Chu Nhiêu không trả lời cô ấy ngay, chỉ nói: "Không phải chị họ của em là bạn của cô ấy sao? Sao không đi hỏi chị họ em đi?"
Sắc mặt Cung Thì Duyệt trầm xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào đáng yêu lại có mấy phần u tối.
Chu Nhiêu thoáng cảm thấy không đúng lắm, theo bản năng liếc sang Lục Già, người kia cầm lấy tay cô vân vê nhào nặn, không chút để ý đến nội dung cuộc trò chuyện của các cô, Chu Nhiêu bị xoa bất đắc dĩ một hồi.
"Chị họ kia quan hệ quá xa, bình thường cũng không hay lui tới." Giọng Cung Thì Duyệt lạnh lùng, khóe mắt thoáng nhìn sang Lục Già, sắc mặt dịu đi mấy phần, "Còn không bằng tiếp cận bạn gái của Lục Già!"
Lục Già nhìn cô ấy, mặt không biến sắc nói: "Bạn gái của chị thì có quan hệ gì với em."
Cung Thì Duyệt: Quỷ hẹp hòi!
Mặc kệ hai kẻ ấu trĩ, Chu Nhiêu rút tay về định chơi điện thoại. Cung Thì Duyệt lại len lén đến ngồi xuống bên cạnh cô, Lục Già vội đứng dậy đi vòng qua kia chen vào đẩy Cung Thì Duyệt ra, Cung Thì Duyệt đang định đổi sang bên còn lại, Lục Già đã duỗi tay ngăn cô ấy.
"Em có chuyện gì thì nói đi, đừng có lôi kéo làm quen." Lục Già mười phần chiếm hữu ôm lấy cánh tay Chu Nhiêu, hệt như con mèo đang bảo vệ thức ăn.
Cái loại quỷ ấu trĩ gì thế?
Chu Nhiêu bị hai người này quấn tới quấn lui, đôi mày thanh tú cau lại không hài lòng, "Hai người bao tuổi rồi?"
Hai người đang ầm ĩ nghe thấy lời này tựa như đứa bé biết mình làm sai, rũ đầu không nói lời nào.
Chu Nhiêu đứng dậy ngồi vào ghế sofa đơn Cung Thì Duyệt ngồi khi nãy, hất cằm, "Hai người ngồi bên kia!"
Lục Già vốn định đi tới dính lấy đối diện ánh mắt lạnh lùng của cô, phút chốc ngoan ngoãn ngồi yên bất động trên sofa, Cung Thì Duyệt đành phải ngồi xuống bên cạnh Lục Già.
Thấy Cung Thì Duyệt bĩu môi, Chu Nhiêu miễn cưỡng nói: "Có việc cứ nói."
Cung Thì Duyệt chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, vẻ mặt chân thành nói: "Em chỉ muốn biết chị Thanh có người yêu hay không thôi."
Chu Nhiêu nhấc chân dài, ngữ điệu vi diệu nói: "Thế nào, thích cô ấy?"
Cung Thì Duyệt đang ôm mặt cười, nói: "Đương nhiên em thích chị ấy, chị ấy ưu tú như thế, sao em lại không thích được?"
Thấy nụ cười thuần túy của cô ấy, Chu Nhiêu đã có chút hiểu được.
Cung Thì Duyệt chỉ đơn thuần sùng bái thần tượng mà thôi.
Cô lắc đầu, "Chị không biết, cô ấy không nói chuyện này với chị."
Khuôn mặt Cung Thì Duyệt phút chốc rũ xuống, giọng điệu phiền muộn nói: "Em còn cho rằng chị sẽ biết."
"Chị không biết." Chu Nhiêu xua tay, "Bọn chị chưa bao giờ nói về việc này."
Từ sinh nhật Thư Đông Thanh lần đó, sau khi hai người kể hết cho nhau nghe, các cô đều ăn ý không nhắc tới việc này. Ngay cả chuyện cô và Lục Già công khai khi trước, Thư Đông Thanh cũng không truy vấn, chỉ lặng yên gửi lời chúc phúc.
Không có được tin tức mong muốn, Cung Thì Duyệt phiền muộn ngã vào sofa.
Thấy các cô tán gẫu xong rồi, Lục Già lại nhích tới bên cạnh Chu Nhiêu, ngồi trên tay vịn sofa định ghé đầu vào vai cô làm nũng.
Thấy các cô ân ân ái ái dưới mí mắt mình, Cung Thì Duyệt bĩu môi xoay người, mặt hướng vào trong sofa để bản thân có thể thanh tịnh chốc lát.
Bảy giờ rưỡi tối, người hâm mộ lục tục tiến vào.
Một lúc sau nhân viên công tác đưa các cô đến đài dành cho khách mời.
Thời điểm ba người xuất hiện, có fans thét lên kinh ngạc chói tai.
Trong tiếng gào thét ồn ào, Chu Nhiêu mơ hồ nghe được có người hô "Em yêu các chị, yêu các chị chết mất", tức thì không khỏi cười thành tiếng.
Khoảnh khắc Thư Đông Thanh lên sân khấu, Cung Thì Duyệt bỗng đứng lên, huơ huơ light stick, vừa nhảy lên đầy hưng phấn.
Không ít fans đều nhìn sang hướng bên này, Chu Nhiêu chú ý tới có ánh sáng lóe lên, vốn định kéo Cung Thì Duyệt lại, lại bị Lục Già ngăn cản.
"Tùy em ấy đi." Lục Già ở bên tai cô thì thầm, "Em ấy ước gì toàn thế giới đều biết em ấy là fan của Thư Đông Thanh."
Dù có chút bất đắc dĩ, Chu Nhiêu vẫn đành thu tay.
Thư Đông Thanh có giọng hát thiên bẩm, hơn nữa kỹ thuật cũng không tầm thường, buổi hòa nhạc lần này có thể nói rất hoàn mỹ. Mà khi Thư Đông Thanh trông thấy Cung Thì Duyệt đứng trên đài dành cho khách mời hăng hái vung light stick, không thể không mỉm cười.
Cung Thì Duyệt hưng phấn túm lấy vai Lục Già, "Có phải chị Thanh vừa nhìn chúng ta không! Ôi chị ấy cười với em!"
Lục Già ghét bỏ đẩy tay cô ấy ra, "Không phải chỉ cười một chút thôi sao, chị Thanh của em bây giờ đang đưa lưng về phía này."
"!!!" Cung Thì Duyệt vội vàng buông cô ra, xoay người nhìn Thư Đông Thanh trên sân khấu, phát hiện đối phương thật sự đang đưa lưng về phía bên này, phút chốc thất vọng ghé vào trên khán đài, ngay cả lightstick cũng không vung nữa.
Buổi hòa nhạc kết thúc lúc gần mười một giờ, Cung Thì Duyệt còn không chịu đi, yên lặng theo sát phía sau Chu Nhiêu muốn đi gặp Thư Đông Thanh.
"Ngày mai em có buổi biểu diễn, còn chưa đi à?"
Chu Nhiêu kinh ngạc nhìn cô ấy.
Lục Già kéo tay Chu Nhiêu, thúc giục nói: "Sao em còn chưa đi, nếu không chị của em sẽ gọi đến thúc giục chị."
Cung Thì Duyệt khua tay, "Em còn có lời muốn nói với chi Thanh, nói xong em sẽ đi!"
Thấy cô ấy không chịu đi, Chu Nhiêu đành phải đi tìm Thư Đông Thanh.
Hát trong ba tiếng đồng hồ, Thư Đông Thanh mỏi mệt không chịu được ngồi nghỉ ngơi trong hậu trường, thoáng thấy Chu Nhiêu và Lục Già cùng đến đây, Thư Đông Thanh cười cười, "Không phải nói muốn đi xem hòa nhạc của Cung Thì Duyệt à?"
Chu Nhiêu còn chưa nói gì, Cung Thì Duyệt sau lưng cô đã ló đầu ra cười ngọt ngào với Thư Đông Thanh.
Vốn tưởng rằng cô ấy đã quay lại buổi hòa nhạc của mình, không ngờ còn chưa đi. Thư Đông Thanh ngẩn ra, "Cô Cung?"
Nghe xưng hô như thế, Cung Thì Duyệt vội nói: "Chị Thanh gọi Tiểu Duyệt là được rồi."
Thư Đông Thanh chỉ cười không nói, chỉ hỏi: "Không phải ngày mai em còn có buổi hòa nhạc sao?"
Không nghe cô ấy gọi mình "Tiểu Duyệt", Cung Thì Duyệt thầm bĩu môi, ngoài miệng vẫn nói: "Em muốn mời chị xem hòa nhạc của em, có thể chứ?"
"Là buổi hòa nhạc ngày mai à?" Thư Đông Thanh trả lời, "Ngày mai tôi không có thời gian, e rằng không đi được."
Cung Thì Duyệt còn đang định nói chuyện, điện thoại của Lục Già đã reo lên.
Nhìn nhật ký cuộc gọi, Lục Già đưa màn hình điện thoại trước mặt Cung Thì Duyệt, "Chị em gọi này, mau nhanh đi."
Cung Thì Duyệt bực bội kéo tóc, "Thật đáng ghét!", cô ấy nhìn Thư Đông Thanh, vẻ mặt chờ mong nói: "Chị Thanh có thể cho em số điện thoại không?"
Chần chừ hai giây, Thư Đông Thanh mỉm cười nói: "Hay là chúng ta thêm Wechat đi."
"Vâng vâng!" Cung Thì Duyệt vui sướng lấy điện thoại ra.
Chu Nhiêu chứng kiến toàn bộ sự việc chỉ thâm thúy nhìn Thư Đông Thanh, đến khi Cung Thì Duyệt cười vui vẻ rời đi, Chu Nhiêu mới chọc vai cô ấy, "Tiểu mê muội*?"
*Tiểu mê muội: người hâm mộ, theo đuổi thần tượng.
Mới vừa trêu chọc Chu Nhiêu xong, giờ đã bị cô chọc lại, Thư Đông Thanh bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy, chắc là một tiểu mê muội."
"Em ấy còn hỏi tôi cô có đang yêu đương hay không." Chu Nhiêu xấu xa tới gần cô ấy, "Cô đoán xem tôi nói gì."
Thư Đông Thanh buồn cười nói: "Cô cũng không biết, còn có thể nói gì."
Được rồi, bị vạch trần.
Nhưng Chu Nhiêu cũng sẽ không buông tha như thế, cô nhướng mi nói: "Tôi không biết không có nghĩa là tôi không thể nói gì."
Thư Đông Thanh không quan tâm, "Tùy cô thôi, cũng không phải chuyện gì to tát."
Chu Nhiêu xem thường, "Cô thật là một chút ý tứ cũng không có, người ta đã hỏi một hồi lâu đó."
"Cô đã nói cô ấy là tiểu mê muội, tò mò cũng không có gì kỳ lạ mà?" Thư Đông Thanh bật cười lắc đầu
"Người ta nghiêm túc nói vô cùng thích cô." Chu Nhiêu nghiêm mặt nhìn cô ấy, "Khoa trương khen ngợi cô, còn nói muốn gả cho cô."
"Được rồi, tôi biết rồi." Thư Đông Thanh giơ tay đầu hàng, "Nếu các cô không đi, chi bằng cùng nhau ăn khuya?"
Đề nghị này thật đúng ý Chu Nhiêu, thật sự cô có chút đói bụng.
Chu Nhiêu nhìn sang Lục Già, Lục Già ngoan ngoãn ôm cánh tay cô, "Được được."
Chỉ cần cùng với Chu Nhiêu, làm gì cũng được! Béo thêm mười cân cũng được luôn!
Ba người bèn quay về khách sạn, tụ tập trong phòng của Thư Đông Thanh. Thư Đông Thanh bảo trợ lý đi mua thức ăn khuya, ba người ngồi xếp bằng trên thảm trong phòng khách nói chuyện.
Mới vừa hàn huyên một lát, bản tính dính người của Lục Già đã lộ ra, Thư Đông Thanh trông thấy rất buồn cười, lại có chút hâm mộ.
"Các cô thật đúng là thời thời khắc khắc đều dính vào nhau." Thư Đông Thanh xoay xoay cổ, "Có nghĩ đến chuyện kết hôn chưa?"
Lục Già vừa nghe lời này, vội nhìn sang Chu Nhiêu. Chu Nhiêu lựa chọn không chú ý đến quỷ dính người bên cạnh này, "Tạm thời không nghĩ tới."
Lục Già như quả bóng da bị chọc thủng, tức khắc xẹp xuống.
"Bây giờ nói chuyện này cũng quá sớm rồi." Chu Nhiêu vuốt tóc, "Tôi cảm thấy hiện tại rất tốt.", cô cúi đầu vỗ lên chân Lục Già, "Cậu nói có phải không?"
"Phải"
Giọng nói Lục Già nặng nề, có vẻ không chút sức sống nào.
Chu Nhiêu chọc trán cô, nhẹ đẩy cô ra, nói: "Cậu cảm thấy hiện tại không tốt?"
"Không có." Lục Già thề thốt phủ nhận, "Mình cảm thấy tốt lắm."
Nhưng còn có thể tốt hơn.
Thư Đông Thanh thấy một màn như vậy cười ngả nghiêng, suýt ngã trên đất.
Sau khi trợ lý mang thức ăn khuya trở về, ba người vừa ăn vừa nói chuyện, đến rạng sáng hai giờ mới kết thúc.
Ngày hôm sau Chu Nhiêu ngủ đến mười một giờ mới thức dậy, lúc cô mở mắt ra, Lục Già đang chống cằm nhìn cô.
Chu Nhiêu chỉ lật người, không chút để ý hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Mười một giờ mười lăm." Lục Già vô cùng thân mật chọc chọc đầu mũi Chu Nhiêu, "Cậu ngủ ngon quá!"
Chu Nhiêu lườm cô một cái, người kia bất mãn thu ngón tay về, chôn vào hõm vai cô cọ cọ.
Chu Nhiêu vô tình đẩy đầu Lục Già ra, "Nếu tỉnh sao không rời giường đi."
"Bởi vì dáng vẻ lúc ngủ của cậu thật đẹp, mình vừa thấy đã quên mất thời gian."
Lục Già cười ngã xuống cạnh cô.
Nằm một lát, Chu Nhiêu ngồi dậy, nhìn chung quanh hỏi: "Đông Thanh đâu?"
"Sáng nay cô ấy nhận được điện thoại đi rồi." Lục Già nói, "Nhưng lúc cô ấy đi sắc mặt không tốt lắm."
"Hở?" Chu Nhiêu không khỏi nhìn Lục Già, "Sắc mặt không tốt?"
Lục Già chậm chạp rời giường, "Đúng vậy, nhưng cô ấy cũng không nói gì, chỉ nói có rảnh lần sau lại gặp.", cô nói xong sờ sờ bụng, lại kéo tay Chu Nhiêu đặt lên bụng mình, "Oa, mình béo, cậu phải chịu trách nhiệm."
Sờ chiếc bụng mềm hơn so với trước đây, Chu Nhiêu xem thường, "Nếu cậu mang thai thì may ra tôi có thể chịu trách nhiệm."
Béo thì chịu trách nhiệm cái gì?
Đôi mắt Lục Già sáng lên, "Nếu mình mang thai cậu sẽ chịu trách nhiệm sao?"
Không chút do dự búng trán Lục Già, Chu Nhiêu tức giận nói: "Trong đầu cậu suy nghĩ cái gì thế?", sao có thể nghĩ những chuyện kỳ quái như vậy.
Không quan tâm chiếc trán bị búng đau, Lục Già hai tay hai chân quấn lấy, đầu đặt trên vai Chu Nhiêu, lầm bầm: "Đương nhiên nghĩ làm sao để cậu chịu trách nhiệm, cậu sẽ không mặc kệ mình được."
Bị cô quấn đến không thể động đậy, tay Chu Nhiêu hơi dùng sức đập vào cô, "Buông ra!"
Lục Già cười hì hì nói: "Hôn một cái mình sẽ buông!"
Được lắm, có tiến bộ.
Chu Nhiêu trầm tĩnh nhìn cô, nụ cười Lục Già cứng lại, ngượng ngùng buông tay ra.
Chu Nhiêu xoay người xuống giường, lại thúc giục nói: "Mau rời giường, tôi về trước."
Lục Già vội ngồi xuống bắt lấy tay cô, "Cậu không đi xem hòa nhạc của Cung Thì Duyệt với mình sao?"
Chu Nhiêu lười biếng nói: "Không xem."
Cô cũng không phải giáo viên nhà trẻ, sao phải ở cùng hai đứa con nít này chứ.
Lục Già ngã xuống đuôi giường khóc lóc om sòm như đứa bé đòi món đồ chơi mới, làm nũng: "Đi mà! Đi mà! Đi mà!"
Có như vậy cô mới có thể không chỉ thành công quấn lấy Nhiêu Nhiêu một ngày, còn có thể thuận lợi lấy được nửa đoạn truyện tranh kia.
Chu Nhiêu đứng bên giường nhìn Lục Già đang ngả nghiêng trên giường, người kia lập tức ngừng làm nũng, trông mong nhìn cô.
Chu Nhiêu chỉ vào những chỗ da thịt của Lục Già bởi vì động tác quá mạnh khiến cho quần áo bị lật lên mà lộ ra, cùng với bộ đồ lót ren màu xanh nhạt, mỉm cười nói: "Cậu bị lộ kìa."
Lục Già cũng không kéo quần áo lại, cắn môi xấu hổ rụt rè chớp mắt với cô, "Lộ thì lộ đi, dù sao cũng là người của cậu."
Chu Nhiêu: ...... Thật sự đủ lắm rồi.