Hắn biết Văn Khâu chỉ đang giả vờ, thấy Tống Tông Ngôn im lặng, cậu bèn ngây thơ lặp lại: “Anh Đinh bảo tớ nhờ cậu kiểm tra.”Cậu cũng cẩn thận lật từng trang và chỉ vào một trang toàn tiếng Anh, “Hôm nay bài này.”
Tống Tông Ngôn muốn bỏ đi, nhưng thấy Văn Khâu nhìn mình chằm chằm như vậy, hắn bỗng không thể quay đầu rời đi. Trong nửa phút im lặng này, Văn Khâu nhét cuốn sách vào tay hắn, mở miệng bắt đầu đọc.
Phát âm tiếng Anh của cậu không tệ, trí nhớ cũng tốt, nhưng cậu không chăm chỉ. Văn Khâu học cũng phải nhìn người dạy, chẳng hạn như môn Vật lý do Đinh Huy dạy, vì vậy điểm số môn này của cậu luôn ở mức cao nhất. Nhưng cậu thường bỏ qua tiếng Anh và Sinh học, nếu Tống Tông Ngôn nhớ không nhầm thì cậu chỉ đạt 73 điểm trong bài thi thử môn tiếng Anh lần này, trên tổng số 150 điểm.
Văn Khâu đọc thuộc lòng hai đoạn thì bắt đầu tắc, đọc được thêm vài từ đơn rồi im bặt: “Cậu nhắc cho tớ một chữ.”
“The.” Tống Tông Ngôn nhìn chằm chằm quyển sách.
“… Nhắc thêm một từ nữa.”
Cứ như thế được ba lần, Tống Tông Ngôn gập sách: “Cậu đọc hay tôi đọc?”
Văn Khâu ngoan ngoãn: “Được rồi, cậu không cần nhắc nữa.”
Thế giới này chỉ có không lần và mãi mãi. Tống Tông Ngôn đã không từ chối cậu lần này, cũng không thể từ chối nhiều đêm sau đó. Văn Khâu dường như không muốn gặp Tần Miểu, nên mỗi lần đến học thuộc lòng tiếng Anh, cậu cũng không tới cửa ký túc xá 813 gọi mà thay vào đó là gửi tin nhắn hoặc nói với Tống Tông Ngôn sau khi kết thúc buổi tự học rằng mấy giờ mình sẽ đến cửa thoát hiểm.
Tống Tông Ngôn không muốn ở gần Văn Khâu, nhưng Văn Khâu cũng không có biểu hiện gì khác, thật sự chỉ ngoan ngoãn đọc, khiến người ta khó đoán được cậu có ý đồ xấu xa gì không.
Trước Tết Âm lịch, hầu hết học sinh đều không có ý định học tập, chỉ trông chờ vào kỳ nghỉ dài cuối cùng trước kỳ thi tuyển sinh đại học. Văn Khâu nhất quyết tối nào cũng phải đến đọc thuộc cho hắn nghe, mỗi lần hẹn đều chỉ thấy Tống Tông Ngôn xuất hiện sớm hơn giờ đã định một hai phút. Hắn hầu như không nói thêm gì nữa, nhưng Văn Khâu giờ đây đã nhớ bài rất kỹ lưỡng, thậm chí còn có thể chèn một vài câu than vãn vô nghĩa không liên quan vào đó.
Ví dụ như “Đậu bắp ở nhà ăn vào buổi tối thật khó ăn”, “Vợ của anh Đinh sắp sinh phải không?”, “Tống Tông Ngôn, trên áo cậu có tóc, dài như vậy, chắc không phải của cậu đúng không?”
Mỗi lúc như vậy Tống Tông Ngôn đều chỉ cắt đứt bằng một câu: “Đọc tiếp đi.” Lạnh lùng vô tình.
Văn Khâu chỉ có thể bĩu môi nói được rồi.
Tối nay Tống Tông Ngôn khác với vẻ thờ ơ thường ngày, trước khi Văn Khâu bắt đầu đọc, hắn bỗng nói: “Đổi chỗ.”
“Cái gì? Cậu lạnh hả?” Văn Khâu thấy hắn chỉ mặc một chiếc áo khoác, “Nơi này cản gió nè.”
Lạnh thì không lạnh, nhưng Tống Tông Ngôn nhất quyết muốn đổi, hai người đã đứng ở cửa lối thoát hiểm này cả nửa tháng rồi, sao đột nhiên hôm nay hắn lại muốn đổi.
Thấy cậu không chịu rời đi, Tống Tông Ngôn vươn tay muốn kéo, nhưng giơ tay lên rồi lại thả xuống, giải thích: “Tần Miểu có thể đi đường này để về ký túc xá.”
Tần Miểu thường hẹn hò các cô gái vào ban đêm. Mặc dù tính hắn ta quá nóng, nhưng lại có khuôn mặt đẹp, có nhiều cô gái thích thầm hắn ta.
Văn Khâu tỏ vẻ sực tỉnh, sau đó khẳng định nói: “Cậu ta không đi ngang đây đâu, Tần Miểu đã quen đi cầu thang phía tây rồi.”
Tống Tông Ngôn trợn mắt liếc cậu một cái.
Văn Khâu làm bạn với Tần Miểu mấy năm nay, cậu hiểu rõ Tần Miểu hơn Tống Tông Ngôn nhiều, nhưng mấu chốt không phải là đây, Văn Khâu cười rồi nghiêng người gần hơn một chút: “Cậu sợ cậu ta nhìn thấy cậu ở đây với tớ hả? Hay sợ cậu ta nhìn thấy tớ?”
Hai cái này có ý nghĩa rất khác nhau. Câu trước có nghĩa là Tống Tông Ngôn quan tâm đến “bộ mặt” của hắn, nhưng câu sau có nghĩa là hắn quan tâm đến xung đột của Văn Khâu với người khác, hoặc lo cậu bị xúc phạm bởi những lời lẽ đáng ghê tởm của Tần Miểu.
Văn Khâu rất giỏi nắm bắt cơ hội, luôn thích đẩy người ta đến tình thế khó khăn – Câu hỏi chọn một trong hai nhưng lại ẩn chứa một bí mật, khiến Tống Tông Ngôn mím môi không nói gì.
Văn Khâu chậm rãi chờ đợi câu trả lời, hai người đứng rất gần, hơi thở giao hoà trong màn đêm lạnh lẽo. Điện thoại bỗng reo vào lúc này.
“Bác Trương, có chuyện gì vậy?” Văn Khâu nhìn tên người gọi.
Bác Trương là mẹ của Khâu Vân Thanh, bà rất ít khi gọi điện cho cậu, nhưng cuộc gọi đột ngột vào lúc này hoàn toàn quét sạch tinh thần phấn chấn của Văn Khâu, lo rằng người bên kia sẽ nói ra điều gì đó khiến cậu hoảng sợ.
May mắn thay, bác Trương chỉ gọi nhờ cậu thuyết phục Khâu Vân Thanh: “… Bà của cháu đột ngột ra đi, Vân Thanh lo cháu phải đón năm mới một mình, nhưng đây là hành trình đã định sẵn từ lâu, bác sĩ đã hẹn rồi, nếu bỏ lỡ lần này sẽ phải chờ thêm nửa năm nữa.”
Văn Khâu hiểu bây giờ các bệnh viện và bác sĩ giỏi khó hẹn như thế nào, chân của Khâu Vân Thanh bị tai nạn nhiều năm trước, dù không thể hồi phục hoàn toàn nhưng vẫn phải tìm cách chữa trị. Đôi vợ chồng già đã chi tiền và nhờ vào mối quan hệ của họ để hẹn đến một bệnh viện lớn ở Thượng Hải, không thể nói không là không đi.
Văn Khâu nghe hiểu lời của bà thì ngẩn người, lông mày nhíu lại rồi giãn ra, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, quay lưng lại, an ủi người bên kia một cách hiểu chuyện: “Được rồi, bác Trương à, bác đừng lo lắng. Lát nữa cháu sẽ nói chuyện với dì Vân, chắc chắn sẽ thuyết phục dì ấy đi.”
Bác Trương thở dài: “Bọn bác cũng sẽ cố gắng trở lại càng sớm càng tốt, cũng lo lắng sẽ để cháu lại một mình đón năm mới, nếu không được thì bác sẽ ở lại với cháu, nhưng Vân Thanh phải đi, đó là bệnh viện mà bọn bác… “
“Không sao, bác Trương, bác không cần lo lắng cho cháu, bác và chú Khâu không định kiểm tra sức khỏe khi đi Thượng Hải lần này sao? Tim của chú Khâu vốn không được tốt lắm…”
Tống Tông Ngôn đứng sau lưng cậu mà ngại, không biết có nên nghe hay không, giống như đêm hôm đó ở trước phòng ký túc giáo viên của Đinh Huy, hắn không có ý định nghe chuyện riêng tư của người khác, nhưng ở nơi này chỉ có hai người bọn họ, một đoạn hành lang dài và cầu thang, đứng ở đâu cũng có thể nghe thấy.
Bên kia điện thoại chỉ nghe được vài chữ, tiếng Văn Khâu thì thào rất rõ ràng, theo gió nhẹ thổi vào màng nhĩ. Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Văn Khâu nói những lời này – Trông cậu có vẻ không giống như một người sẽ liên quan đến việc vặt trong cuộc sống hàng ngày, đúng ra thì hầu hết học sinh cấp 3 khó mà nói những câu “người lớn” như vậy với bậc bề trên của họ.
Tống Tông Ngôn cũng hiểu được một chút, thật ra hắn cũng không biết nhiều về gia đình của Văn Khâu, khi còn là bạn bè, họ rất ít khi nói về phương diện này. Nhưng Văn Khâu không bao giờ nhắc đến mẹ, ngay cả cha cậu cũng hiếm khi đề cập đến – Vì vậy Tống Tông Ngôn mơ hồ đoán được rằng có lẽ bố mẹ cậu đã mất, ở nhà còn có bà và một người cô thân thiết.
Bà nội đã qua đời cách đây không lâu, Tống Tông Ngôn nhìn chằm chằm cánh tay đang cầm điện thoại, vẫn luôn đeo vải hiếu trong áo khoác.
Văn Khâu cúp điện thoại, quay người lại, hai người yên lặng nhìn nhau trong chốc lát, Tống Tông Ngôn cũng chẳng hỏi gì, dẫu hắn thấy Văn Khâu giờ đang buồn. Văn Khâu cũng quên mất mình vừa rồi hỏi Tống Tông Ngôn cái gì mà khiến hắn tắc tị, cũng không hỏi đối phương câu trả lời. Nhưng cậu nhanh chóng phục hồi tâm trạng, nhếch môi cười nói: “Được rồi, đọc thuộc tiếp đi.”
Tối nay cậu lơ đãng, mắc kẹt mấy lần quên mất văn bản, Tống Tông Ngôn nhắc nhở cậu một cách tự nhiên, cậu cũng đọc thuộc được hết. Hiếm khi hai người ăn ý như vậy.
Văn Khâu vẫn đứng đó sau khi đọc thuộc, thường thì Tống Tông Ngôn sẽ rời đi ngay, nhưng hắn đứng yên không nhúc nhích. Hai người nhìn nhau chằm chằm, Văn Khâu không nhịn được cười: “Tại sao không rời đi?” Cậu vừa nói xong đã hắt hơi.
Ban đêm nhiệt độ xuống thấp, Tống Tông Ngôn thấy cậu chỉ mặc một chiếc áo len và áo khoác mỏng, liền nói: “Đi thôi.” Sau đó nói thêm, “Cùng đi đi.”
Văn Khâu đến trước cửa ký túc xá, lấy chìa khóa mở cửa, phòng tối om, cậu có vẻ không muốn bật, cứ để vậy mà bước vào, sau đó đứng ở trong cửa, quay đầu lại vẫy tay Tống Tông Ngôn: “Bye, tiếp tục vào ngày mai nhé.”
Đèn ngoài hành lang chỉ chiếu sáng nửa trước của cậu, một phần kia thì chìm vào bóng tối.
Vào đêm cuối cùng trước kì nghỉ Tết Âm lịch, Tống Tông Ngôn không nhận được tin nhắn của Văn Khâu. Hôm đó trời có tuyết, một số học sinh được bố mẹ đưa đón, một số dự định sáng mai sẽ về nhà. Tống Tông Ngôn không đi. Bố mẹ hắn đang đi công tác và chỉ có thể trở về gấp vào tối nay, quá muộn và đường tuyết trơn trượt, mai đi cũng không sao.
Văn Khâu cũng không về nhà, đã lâu cậu không về, cuối tuần ở lại trường học.
Bạn cùng phòng Đại Bân cũng không rời đi, sau khi tắm xong thì leo lên giường chơi game, nhìn thấy Tống Tông Ngôn ngồi ở bàn, không nhịn được bèn hỏi: “Tối nay không đi chơi à?”
Mỗi tối Tống Tông Ngôn đều ra ngoài vào lúc 11 giờ, tầm 20 phút sau trở về, nếu mà nói là hẹn hò thì nhanh quá, vậy hắn đi làm gì?
Một vài người trong ký túc xá đoán mãi không ra kết quả, thậm chí còn đặt cược vì chán quá.
Tống Tông Ngôn không biết nên nói gì, đành ngồi làm đề, nhưng viết xong vài câu, hắn cứ cảm thấy sự lo lắng lang thang trong lòng.
Đại Bân liếc nhìn hắn vài lần giữa lúc đang chơi, nhận thấy sự thất thần hiếm có của hắn, vì vậy cậu ta ngày càng tò mò hơn.
Tống Tông Ngôn nhìn đồng hồ trên bàn, sau đó nhìn điện thoại di động im lặng rồi đứng lên, mặc áo khoác, nói: “Tôi đi ra ngoài chút.”
Đại Bân phấn khích ném điện thoại rồi ồ lên vài lần, sau đó nằm bò lên thành giường thò nửa mặt ra: “Lớp trưởng, cho tôi hỏi một câu được không? Mỗi tối cậu đều đi hẹn hò sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT