“Không.” Tống Tông Ngôn không ngờ bạn cùng phòng lại hiểu lầm như vậy, “Tôi đi siêu thị mua nước, cậu có gì cần mua gì không?”
Khuôn mặt vui vẻ của Đại Bân bỗng chốc sụp đổ: “À, vậy mang giăm bông cho tôi với.”
Tống Tông Ngôn nghiêm nghị gật đầu rồi đi ra ngoài.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi câu hẹn hò của Đại Bân, Tống Tông Ngôn không còn muốn đi tới lối thoát hiểm để xác nhận xem có người ở đó không, mà đi siêu thị của trường. Hắn mua một ít nước và một ít đồ ăn nhẹ trong siêu thị, thanh toán tiền rồi đi ra, nhìn chiếc túi trên tay, cảm thấy đêm nay có lẽ mình thật sự bị ám.
Hắn đã dần quen với việc kiểm tra Văn Khâu học thuộc hàng đêm, rõ ràng ban đầu hắn không muốn đến gần cậu. Mới có mấy ngày, dường như ký ức nào đó đã tự động xóa sạch, thậm chí nụ hôn khiến hắn tức giận đêm hôm đó dường như cũng cố tình quên mất.
Có lẽ do những năm làm bạn, hắn đã quá quen với việc Văn Khâu tiếp cận mình. Và cũng phải thừa nhận rằng, Văn Khâu đối với hắn khác hẳn những người khác.
Tống Tông Ngôn cầm túi đứng ở cửa, định quay về ký túc xá đi ngủ thì một giọng nói đột nhiên vang lên từ cầu thang tối bên cạnh.
“… Tôi không trách cậu nữa, chỉ là chia tay thôi mà, cậu cứ muốn dông dài như thế này sao?” Văn Khâu nói bằng giọng mũi khá nặng, khàn khàn yếu ớt, từ trên lầu cầm điện thoại đi xuống.
Cậu bỗng thấy Tống Tông Ngôn đang đứng cạnh cầu thang.
Văn Khâu hơi kinh ngạc, cúp điện thoại, rất nhanh trở lại giọng tự nhiên như thường: “Sao cậu lại ở đây?”
Màn hình điện thoại di động hướng vào mặt bỗng lóe sáng, Tống Tông Ngôn thoáng nhìn thấy mí mắt cậu sưng đỏ.
“Mua ít đồ.” Tống Tông Ngôn nói.
“Ồ.” Văn Khâu gật đầu, đứng ở trên bậc thang nhưng không đi xuống, “Cậu có giấy không?”
“Cái gì?” Tống Tông Ngôn lắc đầu, “Không có.”
“Vậy cậu có thể mua một gói giấy cho tớ được không?” Văn Khâu hỏi.
Tống Tông Ngôn dừng lại, hình ảnh mí mắt hơi đỏ và giọng mũi dày của người bên kia lướt qua. Hắn quay lại siêu thị và mua một gói khăn giấy. Lúc quay lại, Văn Khâu vẫn đứng trên bậc thang không nhúc nhích, cầm tờ giấy quay người lại lên lầu ngay lập tức, giọng nói truyền ra từ bóng tối: “Chờ tớ.”
Tòa nhà này có biệt danh là toà nhà nhỏ màu đỏ, tầng 1 là siêu thị và phòng chơi cầu lông, từ tầng 2 đến tầng 5 để trống không có điện, tối om nên nhiều sinh viên thích đến đây hẹn hò.
Không lâu sau, từ cầu thang trống trải vang lên tiếng bước chân, Văn Khâu xuống tầng, trong tay gói một thứ gì đó bằng giấy.
“Được rồi, đi thôi.” Văn Khâu đi tới trước mặt hắn, Tống Tông Ngôn ngửi được mùi khói thuốc nồng nặc.
“Tàn thuốc lá.” Văn Khâu để ý đến ánh mắt của hắn, giơ gói giấy trong tay lên, cười bằng giọng mũi, “Cậu đang nghĩ tớ lấy nó làm gì hả?”
Tống Tông Ngôn nhíu mày.
Văn Khâu ném tàn thuốc đi, hai người lần lượt bước ra khỏi tòa nhà màu đỏ. Cậu biết Tống Tông Ngôn không thích mùi thuốc lá, bèn giải thích thêm: “Tớ không thường hút thuốc đâu, cậu biết mà.”
“Tôi không hiểu rõ về cậu.” Tống Tông Ngôn chẳng hề nể mặt.
Nụ cười của Văn Khâu đông cứng, cậu dừng bước: “Tớ bị đá đã đủ buồn rồi, cậu không thể nói gì cho tớ vui lên được hả?”
Nhiệt độ những ngày giáp Tết thấp hơn bình thường, bên ngoài lạnh như băng, khung cảnh chìm trong yên lặng.
Tống Tông Ngôn nghe thấy phía sau không có tiếng bước chân, liền tiếp tục đi về phía trước, đi được vài bước lại dừng lại, quay đầu.
“Tôn Thế Lâu sao?”
“Còn có thể là ai nữa?” Văn Khâu nói.
Buổi tối, Tôn Thế Lâu gọi điện để gặp cậu, nói có một số điều phải nói trực tiếp. Chia tay thì phải nói thẳng với nhau, huống hồ gì cậu bị đá.
Văn Khâu thực sự không quan tâm đến những gì anh ta nói, mối quan hệ của cậu với Tôn Thế Lâu là gì? Đó không phải là một mối quan hệ chính thức, nhưng lại vang danh – Nếu nói rằng họ không phải là một cặp, vậy sự kiện come out chấn động toàn trường kia chẳng lẽ là một trò hề giả dối?
Những ngày bà nội mất, Tôn Thế Lâu không liên lạc được với Văn Khâu, thực ra anh ta rất kiêu ngạo, bỗng dưng bị người ta “chiến tranh lạnh” như vậy tất nhiên không vừa lòng, bởi vậy hai người ngừng liên lạc một thời gian. Cậu chủ nhà họ Tôn có đời tư phong phú, việc gặp một cô gái rồi rung rinh trong vài ngày không có gì lạ. Vì vậy, khi anh ta gặp một nữ sinh năm nhất của Học viện điện ảnh và truyền hình, anh ta chìm sâu tới mức không cách nào kìm chế nổi.
Trước khi thiết lập mối quan hệ với người đó, đương nhiên Tôn Thế Lâu phải chia tay với Văn Khâu, có điều lời nói ấy đã tới trên môi mấy lần nhưng anh ta vẫn không biết phải mở miệng như thế nào. Chần chừ mãi tới Tết, cuối cùng anh ta cũng hạ quyết tâm làm cho rõ ràng.
Thực ra Tôn Thế Lâu không tuỳ ý như những lời đồn đại, cảm thấy có lỗi với Văn Khâu nên sau khi xin lỗi, anh ta gằn từng chữ: “Nếu cậu cực kì tức giận, cậu có thể đánh tôi. Tôi sẽ không đánh trả, chỉ cần cậu hả giận là được.”
Văn Khâu bật cười:“ Tôi đánh cậu làm gì? ”
Tôn Thế Lâu càng thêm xấu hổ khi thấy cậu không tức giận hay làm gì.
“Cậu không phải gay đúng không?” Văn Khâu nói rồi dựa vào tường, “Cậu chỉ muốn thử chơi thôi? Thật ra vẫn thích con gái ha.”
Tôn Thế Lâu gãi đầu: “Có thể, thật ra tôi nghĩ Văn Khâu à, có lẽ cậu cũng giống vậy, cậu không thích con gái có lẽ do, chúng ta vẫn còn trẻ, có lẽ…”
Một cái bạt tay cắt ngang lời nói của Tôn Thế Lâu, cổ anh ta đau điếng, anh ta mở to mắt ngay lập tức.
“Đi nhanh đi, cậu xin lỗi hơi nhiều rồi đấy. Nhân tiện có thuốc lá không? Có thì cho tôi một bao.” Văn Khâu nói.
“Cậu không đi sao?” Tôn Thế Lâu đi hai bước lên lầu, đưa điếu thuốc cho cậu, rất lâu sau mới mò ra bật lửa. Anh ta không mang theo bất kỳ chiếc bật lửa nào mà mình thường sử dụng, chỉ có một chiếc bật lửa nhựa từ một quán net. Trông khá bẩn, nhưng Văn Khâu cũng chẳng chê.
Tôn Thế Lâu bước ra khỏi tòa nhà nhỏ màu đỏ và bất chợt quay đầu lại liếc nhìn. Không có mạch điện trong tòa nhà, khi anh ta nhìn lên, mọi tầng đều tối và không nhìn thấy gì. Anh ta chợt nhận ra rằng, trong mấy tháng hai người quen nhau, Văn Khâu đã tặng mình một vài món quà nhỏ không đáng kể khi hai người ở bên nhau. Còn anh ta chưa bao giờ tặng cho Văn Khâu bất cứ thứ gì – ngoại trừ một bao thuốc lá và một chiếc bật lửa nhựa mà anh ta vừa để lại.
Quan hệ của họ trong mấy tháng qua rốt cuộc là gì?
Không có tiếng bước chân trong căn phòng trống không, Văn Khâu cắn điếu thuốc chỉ thấy buồn cười, đâu đâu cũng thấy buồn cười. Đốm thuốc là nguồn nhiệt duy nhất còn sót lại, cậu tham lam hút hết điếu này đến điếu khác cho đến khi bao thuốc rỗng ruột.
Tin nhắn trên điện thoại vẫn mãi không ngừng, Khâu Vân Thanh đang đợi cha mẹ ở sân bay. Cô lo lắng cho Văn Khâu, gửi một tin nhắn dài yêu cầu cậu chú ý an toàn khi về nhà trong kỳ nghỉ và bày tỏ sự áy náy khi để cậu đón năm mới một mình.
Một mình, cậu lại chỉ còn một mình. Thậm chí đến cả một tình yêu giả dối cũng không còn.
Đèn đường ánh lên một vầng ánh sáng mỏng, hai người đứng đối mặt nhau trong cái lạnh cóng, xung quanh im lặng, thậm chí gió cũng dần tắt.
Khuôn mặt Văn Khâu tan ra một quầng lông tơ, vết ửng hồng trên mi mắt vẫn không hề phai nhạt, giống như vừa khóc.
Tống Tông Ngôn chưa bao giờ thấy cậu khóc.
“Cậu rất thích cậu ta sao?”
Văn Khâu ngẩn ra, “Ý cậu là Tôn Thế Lâu?”
Cậu không nhịn được cười trước vẻ mặt đúng vậy của Tống Tông Ngôn, thở dài như bất lực, “Tống Tông Ngôn, người tớ thích là ai, cậu không biết sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT