Vẻ mặt Chu Nhiêu tự nhiên, trong mắt là nghi ngờ vừa đủ, "Sao vậy? Đó là quyển tiểu thuyết Trương Uyển chia sẻ cho tôi, tôi còn chưa xem, nội dung trong đó có vấn đề gì à?"
Đùa chắc, sao cô có thể thừa nhận bản thân mình đang xem những thứ như thế?
Vẫn nên để Uyển ngốc cõng nồi* đi.
*Ngôn ngữ mạng: ném nồi - đổ lỗi cho người khác, cõng nồi - nhận tội cho người khác.
Chu Nhiêu không khỏi vui mừng khi truyện cô xem là đồng nhân Chu Lục chứ không phải Lục Chu. Giây tiếp theo, cô thích thú quan sát Lục Già, muốn bắt được một chút dấu vết từ trên mặt cậu ta.
Không biết Lục Già nhìn thấy những thứ này, trong lòng sẽ có suy nghĩ gì nhỉ?
Nhìn câu văn miêu tả trong đó, Lục Già cố gắng khống chế bản thân không được mơ tưởng xa vời, sắc mặt như thường nói: "Không có gì, Trương Uyển thật là nhàm chán, có phải cô ấy thừa dịp cậu quay phim mà lười biếng không?"
Là ai viết loạn vậy, sao cô có thể nằm trên giường không ngừng thở dốc, còn van xin Nhiêu Nhiêu làm nhiều thêm nữa?
Phải đảo lại! Đảo lại!
Lục Già thong thả trở về màn hình chính, khóa màn hình xong thì đặt điện thoại lên bàn, bình tĩnh hỏi: "Hôm nay Trương Uyển có về không?"
Chu Nhiêu chậm rãi gắp một miếng rau xanh, đặt vào trong nồi lẩu nóng, "Sao vậy, lúc em ấy đưa thẻ phòng cho cậu không nói tối nay có trở về không à?"
Cô không phải đồ ngốc, lần trước Lục Già vào khách sạn không phải do Trương Uyển đưa vào sao.
Uyển ngốc này quả là trợ lý giỏi, rõ ràng mình mới là bà chủ phát tiền lương cho em ấy, kết quả qua tay liền mang cô đi bán.
Trong lòng Lục Già căng thẳng, khuôn mặt thanh lệ nở nụ cười mềm mại ngọt ngào, "Cô ấy nói hôm nay giao thừa, một mình cậu ở khách sạn rất cô đơn, cho nên mình tới đây."
Bàn tay đang gắp rau của Chu Nhiêu ngừng một chút.
Ôi, hơi chín quá rồi.
Cổ tay chuyển động, rau xanh liền rơi vào trong bát Lục Già.
"!!!"
Nhiêu Nhiêu cố tình nhún rau cho mình!
Lục Già nhanh chóng gắp rau, thổi nhẹ hai cái rồi nhét vào miệng ---
Shhh, vừa cay vừa nóng!
Thấy Lục Già bị nóng đến hít hà, dứt khoát uống một ngụm bia. Ấn đường Chu Nhiêu nhảy dựng, sao cô lại cảm thấy đêm nay sẽ có chút phiền phức nhỉ.
Dù đã uống một ly nước trắng để tẩy đi vị cay, Lục Già vẫn bị cay đến chảy nước mắt, cánh môi vốn hồng nhuận lại vừa đỏ vừa sưng, thoạt trông rất đáng thương, hệt như đang bị ức hiếp vậy.
Nhìn lon bia đã uống hơn phân nửa kia, Chu Nhiêu nhịn không được khuyên nhủ: "Cậu không thể ăn cay còn mua cay như vậy làm gì."
Lục Già đỡ mặt, đôi mắt nhìn cô vô cùng sáng ngời, thậm chí còn sáng rực nóng bỏng hơn ngọn đèn trong phòng khách, Chu Nhiêu trông thấy vô thức dời mắt đi chỗ khác.
Không vì cô dời mắt mà ủ rũ, Lục Già cười nói: "Cậu thích ăn mà, mình ăn nhiều lần sẽ ổn thôi, hơn nữa vị cay quả thật ăn ngon."
Chu Nhiêu mím môi không nói gì.
Lục ngốc vốn không ăn cay, cậu ta ăn uống rất nhạt, cũng không đặc biệt thích món gì, nếu bắt buộc phải nói thích ăn món gì, vậy chắc hẳn là rau dưa. Cách sống khỏe mạnh hệt như tiên nữ trong tưởng tượng của người ta.
Ăn cơm chiều xong, Lục Già đang ôm chiếc bụng no căng không hề giữ hình tượng ngồi tựa trên sofa đơn để tiêu cơm.
Mà Chu Nhiêu đang nằm nghiêng trên sofa không chút để ý xem TV.
"Tửu lượng của cậu bây giờ không tồi." Chu Nhiêu như cố ý vô tình nói.
Đang cố gắng để bản thân tiêu hóa nhiều hơn, nghe nói thế Lục Già ngẩng đầu nhìn cô, "Tửu lượng của mình kém lắm à?"
"......"
Chu Nhiêu lạnh lùng lườm cô, người này tửu lượng không kém thì còn ai vào đây nữa.
Chạm đến ánh mắt của Chu Nhiêu, Lục Già không rõ nên cọ đầu mũi, "Mình cũng không quá kém nhỉ?"
Không phải quá kém, căn bản là không có tửu lượng luôn.
Chu Nhiêu không nói gì, chỉ đổi hướng, tiếp tục tựa vào sofa, câu được câu chăng xem TV.
Đang ấn điều khiển liên tục chuyển kênh, bỗng một bóng dáng lắc lư trước mắt cô, cô quay đầu nhìn Lục Già, suýt nữa muốn ngã khỏi sofa rồi!
"Lục Già cậu làm gì vậy?" Chu Nhiêu kinh ngạc trừng to mắt, lùi vào một góc sofa, rất giống hoàng hoa khuê nữ* trông thấy cướp xông vào nhà.
*Hoàng hoa khuê nữ: chỉ thiếu nữ chưa chồng thời xưa.
Lục Già mới vừa cởi váy dài, thấy dáng vẻ như đang kinh ngạc của cô, nghiêng đầu hoang mang nói: "Mình có chút nóng, mặc hơi nhiều, cởi một cái không được sao?"
Nóng lắm à? Cô mặc áo lông còn cảm thấy rất ổn mà.
Chu Nhiêu trừng mắt nhìn Lục Già, chỉ cần cậu ta dám cởi cả quần bó ra, cô lập tức sẽ đuổi kẻ này ra ngoài!
May mà Lục Già chỉ cởi váy, nhưng cô vẫn cảm thấy rất nóng, trên trán cũng toát mồ hôi, gương mặt trắng nõn xinh đẹp hiện lên vẻ đỏ ửng say lòng người.
"Nhiêu Nhiêu cậu không nóng à?" Lục Già đưa tay quạt gió, "Có phải nhiệt độ cao quá không?"
Chu Nhiêu lắc đầu, lẳng lặng nhìn Lục Già.
Lục Già như con vật nhỏ phát ra tiếng nức nở khe khẽ, đáng thương nói: "Mình đi hóng gió chút."
"Cậu uống rượu còn hóng gió, ngại hôm nay mình quá khỏe mạnh à?" Chu Nhiêu liếc mắt nhìn sang một cái, khẽ hất cằm, "Hay là cậu đi tắm đi."
Ánh mắt Lục Già sáng lên, "Chúng ta có thể cùng tắm đó!"
Chu Nhiêu nheo mắt nguy hiểm, "Cậu nói cái gì?"
Lục Già ngoan ngoãn ngồi trên sofa, đầu cúi xuống, "Không có gì, mình nói Chu Nhiêu giỏi quá."
Chu Nhiêu hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đặt lên gối ôm, lười biếng nói: "Vậy cậu đi đi."
"Ừm." Lục Già ngoan ngoãn gật đầu, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Thấy Lục Già đi vào phòng tắm, Chu Nhiêu vội vàng đứng dậy mở điện thoại ra, xóa hết nội dung trên thanh công cụ tìm kiếm của Weibo, thuận tiện đổi về tài khoản chính.
Truyện đồng nhân chết người, H chết người. Sau này cô mà còn xem thể loại này nữa cô chính là con lợn!
Chuyển qua ba chương trình truyền hình, Chu Nhiêu dứt khoát tắt TV, mở Wechat định trò chuyện với cha mẹ, kết quả cha mẹ đang giành bao lì xì với họ hàng.
Sau khi xem mọi người giành tiền lì xì trong chốc lát, cô lại nhàm chán chơi ba trò chơi.
Vừa mới chuẩn bị chơi đến trò thứ tư, cô bỗng cảm thấy có chút không đúng. Lục Già đi vào cũng đã một lúc, lúc nãy còn nghe được chút động tĩnh, bây giờ lại không nghe thấy gì cả. Cho dù là ngâm bồn tắm, vậy thời gian ngâm cũng không khỏi quá lâu rồi.
Càng nghĩ, Chu Nhiêu vẫn quyết định đứng dậy đi đến ngoài phòng tắm gõ cửa, cách cửa gọi: "Cậu đang ngủ à?"
Bên trong một âm thanh cũng không có.
Chu Nhiêu lại đưa tay gõ cửa, "Lục Già, cậu nghe thấy không?"
Trong phòng tắm vẫn không có tiếng trả lời.
Một suy nghĩ đáng sợ dâng lên trong lòng ---
Lẽ nào Lục Già quá say rượu, không cẩn thận trượt chân vào bồn tắm ngạt nước không thở được?
Chu Nhiêu hoảng loạn trong lòng, dứt khoát đẩy cửa phòng tắm ra, sương mù ấm áp trong phòng tắm phút chốc phả vào mặt cô. Cô lập tức đi đến chỗ bồn tắm, đã thấy Lục Già đang trần trụi khỏa thân nằm trong bồn tắm, nhắm mắt tựa vào tường, hình như là đang ngủ.
Thấy cảnh mình tưởng tượng không xảy ra, Chu Nhiêu lúc này mới nhẹ thở phào, nhìn Lục Già lại nằm ngủ trong bồn tắm, nhất thời vừa tức giận vừa buồn cười.
Đang định đánh thức Lục Già, đã thấy Lục Già bỗng trợn mắt, ánh mắt phát sáng nhìn mình, nào có vẻ mờ mịt khi vừa ngủ dậy đâu, Lục Già reo lên: "A, Nhiêu Nhiêu nhìn thân thể mình! Cậu phải chịu trách nhiệm với mình!"
Chu Nhiêu: ......
Thấy Chu Nhiêu mặt không biến sắc nhìn mình, Lục Già nằm trên thành bồn tắm, nước mắt lưng tròng nhìn cô, "Cậu không định chịu trách nhiệm với mình sao?"
Tôi chịu trách nhiệm cái quỷ á!
Chu Nhiêu tức giận muốn cào người, mệt cho cô lo lắng người này như vậy, cậu ta lại cố tình!
Thấy sắc mặt Chu Nhiêu dần trầm xuống, Lục Già co rúm lại rụt sâu vào bồn tắm, nhỏ giọng cãi lại: "Cậu đừng tức giận, vừa rồi mình thật sự đang ngủ, cậu gọi lần thứ hai mình mới tỉnh."
"Sao cậu biết tôi gọi cậu hai lần?"
Chu Nhiêu trầm mặc nhìn Lục Già.
Lục Già ngẩn ra, không đợi Chu Nhiêu gọi mình là đồ nói dối, cô đã nhỏ giọng nức nở.
"Huhuhu ... cậu hung dữ quá."
"???"
Chu Nhiêu bị hành động đột ngột của Lục Già khiến cho không phản ứng kịp, phút chốc chút tức giận cũng bị nghẹn trở về.
Lục Già ghé vào thành bồn tắm đau khổ nức nở, khóc thút thít nói: "Cậu, sao cậu hung dữ với mình, mình lại, làm sai chuyện gì sao?"
Chu Nhiêu hít sâu một hơi, Lục ngốc tám chín phần mười là uống say rồi, cô không thể so đo cùng một con sâu rượu.
Cô kiên nhẫn ngồi xổm bên bồn tắm, nở một nụ cười dịu dàng, "Được rồi, đừng khóc. Cậu đã ngâm mình rất lâu rồi, nên ra thôi."
Lục Già hơi giương mắt, từ khuỷu tay lộ ra cặp mắt khóc đỏ rực như con thỏ, tiếng nói còn mang theo giọng mũi dày đặc, "Cậu không tức giận sao?"
"Tôi không tức giận." Chu Nhiêu mỉm cười nói.
Lục ngốc quả nhiên say rồi.
Lục Già thử đưa tay muốn giữ chặt tay cô, đến khi nắm được tay cô, Chu Nhiêu vẫn mang dáng vẻ tươi cười.
Lục Già hoàn toàn yên tâm, nín khóc mỉm cười, kéo tay Chu Nhiêu đặt ở nơi mềm mại trước ngực, Lục Già phát ra tiếng kinh hô thẹn thùng: "A! Cậu chạm vào mình, cậu phải chịu trách nhiệm!"
Chu Nhiêu: ......
Chu Nhiêu đã không còn biết mình nên lộ ra vẻ mặt thế nào, thậm chí cô còn cảm thấy mình không thể chịu nổi nữa.
Sau khi làm tốt công tác tâm lý, Chu Nhiêu không bỏ bàn tay đặt trước ngực Lục Già ra, ánh mắt xâm lược không hề cố kỵ quét một lượt cơ thể không chút che đậy của Lục Già trong nước. Khóe môi cong lên một độ cong, ra vẻ hứng thú mười phần, Chu Nhiêu nhìn cô hàm ý sâu xa, "Muốn tôi chịu trách nhiệm với cậu?"
Một chút ý tứ thẹn thùng cũng không có, Lục Già vội vàng liên tục gật đầu, âu sầu ôm mặt, "Cậu không chỉ nhìn thấy hết, còn sờ soạng mình. Nếu cậu không chịu trách nhiệm, sau này mình làm sao làm người được nữa."
"Muốn làm người của tôi?" Ngữ điệu Chu Nhiêu khẽ nâng, bàn tay đặt trên da thịt nhẵn nhụi mềm mại, nhẹ nhàng nhéo một cái, chợt nghe Lục Già phát ra một tiếng thở gấp ám muội khe khẽ.
"Đúng vậy đúng vậy!" Lục Già nhanh chóng gật đầu, đuôi mắt ửng đỏ mang theo vẻ quyến rũ khó tả, vẻ mặt của cô lại chân thành nói: "Cậu còn nhéo người ta, cậu đừng hòng chạy!"
"Tôi không chạy." Chu Nhiêu tốt tính nói, "Cậu ngâm trong này lâu như vậy, mau ra đi."
Lục Già từ chối lắc đầu, "Trong này thoải mái, không ra."
Chu Nhiêu hơi nhíu ấn đường, đang nghĩ cách làm sao dỗ cậu ta ra, đã nghe Lục Già ngoan ngoãn nói: "Cậu đừng nhíu mày, mình ra là được, mình ngoan lắm!"
Lục Già chậm chạp đi ra từ trong bồn tắm lớn, vừa định đứng thẳng dậy cánh tay mềm nhũn lại ngã trở vào trong bồn, làm bắn lên không ít bọt nước.
"Không có sức." Lục Già tủi thân bĩu môi.
Chu Nhiêu thở dài, đành phải đứng dậy cởi quần áo ra, chỉ chừa lại nội y rồi mặc áo choàng tắm vào.
Đến khi cô xoay người định đỡ Lục Già, lại thấy sắc mặt Lục Già đỏ đến kinh người. Lục Già nhịn không được thở gấp, "Nhiêu Nhiêu cậu ---"
"Tránh cho quần áo của tôi bị ướt." Chu Nhiêu không chút lưu tình chọc nát ảo tưởng của cậu ta, Lục Già còn chưa kịp ủ rũ, đã bị Chu Nhiêu cầm hai tay kéo ra từ trong bồn tắm.
Bị túm ra một cách mạnh mẽ, Lục Già than thở: "Cậu thô bạo quá."
"Tôi còn có thể thô bạo hơn nữa." Chu Nhiêu mỉm cười, "Cậu sẽ thích đấy."
Lục Già hướng tới gần trong lồng ngực cô, sốt ruột vặn vẹo, trong giọng nói khó nén vẻ chờ mong, "Thật sao?"
Tiện tay túm lấy áo choàng tắm bên cạnh, Chu Nhiêu phủ áo lên người Lục Già, mỉm cười nói: "Cậu thử rồi sẽ biết."
Thật muốn để cho những người khác nhìn xem, Lục ngốc này như vậy mà còn muốn làm công?
Lục Già không cam lòng nhếch môi, dưới sự trợ giúp của cô mặc áo choàng tắm vào.
Cuối cùng cũng đỡ được quỷ dính người này từ phòng tắm lên giường, Chu Nhiêu liên tục gạt ra móng vuốt đang muốn chiếm tiện nghi của cô, một tay túm lấy Lục Già quẳng lên giường.
Vừa dính vào giường, Lục Già vội vàng cởi áo choàng tắm chui vào chăn, hưng phấn vỗ vào gối đầu bên cạnh, "Nhiêu Nhiêu đến ngủ đi!"
"Tôi đi tắm rửa, cậu ngủ trước." Chu Nhiêu kiên nhẫn nói, Lục Già nghe thế liền vội vàng gật đầu.
Lúc Chu Nhiêu tắm rửa xong trở ra, Lục Già đã sớm chìm vào trong mộng ngủ say, Chu Nhiêu nhẹ nhàng xốc chăn nằm lên giường, nhìn gương mặt đang say ngủ bên cạnh, trong lòng lặng lẽ thở dài.
Ngày mai lại tính sổ với cậu!