Qúy Thục Hiền nghĩ ở trong lòng, trong đầu cũng yên lặng suy tính có nên gả cho Lương Thế Thông hay không.
Bên này cô đang suy nghĩ, bên ngoài có nữ thanh niên trí thức gọi: “Lưu Mai, ra ăn cơm.”
Ở khu thanh niên trí thức này, thức ăn lương thực của mọi người đều để chung một chỗ, tổng cộng có mười hai thanh niên trí thức, một người nấu cơm một ngày, mười hai thanh niên trí thức thay phiên nhau nấu cơm, hôm nay đúng lúc đến lượt Lý Tuyết cùng phòng với các cô nấu.
Lưu Mai nghe Lý Tuyết gọi bọn họ ra ăn cơm, đáp một tiếng: “Ơi, ra ngay đây.”
Lưu Mai đáp lời Lý Tuyết, kéo QúyThục Hiền đi ra ngoài: “Đừng suy nghĩ nữa, mau đi ăn cơm nào, đến trễ là không còn cơm ăn đâu.”
Qúy Thục Hiền lục lọi trong trí nhớ của nguyên chủ mà hiểu được một vài chuyện ở thời đại này, nơi này lương thực rất quý giá, rất nhiều người ăn không đủ no. Nghe Lưu Mai nói, cô cũng bước nhanh chân hơn, đi theo Lưu Mai ra ngoài.
Thân thể này của cô kể từ lúc tỉnh lại đến bây giờ vẫn chưa ăn gì cả, quả thật có chút đói bụng.
Qúy Thục Hiền đi theo Lưu Mai đến nhà chính, nhà chính có không ít người đã ngồi rước bàn ăn, nam thanh niên trí thức ngồi một bàn, nữ thanh niên trí thức ngồi một bàn.
Cơm tối nấu cháo gạo lứt, trong chén gần như đều là nước, không có được mấy hạt gạo lứt. Trên bàn ăn có một lồng tre đặt mấy cái bánh tổ(*) đen như mực, nhìn thực sự chẳng muốn ăn. Trên bàn đặt một dĩa rau, trong đó là rau luộc.
(*) Thực phẩm chính của người nghèo ở miền Bắc Trung Quốc xưa, được làm từ bột mì hoặc bột ngô, lúc làm tạo thành một hình lõm giống cái tổ nên gọi bánh tổ.
Thanh niên trí thức vây quanh một chỗ, thanh niên trí thức cũ đều cầm đũa nhanh chóng gắp rau luộc và bánh lên ăn, thanh niên trí thức mới tới dường như vẫn còn chưa quen với cuộc sống như vậy, cầm bánh, chậm rãi nuốt. Rau luộc, họ gần như không có ai gắp ăn.
Lưu Mai kéo Qúy Thục Hiền ngồi bên cạnh Lý Tuyết, sau khi ngồi xuống, chị bèn cầm một cái bánh tổ đưa cho Qúy Thục Hiền: “Nhanh ăn đi.”
Cầm bánh trong tay, Qúy Thục Hiền thật sự có chút không dám há miệng. Thức ăn có màu đen tối thế này cô chưa từng ăn.
Qúy Thục Hiền cầm cái bánh, dừng một hồi lâu, cô mới nhẹ nhàng cắn một cái. Chỉ ăn một miếng, cô không muốn ăn miếng thứ hai nữa, cái bánh này rất khô, lúc trôi xuống cổ họng, cổ họng cô cũng đau.
Qúy Thục Hiền cầm bánh, hơi sững sờ. Lúc cô đang cầm bánh sững sờ, bên cạnh có một bàn tay vươn tới trực tiếp cướp bánh của cô: “Thanh niên trí thức Qúy, cô không ăn, cho tôi ăn.”
Cái bánh trong tay bị cướp đi, Qúy Thục Hiền ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vương Minh Nguyệt cầm bánh còn chưa ngồi xuống.
Nhìn thoáng qua một cái, trong đầu Qúy Thục Hiền xuất hiện ký ức về Vương Minh Nguyệt. Cô gái này và nguyên chủ tới nơi này cùng một ngày, quê ở một thành thị ở phía Nam, trong nhà có bốn nữ một nam, bình thường ở nhà không được xem trọng, tính cách không tốt lắm, ích kỷ, thích chiếm của hời.
Nguyên chủ ở nhà được nuông chiều, được mẹ kế nuôi dưỡng đến mức có vài phần ngây thơ, Hôm trước nguyên chủ và một thanh niên trí thức cũ đi xã cung ứng tiêu thụ mua một ít bánh ngọt. Kết quả bánh ngọt mới vừa mua, chưa được một ngày đã biến mất. Bánh ngọt kia bản thân nguyên chủ còn chưa ăn, đã bị Vương Minh Nguyệt ăn hết. Vương Minh Nguyệt ở cùng một phòng với cô, lúc nguyên chủ lấy bánh ngọt ra ăn thì Vương Minh Nguyệt lập tức hỏi xin, cũng không thẻm để ý đến nguyên chủ có đồng ý cho hay không, cô ta đã trực tiếp giành đồ ăn hết sạch.
Tính cách của nguyên chủ khá là mềm yếu, Vương Minh Nguyệt cướp đồ của cô, trong lòng cô không thấy thoải mái, nhưng cũng không gây chuyện, đồ bị cướp đi, cô cũng không muốn đòi về. Lúc này Vương Minh Nguyệt lại giở trò cũ, cướp bánh của Qúy Thục Hiền. Chỉ là Qúy Thục Hiền không phải là nguyên chủ, cô không thích chịu đựng thói quen xấu của người khác.
Nhìn Vương Minh Nguyệt cầm bánh muốn nhét vào miệng, Qúy Thục Hiền trực tiếp đưa tay cướp bánh về lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT