Chương 363
“Thứ này lấy từ trong phòng thí nghiệm của tôi ư? Không thể nào, trong phòng thí nghiệm của tôi không có bất kỳ loại độc nào có tác dụng với tôi.”
“Anh cũng không xem là ngu dốt. Thứ này đúng là lấy từ trong phòng thí nghiệm của anh nhưng tôi đã bỏ thêm vài thứ không giống nhau, thăng cấp cho nó. Độc này chỉ sợ là đến cả thân thể kim cương của anh cũng không cản được.”
Thời Ngọc Diệp không phải đang nói một cách tuỳ tiện.
Cô sớm đoán được thân thể của Cơ Tưởng Thừa đã bách độc bất xâm, vì thế cố tình nghiên cứu chế tạo ra độc dược bản độc tính mạnh hơn.
Dù sao cũng là đồ đệ được Công Tôn Thanh huấn luyện.
Ngoại trừ hiểu biết y thuật và cổ thuật thì độc thuật cũng là học vấn mà con cháu đời sau của gia tộc Công Tôn phải biết.
Thời Ngọc Diệp chưa từng thể hiện ra bản lĩnh này, không phải vì cô không biết.
Mà là cô không thích dùng loại phương thức âm hiểm này để đối phó người khác.
Nhưng hiện tại thì không giống.
Đối phó với loại người âm hiểm giảo hoạt Cơ Tưởng Thừa này chắc chắn phải dùng thủ đoạn cực đoan như thế mới có thể diệt cỏ tận gốc.
Phong Thần Nam hạ thủ không chút lưu tình.
Ra quyền cước đều nhắm ngay những huyệt vị trọng yếu, người bình thường căn bản không thể chịu được công kích tàn độc như thế.
Sau vài hiệp thì Cơ Tưởng Thừa phát hiện ra mình rõ ràng ở thế hạ phong.
ông ta nín thở quá lâu nên đánh không ra lực, có mấy lần không thể đỡ được công kích của Phong Thần Nam.
“Tôi còn nghĩ anh có bao nhiêu năng lực, hoá ra không gì hơn thế này. Khó trách anh phải nghiên cứu thực nghiệm cải tạo cơ thể nhiều người như vậy, vốn dĩ là để cải tạo chính mình.”
Thời điểm mà Phong Thần Nam dừng công kích thì cười một cách xem thường.
“Nhưng mà bây giờ, xem ra thực lực của anh cách đỉnh thế giới cả mấy ngọn núi. Ít nhất thì đánh nhau cũng phải lợi hại mới được.”
Cơ Tưởng Thừa không thể chịu được loại vũ nhục bậc này.
“Hừ, nếu không phải các người đê tiện dùng độc thì anh cảm thấy tôi sẽ cho anh cơ hội chiếm thế thượng phong sao?”
“Cái đại danh từ đê tiện này, nếu như anh đứng thứ hai thì hai người chúng tôi cũng không dám nói mình đứng nhất. Đối phó với người như anh mà không đê tiện một chút thì phải xin lỗi bản thân rồi.”
Phong Thần Nam quả nhiên oán người không chút lưu tình.
Cơ Tưởng Thừa tức giận đến mặt đỏ tai hồng.
ông ta không thể tiếp tục dây dưa với hai người này nữa.
Thời gian càng dài thì khí độc ông ta hít vào cơ thể càng nhiều, càng đánh không lại.
Vì thế ông ta nhẫn tâm cắn môi, quyết định một trận tử chiến với Phong Thần Nam.
“Tôi ngược lại muốn nhìn vợ chồng các người chết trước nhưng vẫn là ta chạy trước đi.”
Cơ Tưởng Thừa dứt câu thì chạy về phía Phong Thần Nam, vươn móng công kích hai mắt của anh.
Thời Ngọc Diệp sao có thể cho ông ta cơ hội này?
Chỉ thấy cô canh chuẩn thời cơ, lúc rời khỏi bên cạnh Phong Thần Nam đã mở một lọ thuốc mang theo trên người, vẩy chuẩn xác lên đùi Cơ Tưởng Thừa.
“Xèo…”