Mì xào giòn

"Được rồi. Thế thì bốn người mình thành một nhóm nhé. Năm loại dự án cô cho ở đây thì mọi người định chọn cái nào? Department Retreat được không? Cái đó là tổ chức trong nội bộ, chủ yếu cho bộ phần R&D, chắc là đơn giản."

"Hay là chọn Training Seminar đi, chứ Department Retreat thì hơi khó tìm KPI để đánh giá kết quả đấy. Training seminar dạy kĩ năng thì mình còn đo được trình độ của họ chính xác hơn. Cái đấy cũng thường là quy mô nhỏ, dễ triển khai nhất. Ở câu lạc bộ anh đã từng làm rồi, cần lấy tư liệu gì anh cũng có cả."

"Training Seminar được đấy. Thế thì mình chia việc ra làm thôi. Mọi người định chia thế nào? Chia dọc hay chia ngang?"

"Ngang đi. Mỗi người một phần. Làm xong thì để mình tổng hợp là được, cho đỡ loạn. Nhưng trước hết thì cái phần Statement of work này thì nó bao gồm nhiều mục nhỏ, mọi người chia nhau làm trước. Xong rồi các bước tiếp theo bao giờ học đến thì mình tính tiếp."


...

Bạch Dương ngồi nghe chỉ hai phút liền có cảm tưởng bản thân đã trôi giạt tới nước bạn Lào.

Vừa mới đây thôi, anh chàng ôm bóng rổ và cô gái mặc đồ đen ngồi hai bên trái phải của Bạch Dương – một người ngủ gật, một người thì ngồi chăm chú nhai hạt dẻ. Vậy mà vừa mới nói tới "làm dự án", liền bỗng chốc biến thành hai cái đĩa hát chạy tự động. Cái gì mà KPI? Cái gì mà Statement of work? Từ khi nào môn Triết học Mác Lê nin lại đòi hỏi sinh viên phải lên ngân sách cho dự án huấn luyện nhân viên lao động vậy? Cô đang lạc ở nơi nào thế này?

"Ừ, vậy cứ thế đi. Thứ Bảy tới có ai bận gì không? Mình hẹn nhau một buổi đi làm nhóm nhé. Chủ Nhật là deadline rồi nên bây giờ mình bắt đầu luôn, thứ Bảy đến còn gì khớp nốt thôi. Tao sẽ viết Background và Task. Phần Objective và Deliverable quan trọng, anh có kinh nghiệm rồi thì anh làm đi. Milestone và Approaches Kim Ngưu làm nhé. Còn cậu lo phần Constraints và Scope. Ok?" – Ma Kết chốt lại.


Bạch Dương rốt cuộc cũng chịu hết nổi.

"Khoan cho tớ hỏi... môn này là môn gì vậy các cậu?"

Tiếng thảo luận tức khắc dừng lại. Ba người trong nhóm: cô gái có miệng nhỏ tên Ma Kết, anh chàng ngủ gật Song Tử và cô nàng mặc đồ đen Kim Ngưu – đồng loạt quay ra nhìn Bạch Dương. Mặt cô hơi giật. Tuy không ai trả lời, nhưng cô thừa đoán được chuyện gì đang xảy ra. Đóng vai bóng đèn đứng một bên, thanh niên cao to hơi đen không hôi Nhân Mã khoanh tay cười khẩy:

"Lớp này là Quản trị dự án."

Bạch Dương buột miệng:

"Chứ không phải lớp Mác Lê à? Rõ ràng là phòng 302 mà."

Song Tử nhún vai một cái, ý cười có vài phần bông đùa, vài phần an ủi, rõ ràng là là trêu chọc nhưng lại không khiến người ta khó chịu.

Vâng, những người "không khó chịu" ở đây không bao gồm Nhân Mã.

"Ừ. Đúng rồi. Đây là phòng 303 em ạ..."


***

Lúc về đến nhà, Thiên Yết trông thấy Bạch Dương đang nằm sấp trên sofa, chân tay duỗi thẳng đuỗn, không ngừng lấy đầu đập vào gối, miệng còn kêu ư ử.

"Này, mày lại làm sao thế?"

Bạch Dương nhìn thấy chị gái, lập tức gào lên:

"Ngày đầu tiên đi học gặp một anh đẹp trai... thế mà hết tiết rồi mới biết là vào nhầm lớp! Trời ơi nhục như con trùng trục. Em muốn chết!"

Thiên Yết bĩu môi gật đầu ra vẻ cảm thán:

"À thế à? Mày cứ Lạc trôi cho lắm vào bây giờ trôi thật rồi đấy, sướng chưa? Đập thế không chết được đâu. Mày không thương mày thì cũng phải thương lấy cái gối chứ?"

Bạch Dương cong lưng lên, ném cho Thiên Yết một cái nhìn ai oán qua lớp tóc mái thật dài, sau đó lại tiếp tục đập đầu vào gối, giãy giụa y hệt con sâu đo. Thiên Yết sốt ruột cướp lấy cái gối hình trái tim, còn lấy tay vuốt vuốt lại cho phẳng, đoạn, giấu luôn ra sau lưng không cho Bạch Dương đòi lại. Cái gối này là quà valentine của người yêu cô tặng, sao có thể để cho nó phá hoại.
"Chị...!!" – Bạch Dương dài giọng nói dỗi.

Thiên Yết giơ ngón tay trỏ vẫy vẫy ra hiệu cho cô:

"Này, lại đây chị chỉ cho mày một cách này."

Bạch Dương ghé sát lại gần, chăm chú nghe chỉ dẫn.

"Đừng có xịu cái mặt xuống nữa. Mở cửa, đi ra ngoài đầu ngõ, rẽ trái, đi qua hàng rau nhà bà Liên, có một cái nhà đang xây dở, ngay cạnh đấy có đống gạch hai lỗ, lấy về một hòn mà đập đầu. Mà không, lấy một chục hòn vào, một hòn không xi nhê gì với mày đâu."

"CHỊ...!!"

Thiên Yết, hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp Đại học Hoàng Đạo khoa ngôn ngữ loại giỏi, thành thạo hai thứ tiếng là tiếng Anh và tiếng Mông Cổ, thất nghiệp.

Vì bố mẹ không sống ở thành phố này nên cô ở cùng em gái tại một ngôi nhà hai tầng giá rẻ trên đường Sao Hôm. Nói chung căn nhà chẳng rộng lắm, chỉ đủ cho để thỉnh thoảng nếu bố mẹ có tới thăm chị em cô, mỗi người có thể ở một phòng riêng, cộng thêm một phòng bếp, một phòng khách, hai phòng tắm, một phòng thư viện chuyên chứa tiểu thuyết ngôn tình mà Thiên Yết sưu tập từ hồi còn là học sinh cùng một khoảng sân vườn để đậu vừa chiếc Rangerover bảy chỗ của bố. Bố mẹ Thiên Yết chẳng khá giả gì, chỉ có mấy trăm mẫu đất ven bãi biển mà người ta đang đấu thầu để làm khu nghỉ dưỡng. Cô là chị cả trong nhà, từ nhỏ đã ý thức được mình cũng có trách nhiệm đỡ đần cha mẹ. Sau khi ra trường xong cô nhất định phải tìm một công việc tử tế. Đó là lý do gần đây mỗi ngày Thiên Yết đều rất chăm chỉ vác laptop ra Starbucks ngồi viết CV và tìm việc trên mạng. Kinh nghiệm của cô chưa có nên cũng không kỳ vọng mức lương quá cao, tầm hai ngàn đô một tháng là được rồi. Quan trọng hơn là môi trường làm việc phải chuyên nghiệp, sếp và đồng nghiệp thân thiện, có chế độ chăm sóc nhân viên tốt, lộ trình thăng tiến phải rõ ràng. Thiên Yết không thích nơi nào cạnh tranh quá nhiều, sẽ rất áp lực và mệt mỏi.
Khi nghe cô tâm sự điều này, chín trên mười đứa bạn thân của Thiên Yết đều cười rú lên:

"Mày mơ ngủ hả con?"

Lần thứ nhất, lần thứ hai... cho đến lần thứ mười, cô bắt đầu cho rằng những người này hình như đều không ở cùng một vị trí như cô, họ không nghĩ cho cô, không muốn động viên cô.

Nhưng với Doãn Thế Phong thì khác, anh trả cho cô một nụ cười thật hiền, ánh mắt sáng lấp lánh như một lời động viên không nói. Đối với Thiên Yết, một nụ cười này của anh còn có sức mạnh hơn ngàn vạn câu từ, đã bao lần giúp cô giữ vững nhiệt huyết và quyết tâm tìm kiếm công việc trong mơ vào những phút nản lòng nhất. Yêu thương đơn giản như vậy, hai người lặng lẽ ở bên nhau, không phải là ngồi nhìn vào mắt nhau, mà là cùng nhìn về một phía.

Bảy giờ tối thứ Tư, một ngày trong tuần, Thiên Yết bâng khuâng ngồi một mình bên cửa kính cách âm, một mình nhìn về một phía, phía mà cô cảm thấy anh sẽ xuất hiện. Nhiệt độ điều hòa hơi thấp, và trước mặt cô là một ly chocolate nóng vừa. Hôm nay hai người có hẹn đi ăn tối, ở đây, tại chính quán café trông có vẻ sinh viên này. Nghe Doãn Thế Phong nói chỗ này mới ra mắt vài món Âu mới, và anh đã mua được một voucher suất hai người ăn rất rẻ. Thiên Yết kỳ thực không có hứng thú với món Âu, hơn thế lại là món Âu tại một quán café nhìn có vẻ hẻo lánh. Doãn Thế Phong thích bít tết, cô biết một nhà hàng rất ngon trên tầng 65 của cao ốc Kingsland - chủ nhà hàng này là một đầu bếp nổi tiếng mà bố cô quen biết, nhưng anh lại từ chối. Con người Doãn Thế Phong là vậy, luôn luôn độc lập không thích nợ ai, lại quá mức tiết kiệm. Nhưng nếu anh đã muốn thế thì chiều anh một lần đi.

Theo lịch, anh hẹn cô vào lúc sáu giờ tối.

Nếu không có tiếng bụng réo ào ạt, Thiên Yết gần như đã quên mất mình đến đây để làm gì. Trễ giờ không phải cung cách của Doãn Thế Phong, hay là anh lại gặp chuyện gì rồi? Thiên Yết hơi sốt ruột, chỉ biết lấy điện thoại ra gọi. Không ngờ điện thoại vừa đổ chuông đã bị tắt máy, một dòng tin nhắn cụt lủn gửi lại:

"Anh đang bận chút. Lát nữa anh gọi."

Ít ra cô hiểu rằng anh không gặp chuyện gì. Thiên Yết xoa xoa cái bụng, vẫy tay gọi nữ phục vụ vừa mới đưa đồ uống cho một nhóm sinh viên gần đó.

"Dạ chị gọi thêm gì ạ?"

Thiên Yết chỉ vào tấm poster in off set treo trên tường hỏi:

"Hôm nay có beefsteak không em?"

Cô phục vụ còn chưa trả lời, nhìn nụ cười gượng gạo trên mặt cô ấy là Thiên Yết cũng đoán được:
"Dạ, món này chúng em mới thử bán nên hôm nay hết mất rồi chị ạ. Hay là chị có muốn dùng thử mì Ý không ạ? Chúng em có pasta creamy mushroom with chicken, món này cũng rất ngon đấy ạ."

Thiên Yết lắc đầu ra hiệu thôi. Gì chứ cái món mì Ý sốt kem tươi gà nấm này là món ưa thích Bạch Dương, mỗi tuần cô đều ăn nên đã ngấy đến tận cổ. Không biết Bạch Dương làm thế nào mà tiêu hóa được mấy thứ béo ngậy đó nữa!

"Vậy có mì tôm không em?"

Cô phục vụ gật đầu rất quả quyết:

"Chúng em có mì xào giòn."

"Vậy cho chị một mì xào giòn, nhưng ít mì thôi."

Mì xào giòn nhưng lại ít mì thôi... Được rồi, Bảo Bình vừa ghi vừa nghĩ thử xem món mì ít mì này chế biến như thế nào.

Bước ra từ trong mưa, cô gái khoác trên mình bộ váy đen, nhiều hơn những ngày khác một chiếc áo cardigan cánh dơi rất mỏng dệt bằng sợi co giãn cũng màu đen nốt – chậm rãi cụp chiếc ô đen có những đường viền màu bạc đẩy cửa đi vào Corner. Bảo Bình liếc mắt nhìn đôi giày bằng da đen, không khỏi chán ngán than thầm một tiếng.

Mới có mười chín tuổi mà lúc nào ra đường cũng vác nguyên một cây đen. Đây là sợ cuộc đời chưa đủ đen tối hay sao?

Bảo Bình lười nhác phóng mắt ra ngoài phố. Mưa rỏ ròng ròng thành những hàng dọc trên cửa kính, bẻ gãy những luồng ánh sáng đủ loại màu thành hàng ngàn những giọt sáng trôi nổi.

"Hello chị. Hôm nay anh X. không ở đây sao ạ?" – Kim Ngưu đẩy cánh cửa gỗ lửng bước vào trong quầy bar, muốn tìm chỗ để dựng chiếc ô ướt. Vẻ mặt thoáng ngạc nhiên khi trông thấy chiếc bao đựng đàn màu đen. Hình như bất cứ thứ gì màu đen đều có sức hấp dẫn đối với Kim Ngưu như vậy, tất nhiên, có một số thứ không phải màu đen cũng vẫn hấp dẫn y như vậy: Song Tử chẳng hạn. – "Vẫn chưa đến lấy à?"

Bảo Bình gài chiếc bút vào quyển bill, lắc đầu.

"Sao nhìn chị trông chán thế?"
Cô chép chép miệng mấy cái:

"Mình thích thì mình chán thôi."

Hôm nay tâm trạng Kim Ngưu dường như rất tốt, bất chấp Bảo Bình có chán thế nào, giọng của cô vẫn rất hồ hởi:

"Chị pha cho em một bình trà táo quế bạc hà đi. Nóng nhé. Đang đau họng, không uống được đồ lạnh. Mật ong bỏ ở ngoài nhé, em không thích uống ngọt đâu. Có thứ gì mặn mặn ăn được không? Hôm nay em đi sớm, ở nhà còn chưa kịp ăn."

"Có mỳ ý sốt kem nấm, ăn không? Nhưng hôm nay sao lại tới? Bình thường đi làm thứ Bảy mà?"

Kim Ngưu cũng là nhân viên Zodiac Corner, nhưng khác với Bảo Bình, cô ấy là nhân viên đặc biệt. Kim Ngưu không đi làm theo ca thường xuyên như Bảo Bình. Mỗi tuần cô chỉ tới Corner một lần, vào tối ngày thứ Bảy, khoác trên mình bộ đồ đen ngồi trực tại một góc bàn trên tầng cao nhất của quán, nơi ánh sáng hơi mờ, có chiếc vòng tròn hoàng đạo rất lớn được vẽ bằng dây đèn vàng trên nền tường sơn đen. Công việc cô ấy là xem bài tarot, và thỉnh thoảng là đọc bản đồ sao cho một vài người mà cô ấy cảm thấy thú vị, chỉ một vài mà thôi.

Nói nôm na, Kim Ngưu là một bà đồng.

Hoa mỹ hơn một chút, có thể coi cô ấy như một nữ chiêm tinh học.

Trên mặt cô ấy thoáng cười, niềm vui từ sâu trong đáy mắt dù đã rất kiềm chế nhưng vẫn toát ra.

"Hôm nay em đến làm bài tập nhóm. Nhưng mà nhìn thế này chắc là chưa ai đến rồi."

Bảo Bình mở cửa quầy bar bước vào trong bếp, tiếng nói còn vọng ra:

"Thế lát nữa tranh thủ xem bài cho chị đi. Mấy tuần trước cô chẳng nói chị sắp gặp một người sẽ thay đổi cuộc sống của chị, sao đến giờ chị vẫn chưa thấy đâu vậy?"

Câu này Kim Ngưu không trả lời. Tương lai là một hàm số mà biến số chính là hiện tại. Muốn như thế nào, thì sẽ là như thế. Hy vọng vào tương lai, chẳng thà cố gắng từ hiện tại còn hơn.

"Em..."

Giọng con gái vang lên, tiếng gọi tha thiết đến nỗi Kim Ngưu muốn nổi da gà. Từ lúc nào ghế ngồi đối diện cô đã xuất hiện một cô gái lạ. Tóc đen duỗi thắng, son lỳ đỏ tươi, chiếc váy maxi vintage kết hợp với sơ mi cách điệu trông hơi già dặn.
"Em biết bói phải không? Xem cho chị được không?"

-Hết chap 3-

*Author's note: Trong chap này có một số từ chuyên ngành thuộc môn Dự án mà mình google được. Mình cũng không chắc nó đúng hay sai, chỉ dám lấy một vài từ đơn giản để tạo thêm không khí cho truyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play