Lưu Mai bĩu môi: “Sao có thể chứ, ban đầu Lương Thế Thông không biết người khác bắt nạt người nhà của mình, sau khi anh ta phát hiện ra có người bắt nạt con của anh trai và chị dâu mình, lập tức nổi điên, lúc ấy còn làm một chuyện chấn động người trong thôn. Khi đó đúng lúc chị về tới nông thôn này. Lần đó, một đám trẻ em đã đuổi hai đứa cháu của anh ta xuống sông, để cho hai đứa bé ngâm trong sông, lấy một cây gậy tre đánh không cho chúng được lên bờ. Lúc đó là đầu thu, vào chạng vạng trời rất lạnh, hai đứa bé ngâm dưới sông, lạnh đến phát run. Chúng nó muốn trèo lên bờ, chưa kịp trèo lên đã bị đám nhóc kia dùng gậy tre đánh.
Hai đứa nhỏ bị đau, bị đánh xong cũng không dám lên nữa, ở dưới sông lạnh đến chân bị chuột rút. Lúc đó, hai đứa nhỏ suýt nữa bị chết đuối dưới sông. May mắn thay, Lương Thế Thông đi làm về, nhìn thấy cảnh này, bế hai đứa bé ra khỏi sông.
Sau khi bế hai đứa cháu về nhà, anh ta không ra ngoài cả một đêm, mọi người trong thôn đều cho rằng người nhà anh ta bị bắt nạt cũng không dám phản kháng, không dám la ó gì. Ai mà ngờ được hôm sau, khi người lớn trong nhà đều đi làm nông. Anh ta ở lại thôn, bắt tất cả mấy đứa bé tối qua đã bắt nạt hai đứa cháu của mình ném hết xuống sông, mạnh mẽ bắt ép chúng nó ở dưới sông thiếu chút nữa chết đuối, anh ta mới nhảy xuống cứu mấy đứa kia lên.
Từ đó về sau, mấy đứa trẻ trong thôn không dám công khai bắt nạt cháu của Lương Thế Thông nữa, nhưng sau lưng, bọn họ nên mắng người nhà họ Lương thì vẫn sẽ mắng. Mấy đứa nhỏ trong thôn ở mặt ngoài không bắt nạt hai đứa cháu của Lương Thế Thông, nhưng vẫn lén lút ném đá nhỏ vào người hai đứa nó.
Thật ra chuyện Lương Thế Thông làm không chỉ có mỗi chuyện này, còn có ông già độc thân bắt nạt mẹ Lương Thế Thông, anh ta trực tiếp cắt đứt chân ông ta, cởi hết quần áo rồi treo ông ta lên cổ thụ đầu thôn, treo cả một đêm.”
Lưu Mai nói xong chuyện của Lương Thế Thông, quay đầu kéo cánh tay Qúy Thục Hiền: “Lương Thế Thông kia cũng không phải người lương thiện gì, hơn nữa hoàn cảnh gia đình anh ta quá tệ, thật sự ở chung với anh ta, khẳng định sẽ không có ngày tháng tốt đẹp gì trong thôn này, danh thanh bị hủy hình như cũng tốt hơn là gả cho anh ta, nếu không thì em vẫn nên giữ khoảng cách với anh ta đi.”
Lưu Mai thật sự vì muốn tốt cho Qúy Thục Hiền, suy nghĩ của chị chính là suy nghĩ của một người bình thường lúc này.
Qúy Thục Hiền cũng hiểu được lời Lưu Mai nói đều là vì muốn tốt cho cô, chỉ là, cô không nghĩ giống như Lưu Mai. Danh tiết đối với cô mà nói là một chuyện rất quan trọng, sự dạy dỗ từ nhỏ tới lớn của cô đều liên quan đến danh tiết.
Bây giờ cô và đồng chí Lương đã ở cùng một phòng, một cái giường, nếu như ở quê nhà của cô, đó chính là mất hết cả trong sạch, cô nhất định phải gả cho người đàn ông kia.
Chiều nay cô và Lương Thế Thông bị người ta bắt gặp đang nằm trên giường, vì không bị đánh phê bình, cô có thể liều chết cũng phải nói với người khác là bản thân còn trong sạch. Nhưng trong lòng cô vẫn rất để ý. Hơn nữa, miệng thiên hạ cô nào có thể can ngăn được, ngoài kia khẳng định còn có rất nhiều người vẫn nói danh tiết của cô đã mất.
Kiếp trước, sau khi cô lập gia đình đã phải thủ tiết, nếu có thể, vậy đời này, cô hy vọng bản thân có thể gả cho một người chồng khỏe mạnh.
“Chị Lưu, đồng chí Lương kia, sức khỏe anh ta thế nào?”
Lưu Mai nhìn Qúy Thục Hiền với ánh mắt kỳ dị, dường như không hiểu vì sao cô lại hỏi vấn đề này, chỉ là kỳ quái thì kỳ quái, Lưu Mai vẫn trả lời Qúy Thục Hiền: “Lương Thế Thông khỏe mạnh, bình thường lúc anh ta làm việc đều làm nhanh hơn người khác, công việc còn nặng hơn người khác. Anh ta là một người đàn ông có sức mạnh khá lớn trong lòng. Nhìn cao gầy, nhưng sức lực thực sự không tệ, thân thể cường tráng.”
Sức khỏe tốt là được rồi. Lúc này không có chiến tranh, sẽ không chết trận nơi sa trường, đồng chí Lương có sức khỏe tốt, hẳn là có thể sống thọ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT