Vu Quân ôm Tiểu Ngọc ngồi dưới mái hiên, nhàn nhạt nhìn ngắm trời mưa tầm tã. Bầu trời xám xịt, trong không khí phiêu phiêu mùi cỏ, mùi đất. Những giọt mưa nặng trĩu thình thịch rơi trên nóc nhà, trên nền đất có dòng nước mưa chậm rãi lưu chuyển. Giọt mưa dần biến nhẹ, bông tuyết trắng xóa rơi đầy sân, rơi dần, che lấp đám cỏ dại um tùm.
Hắn đứng dậy, phủi phủi trên mũi chân tuyết trắng, ôm thỏ nhỏ vào phòng đóng kín cửa. Hắn thấy trời quá lãnh định lau mình một phen, vừa cởi áσ ɭóŧ, lại bắt gặp ánh mắt của Tiểu Ngọc. Cặp mắt chăm chú nhìn vào bên dưới của hắn, thấy Vu Quân nhìn mình, thỏ nhỏ giật giật tai, quay mặt đi.
Hắn nhàn nhạt cười, bước đến túm tai thỏ nhỏ đang run rẩy vì chột dạ:"Biến về nhân dạng cho ta."
Phốc cái, nam nhân lại lần nữa tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi bệt trên giường. Y chớp chớp cặp mắt hồng ngọc, chăm chú nhìn hắn như đang chờ đợi. Hắn lấy mảnh vải màu trắng tìm được trong tủ, quấn lại cặp mắt không tự chủ kia, còn mình nhàn nhã lau người.
Giặt sạch khăn, lột sạch bên dưới, lau lau một hồi. Phát hiện mình không lấy y phục thay, hắn đi đến tủ, với lấy một bộ màu thiên thanh. Vừa hay, chiếc tủ ấy nằm sau giường, mà hắn hiện tại gần như bò lên người nam nhân. Đột nhiên thấy y hô hấp nặng nề, mặt hồng hồng, thân thể cố né tránh hắn.
Vu Quân nhìn nhìn, giật mảnh vải trên mắt y, nam nhân giật mình, nhìn thân thể không mảnh vải của hắn đang bò trên giường, nuốt nuốt cái ực. Hắn đeo mảnh vải lên, quả nhiên không che được gì, hắn gõ gõ đầu nam nhân:"Nhìn thấy cũng không nói?"
Y nhìn hắn, không phải mặt mà là bên dưới, vô tội nói:"Không được nhìn sao?"
Vu Quân ném mảnh vải, trở lại cạnh lu nước, lau lại một lần:"Không có, chỉ là ta không thói quen bị nhìn tắm rửa."
Hắn mặc tốt y phục, nằm lên giường, híp mắt hỏi:"Ngươi rốt cuộc là thứ gì?"
Y theo hắn nằm, một phen tóc trắng như tuyết, tròn tròn mắt nhìn hắn:"Ta là thỏ yêu nha! Đã từ rất lâu rồi, ta học được cách nói chuyện, sống cùng con người thật lâu..."
Nói nói mấy câu, tiếng khò khè như mèo nhỏ khẽ trộn lẫn vào cơn mưa tí tách. Vu Quân đột nhiên cảm thấy, thỏ yêu cũng tốt, hiểu được lời nói, thông minh lại thực ngoan. Chỉ là suy nghĩ đó chỉ tồn tại trong chốc lát, nam nhân kia tướng ngủ thật xấu, xem hắn như gối ôm nhào đến, sức lực lại lớn, hắn dùng mọi cách đấm đá cũng không ăn thua, đành cùng y ngủ.
Sáng sớm, cơm còn chưa có ăn cứ như vậy ngủ tiếp, một giấc này hắn thật sự ngủ đến mỹ tư tư. Đợi lúc tỉnh dậy trời đã trưa, mưa tạnh từ lâu, hắn ngồi dậy, đẩy cái tay đang ôm hông mình ra. Nam nhân chợt tỉnh giấc, mơ màng nhìn hắn, ngồi dậy dụi dụi mắt.
Vu Quân đem cho y một chậu nước ấm, để trên bàn nói:"Qua đây rửa mặt."
Hắn nhìn nam nhân lần đầu rửa mặt nghĩ nghĩ, tổng cũng không thể cứ ngươi này ta nọ, vẫn là hỏi y:"Ngươi cha nương có từng đặt tên sao?"
Nam nhân lắc lắc đầu, buồn bã nói:"Ta không có cha nương, không bằng ngươi đặt tên cho ta đi."
Hắn trầm tư, lúc sau chậm rãi nói:"Nếu đã không có cha nương, kia vậy kêu Vu Ngọc đi, ta gọi ngươi tiểu Ngọc."
Vu Ngọc nhướng mày, nhe nanh cười, một bộ như hài tử ngọt ngào nói:"Vu Ngọc? Cái này tên thực đẹp nha."
Đột nhiên nhìn đến y, hắn tâm trí không phòng bị, khóe môi hơi giương lên lộ ra một cái mỉm cười thực yêu diễm. Ý thức được đang làm cái gì, hắn giật mình chạy nhanh thu lại tươi cười trên mặt, đứng dậy đem theo Vu Ngọc đã biến thành thỏ dạng lên núi.
Tuyết trắng một mảnh tiêu điều lại thơ mộng, Vu Quân bước đến, không hiểu phong tình dẫm rớt mấy mảng tuyết trên đất. Vu Ngọc nhảy ra ngoài nghịch tuyết, hắn làm y ở đó chờ, còn mình đem theo rổ nhỏ đến bên suối bắt cá.
Hắn dùng mấy sợi dây tước từ thân cây dẻo dai để làm một cái lưới bắt cá có mắt lưới sát nhau, cá nhỏ lẫn to đều sẽ không thoát. Mắc các đầu lưới vào hai bên vách suối, chờ một lát ước chừng mấy nén nhang, hắn có chút không chờ nổi, đi tìm Vu Ngọc chơi chơi. Hắn quay lại chỗ y nghịch tuyết, Vu Ngọc không thấy bóng dáng, trên nền tuyết có dấu chân nhỏ, không có vết tích giằng co.
Hắn hô hấp nặng nề lên, cho dù chỉ gặp vài ngày, thì đó cũng là nhân duyên, y là người duy nhất bầu bạn bên cạnh trong lúc hắn vừa đến thế giới xa lạ này. Hắn trong lòng lo lắng ngoài mặt lại giống như không có gì phát sinh quá, trong rừng vang lên một hồi lại một hồi thanh:"Tiểu Ngọc!Đừng đùa nữa, mau về nhà thôi!"
Hắn thở dốc trở về dưới tán cây, nhìn nhìn vết chân nhỏ kia, không phải của người lớn cũng không phải của trẻ em, dường như là nữ nhân. Hắn bình tĩnh lại, cái lạnh dần giúp đầu óc hắn thanh tỉnh, nhanh chóng lần theo dấu chân, chúng dừng lại trước một căn nhà cuối thôn. Vu Quân đập cửa, một nữ nhân ló ra, nàng da trắng môi hồng, cặp mắt đen láy thanh triệt thuần khiết, thân hình gầy gầy, eo hông rõ ràng. Nàng uyển chuyển mở cửa, nhìn thấy người tới liền ngốc tại chỗ.
Nguyên lai là Vu ca nhi nha, hắn như thế nào lại đây? Lại muốn theo đuổi bổn cô nương? Bất quá cũng không phải không được, lúc trước nhìn hắn vừa dơ lại vừa nhát nàng cũng không quá để ý, nhưng là một cái thế kỉ hai mươi mốt người liếc mắt cũng nhìn ra với bộ dạng hiện tại của Vu Quân, dù ở hiện đại các minh tinh cũng chưa chắc bằng một ngón tay của hắn.
Cô nương xinh đẹp này là Hạ Nhược Vũ, hắn dựa theo kí ức, nhớ ra đây là người nguyên chủ từng thích thầm. Kí ức đó lại giống y hệt diễn biến cốt truyện của một tiểu thuyết mạng hắn từng đọc, 《Xuyên Đến Dị Thế Nắm Giữ Vạn Nhân Mê Hệ Thống》.
Nữ chính là một cái ảnh hậu, bị em kế hãm hại rơi xuống biển chết ngạt. Sau khi chết xuyên đến dị thế, được một vạn nhân mê hệ thống trói định, nhận nhiệm vụ nạp nam nhân vào hậu cung chính mình, càng nhiều càng tốt. Đây có thể gọi là một loại tiểu thuyết não tàn, chỉ là dù vậy nó rất được cộng đồng mạng yêu thích vì hậu cung của nữ chính thực sự rất vừa miệng các độc giả.Chỉ là hiện tại hắn không có thời gian tiếp tục hồi tưởng, trước mắt cần phải tìm Vu Ngọc.
Hắn đẩy nàng sang một bên, đi vào bên trong, Hạ Nhược Vũ giật mình cản lại:"Ngươi làm gì? Ban ngày ban mặt lại xông vào nhà nữ tử?"
Vu Quân nhíu mày lạnh mặt nói:"Ngươi có phải nhặt được một thứ?"
Hạ Nhược Vũ giật mình, ban nãy nàng dạo chơi trên núi, hệ thống đột nhiên dẫn nàng đến một bãi tuyết, trước mắt nam nhân mặc một kiện áo lỏng lẻo, lộ ra một mảng ngực lớn. Mái tóc trắng hòa vào khung cảnh tuyết bay lập lòe, dung mạo y anh tuấn, thậm chí nàng từng hỏi hệ thống đến ba lần rằng y có phải hay không là tiên nhân hạ phàm?
Nàng dùng dị năng thôi miên hắn đi theo nàng về nhà, tất nhiên là chuẩn bị thu hắn vào hậu cung nha. Kết quả về đến nhà, hắn hồng hồng mặt thở dốc mấy hồi liền nhảy ra hai cái tai thỏ. Hạ Nhược Vũ muốn sờ thử một chút, nghe thấy tiếng đập cửa liền chạy ra, bỏ lại hắn trên giường. Người tới lại là Vu Quân, nàng không muốn bị hắn nghĩ lung tung, dứt khoát không cho vào nhà.
Vu Quân cũng không biết Vu Ngọc trong thời gian hắn không ở có hay không biến lại thành người đành không chỉ đích danh, hắn hướng bên trong nhà gọi lớn:"Tiểu Ngọc! Ngươi ở đó sao?"
Vu Ngọc thẫn thờ nhìn xung quanh, chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc, nháy mắt tâm trí tỉnh táo, thân thể lại vô lực không thể nhúc nhích, khẽ đáp lại gọi tên hắn. Vu Quân nghe thấy tiếng động, đẩy Hạ Nhược Vũ ra chạy vào, nhìn thấy y vô lực tựa vào thành giường, hắn khom người, bế y lên chậm rãi bước ra.
Hạ Nhược Vũ hốt hoảng theo sau chạy vào, nàng lo lắng nói:"Xin lỗi Vu tiểu ca nhi, ta không biết đây là ngươi ái nhân...thấy hắn ngất trên núi liền đem về tới, ngươi chớ có hiểu lầm."
Vu Quân làm sao không biết nàng đang diễn, nhàn nhạt nói:"A, vật nuôi chạy loạn thôi, phiền Nhược Vũ cô nương chiếu cố rồi."
Hạ Nhược Vũ không nghĩ hắn sẽ trả lời như vậy, dường như đang cảnh cáo lại như đang cảm tạ. Nàng tiễn hắn ra cửa, trong đầu thầm hỏi hệ thống:Hắn rốt cuộc ăn trúng cái gì? Dám đối với ta như vậy, còn cướp mất ta nam nhân, hừ!"
[Báo cáo ký chủ, danh tính linh hồn trong thân thể nhân vật Vu Quân không chính xác.]
Giọng nữ máy móc vang lên, nàng trầm mặc, đột nhiên nở nụ cười:"Không sao, tăng độ khó một chút càng náo nhiệt."
Bên này Vu Quân cảm thấy có chút không đúng, vội ôm y về nhà. Thân thể hắn nóng rực như phát sốt, cả người run rẩy, mặt đỏ một mảnh. Hắn tháo giày y xuống, đặt y nằm trên giường, lấy chăn đắp lên, thấy không đủ liền thêm mấy cái y phục. Hắn làm sao không biết dâm nữ kia hạ dược y, chỉ là hắn không có cách nào khác ngoài nấu nước gừng, chăm sóc y như người bệnh. Vu Ngọc phát sốt, đuôi và tai thỏ đều lộ ra tới, thấy y đổ quá nhiều mồ hôi nhìn không mấy dễ chịu. Hắn liền lột đồ y ra nấu một chậu nước ấm lau mình cho y.
Mỗi lần chạm vào y liền run rẩy, cứ né tránh tay hắn làm hắn không cách nào lau được. Vu Quân nhảy lên giường, đè y xuống mạnh mẽ lau từ trên xuống dưới. Bên đùi phải đột nhiên có chút cấn, chắc là cà rốt, Vu Ngọc hôm nay đem theo không ít. Không đúng! Y đã ăn hết từ khi còn trên đường lên núi rồi a!!! Hắn nhìn xuống thứ bên dưới tấm chăn mỏng, có chút cạn lời nghĩ: này...cũng quá to đi?
Vu Ngọc mặt trướng đỏ bừng, mơ hồ bốc ra lửa đến. Y vươn tay kéo hắn eo, đột nhiên bị kéo một cái, hắn ngã nhào vào lòng y. Thật nóng, thân thể vốn luôn lạnh lẽo của hắn áp sát vào người y. Vu Ngọc ôm chặt hắn, dùng sức hít thật sâu, hết sờ soạng lại gặm cắn. Đôi mắt màu hồng ngọc vốn khả ái lúc này như thú dữ nhìn chằm chằm con mồi, chậm rãi khóa chặt trong vuốt nhọn. Y thở dốc đè Vu Quân bên dưới, ra sức cọ cọ, hắn để y mặc sức làm. Gương mặt hắn nhàn nhạt không chút cảm xúc, bàn tay trắng như sứ chậm rãi ôm chặt y.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT