Lão Trương lão Trương, anh mau xem hotsearch!!

Màn hình xuất hiện tin nhắn, đến từ Cung Tuấn.

Cung Tuấn rất ít khi nói chuyện như thế này, ngữ khí khiến Trương Triết Hạn giật mình, anh vội vàng gác lại cuộc nói chuyện với người đại diện, vội vàng mở Weibo.

Khi Weibo còn đang ở giao diện chào mừng, thì người nọ đã trực tiếp gọi video cho anh.

Tầm nhìn của Cung Tuấn bên này bị rung lắc, xung quanh một màu đen chỉ duy nhất thấy đôi mắt như đang phát sáng của người nọ. Dễ nhận thấy cậu đang ở trên xe đi công chuyện gấp, Trương Triết Hạn vô cùng lo lắng

Trương Triết Hạn liếc nhìn người nọ, vội vàng tìm kiếm trên Weibo.

Hotseach thứ 6 chói lọi--Vợ Trương Triết Hạn.

"Hả?" Trương Triết Hạn ngẩn ra, ngón tay treo trên màn hình không biết nên bỏ xuống hay không, " Cái tình huống gì đây?"

"Có một vấn đề lớn." Cung Tuấn nhìn đoạn video, nhíu mặt, trông rất đáng thương, " Lão Trương, chuyện chúng ta giấy không thể gói được lửa."

Trương Triết Hạn bấm vào hotsearch.

"Ừm, giấy không gói được lửa, tất cả mọi người đã biết em là vợ anh?" Trương Triết Hạn nhìn hotsearch cũng biết đã có chuyện gì xảy ra, vừa tức giận vừa buồn cười, hận không thể theo đường dây điện thoại ra ngoài đánh Cung Tuấn một cái, " Cung Tuấn, em không thấy chán à?"

"Hahahaha" Cung Tuấn nhanh chóng che đi sự lo lắng đang giả vờ của mình, cười đến khi nhìn thấy màn hình điện thoại sắp tắt, cậu nói lúc đầu cậu cũng rất sợ, nhấn vào xem mới biết vợ chính là anh."

" Không đâu,nếu không thì là em." Trương Triết Hạn mắng cậu," Chỉ là biệt danh thôi, các cô ấy gọi vui vẻ như vậy, anh còn có thể làm gì."

" Ngoại trừ em thì không thể là người khác đi?" Cung Tuấn còn đang cười, Triết Hạn không biết vì sao mỗi ngày Cung Tuấn đều vui vẻ như vậy, cậu nói Lão Trương chúng ta đã kết hôn hơn nửa năm, em còn chưa gọi anh là vợ nhưng cả thế giới đều gọi thế, cái này gọi là gì đây?

Giọng nói của Cung Tuấn quá lớn, Vu Thư--người đại diện của Trương Triết Hạn con nghe thấy rõ. Chờ Trương Triết Hạn đặt điện thoại xuống, Vu Thư cười đi đến vỗ vai anh:"Cậu nghe thấy cậu ấy nói rồi đó, cậu cũng nên để cho cậu ta gọi một tiếng vợ chứ."

" Gọi vợ cái quỷ." Trương Triết Hạn liếc nhìn Vu Thư đang góp vui, " Sẽ nhanh ly hôn thôi."

Anh ngả người vào ghế thở dài, cảm thấy điều hòa trong xe hơi ngột ngạt, giơ tay mở cửa sổ để không khí vào.

Ma Đô lên đèn, những ánh đèn đường lờ mờ lướt qua cơn gió chiều mùa đông, chiếu sáng dòng xe cộ vội vã chạy qua. Bầu trời đêm tuôn ra một ngọn lửa lớn màu cam.

" Ly hôn cũng tốt, chị xem Cung Tuấn rất đang ghét, ở bên em ấy khiến công việc của em bị trì hoãn." Trương Triết Hạn lẩm bẩm.

" Này..." Vu Thư dừng một chút hỏi:" Hai người chọn ngày nào ly hôn?"

" Ngày 14 tháng 3"

"Ngày 14 tháng 3 năm 2021? Đỉnh thật, người khác đều chọn 2021314 để kết hôn nhưng hai người lại chọn ngày này để ly hôn."

"A, nếu chị không nói em cũng không nghĩ đến chuyện này." Trương Triết Hạn cười nhẹ, cậu ấy nói số tiền đền bù phá dỡ nhà cũ của em ở Giang Tây vừa mới nhận được hai ngày trước.

"Hai người đúng là hai kẻ tham tiền." Sơ Vũ thở dài, "Thật đáng tiếc, thực ra chị nghĩ cậu và Cung Tuấn khá hợp nhau..."

" Dừng lại, chị ơi em đang tính tiền cho mẹ em mà?" Trương Triết Hạn ngồi dậy ra hiệu cho cô tạm dừng, còn muốn nhanh chóng dùng tiếng nhạc trên máy phát xe đổi chủ đề, "Chị đừng phát bài hát của em. Em cảm thấy chán khi nghe giọng của chính mình rồi, phát một bài hát khác đi."

Sơ Vũ thản nhiên mở bài của Châu Kiệt Luân, người mà Trương Triết Hạn rất thích nghe, tiếp tục lảm nhảm: "Chị không có. Chỉ là trong lòng cảm thấy rất đáng tiếc. Hai cậu sẽ ly hôn vào tháng 3, không còn bao nhiêu ngày nữa..."

Thật trùng hợp, bài hát đó lại là "Em nghe thấu được" của Châu Kiệt Luân.

Trương Triết Hạn không có gì để nói về sự trùng hợp này, tại sao Sơ Vũ lại mở bài hát mà anh ấy hát cho Cung Tuấn.

Anh rất muốn bảo cô tắt đi, nhưng khúc nhạc dạo đầu chậm rãi truyền qua xe, bị gió chiều lướt qua cửa sổ cuốn đi, suy nghĩ của anh không khỏi bị cuốn về mùa hè ở Tây Nam.

- -Đó là lần đầu tiên anh ấy về nhà với Cung Tuấn.

Đêm mùa hè ở Thành Đô vào cuối tháng 8, anh để cậu kéo mình đi qua khu dân cư bỏ hoang, leo lên bậc thang đá dài và đến thăm căn cứ bí mật thời trẻ của cậu.

Trong cơn mưa to ấy, anh và em trốn dưới mái hiên ngôi nhà cổ, kể về tuổi thơ, thời thanh xuân, cái máy ghi âm bằng cassette, chiếc MP3 cài cúc áo.

Trương Triết Hạn đã hát bài này đến bài khác của Châu Kiệt Luân cho Cung Tuấn nghe.

Anh hát xong "Thất Lý Hương" với một nụ cười, nhưng anh không thể hát xong bài "Em nghe thấu được" cho cậu ấy nghe.

Qua đài phát thanh, khi còn học đại học anh đã nghe Châu Kiệt Luân đã hát bài hát mà anh không dám hoàn thành.

Làm anh nhớ đến ánh mắt của Cung Tuấn khi lắng nghe anh hát trong đêm mưa hôm ấy.

Suy nghĩ nhất thời bị cắt ngang.

"Ừ." Trương Triết Hạn nhắm mắt, trả lời Vu Thư.

Trong lòng anh biết rõ thời gian đang giảm dần, anh bình tĩnh nói:" Chỉ còn 52 ngày."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play