Sáng sớm Chu Nhiêu vừa rời giường đã đáp máy bay chạy tới thành phố F chuẩn bị tham dự buổi hòa nhạc của Thư Đông Thanh lúc bảy giờ tối.

Lẽ ra cô định sẽ khởi hành sớm một ngày, nhưng hôm qua khi chứng kiến những chuyện bực mình kia, cô thật sự không có tâm trạng chuẩn bị.

Máy bay vừa đáp xuống sân bay thành phố F Chu Nhiêu đã nhận được tin nhắn của Hạ Ấu Thuần.

Hạ Ấu Thuần cảm thấy rất có lỗi khi mời cô đến làm khách mời lần này lại gây ra chuyện phiền toái như vậy. Dù sao chuyện này cũng là Lữ Viện Viện chủ động trêu chọc cô, nếu Lữ Viện Viện không gây chuyện gì với cô, cũng sẽ không xảy ra hậu quả thế này.

Chu Nhiêu khách sáo trả lời tin nhắn của cô ấy, thuận miệng hỏi hiện giờ đoàn phim của cô ấy quay phim có thuận lợi không. Mà câu trả lời của Hạ Ấu Thuần cũng nằm trong dự kiến của cô.

Bây giờ đoàn phim "Tiên đồ" đang loạn thành một đống, quay chụp cũng đã được phân nửa, bởi vì Lữ Viện Viện bị tung ra một loạt tin xấu như thế nên phía đầu tư yêu cầu đổi nữ diễn viên chính, các cô ấy chỉ có thể khẩn trương quay lại.

Cho dù đối với Hạ Ấu Thuần mà nói là một chuyện phiền phức, nhưng Chu Nhiêu lại thấy rất vui.

Vì không muốn xúc phạm tới Hạ Ấu Thuần, Chu Nhiêu vẫn nói mấy câu an ủi cô ấy. Nhưng Hạ Ấu Thuần vốn đang nói chuyện phiếm với cô bỗng không thấy tăm hơi, chắc là đang vội vàng quay chụp.

Vừa đến địa điểm tổ chức hòa nhạc, Thư Đông Thanh còn đang diễn tập kiểm tra lần cuối với ban nhạc.

Thấy Chu Nhiêu đến, Thư Đông Thanh vui vẻ chạy vội đến ôm cô một cái thật nhiệt tình.

"Nghe nói cô lại lên hot search?" Thư Đông Thanh khoác vai cô, thái độ vô cùng thân thiết hỏi thăm.

Vừa nghe lời này, Chu Nhiêu lập tức đẩy cô ấy ra, "Miễn bàn tới chuyện này, nói ra lại phiền lòng."

Thư Đông Thanh giơ tay như đầu hàng, "Lỗi của tôi lỗi của tôi, không nói chuyện này là được chứ gì.", cô ấy nhướng mày, lộ ra một nụ cười gian xảo, "Chuyện tình cảm vẫn thuận lợi chứ?"

Không đợi Chu Nhiêu nói chuyện, Thư Đông Thanh làm một động tác hi, "Tôi đoán chắc là rất thuận lợi."

"Dựa vào đâu?" Chu Nhiêu lười biếng hất cằm, ánh sáng trong đôi mắt lưu chuyển, khóe môi bất giác cong lên một độ cong rất nhẹ.

Thấy cô như thế, đôi mắt Thư Đông Thanh xoay chuyển, trên mặt thoáng qua một ý cười khó hiểu, "Bạn gái cô đến đây rồi, còn giả vờ với tôi nữa."

Lục Già đến đây?

Chu Nhiêu kinh ngạc quay đầu nhìn chung quanh, liếc mắt một cái liền thấy bóng người quen thuộc kia đang ngồi trên ghế chỗ đàn dương cầm quay đầu nhìn quanh, khoảnh khắc tầm mắt giao nhau, Lục Già vui vẻ đứng dậy phất phất tay với cô.

"......"

Cô thu hồi ánh mắt nhìn sang Thư Đông Thanh, người kia đang nháy mắt với cô, "Thật đúng là khó thể tách rời à, không ngờ ảnh hậu Lục lại dính người như thế."

Lúc Thư Đông Thanh nhận được cuộc gọi của Lục Già thì rất kinh ngạc, tuy rằng cô ấy và Chu Nhiêu là quan hệ bạn bè thân thiết, nhưng lại chẳng liên quan gì với Lục Già.

Vị trí khách mời đặc biệt ở phía trên một đài cao, lần này cô ấy cũng không mời nhiều khách mời, bởi vì hầu hết bạn bè khác đều đang bận rộn công việc, chỉ có Chu Nhiêu có thời gian rảnh tham gia.

Vì thế, lúc Lục Già đưa ra mong muốn được làm khách mời tại thành phố F lần này, Thư Đông Thanh suy nghĩ hai giây liền đồng ý.

Nghiêng người huých vai Chu Nhiêu, Thư Đông Thanh cười nói: "Tôi xem clip "Hành trình ngọt ngào" kia rồi, ngọt lắm nha~"

Chu Nhiêu đưa tay chọc vai cô ấy, "Đừng có nhiều chuyện như vậy, hôm nay là hòa nhạc của cô, cô có thời gian trêu chọc tôi không bằng đi tập dượt nhiều hơn chút đi, giữ giọng của cô."

Thư Đông Thanh bất đắc dĩ buông tay, "Được rồi, đến khi biểu diễn xong chúng ta đi ăn bữa cơm đi, lúc đó chậm rãi nói."

Chu Nhiêu lắc đầu từ chối, "Chắc Lục Già đi không được, ngày mai cậu ta còn phải đi tham gia hòa nhạc của Cung Thì Duyệt.", đây cũng là nguyên nhân cô cảm thấy kỳ lạ vì sao Lục Già lại ở đây.

Nơi tổ chức hòa nhạc của Thư Đông Thanh và Cung Thì Duyệt không cùng một thành phố, Lục Già lại phải chạy hai nơi, lẽ nào cậu ta định kéo mình cùng đi xem hòa nhạc của Cung Thì Duyệt?

"Sao?" Thư Đông Thanh ngẩn ra, "Ngày mai Cung Thì Duyệt mở hòa nhạc?"

Thấy phản ứng của Thư Đông Thanh như thế, Chu Nhiêu không rõ nên hỏi: "Cô ấy có buổi hòa nhạc ở thành phố H vào ngày mai, sao thế?"

Thư Đông Thanh không nói gì, chỉ im lặng quay đầu nhìn về vị trí chỗ ban nhạc.

Chu Nhiêu nhìn theo tầm mắt của cô ấy, lại nhìn thấy trên sân khấu có một cô gái trẻ vẻ ngoài ngọt ngào đang vui vẻ ôm đàn guitar chỉnh âm thanh.

Nếu cô nhớ không nhầm, ngoại hình của người này giống y đúc Cung Thì Duyệt.

Chu Nhiêu và Thư Đông Thanh nhìn nhau, người kia mở miệng nói: "Lục Già đưa cô ấy tới, nói cô ấy rất muốn nghe hòa nhạc của tôi một lần."

"......"

Cung Thì Duyệt không lo chuẩn bị hòa nhạc của bản thân ở thành phố H, lại tham gia hòa nhạc của người khác ở thành phố F?

Cô thật sự không có một chút kích động nào.

Chu Nhiêu trầm ngâm một hồi, sau đó nhìn Thư Đông Thanh thật sâu, "Chắc cô ấy tham dự xong sẽ phải đáp máy bay đi rồi."

Thư Đông Thanh dường như có vẻ bất đắc dĩ, cô ấy than nhẹ: "Nói vậy ngày mai cô muốn đến tham dự hòa nhạc của Cung Thì Duyệt?"

"Có lẽ." Chu Nhiêu không thừa nhận cũng không phủ nhận, chờ kết thúc buổi biểu diễn rồi nói sau.

"Được rồi, vậy cô vào hậu trường nghỉ ngơi đi, tôi còn phải diễn tập."

Bảo trợ lý đưa Chu Nhiêu vào cánh gà, Thư Đông Thanh quay trở lại sân khấu.

Chu Nhiêu còn chưa kịp ổn định chỗ ngồi, cửa phòng nghỉ đã bị đẩy ra, Lục Già mặt đầy ý cười thò đầu vào, "Nhiêu Nhiêu~"

"Tôi còn bảo sao sáng sớm hôm nay cậu lại không ra ngoài." Chu Nhiêu lườm cô một cái, "Thì ra là đến nơi này, không phải ngày mai cậu phải đi xem hòa nhạc của Cung Thì Duyệt sao?"

Lục Già ngồi xuống cạnh cô, ôm tay cô tựa vào vai cô, "Không phải hôm qua cậu nói cái đó không tính là bất ngờ sao, hôm nay mình cho cậu một sự bất ngờ thật to thôi!"

Véo má Lục Già, Chu Nhiêu ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: "Không phải ngày mai Cung Thì Duyệt phải mở hòa nhạc sao, sao lại cùng cậu chạy tới đây?"

"Chuyện này thật sự không phải lỗi của mình." Lục Già vô tội lại ấm ức mím môi, "Lúc mình vừa lên máy bay đã gặp em ấy, em ấy mua vé xem buổi biểu diễn này, biết mình là khách mời đặc biệt liền theo mình vào."

Chu Nhiêu hơi nheo mắt, người kia ngồi ngoan ngoãn, "Thật mà, Cung Thì Duyệt đến xem hòa nhạc của Thư Đông Thanh cũng chẳng có gì ngạc nhiên, mỗi buổi hòa nhạc của Thư Đông Thanh bọn mình đều đi xem."

Còn có chuyện thế này?

Chu Nhiêu hơi kinh ngạc, chợt nghĩ đến Thư Đông Thanh ra mắt đã được mười năm, mà Cung Thì Duyệt chỉ vừa mới thành niên, cho dù Cung Thì Duyệt nói những bài hát của Thư Đông Thanh bầu bạn với cô ấy cả thanh xuân thì cũng là điều hợp lý.

Nhìn ra được cô đang suy nghĩ gì, Lục Già nói: "Em ấy rất thích Thư Đông Thanh, mình nhớ lúc trước em ấy từng nói, chị họ của em ấy là bạn rất tốt với Thư Đông Thanh."

Hoàn toàn không thể tưởng tượng được giữa các cô ấy lại còn có một tầng quan hệ như thế, nghĩ đến thái độ của Thư Đông Thanh đối với Cung Thì Duyệt, Chu Nhiêu thật sự cảm thấy "bạn rất tốt" trong miệng "Cung Thì Duyệt" chắc hẳn phải nói giảm nói tránh xuống.

Lục Già ở phòng nghỉ quấn quýt lấy Chu Nhiêu trong chốc lát, cô đang ngả ngớn dính lấy, cửa phòng nghỉ lại mở ra ---

"Chị Tiểu Chu và cô Lục đều đang ở đây, cô Cung có thể nghỉ ở đây trước."

Trợ lý Thư Đông Thanh nói xong, lại hướng ánh mắt nhìn Chu Nhiêu xin giúp đỡ.

Dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Chu Nhiêu vẫn vỗ vào chân Lục Già, Lục Già lập tức nói: "Lại đây ngồi đi, đừng khách sáo."

Mặc dù Cung Thì Duyệt có chút không bằng lòng, nhưng vẫn ngồi xuống ghế sofa đơn bên cạnh.

Trợ lý thấy thế khẽ thở phào, ánh mắt nhìn các cô tỏ vẻ cảm ơn, nhanh chóng rời khỏi phòng nghỉ.

Cửa phòng nghỉ vừa mới khép lại, mặt mày Cung Thì Duyệt đã rũ xuống, cô ấy không cam lòng dẩu môi, dáng vẻ ngọt ngào làm ra biểu cảm như vậy không khiến người ta phản cảm chút nào, vẻ ngây thơ hồn nhiên đơn thuần trên mặt sẽ chỉ khiến người ta muốn cưng chiều cô ấy.

Cung Thì Duyệt than thở: "Em chỉ ngồi dưới sân khấu cổ vũ cho chị Thanh, các chị ấy cũng không cho."

Lục Già không để ý cô ấy, tiếp tục ôm cánh tay Chu Nhiêu cọ cọ, "Bộ phim kia hay lắm đó, Nhiêu Nhiêu đi thôi, tụi mình diễn cùng nhau!"

Cung Thì Duyệt: Vì sao không cho em ngồi ở đó, dáng vẻ của chị Thanh thật sự rất đẹp mắt!

Lục Già: Phim song nữ chủ đó, mình xem rồi, nội dung phim rất liền mạch, rất có ý nghĩa!

Cung Thì Duyệt: Không biết có cơ hội hát ca khúc của chị Thanh không, thật muốn hợp tác với chị Thanh một lần, sao chị Thanh lại giỏi như vậy!

Lục Già: ...... Dáng vẻ lúc Nhiêu Nhiêu quay phim siêu mê người, nên tụi mình hợp tác đi hợp tác đi hợp tác đi!

Cung Thì Duyệt: Chị Thanh thật sự rất dịu dàng, dáng vẻ lúc cười thật mê người, huhuhu, thật muốn gả cho chị ấy!

Lục Già: ...... Nhiêu Nhiêu quyến rũ như thế, ngoại hình lại xinh đẹp, thơm thơm mềm mềm siêu cấp tốt!

Cung Thì Duyệt: Em mới ngửi được mùi nước hoa của chị Thanh, quả thật chính là mùi hương thơm nhất em từng ngửi qua! Nhất định phải hỏi chị Thanh xem là nhãn hiệu nào, em cũng muốn dùng!

Lục Già: ......

Lục Già: Oa, người này thật đáng ghét!

Cung Thì Duyệt: Chị Thanh cắt tóc ngắn cũng rất xinh đẹp, em muốn cắt ngắn như chị ấy!

"Vậy mặt của em sẽ rất lớn."

Lục Già nhẫn nhịn nửa ngày rốt cuộc nhịn không được lên tiếng cắt lời Cung Thì Duyệt.

Cung Thì Duyệt đang ôm mặt cười ngọt ngào liền biến sắc, sau khi nhìn nụ cười đắc ý của Lục Già, cô ấy lại cười ngọt ngào, "Đừng lo, em lớn giả thôi, chị mới là lớn thật ấy."

Từ sau khi "Hành trình ngọt ngào" được phát sóng, Chu Nhiêu thường xuyên véo mặt Lục Già khiến cho không ít fans đều trêu chọc mặt Lục Già bị Chu Nhiêu véo lớn.

Lục Già cũng không cảm thấy bị tổn thương, ngược lại càng thêm đắc ý hếch mũi, "Đó là minh chứng tình yêu của Nhiêu Nhiêu, của em là tình yêu giả dối thôi."

Cung Thì Duyệt căm giận mím môi.

Thấy cô ấy không thể phản công, Lục Già đắc ý đung đưa đầu, ôm Chu Nhiêu hôn lên mặt cô một cái.

Cung Thì Duyệt: Ngao ô! Quá đáng!

"Cậu đã hai mươi tám rồi, sao còn ấu trĩ như vậy?" Chu Nhiêu ghét bỏ đẩy đầu Lục Già ra, hai người ấu trĩ này cứ hệt như mấy đứa con nít trong nhà trẻ.

"Mình không có!" Lục Già nghiêm mặt, "Mình mới ba tuổi!"

Không đợi Chu Nhiêu nói chuyện, Cung Thì Duyệt mỉa mai: "Quỷ ấu trĩ!"

Chu Nhiêu: ...... Không phải em cũng vậy sao?

Lục Già làm mặt quỷ với cô ấy, "Em đây là ghen tị."

Lại bị đâm vào tim Cung Thì Duyệt ngã người vào sofa, trên mặt viết hai chữ bực bội. Cô ấy mới vừa bực bội một giây, khóe mắt thấy Chu Nhiêu bên cạnh Lục Già, bỗng hai mắt sáng lên, bị kích động đến ngồi thẳng người dậy.

"Chị Tiểu Chu, có phải chị Thanh chơi rất thân với chị không?" Cung Thì Duyệt chớp đôi mắt to, thoạt trông trẻ trung xinh đẹp, dáng vẻ đầy sức sống khiến Chu Nhiêu thật hâm mộ.

"Sao vậy, có chuyện gì sao?" Chu Nhiêu không phủ định cũng không khẳng định.

"Em chỉ muốn hỏi một chút, chị Thanh có người yêu chưa?" Cung Thì Duyệt nắm chặt vạt áo, thấp thỏm hỏi.

Chu Nhiêu có chút đăm chiêu nhìn cô ấy, "Em hỏi chuyện này làm gì?"

Trên gương mặt trắng nõn của Cung Thì Duyệt hiện lên màu hồng nhàn nhạt, đôi mắt lấp lánh ánh sao, cô ấy vừa thẹn thùng lại chờ mong nói: "Em chỉ hỏi một chút thôi."

Ánh mắt Chu Nhiêu lập tức trở nên ý vị sâu xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play