Bên này Trương đại thẩm gần đây lời đồn đãi nghe không ít, lo lắng Vu Quân sẽ nghĩ không thông đi. Sáng sớm liền nấu tốt cháo trứng, nồi nhỏ còn chưa kịp nguội bớt liền chạy đến gõ gõ Vu gia đại môn. Vu Liên vừa rửa mặt, đang lục đục dưới bếp nấu cơm, nghe tiếng gõ, buông nồi ra tiếp đón.
Nàng tò mò hỏi:"Trương thẩm sớm như vậy đến có chuyện gì a?"
Trương thẩm gương mặt trái xoan hòa ái cười nói:"Hảo hài tử, cho ngươi biểu ca điểm ăn, không bằng ngươi cũng cầm một ít!"
Nói xong liền nhét vào tay nàng một cái quả trứng gà còn nóng hổi, phỏng chừng vừa luộc ra liền giấu trong áo mang đi, bằng không mùa đông lãnh như vậy, nơi nào có được cơm nước ấm áp?
Vu Liên khách sáo mấy hồi, Trương thẩm cũng không chịu thua, cứ không lấy về, đem trứng đều hướng nàng đẩy. Vu Liên biết vị này Trương đại thẩm khẳng định sẽ không lấy về, nếu nàng còn cố chấp khách sáo chẳng phải ném mặt mũi người ta? Nghĩ nghĩ, vẫn là cảm kích nhận lấy, dẫn đường đến Vu Quân phòng rồi rời đi.
Bên ngoài truyền ra lộc cộc thanh, Vu Quân biết có người đến, lay lay tên thỏ lười biếng còn ở khì khò ngủ. Y khẽ nhíu mày rậm, gương mặt lúc ngủ trông soái khí bức người, câu hồn đoạt phách hiện tại tỉnh dậy trông như một tiểu thỏ nhút nhát lại có chút trang. Vu Quân thầm mong y đừng bao giờ ngủ, gương mặt đáng yêu đến vậy khi ngủ như thay đổi cá nhân, chỉ là suy nghĩ vừa thoáng qua hắn liền áp xuống đáy.
Vu Ngọc nghe tiếng đập, mắt chưa kịp mở giật mình biến thành cục lông nhỏ trong góc. Y lủi vào dưới tấm chăn, đầu ngó nghiêng ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài. Hắn thấy y đã trốn, đứng dậy mở cửa,không ngờ người đến lại là Trương thẩm, mặt than nháy mắt có chút ôn nhu nhanh chóng đem nàng vào.
Trương thẩm cười cười lời nói ẩn ẩn trách móc lại trêu chọc:"Ngươi như thế nào chậm vậy a! Ta lạnh đều đã chết!"
Vu Quân rót nước gừng ngọt vừa nấu, đem ghế dọn đến mời nàng:"Ngươi hôm nay sao lại đến?"
Trương thẩm đột nhiên vẻ mặt bừng tỉnh, vỗ vỗ trán lấy ra đồ vật:"Ai, ta lại quên mất a, già rồi liền lú lẫn, đây! Ta đến cấp ngươi cơm sáng, này là cháo trứng còn có rau dưa, nhà ta cũng không có gì dư dả liền chỉ giúp được lặt vặt sự."
Nàng mở ra nắp nồi đang ẩn ẩn hơi nước, bên trong cháo trắng ít nước lại nhiều gạo tẻ, trứng đặc sệt, hương khí khẽ phiêu. Vu Quân trong mắt dao động, ngoài mặt không nhiều cảm xúc cùng nàng nói tạ ơn, thầm nghĩ sau này nếu nàng có gặp gì đó phiền toái liền sẽ giúp một tay.
Trương thẩm thu dọn lồng chứa, vội vã ra ngoài, trước khi đi quay lại nói:"Ngươi cứ từ từ ăn, ta còn phải đi nấu cơm sáng đâu, nồi đó khi nào rảnh rỗi thì trả."
Hắn tiễn đi Trương thẩm, quay vào trong, đột nhiên vừa khóa lại cửa, một bóng đen thình lình ập đến trên người hắn. Vu Quân giật mình, bàn tay hữu lực nắm thành quyền phóng đến. Đột nhiên bên tai hơi thở nặng nề quen thuộc truyền đến, hắn buông xuống nắm tay ly y xương sườn không xa, nhẹ nhàng thở phào.
Vu Ngọc đột nhiên cắn hắn vành tai, đầu lưỡi khẽ liếm nhẹ làm hắn rùng mình sởn da gà một phen, sau đó y mềm mềm nói:"Quân Quân...ta đói."
Hóa ra là đói rồi mới cắn hắn đi? Chỉ là trong mắt y hắn lại chỉ là một củ cà rốt to bự a. Vu Quân quơ quơ tay tính toán đẩy hắn ra, đột nhiên chụp phải một thứ tròn tròn, lông xù xù. Nguyên lai là y đuôi thỏ a, hắn thấy thân hình y khẽ giật bắn, trong tay mềm mại đuôi ngắn càng thêm có ý tứ.
Hắn khẽ quay mặt qua, hướng y tai thỏ phả ra hơi nóng:"Vì cái gì như vậy mẫn cảm?"
Hắn gương mặt lãnh đạm, đường nét anh tuấn lại đẹp mắt, mang theo vài phần tiên khí. Hắn đôi mắt màu bạc trong suốt như sói dữ, khóe mắt khẽ cong, ý cười miên man. Hắn động tác đùa cợt, lại như chính nhân quân tử, bàn tay trắng như sứ, khớp xương rõ ràng. Y nhận thấy xúc cảm lạnh lẽo khẽ len lỏi, xâm nhập làn da, khẽ run lên một chút.
Vu Ngọc nhấc người lùi ra sau, da mặt phiếm hồng bối rối nhìn hắn, kẻ chủ mưu lại mỉm cười giảo hoạt, nhún vai lướt đi:"Ai bảo ngươi không mặc y phục?"
Hắn ý thức được biểu cảm chính mình không phù hợp, vội vàng buông xuống cảm xúc, cặp mắt như trăng khuyết nháy mắt lại như cũ nhàn nhạt. Hắn ngồi xuống bàn gỗ, vẫy vẫy tay làm Vu Ngọc đang mặc y phục tiến đến.
Vu Quân múc lên muỗng cháo thổi nguội, đưa đến bên môi y:"Há miệng."
Y nhàn nhạt nhìn muỗng cháo, dường như ngoài ý muốn, gương mặt có chút khác thường, y há miệng đem cái đó cháo nuốt ực. Vu Quân chống cằm nhìn biểu cảm y khác thường, nhàn nhạt hỏi:"Ngon?"
Vu Ngọc nhanh chóng bắt được ánh mắt lạnh lẽo kia, cười tươi nói:"Ngon, nhân loại nấu đồ ăn cũng thực cầu kì đi?"
Hắn gật gật đầu, múc lên muỗng cháo tiếp theo, ngươi một muỗng ta một muỗng chậm rãi ăn. Vu Quân ăn xong làm y múc mấy nồi tuyết vào phòng tự mình chơi, còn hắn rửa sạch nồi, cất vào kệ bếp. Không khí cứ như vậy ấm áp lên, hai người đều làm trong tay sự tình, cứ vậy mà hòa vào khung cảnh yên tĩnh.
Đột nhiên phòng nhỏ lại vang lên một hồi gõ cửa, Vu Quân linh cảm có phiền toái, liền dứt khoát ra thủ thế im lặng với y. Ước chừng một lúc sau, tiếng bước chân nặng nề rời đi, hắn đợi một lát mới ra hé cửa, nhìn xem yêu từ đâu đến. Kết quả lại thấy bên góc kia thô tráng nam nhân hướng hắn cười đi đến.
Vu Quân nhíu mày quay đầu nhướn mày, ý bảo Vu Ngọc trốn đi, y nhanh chóng hiểu ý phốc cái biến về nhảy vào chăn. Người đến là cái tên Thử Tín tối hôm qua nháo một hồi đòi hủy hôn, y như thế nào lại chạy đến đây? Còn dùng thủ đoạn khiến hắn mắc bẫy, mở cửa lộ ra đi.
Thử Tín thấy hắn không kiên nhẫn, vội ho khan nói:"Khụ khụ, ta hôm nay đến xin lỗi ngươi...hôn sự này...về sau có thể tiếp tục hảo sao?"
Vu Quân không cảm xúc nhìn y:"Như thế nào? Không phải nói ta thanh danh xú, muốn hủy hôn?"
Thử Tín lắp bắp giải thích:"Ta ta là bị cái kia Vu Hòa tính kế, nhất thời không phân rõ trắng đen..."
Vu Quân mày đẹp khẽ nhếch, cằm hơi ngước lên:"Ta không quan tâm, ly ta xa một chút, hôn sự đó ta sớm muốn hủy."
Thử Tín thấy câu trả lời ngoài ý muốn, nắm hắn cổ tay, vội ngăn hắn đóng cửa:"Khoan! Ngươi nếu bị hủy hôn đó là thực mất mặt sự tình! Sau này nhất định sẽ càng khó gả! Ta đây là thương hại ngươi, muốn giúp ngươi đỡ chút mặt mũi ngươi lại không cần?!"
Vu Quân sát ý sớm đã bị đám người Vu gia làm cho một bụng, giờ khắc này liền thật sự đổ vỡ, hắn gằn từng chữ, đôi mắt không gợn sóng hiện tại âm âm nhìn y:"Ha, nếu người hủy là ta vậy thanh danh liền không xú, ta cũng chưa bao giờ mở miệng cần cái thương hại rẻ mạc kia."
Thử Tín còn không cam tâm, y gắt gao siết chặt hắn cổ tay, Vu Quân chân phải một nhấc, đạp y lăn mấy vòng trên tuyết. Y chật vật ôm bụng ho khan, nhìn gương mặt thâm trầm của hắn. Vu Quân xoay người định vào phòng, không nghĩ tới Thử Tín vậy mà không buông tha, đẩy hắn vào trong khóa cửa lại.
Vu Quân giữ vững thăng bằng mới không ngã dập mặt, xoay người nhìn y động tác, hiện tại chỉ còn y cùng hắn trong phòng, cặp mắt y lộ ra vẻ thèm khát, nhìn chằm chằm hắn cổ áo.
Y bước đến, điên cuồng nói:"Ngươi xem, không phải lúc nhỏ rất thích ta sao? Ta hiện tại cũng thích ngươi a! Ta biết lúc nãy là ngươi ngượng ngùng, không dám đáp ứng ta, hiện tại chỉ có ta với ngươi, ta cùng ngươi nói mấy câu hảo sao?"
Nói nói, y nhào đến chụp hắn tay, Vu Quân nhấc chân đá, y thuần thục dùng tay chặn lại. Hắn có chút giật mình, không nghĩ Thử Tín y thế nhưng đoán được hắn động tác. Y đẩy Vu Quân lên giường, hắn chật vật giãy giụa khiến giường tre vang lên kẽo kẹt thanh. Mắt thấy tay Thử Tín mò xuống hắn đai lưng, Vu Quân chộp lấy con dao nhỏ giấu dưới giường định hạ độc thủ. Đột nhiên một bàn tay trắng trẻo lại to lớn vươn đến nắm chặt Thử Tín tay.
Y đang ở bận rộn, nào biết đó là Vu Ngọc tay:"Đừng nháo, ta cùng ngươi làm, người nhà ngươi khẳng định sẽ nhanh chóng gả ngươi cho ta."
Vu Ngọc một cước đá y lăn xuống giường, Vu Quân thở hắt ra, buông trong tay dao đứng dậy. Thử Tín nhìn nam nhân cao hơn hắn cái đầu, thân thể cao to không mảnh vải trừng mắt nhìn hắn. Y bật cười ha hả:"Chẳng trách ngươi không đáp ứng ta! Hóa ra chuyện lén lút với nam nhân kia là thật!"
Vu Quân thắt lại đai lưng,ung dung như nhìn một con bọ dơ bẩn, hừ lạnh:"Rất nhanh ngươi sẽ phải đi gặp ngươi tổ tiên."
Vu Ngọc đi đến, nắm cổ áo hắn, cặp mắt phượng híp lại, tàn nhẫn bóp hắn cổ. Thử Tín một nam tử hán cao to lơ lửng trong không trung, hắn giãy giụa kịch liệt khó thở sặc sụa thanh.
Y gương mặt có chút lạnh nhạt, đồng tử hồng ngọc trong bóng tối như màu máu rực rỡ hướng Vu Quân nheo mắt cười:"Quân Quân, muốn ta gϊếŧ hắn sao?"
Giây phút đó, hắn nhận ra, Vu Ngọc thật sự không phải một cái đơn giản như bề ngoái y thể hiện, cảm giác gương mặt ngọt ngào kia chỉ là ảo giác thoáng qua. Hắn có chút nghi ngờ, chẳng lẽ những ngày chung sống kia, từng cái biểu cảm y triển lộ đều là giả. Chỉ tưởng tượng, nháy mắt toàn thân hắn toát ra khí lạnh, không phải hắn sợ hãi, hắn là phẫn nộ.
Thấy Vu Quân không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm y, Vu Ngọc không hỏi nhiều liền biết hắn không muốn, thả Thử Tín ra lại dùng tay tàn nhẫn đấm hắn sưng vù mặt. Nhìn trước mặt một thân máu me thỏ bị bắn đến, hắn lùi lại một chút. Vu Ngọc dường như không cảm xúc buông Thử Tín đang hôn mê, tay chậm rãi lau máu trên mặt, chỉ là bàn tay y đều đỏ tươi, càng lau càng bẩn, hết cách đành hướng Vu Quân ánh mắt chờ mong.
Hắn trong lòng có chút khó nói, cả người lạnh lẽo nhìn thấy Vu Ngọc một mặt đáng yêu lại máu me, thật sự khó chấp nhận, cuối cùng cười nhẹ một cái, tiến đến nấu nước ấm dùng khăn giúp y tẩy.
Sau khi oánh nhau xong:
Vu Ngọc: cmn ta lão bà còn chưa cho ta "làm" đâu!
Vu Quân: ta hiện tại đối ngươi thích còn không có, khi nào thành ngươi lão bà a?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT