Chương 362

Vì thế ông ta phải nhân dịp hôm nay mà một kích tất sát Phong Thần Nam, Thời Ngọc Diệp và lão tổ tông Công Tôn Thanh dũng cảm xông vào cơ quan trong mật thất dưới lòng đất.

Chỉ cần giải quyết ba nhân vật uy hiếp lớn nhất này, sáu đứa nhỏ còn lại và Thời Văn Nghĩa đối với Cơ Tưởng Thừa mà nói thì có thể diệt trừ họ rất dễ dàng.

Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp trốn ở trong ống thông gió, nghe vô cùng rõ cuộc đối thoại của bọn họ, tức giận nắm chặt tay lại.

Đồng thời cũng cười lạnh trong lòng.

Cơ Tưởng Thừa thật sự là một tên điên biến thái cuồng vọng.

Trợ lý cảm nhận được hàn ý phát ra trên người Cơ Tưởng Thừa, không dám nói thêm gì nữa mà vội vàng xoay người đi ra ngoài làm việc.

Trong phòng nghỉ chỉ còn lại một mình Cơ Tưởng Thừa.

ông ta thu lại tầm nhìn, vừa lúc muốn xoay người đi về phía phòng tắm thì ánh mắt sắc bén ngoài ý muốn phát hiện ra trên nệm sô pha lõm xuống dấu giày thấy rõ.

Cơ Tưởng Thừa nhíu nhíu mày, dường như nghĩ đến điều gì.

Thoáng chốc có một tia sát ý truyền đến.

ông ta ngẩng phắt đầu nhìn lên trần nhà, ngay sau đó một luồng khói trắng bay ra từ lỗ thông gió.

“Là ai!”

Cơ Tưởng Thừa chấn động, vội vàng che mũi và miệng, lui về sau vài bước.

“Quả nhiên là Phong Thần Nam ở trong này!”

ông ta vừa hô lớn vừa muốn mở cánh cửa lùa ra.

Nhưng Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam căn bản không để cho ông ta nhân cơ hội.

Chỉ thấy bọn họ mở cửa nắp của ống thông gió, nhanh chóng nhảy xuống, Thời Ngọc Diệp đốt nắm thuốc dễ cháy trong tay rồi ném về phía cửa lùa để ngăn chặn nó mở ra.

Ầm!

Vụ nổ nhỏ đã trực tiếp ngăn trở đường đi của Cơ Tưởng Thừa.

ông ta nhanh nhẹn nhảy ra, muốn vươn tay bắt lấy cái nút cơ quan bên cạnh ngăn tủ nhưng ai ngờ lúc này Phong Thần Nam tiến lên ngăn lại, một cước đá văng ông ta.

“Anh cảm thấy chúng tôi sẽ khinh địch để cho cậu trốn thoát sao?”

Mặc dù Phong Thần Nam đeo khẩu trang và mặt nạ bảo hộ nhưng vẫn nghe được thanh âm trào phúng trong giọng nói chậm rãi.

“Cơ Tưởng Thừa, có câu anh nói rất đúng, chúng tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Vì thế ngày này năm sau chính là ngày giỗ của anh.”

Phong Thần Nam vừa dứt lời lại động thủ.

Cơ Tưởng Thừa liên tục nghiêng người né tránh công kích, không ngừng muốn đáp trả nhưng lúc buông tay ra thì ông ta hít không ít khí độc vào cơ thể.

“Đánh chết, các người đi đâu mà lấy được loại độc này?”

“Có phải cảm thấy độc này dường như có chút quen không?”

Thời Ngọc Diệp cười lạnh, tiếp tục đốt hun khói độc trong tay mình.

Cả căn phòng nghỉ trong nháy mắt đều tràn ngập khói độc màu trắng.

Đối với loại độc dược này thì Cơ Tưởng Thừa không còn xa lạ gì, hít vài lần đã cảm nhận được trí óc phình to rồi mê mang thì đã biết độc này không đơn giản.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play