Lục Già tham gia sự kiện nhãn hàng xong trở về, lúc về còn mang theo bánh kem. Cô định ăn mừng cùng Nhiêu Nhiêu một phen, vì lần đầu tiên của ngày hôm qua, cũng vì cuộc sống chung sau này.

Lục Già chính thức thăng cấp thành bạn gái ở chung, lúc đi đã mang theo chìa khóa nhà, khi cô trở về, trong phòng khách lại không có người.

Lục Già cầm bánh kem đặt lên bàn, khẽ bước vào tìm kiếm bóng dáng Chu Nhiêu trong phòng khách.

Không nhìn thấy Chu Nhiêu, Lục Già cất giọng nói: "Mình về rồi!"

Ngay lúc cô nghĩ có phải Chu Nhiêu ngủ trưa tới giờ chưa tỉnh hay không, định vào phòng ngủ tìm người, chợt nghe thấy trong phòng tắm truyền đến những tiếng động nho nhỏ.

Lục Già mím môi cười, cất bước đi tới phòng tắm.

Mới vừa đi được hai bước, cửa phòng tắm mở ra từ bên trong, màn sương trắng nhanh chóng luồn ra khỏi cửa.

Chu Nhiêu tắm rửa xong mặc áo choàng tắm màu trắng ướt sũng đi ra khỏi phòng tắm, tóc xoăn vừa gội rũ xuống hai bên má, vẻ xinh đẹp thiếu đi chút tinh tế như tạc trước kia, lại nhiều thêm vài phần quyến rũ tự nhiên.

Chu Nhiêu lúc này tóc đen da tuyết, môi hồng răng trắng, trong đôi mắt là sóng nước mênh mông, đôi gò má ửng hồng, Lục Già nhìn thấy không khỏi ngừng thở.

Chu Nhiêu hồn nhiên không biết chuyện này, cô đưa tay vén tóc ra sau tai, giọng nói thản nhiên lại lộ ra vài phần hương vị lười biếng quyến rũ, "Cậu về rồi."

Ánh mắt dừng trên chiếc bánh kem được đóng gói tinh xảo, trong mắt cô thoáng hiện một vẻ đen tối, khóe môi lại cong lên một đường cong mị hoặc, "Sao thế, hôm nay có chuyện gì tốt à?", cô gỡ lớp gói bên ngoài ra, bên trong là một chiếc bánh kem dâu tây, dâu tây đỏ tươi mọng nước cùng mùi kem thơm lừng tức thì gợi lên cảm giác thèm ăn của cô.

Cô tiện tay nhón lấy một lát dâu bỏ vào miệng, hương vị tươi ngon mọng nước và ngọt thanh khiến cô vui vẻ cong môi.

Thấy cô thích, Lục Già ôm eo cô, cằm đặt lên vai cô, ánh mắt không chút che giấu nhìn vào đôi môi đỏ mọng gần trong gang tấc kia, giọng nói vốn thanh lãnh lại nhuộm mấy phần ám muội, "Ăn ngon không?"

Những lời này như một tín hiệu, Chu Nhiêu rũ mắt, khẽ cười nói: "Nếm thử sẽ biết thôi."

Cô lại nhón lấy một miếng dâu đặt vào miệng cắn nhẹ, quay đầu lại tiến đến gần cánh môi của Lục Già, người kia nhanh chóng đón nhận ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào trong khoang miệng, muốn cuốn lấy dâu kia vào trong miệng mình. Chu Nhiêu không chút nhượng bộ, trong lúc môi lưỡi dây dưa kịch liệt đã ăn sạch lát dâu kia, ngay cả nước cũng chẳng tha.

Thấy môi Chu Nhiêu bị hôn đến sưng lên, nội tâm Lục Già đạt được cảm giác thỏa mãn thật lớn, cô lại hôn lên khóe môi Chu Nhiêu, mới nói: "Thật ngọt."

Chu Nhiêu đã tập mãi thành quen với những trêu chọc này của Lục Già.

Cô quét lấy một chút kem để lên môi, đầu lưỡi nhẹ liếm lấy phần kem trên đầu ngón tay vào miệng, "Ừm, ngon thật."

Nhận thấy ham muốn đã thức tỉnh, Lục Già xoay người chuẩn bị đi lấy dao nĩa chén đĩa.

Nhưng lúc cô vừa mới quay đầu lại đã nghe phía sau truyền đến tiếng hô không nhanh không chậm, Lục Già theo bản năng quay lại nhìn, đã thấy Chu Nhiêu đang giơ tay, trên đầu ngón tay còn lưu lại chút kem.

Chu Nhiêu quay mặt nhìn Lục Già, áo choàng tắm mở ra để lộ xương quai xanh tinh tế và da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, bộ ngực sữa kiêu hãnh đứng sững nửa kín nửa hở. Cô chỉ vào vệt kem trên xương quai xanh, ung dung nói: "Không cẩn thận làm rơi rồi, hay là cậu nếm thử chút?"

Lục Già theo bản năng bụm mũi, xác định không bị chảy máu mới bổ nhào tới trong tiếng cười khẽ của Chu Nhiêu.

"Nhưng mình còn chưa tắm rửa ..." Tiếng nói mơ hồ không rõ của Lục Già truyền đến bên tai cô.

Tay Chu Nhiêu đã thuận theo vạt áo thăm dò vào trong, cô cắn vành tai Lục Già, tiếng cười khẽ gợi cảm kiều diễm bật ra từ cổ họng.

"Mình tắm cùng cậu một lần không phải được rồi sao."

_______________________

Ngày hôm sau đừng nói Chu Nhiêu, ngay cả Lục Già cũng nằm trên giường không muốn nhúc nhích, nhưng ga giường còn chưa thay, ngủ cũng không thoải mái.

Nhờ chiếc bánh dâu tây tối qua, cuối cùng các cô mỏi mệt đến ngay cả ngón tay cũng không động nổi, may mà hôm nay không có lịch trình, nếu không phỏng chừng cả hai người đều phải hủy bỏ.

Chu Nhiêu thật sự lười động, vốn cô còn có chút xoi mói, nhưng bây giờ ai cũng không muốn động, cô đành phải chấp nhận nằm tiếp.

Nhìn đầu tóc đen đang tựa vào vai mình, Chu Nhiêu lười biếng nói: "Cậu dành ra ba tháng đi."

"Ừm?" Lục Già ngẩng đầu nhìn cô, "Sao thế?"

"Mình muốn ra ngoài du lịch," Chu Nhiêu nhìn chằm chằm trần nhà, "Có chút mệt."

Lục Già ngẩn ra, chợt nghiêm túc đồng ý nói: "Được."

Chu Nhiêu nghiêng đầu nhìn đôi mắt trong suốt như nước kia, cười nói: "Cậu còn nhớ trước đây chúng ta từng làm một chiến lược du lịch không."

Lục Già ngẩn ra, mắt rũ xuống, hàng mi cong dài che khuất tâm tình cuồn cuộn nơi đáy mắt, "Mình nhớ."

Lúc học cao nhất*, các cô đã hẹn đến khi thi đại học xong sẽ đi du lịch, thỉnh thoảng lại thảo luận lộ trình chiến lược du lịch trong hai tháng, mất một năm mới lập ra được kế hoạch lộ trình thật tốt.

*Cao nhất: tương đương lớp 10 ở Việt Nam.

Vốn tràn đầy chờ mong vào chuyến du lịch sau khi thi xong, nhưng nào ngờ sau khi thi đại học xong các cô đã hoàn toàn xa cách.

Chu Nhiêu ngẩng đầu nhìn trần nhà, cô cố tình tiết kiệm không ít tiền làm chi phí du lịch, đáng tiếc sau cùng lại không thể sử dụng được.

Mà bản lộ trình chiến lược du lịch hai người dụng tâm tạo ra kia, dù đã qua chín năm, cô cũng có thể đọc thuộc lòng.

Chu Nhiêu tính toán, nói: "Mình để dành được mười bốn nghìn, đến khoảng tháng bảy tháng tám có thời gian ra ngoài du lịch, có thể đi theo lộ trình."

Ngoại trừ thực hiện toàn bộ những giấc mộng xuân mình từng mơ, cô còn muốn hoàn thành từng chuyện trước đây không thể làm được.

"Được." Lục Già khẽ đáp lời, ngữ điệu nhẹ nhàng nói: "Nhưng mình để dành nhiều hơn cậu, mình dành được hai mươi mốt nghìn, cộng lại là ba mươi lăm nghìn, hẳn là đủ rồi nhỉ?"

Đáy lòng trào ra một tư vị khó tả, Chu Nhiêu tung chân đá Lục Già một cái, khẽ trách, "Mình nói cậu còn xem là thật à."

Chiến lược du lịch vốn là chuyến du lịch trong nước, lấy độ nổi tiếng của hai người hiện tại, cô thật không dám tìm khách sạn nhà nghỉ giá rẻ như người thường, lỡ đâu xảy ra chuyện gì thì rất phiền phức.

Bị trúng một cú đá chẳng có bao nhiêu lực, Lục Già cười nói: "Vậy không được rồi, mình tiết kiệm được rất nhiều tiền."

Chu Nhiêu nâng mắt, ánh mắt lạnh lùng lườm Lục Già một cái, "Vậy cậu để dành tiếp đi."

Lục Già xoay người đè lên người cô, hai tay chống hai bên gối nằm của cô, cười nói: "Hay là chúng ta đi du lịch nước ngoài đi, vậy không lo bị nhận ra."

Hai tay khoát lên eo Lục Già, như gõ phím đàn, đầu ngón tay hờ hững ấn khẽ vào trên da thịt của cô, Chu Nhiêu không chút để ý nói: "Vậy đi đâu?"
Lục Già nghiêm túc nhìn Chu Nhiêu, "Cậu muốn đi đâu cũng được."

Im lặng giây lát, Chu Nhiêu trợn mắt đẩy Lục Già ra, "Hình như cậu vẫn còn tinh thần lắm nhỉ, vậy cậu dọn ga giường đi, mình đến phòng cho khách ngủ một lát.

Lục Già thuận theo nằm sang một bên, thấy cô xốc chăn lên định đi ra ngoài, đưa tay bắt lấy cổ tay cô, trầm tĩnh nói: "Nhiêu Nhiêu, chúng ta có rất nhiều thời gian, có thể từ từ thực hiện."

Chu Nhiêu không quay đầu lại, chỉ lên tiếng đáp lời, "Ừ, mình biết."

"Kế hoạch du lịch kia, mình muốn để dành cho tuần trăng mật của chúng ta."

Lục Già nói như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play