Ngày hôm đó đến rạng sáng Chu Nhiêu mới ngủ được, cô nằm suy nghĩ rất lâu, cũng rất nhiều.

Cô nghĩ tới quá khứ của hai người, nghĩ tới khoảng trống chín năm, nghĩ tới khoảng thời gian Lục Già quấn quýt làm nũng.

Cô biết Lục Già đang giả vờ, dù ở trước mặt những người thân cận nhất của hai người, Lục Già cũng sẽ không làm nũng dính người như thế.

Fans nói hình tượng cao lãnh của Lục Gia bị sụp đổ, nhưng cô biết, xưa nay sự cao lãnh của Lục Già cũng không phải thiết lập hình tượng, mà là bản tính trời sinh, biểu hiện trong khoảng thời gian này mới đúng là "thiết lập hình tượng", "thiết lập hình tượng yêu đương".

Lục Già cứ cho rằng cô ăn mềm không ăn cứng, chỉ cần làm nũng ngây ngô đáng yêu là có thể khiến cô nguôi giận, khiến cô đồng ý.

Đúng thật là cô có như vậy, nhưng cô lại càng không muốn như vậy. Điều này khiến cô cảm thấy người nọ không phải Lục Già, hoàn toàn không giống với người trong trí nhớ, nhưng khuôn mặt kia lại khiến cô không cách nào chối từ.

Chu Nhiêu suy nghĩ thật lâu, ngày đó nói với cha không phải chỉ là lừa gạt ông, đó cũng là ý nghĩ chân thật của cô.

Cô đã dẫn lửa thiêu thân rồi, dù cho hóa thành tro tàn, cô cũng muốn nắm chặt lấy Lục Già. Cô không biết Lục Già có còn giống trước đây hay không, nhưng cô không muốn lãng phí thời gian nữa.

Hiện tại Lục Già đã tự đưa đến trước mặt cô, dù cô muốn duy trì lý trí cũng đều bị Lục Già hết lần này đến lần khác đập tan. Một khi đã vậy, cô cũng không cần nhượng bộ.

Ít nhất trong thời gian này, cô sẽ thực hiện một lần toàn bộ những chuyện mình từng tưởng tượng.

Về phần sau này thế nào, cô không biết, cũng không muốn biết.

_________________________________

Lục Già cảm thấy không có ngày nào hạnh phúc bằng hôm nay.

Từ sau khi Nhiêu Nhiêu nói muốn dẫn cô trở về thăm nhà, mối quan hệ giữa hai người liền tiến bộ vượt bậc. Không chỉ đồng ý ở cùng cô, thậm chí còn hào phóng chừa cho cô nửa bên giường ngủ.

Buổi tối đầu tiên mới vừa chuyển vào cô đã hưng phấn không biết nên làm thế nào mới phải, định tắm rửa thật tốt, chăm sóc bản thân sạch sẽ thơm tho, rồi cùng Nhiêu Nhiêu ngủ.

Đây không phải lần đầu tiên các cô ngủ cùng nhau, nhưng là lần đầu tiên sau khi các cô xác định quan hệ.

Lúc cô còn đang nghiêm túc chà xát cơ thể, cửa phòng tắm đã mở ra.

Bước vào không phải ai khác, đúng là Chu Nhiêu.

Trong màn hơi nước mông lung, Chu Nhiêu chậm rãi cởi áo choàng tắm trên người bước vào bồn tắm lớn.

Hôm đó các cô trải qua một buổi tối thật đẹp, từ phòng tắm đến phòng ngủ triền miên không dứt, đến khi hai người sức cùng lực kiệt ôm nhau ngủ.

Thế cho nên sáng hôm sau lúc thức dậy, Lục Già đều nghĩ mình đang nằm mơ.

Vuốt ve da thịt mềm mại nhẵn nhụi như noãn ngọc dưới lòng bàn tay, Lục Già lưu luyến vùi vào cổ Chu Nhiêu hấp thu độ ấm và hơi thở.

Chu Nhiêu thức dậy rất sớm, nhận thấy động tác không an phận của Lục Già cũng không ngăn lại, động đậy đôi chân đang quấn quýt vào nhau của hai người, giọng nói lười biếng khàn khàn hỏi: "Thoải mái không?"

"Mình cảm thấy chúng ta có thể làm thêm lần nữa." Lục Già kiến nghị như thế, tay cũng nhanh chóng trượt xuống phía dưới.

Chu Nhiêu không trả lời Lục Già, chỉ quay đầu nhìn thời gian, "Không phải sáng nay cậu còn có sự kiện nhãn hàng sao?"

Được Chu Nhiêu nhắc nhở, Lục Già khó chịu vùi mình vào trong lòng cô, không muốn xa rời cọ lấy, lại lưu lại vết tích màu đỏ trên đầu vai cô, "Thật không muốn rời xa cậu."

Chu Nhiêu chấn động trong lòng, khóe môi lại cong lên một nụ cười gợi cảm cực độ, giọng nói khàn khàn mê người, "Ngày mai chúng ta cũng không có công việc, thời gian còn rất nhiều, cứ từ từ."

Lục Già suýt nữa lại động tình, cô kiềm chế xúc động của bản thân, ngồi dậy hôn lên môi Chu Nhiêu, "Đã nói rồi đó!"

Chu Nhiêu chỉ cúi đầu cười.

Không giống Lục Già còn có sự kiện của nhãn hàng, sau khi ghi hình xong "Hành trình ngọt ngào", cô được thời gian nghỉ ngơi hai ngày.

Tối hôm qua đúng thật rất vui vẻ, nhưng cũng tiêu hao không ít thể lực.

Đến khi Lục Già phải rời nhà, Chu Nhiêu còn cố gắng làm ổ trong chăn định ngủ thêm chốc lát.

Trước khi đi, Lục Già còn cố ý đến cho cô một chiếc hôn sâu nhiệt tình triền miên.

Lục Già đang dùng kem đánh răng của cô, trong khoang miệng còn mang theo mùi dâu tây ngọt ngào nồng đậm. Bị hôn đến có chút thở không nổi, Chu Nhiêu đẩy Lục Già, "Mình còn chưa đánh răng, không được hôn."

"Không có mà, cậu siêu ngọt luôn!"

Khi Lục Già nói những lời này ánh mắt sáng rỡ vô cùng, như chứa đầy những vì sao lấp lánh.

Chu Nhiêu không thèm tin những lời này, cô kéo chăn, hơi nghiêng người đưa lưng về phía Lục Già, lười biếng nói: "Ai quan tâm cậu, dù sao mình cũng không thích chưa đánh răng đã hôn nhau."

Lục Già vừa được hôn xong cười nói: "Được, đều nghe cậu.", nhìn sườn mặt Chu Nhiêu, vươn tay vén những sợi tóc trên mặt cô ra sau tay, cúi đầu để lại một nụ hôn trên mặt cô.

"Chờ mình về."

Chu Nhiêu ngủ một giấc thức dậy đã là mười một giờ, cô mặc áo ngủ đi ra kiếm ăn, phát hiện Trương Uyển đang ôm mèo ngồi trên sofa.

Nhìn kỹ, đúng là chú mèo Ragdoll Tiểu Manh.

Chu Nhiêu duỗi lưng, "Không phải em đưa mèo cho người ta rồi à? Sao lại mang về đây?"

Trương Uyển đang nhìn cô đầy thâm thúy, bỗng nghe nói thế, vẻ mặt thâm trầm phút chốc sụp đổ.

Vừa vuốt lông cho Tiểu Manh, Trương Uyển âu sầu nói: "Người bạn kia của em chuyển đi nơi khác, phải tới thành phố khác, chưa thu xếp xong mọi chuyện, chắc là không nuôi được nên trả Tiểu Manh về đây."

Đến chỗ máy lọc nước rót một ly nước ấm, Chu Nhiêu uống hai ngụm thông giọng, thản nhiên nói: "Vừa lúc, không phải Đông Thanh muốn con mèo này sao? Em có thể đưa Tiểu Manh cho cô ấy."

Trương Uyển cười hì ôm Tiểu Manh tới gần cô, "Em cũng nghĩ vậy đó, nên phiền Nhiêu ca liên hệ với chị Đông Thanh chút nha!"

Quay về phòng ngủ lấy điện thoại, Chu Nhiêu ấn mở Wechat chuẩn bị gửi tin nhắn cho Thư Đông Thanh, đã thấy Lục Già gửi tới cho cô năm tin nhắn, tin mới nhất là: "Thấy tin nhắn của mình thì trả lời nhé!"

Chu Nhiêu cười khẽ, rồi tìm đến khung hội thoại của Thư Đông Thanh.

Lúc cô đang nhắn tin với Thư Đông Thanh, Trương Uyển bên cạnh giọng điệu thâm trầm nghiêm túc nói: "Nhiêu ca, chị cũng nên kiềm chế một chút."

Bàn tay Chu Nhiêu đang ấn điện thoại hơi ngừng, cô lạnh lùng liếc mắt nhìn sang Trương Uyển.

Trương Uyển căng thẳng nuốt nước bọt, kiên trì nói: "Đêm qua em thức dậy đi vệ sinh, trượt chân."

Thật sự muốn chết mà, đêm qua cô ấy uống hơi nhiều nước, buồn ngủ đi vệ sinh, không ngờ bị trượt chân ngoài hành lang. Mông đau còn chưa nói, ngay cả đồ ngủ cũng bị ướt mất.

Nhìn lại lần nữa, vệt nước kéo dài từ phòng tắm tới phòng ngủ của Chu Nhiêu, rõ ràng là tắm xong không lau, Trương Uyển tức khắc hiểu được đây là chuyện gì.

"Hèn gì chị nghe thấy bên ngoài có tiếng động." Chu Nhiêu có chút đăm chiêu sờ cằm.

Lúc ấy cô còn đang sửng sốt, nhưng rất nhanh đã bị Lục Già kéo vào trong cuộc vui dữ dội.

Nghĩ tới mối quan hệ giữa hai người, Trương Uyển đề nghị: "Nhiêu ca, hay em chuyển ra ngoài nhé, vừa lúc chừa lại không gian riêng tư cho hai chị."

Cô ấy cũng đang yêu đương, những người đang trong thời gian yêu đương thắm thiết chỉ hận không thể buộc chặt vào nhau, làm sao chấp nhận bên cạnh còn có người khác.

Chu Nhiêu nhìn cô ấy thật sâu, cẩn thận suy nghĩ tới đề nghị này.

Đúng vậy, Uyển ngốc ở đây thật sự hơi bất tiện.

Nếu Uyển ngốc ở đây, có chút chuyện cô cũng không thể thực hiện được.

Nghĩ tới lịch trình của bản thân, Chu Nhiêu sảng khoái đồng ý: "Được, em qua chỗ Lục Già ở đi, vừa lúc trợ lý của cậu ấy cũng ở đó, đến lúc đó em tới đây cũng dễ dàng."

Trương Uyển chần chừ nhìn cô, "Chị Già có thể đồng ý sao ạ?"

Chu Nhiêu buồn cười nói: "Sao cậu ấy lại không đồng ý?", nhắn tin cho Thư Đông Thanh xong, cô quay đầu nhìn Trương Uyển mỉm cười, "Cậu ấy cầu còn không kịp."

Lục Già đương nhiên cầu còn không kịp, sáng nay cô còn nghĩ phải khuyên nhủ thế nào để Nhiêu Nhiêu nhét Trương Uyển vào tòa biệt thự kia của mình, như vậy các cô mới có thể hưởng thụ thế giới ngọt ngào của hai người.

Cho nên, lúc Chu Nhiêu nhắn tin nói chuyện này với cô, Lục Già đồng ý ngay lập tức, bảo Hùng Miêu Miêu đến giúp Trương Uyển chuyển đồ đạc ngay trong ngày.

Ngay cả Tiểu Manh còn chưa chuyển đi, Trương Uyển đã đi trước.

Chắc là mấy ngày nay bận rộn, đến chiều Thư Đông Thanh mới xem được Wechat của Chu Nhiêu. Cô ấy lập tức chuyển khoản cho Chu Nhiêu, nhờ cô chuyển cho Trương Uyển.

Tiểu Manh thuận lợi tìm được chủ mới, tối đó trợ lý của Thư Đông Thanh tới nhà đóng gói Tiểu Manh mang đi.

Trương Uyển và Tiểu Manh lần lượt rời khỏi nhà, nhìn căn hộ bỗng nhiên trống rỗng, Chu Nhiêu có chút không thích ứng được.

Mấy năm qua, vì để tiện cho công việc, trước nay cô và Trương Uyển đều ở chung một chỗ.

Từ hôm nay trở đi, người ở cùng cô đã biến thành Lục Già.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play