm.
Diệp Ngưng và Hứa Xán Xán theo bản năng nhìn Chu Mạt, sắc mặt cô nàng rõ ràng không vui vẻ gì.
Ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng đôi bàn tay nắm chặt lại bán đứng Chu Mạt.
So với cô gái đó, Chu Mạt mới biết mình vừa ấu trĩ, lại ngây thơ.
Bên cạnh Lục Sâm căn bản không thiếu người đẹp oanh oanh yến yến vây quanh, anh ta chọn còn hoa mắt thì sao có thể nhìn trúng mình đây. Chẳng qua là chán cơm thèm phở, ăn ngán thịt cá nên chuyển khẩu vị sang rau xanh thôi.
Người Lục Sâm thích vẫn là mấy cô gái sexy quyến rũ thế kia.
Đổi lại người khác, nếu thích kiểu con trai như thế cũng không hạnh phúc, nhưng Chu Mạt lại không muốn để người ta thấy mình yếu đuối nhường nào, thờ ơ cười nói: “Các cậu nhìn tớ làm gì? Tớ với anh ta chẳng có quan hệ gì cả.”
Bởi vì không phải là người yêu, nên đến cả tư cách ghen cũng không có.
Diệp Ngưng không biết nên an ủi Chu Mạt thế nào, chỉ đành im lặng để Chu Mạt không phải khó xử.
Ba người ngồi xuống chỗ rồi thì Lục Sâm mới trông thấy họ, cực kì hoảng hốt.
Nhưng trong nháy mắt, anh ta lại bày ra bộ dáng thiếu gia nhà giàu ăn chơi phóng đãng.
“Sâm ca, hòn đảo vừa nãy anh kể rất thú vị, khi nào mang em tới chơi nhé?”
Cô gái đối diện cầm trái dâu tây đưa tới bên miệng Lục Sâm, nũng nịu nói.
Chu Mạt không muốn để ý tới bọn họ, thấy rất ghê tởm, nhưng lại chẳng thể khống chế được bản năng mà nhìn sang.
Đương nhiên Chu Mạt nhìn thấy cô gái kia đút dâu tây cho Lục Sâm, anh ta ăn thật, dạ dày cô nàng lại nhói lên một trận.
Lục Sâm liếc nhìn Chu Mạt, thầm nghĩ nếu không để Chu Mạt unblock thì mình không xứng làm người.
“Nào, ăn tôm đi.”
Lục Sâm bóc vỏ tôm cho cô gái kia, lại như cố ý để Chu Mạt thấy.
Nhớ đến tối hôm ở Cảng Thành, Lục Sâm bóc cho mình một bát tôm hùm đất nhưng lại không cho Chu Mạt một con, vậy mà hiện giờ lại lột vỏ tôm cho cô gái khác. Chu Mạt cảm thấy tim mình bị đâm ngàn lần.
Bữa cơm này Chu Mạt thực sự rất khó chịu, nhưng cô nàng lại ăn rất nhiều, như là biến tức giận thành đồ ăn vậy.
Lục Sâm ăn xong thì dẫn cô gái quyến rũ kia rời đi.
Anh ta mới đi, Hứa Xán Xán liền không nhịn được nữa, bắt đầu mắng.
“Cái tên Lục Sâm chó má kia, một bên tốt với Mạt Mạt, bên kia lại làm trò ái muội với người khác.”
“Tớ với anh ta chẳng là gì của nhau, với cả anh ta cũng không tốt với tớ.”
Chu Mạt lạnh giọng sửa câu nói của Hứa Xán Xán.
Xán Xán còn định nói tiếp, thấy ánh mắt ra hiệu của Diệp Ngưng rồi lại thôi.
Buổi chiều, Diệp Ngưng trực tiếp tới Quân Thành tìm Tạ Ly.
Tạ Ly thấy Diệp Ngưng đến, vô cùng ngạc nhiên, cô không nói một tiếng đã tới.
“Phỏng vấn thế nào?”
“Khá tốt ạ.”
Diệp Ngưng nói xong thì bắt đầu xả giận, “Cái tên Lục Sâm kia làm em tức chết, sao anh lại chơi với loại người đó chứ?”
Tạ Ly cong môi cười, ngồi bên cạnh cô: “Cậu ta làm gì em?”
Diệp Ngưng kể chuyện hôm nay cho Tạ Ly nghe, anh thấy bình thường, vì quen biết Lục Sâm ngần ấy năm, bên cạnh cậu ta có rất nhiều cô gái.
“Em cứ bảo bạn em tránh xa cậu ta ra, không yêu đương là được.”
“Nhưng………”
Diệp Ngưng rối rắm cau mày.
Cô biết tính Chu Mạt, cô nàng không phải người tùy tiện thích ai đó, tình cảm với Lục Sâm chắc chắn nghiêm túc, không phải một hai ngày là quên được.
Cô không muốn Chu Mạt khổ sở buồn rầu.
Diệp Ngưng không nói chuyện này nữa, hỏi Tạ Ly: “Trưa nay anh ăn gì?”
“Anh bảo thư kí gọi cơm.”
Tạ Ly dứt lời, cố ý nói: “Trước khi em đến anh còn định ngủ trưa một lát.”
“Em làm phiền anh à?”
“Không sao, em có thể ngủ cùng anh.”
Nói xong, anh kéo cô đứng dậy, “Đi thôi, vào đây với anh.”
“……………”
Cái người này, nói chuyện đó trơn tru thế.
Tạ Ly dẫn Diệp Ngưng vào phòng nghỉ, nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô, anh nói: “Yên tâm, anh nói ngủ là ngủ thôi.”
Diệp Ngưng né tránh ánh mắt anh, nói thầm: “Em cũng đâu nghĩ nhiều.”
Hai người nằm xuống giường, Tạ Ly ôm Diệp Ngưng vào lòng, nhắm mắt lại.
Diệp Ngưng thấy không tự nhiên, hơi thở ấm áp của anh phả vào cổ cô.
Cô thấy mình như đang bị giam cầm, muốn động đậy lại sợ, cả người cứng đờ.
Tạ Ly biết cô khẩn trương, khẽ cười.
“Thả lỏng nào, em cứ như thế làm anh cũng mệt theo.”
Anh vừa nói, đôi môi cùng lúc dán vào cổ cô.
Hương thơm trên người Diệp Ngưng là mùi hương dễ chịu nhất anh từng ngửi qua, có mùi nước hoa nhàn nhạt.
Diệp Ngưng bị anh hôn run cả người, không tự nhiên lắm.
Qua một lúc, nghe thấy tiếng hít thở đều đều bên cạnh, Diệp Ngưng nghĩ anh ngủ rồi.
Quả nhiên ngủ là chỉ ngủ thôi…
Diệp Ngưng mở mắt nhìn trần nhà, thấy mình như là gối ôm, cũng chẳng hiểu sao cô không buồn ngủ chút nào.
Bỗng nhiên, đôi bàn tay đặt ở eo từ từ hướng lên trên khiến Diệp Ngưng sững người, nghĩ thầm: không phải anh ngủ rồi à?
Thấy cái tay kia sờ tới chỗ mẫn cảm, Diệp Ngưng ngăn anh lại: “Anh định làm gì đó?”
Dứt lời, Tạ Ly xoay người đè cô dưới thân, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, nén giọng: “Xin lỗi em, hình như anh đánh giá cao tự chủ của bản thân rồi.”
?
Diệp Ngưng nghi hoặc cau mày, anh lại hôn cô.
Tạ Ly cắn môi Diệp Ngưng, môi lưỡi đảo qua đảo lại cố ý trêu cô.
Môi con gái quả nhiên rất mềm, giống như thạch trái cây.
Tay Diệp Ngưng đặt trên vai anh, muốn đẩy anh ra lại không đẩy được.
Cô vẫn quá đơn thuần, tin lời anh nói.
Tạ Ly sợ đè lên Diệp Ngưng nên chống tay ở bên cạnh, mắt anh nhắm nghiền, vừa chân thành lại nghiêm túc.
Anh hôn hồi lâu mới buông ra, Diệp Ngưng chậm rãi lấy lại nhịp thở.
Cho dù trong phòng tối om, Tạ Ly vẫn thấy mặt cô đỏ như cắt.
Tạ Ly cười xấu xa, nhìn cô nói: “Làm sao bây giờ, anh chỉ định hôn em thôi mà giờ lại không muốn làm việc nữa.”
Diệp Ngưng bị anh trêu đỏ cả mặt, bây giờ cô thấy Tạ Ly như yêu tinh, cố ý câu dẫn mình.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Diệp Ngưng lại giơ tay ôm cổ Tạ Ly, kéo người anh xuống.
“Vậy thì đừng làm nữa.”
Tạ Ly không ngờ Diệp Ngưng còn tàn nhẫn hơn mình.
Cô hôn trán anh rồi tới vành tai, lúc sau lại hôn mũi, đi đến đâu cũng khiến trái tim anh đập loạn xạ.
Không chỉ hôn thôi mà Diệp Ngưng còn cởi cúc áo Tạ Ly, thò tay vào bên trong.
Ngón tay cô vân vê hồi lâu, cơ thể đã nóng lại càng nóng hơn.
Tạ Ly đặt tay bên hông Diệp Ngưng, tay anh như lửa nóng muốn thiêu đốt da cô.
Thế giới của người trưởng thành có rất nhiều điều thẳng thắn, Tạ Ly bị Diệp Ngưng trêu chọc đến cực hạn, vùi đầu bên tai cô, giọng nói khàn khàn, “Em muốn anh phá giới à?”
Diệp Ngưng thấp giọng cười, trả lời anh, “Xin lỗi, hôm nay bà dì của em tới.”
Hóa ra là vậy…
Vì thế mà cô mới dám làm loạn.
Diệp Ngưng rút tay mình ra, đắc ý mỉm cười.
Tạ Ly nặng nề nhéo mặt cô, giọng nói xen chút cảnh cáo: “Bà dì của em không đến 10 ngày đâu nhỉ?”
Nghe thấy câu này, nụ cười xán lạn của Diệp Ngưng vụt tắt.
Trong lòng cô có dự cảm, 10 ngày sau mình thảm thế nào.
…………
Hai người sửa sang quần áo rồi ra ngoài, Diệp Ngưng biết cô ở đây sẽ quấy rầy Tạ Ly làm việc nên bảo anh mình chuẩn bị về.
Tạ Ly không muốn cô đi, bảo Diệp Ngưng ngồi trên sô pha chơi điện thoại, còn nói cô ở đó sẽ càng khiến anh có thêm động lực làm việc.
Dù sao buổi chiều Diệp Ngưng cũng không có chuyện gì làm nên đồng ý, Tạ Ly biết cô thích ăn nên bảo thư ký mang đồ ăn vặt tới.
Tuy thư ký Ngô biết quan hệ của Diệp Ngưng và Tạ Ly không bình thường nhưng không dám hỏi, nào ngờ Tạ Ly lại chủ động nói: “Đây là bạn gái tôi, về sau cô ấy tới thì trực tiếp cho vào đây.”
Chuyện này thư kí Ngô cũng có thể đoán được, nhưng vẫn hơi bất ngờ.
Giọng nói của Tạ tổng đầy tự hào, không che giấu chút nào.
Diệp Ngưng nhìn đồ ăn vặt đều là hàng nhập khẩu, không khỏi “tấm tắc” cảm khái, “Anh đối xử với nhân viên cũng hào phóng thật, có ông chủ như anh chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”
“Anh đối xử tốt, bọn họ mới bán mạng làm việc cho anh, cuối cùng anh vẫn là người được lợi lớn nhất.”
“…………” Quả nhiên là người làm ăn.
Diệp Ngưng mở một túi mứt, vừa ăn một miếng thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, Lục Sâm đi vào.
Anh ta nhìn thấy Diệp Ngưng thì cười không ngậm được mồm, “Em tới giám sát à?”
Diệp Ngưng tỏ vẻ không nghe Lục Sâm nói, cũng không thèm để ý đến anh ta.
Lục Sâm xấu hổ gãi đầu, “Sao nhìn em giống như giận anh thế?”
Tạ Ly biết Diệp Ngưng không muốn nhìn thấy Lục Sâm, nói: “Cậu có chuyện gì thì nói nhanh lên.”
Lục Sâm cúi đầu, bàn bạc chuyện công việc.
………
Diệp Ngưng ở trong phòng làm việc của Tạ Ly tới buổi tối, cuối cùng cũng đợi đến lúc anh tan làm, Tạ Ly nói muốn dẫn cô đi ăn đồ ngon, còn hỏi cô muốn ăn gì.
“Em ở đây cả chiều cũng ăn nhiều rồi, bây giờ không thấy đói.”
Nói xong Diệp Ngưng cũng thấy hổ thẹn với lương tâm, rõ ràng đã bảo phải giảm béo, kết quả 2 hôm nay lại ăn nhiều, nếu cứ như vậy cô sẽ thành quả bóng mất.
Hai người rời khỏi văn phòng, đi đến thang máy, nhân viên nhìn thấy Tạ Ly đều nhiệt tình chào hỏi.
Có người nhận ra Diệp Ngưng, nghĩ thầm, đây không phải là cô gái xinh đẹp hồi xưa đánh giá tâm lý sao?
Bọn họ cực kì tò mò về thân phận của Diệp Ngưng, còn bàn luận xem rốt cuộc cô có quan hệ thế nào với Tạ Ly.
Tạ Ly dùng thang máy chuyên dụng, hai người mới bước vào thì Lục Sâm xông tới, “Chờ tôi một chút.”
Càng muốn tránh mặt ai thì lại càng hay gặp người đó.
Diệp Ngưng quay mặt sang một bên, không muốn nói chuyện với Lục Sâm.
Anh ta cảm giác được Diệp Ngưng có ý nghĩ thù địch với mình, hỏi thử: “Không phải vì lúc trưa thấy anh ăn cơm với người khác nên mới bênh vực Chu Mạt chứ?”
“Sao mặt anh dày thế?”
Diệp Ngưng lườm anh ta một cái, nói tiếp: “Em chỉ đơn thuần nhìn thấy mặt anh đã khó chịu rồi, không được à?”
“…………”
Cô gái này ăn nói lợi hại vậy.
Ba người cùng xuống hầm để xe, Lục Sâm khởi động xe rồi lại cầm điện thoại vào Wechat.
Lục Sâm nhắn tin cho Chu Mạt nhưng vẫn không được, làm cho anh ta cực kì khó chịu.
Lúc trưa nhìn thấy mình với người con gái khác ăn cơm, chẳng lẽ Chu Mạt không muốn mắng một trận sao?
Lục Sâm lái xe rời đi.
Anh ta cũng không biết mình nghĩ gì, tóm lại là không hiểu nổi suy nghĩ của bản thân mà đi đến Đại học Ngu.
Lục Sâm nhận ra mình rất mâu thuẫn, không thích cảm giác hiện tại, trong lòng thương nhớ một người, làm ra những chuyện ngoài tầm kiểm soát. Anh ta cảm thấy vẫn thích sống tự do tự tại như trước kia hơn.
Xe dừng lại trước cổng Ngu Đại, Lục Sâm xuống xe đi vào trường.
Rảnh rỗi đi dạo một lúc, không ngờ lại gặp Chu Mạt.
Nhìn thấy Lục Sâm, ánh mắt của Chu Mạt lạnh lùng, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục lại bình thường, định đi qua như không quen biết nhau.
Ai ngờ Lục Sâm kéo tay Chu Mạt, cười như không cười, “Ghen sao? Không muốn để ý tôi à?”
“Anh có biết xấu hổ hay không? Buông tay tôi ra.”
Lục Sâm không quan tâm Chu Mạt mắng mình, cười cười, “Em nói tôi không biết xấu hổ, tôi đây chính là không có liêm sỉ đấy.”
Chu Mạt, “…………”
Anh ta đi tới trước mặt Chu Mạt, giọng nói bất bình, “Sao em lại kéo tôi vào danh sách đen?”
“Không phải kéo anh vào danh sách đen, mà là xóa bạn bè đấy.”
Chu Mạt sửa lại câu này cho đúng.
Khi nhìn thấy cảnh tượng lúc trưa, Chu Mạt đã hoàn toàn buông bỏ rồi, cô nàng không hy vọng xa vời rằng Lục Sâm sẽ thay đổi, vì tính đào hoa sớm đã ăn sâu vào trong xương cốt, là bản năng của anh ta.
“Xóa?”
Lục Sâm cười cười, nhéo mặt Chu Mạt, “Đúng là ghen rồi.”
“Cút.”
Chu Mạt hất tay Lục Sâm, cảnh cáo anh ta đừng ép mình phải động thủ.
Nhưng Lục Sâm lại làm ra dáng vẻ không sợ.
Người này đúng là – “Không biết xấu hổ, thiên hạ không ai sánh bằng.”
Mắt Chu Mạt sáng như đuốc nhìn Lục Sâm, lúc anh ta định vươn tay ra thì Chu Mạt túm tay anh ta, thể hiện vài đường Taekwondo cơ bản, quăng Lục Sâm ngã sõng soài trên đất.
Lục Sâm không đề phòng, cả người ngã xuống, cảm giác như tay mình phế rồi.
Người xung quanh đều nhìn qua, Chu Mạt phủi tay, giải thích, “Đang dạy dỗ tra nam.”
“Tuyệt cú mèo bạn ơi!”
Còn có người đứng bên tán thưởng cô nàng.
Chu Mạt lạnh lùng liếc nhìn Lục Sâm rồi đi tiếp.
Nhưng Lục Sâm kêu lên, “Em… em mang tôi đi viện đi, hình như gãy xương rồi.”
Nghe thấy thế, Chu Mạt hoài nghi nhìn Lục Sâm, thấy anh ta đau điếng người, không giống như giả vờ.
Vừa nãy Chu Mạt hơi khó chịu, xuống tay hơi mạnh, cho nên hình như gãy xương thật.
Chu Mạt định mặc kệ Lục Sâm, để anh ta tự sinh tự diệt, nhưng chuyện này do mình gây ra, cô nàng lại hơi bất an.
“Anh cứ nằm đây đi, tôi gọi xe cứu thương.”
Nói xong lúc sau, Chu Mạt gọi điện thoại.
………
Lục Sâm nằm trên cáng được đưa tới bệnh viện, Chu Mạt cũng đi theo.
Lục Sâm làm kiểm tra, Chu Mạt sợ hãi đi qua đi lại, tay chân luống cuống, nhắn tin cho Diệp Ngưng và Hứa Xán Xán.
【Tớ quăng Lục Sâm một phát, hình như anh ta bị thương khá nghiêm trọng, phải làm sao bây giờ?】
【Đỉnh quá bạn tôi ơi!】
Hứa Xán Xán còn gửi một cái icon cười lớn.
【Tớ không nói đùa đâu, lúc đấy ra tay hơi mạnh, nhỡ đâu anh ta bị liệt thì sao?】
【Sẽ không nghiêm trọng vậy chứ?】
Nghe Chu Mạt nói, Hứa Xán Xán cũng không dám nói bừa.
【Cậu đang ở bệnh viện à?】
Diệp Ngưng gửi tin nhắn.
【Lục Sâm không cử động được, tớ gọi xe cứu thương, cùng anh ta vào viện.】
【Anh ta không giả vờ đó chứ?】
Diệp Ngưng không tin Lục Sâm, nhìn qua anh ta rất giống kẻ hay diễn trò.
【Tớ cũng nghĩ thế, nhưng mà biểu tình đau khổ lắm, chờ kết quả là biết.】
【Nếu như có vấn đề thật thì tới bệnh viện thăm anh ta, còn không thì cậu về đi.】
Diệp Ngưng lo cho Chu Mạt, sợ cô nàng mềm lòng.
Ai cũng như thế, đối với chuyện của người khác thì rất quyết đoán, đến lượt mình lại hỗn độn không thôi.
Diệp Ngưng cảm kích Chu Mạt không chê cô phiền, giúp cô thoát khỏi bóng ma thất tình, hiện tại tới chuyện của Chu Mạt, cô không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Hơn 12h đêm mới có kết quả, Lục Sâm được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
Nhìn anh ta đáng thương nằm trên giường bệnh, Chu Mạt rất áy náy.
Lục Sâm nhìn Chu Mạt, nói: “Em xuống tay quá độc ác, mai sau ai muốn cưới em không phải mỗi ngày đều sống trong bạo hành à?”
“Anh cũng sẽ không cưới tôi, quản nhiều thế làm gì?”
“Nhỡ đâu em gả cho tôi thì sao? Người xui xẻo không phải là tôi à?”
“Anh sợ xui xẻo thì cưới làm gì? Ai ép anh chắc?”
Hai người ấu trĩ đấu võ mồm, Chu Mạt bỗng nhiên phát hiện có chỗ không thích hợp.
“Anh dư sức nói chuyện nhỉ? Xem ra vẫn còn khỏe chán.”
“Y tá tiêm thuốc giảm đau.”
Chu Mạt nhíu mày, không nói chuyện nữa, ngồi xuống một bên.
Lục Sâm nhìn Chu Mạt, không tự nhiên nói: “Phát tiết xong rồi, cũng hết giận rồi chứ?”
“Tôi giận cái gì?”
Cô nàng giả vờ không hiểu.
“Rõ ràng vì thấy lúc trưa tôi ăn cơm với cô gái khác mới tức giận, còn không thừa nhận?”
Chu Mạt cầm gối trên sô pha ném vào người Lục Sâm, “Đã nói không tức giận rồi.”
“……………” Đúng là cô gái thích bạo lực.
Hai giờ sau cuối cùng cũng có kết quả, Lục Sâm không nói dối, bị gãy xương thật, khó trách lúc đấy lại đau không cử động được.
Chu Mạt hỏi bác sĩ có nghiêm trọng hay không, bác sĩ nói không nghiêm trọng lắm, nằm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tốt là được, nhưng lúc về phòng bệnh Chu Mạt cô ý dọa Lục Sâm.
Cô nàng cúi đầu, thở dài áy náy nói, “Xin lỗi, tôi không biết sự tình lại ra nông nỗi này.”
Lục Sâm nghiêng đầu khó hiểu, cuối cùng là bị làm sao?
“Kết quả đây, bác sĩ nói xương cụt gãy rồi, có thể sẽ ảnh hưởng tới phương diện kia.”
Lục Sâm nháy mắt liền hiểu phương diện kia là gì, chỉ là không rõ, xương cụt phía sau gãy rồi thì ảnh hưởng gì tới cái đằng trước?
Ý của bác sĩ có phải là về sau phương diện kia không thể dùng sức, nếu không sẽ ảnh hưởng tới xương cụt, hình như ngày xưa anh ta từng nghe qua chuyện này ở chỗ nào đó.
Lục Sâm khóc không ra nước mắt nhìn Chu Mạt, khổ sở kêu rống lên, “Đều tại em, cái đồ độc ác này, em phải chịu trách nhiệm với tôi.”
“Anh đừng có tưởng bở, nghĩ gì mà đòi tôi phải chịu trách nhiệm với đồ đàn ông xương cụt không khỏe mạnh chứ?”
“Còn không phải vì em.”
“Tôi mặc kệ đấy.”
Chu Mạt nhún vai, cuối cùng cũng thấy vui vẻ.
Cô nàng ngồi trên sô pha thông báo kết quả kiểm tra cho Chu Mạt và Hứa Xán Xán.
【Đáng đời! Để anh ta cả ngày không đi trêu chọc con gái nhà người ta, cứ nằm trên giường đi!】
Hứa Xán Xán cảm thấy tâm trạng thoải mái hẳn.
Diệp Ngưng nhắn lại:【+1】
Mà giờ phút này, Lục Sâm còn đang chìm trong nỗi đau về phương diện nào kia.
Huhu, ông trời trêu ngươi mình đó ư?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT