Lưng sau không báo hiệu trước bại lộ trong không khí.
Hàn Thần Hội bị đối phương ôm chặt trong lòng ngực, không thể cử động nhiều, nhưng cô theo bản năng giơ tay che trước ngực, tạo khoảng cách giữa hai người.
Trịnh Hào Dữ cau mày, hiển nhiên rất không hài lòng với động tác này của cô, Hàn Thần Hội ôm chặt thân mình. Cô cúi đầu, cắn môi.
Dựa vào gì mà giữa bọn họ bất bình đẳng đến vậy?
Dựa vào gì hắn muốn là ngay đến cơ hội phản kháng cô cũng không có?
Khi Hàn Thần Hội còn đang nghĩ ngợi thì đầu ngón tay đối phương đang lần tới khoé môi cô, đối phương khẽ dùng lực một cái cô bị bắt nâng lên mặt, cùng lúc đó, môi đối phương phủ lên, không nghiêng không lệch in đúng trên cánh môi cô.
Nụ hôn của hắn vĩnh viễn là vậy.
Một mùi vị không tình yêu...
Hàn Thần Hội bị Trịnh Hào Dữ đè trên lưng ghế sau hôn, lưng cô áp lên lưng xe lạnh lẽo.
Trịnh Hào Dữ ôm hôn Hàn Thần Hội vài phút, nụ hôn dọc theo khoé môi di chuyển dần xuống cằm.
Rốt cuộc Hàn Thần Hội cũng không nhịn được nữa, oà khóc.
"............"
Cô vừa cất tiếng khóc Trịnh Hào Dữ lập tức dừng lại.
Hàn Thần Hội khóc tới cực kỳ khổ sở cực kỳ đau lòng.
Trịnh Hào Dữ phân biệt một chút cảm thấy không phải cô đang diễn kịch....kỹ thuật diễn của cô cay mắt tới độ nào hắn hiển nhiên rõ nhất......
Hắn ngừng hôn cô, vươn tay ấn đèn xe sáng lên.
Dưới ánh đèn mờ nhạt phủ xuống....
Hàn Thần Hội cắn ngón tay, nước mắt lưng tròng.
"Sao vậy? Đang êm đẹp sao lại khóc?" Trịnh Hào Dữ duỗi ngón tay quệt nước mắt nơi khoé mắt cô, vẻ mặt ý xấu cười: "Còn chưa tới lúc cần em khóc mà, sao hôm nay khóc sớm thế?"
Hắn đây là chỉ trước kia cô luôn dụi trong ngực hân khóc sướt mướt.
"Trịnh Hào Dữ, anh là tên vương bát đản!" Hàn Thần Hội cũng chịu nổi nữa vung nắm tay đấm ngực Trịnh Hào Dữ, "Anh......rốt cuộc anh coi em là cái gì......rốt cuộc em ở trong lòng anh là cái gì chứ......"
"............" Trịnh Hào Dữ không nghĩ tới Hàn Thần Hội sẽ hỏi như vậy, hắn hơi sửng sốt: "Sao lại bảo anh coi em là thứ gì? Em muốn là thứ gì thì em là cái đó của anh. Em là vợ của anh, anh đương nhiên coi em là vợ của anh."
"Hay cho coi em là vợ...." Hàn Thần Hội khóc lớn, "Chẳng lẽ trong lòng anh, "vợ" là thứ để phát tiết sao? Chính là một thứ không có tôn nghiêm, không có tư tưởng, chỉ là một công cụ thôi sao? Em ở trong lòng anh căn bản không phải là "vợ" mà là một "thứ công cụ" hình người!"
Trịnh Hào Dữ: "............"
Hắn nhìn Hàn Thần Hội khóc hoa lê dính hạt mưa lòng, nhất thời câm nín.
"Anh nghĩ lại đi...... mấy năm nay anh đã làm gì với em?"
Hàn Thần Hội khóc tức tưởi không ngừng đánh đấm đối phương.
"Vào đêm động phòng hoa chúc ấy em đã trở thành thê tử của anh..."
"Nhưng sau đó thì sao, anh thường xuyên không về nhà, lúc thì đi công tác, lúc thì ăn chơi đàn đúm bên ngoài, ngay đến một cuộc điện thoại anh cũng lười gọi cho em, nhưng vừa về nhà đã dựng em dậy trên giường, không nói hai câu đã lôi em ra đùa nghịch như đùa một con "búp bê vải", em ngoài khóc còn có thể làm gì.... Khi chúng ta ở cạnh nhau đã bao giờ nói chuyện vui vẻ với nhau không? Có bao giờ cẩn thận quan sát nhau không? Toàn là chưa nói được mấy câu thì quần áo trên người đã không còn......"
"Đây mà gọi là "vợ" sao? Có"vợ" nhà ai như thế này không?" Hàn Thần Hội dừng một chút, giọng nhỏ đi: "Cho dù anh có ra ngoài tìm "đĩ" thì cũng không thể đối xử với người ta như thế......"
Trịnh Hào Dữ: "........."
Êm đẹp tự dưng đi so sánh mình với đĩ làm gì?
Cô có thân phận có địa vị, hắn sủng cô, quản lý cô, đĩ nào có thể xứng được như cô?
"Kể cả vừa rồi......" Hàn Thần Hội nâng đôi mắt ngập nước mắt trừng Trịnh Hào Dữ, "Đến chính em cũng không kéo khoá kéo...... nhanh bằng anh đâu......"
Trịnh Hào Dữ ôm lấy cô, khẽ vô lưng nhỏ giọng dỗ dành, "Đừng tức giận, lần sau anh sẽ kéo chậm hơn."
"............."
Vẻ mặt Hàn Thần Hội như thể gặp phải quỷ.
Trọng điểm là tốc độ kéo khoá nhanh hay chậm à???
Trịnh Hào Dữ nhìn cô mỉm cười, xoa xoa mặt cô, chậm rãi khom người, làm bộ muốn hôn cô.
Xem ra tên thối thây này quyết tâm "xử lý" cô ngay tại trên xe!
Cô tuyệt đối không thể để cho đối phương thực hiện được! Nếu không sau này không phải chỉ còn là vấn đề không địa vị trong gia đình đơn giản như thế, mà là không còn mặt mũi nào làm người để sống trên thế giới này!
"Trịnh Hào Dữ!"
Hàn Thần Hội đột nhiên gọi tên anh.
Trịnh Hào Dữ đang định hôn cô nghe cô đột nhiên gọi như vậy thì khựng lại, hơi ngước mắt lên, ở khoảng cách cực kỳ gần sát nhìn Hàn Thần Hội. Vì ban nãy cô khóc rất thảm thiết nên khuôn mặt cô giờ phút này đỏ bừng, khoé mắt thập thò một giọt nước mắt, thoạt nhìn nhụ nhược động lòng người, nhưng bộ dáng và giọng nói cô lại hung dữ nhẽo dính:
"Anh là tên vương bát đản nói chuyện không giữ lấy lời! Trước đó anh chẳng phải rất có năng lực à? Chẳng phải anh rất tự tin hay sao? Chẳng phải chính anh nói năng cực kỳ hùng hồn là chúng ta ai chơi theo ý người nấy hay sao? Trịnh Hào Dữ, cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nơi bậy! Nam tử hán đại trượng phu, lời nói ra như bát nước hất đi, sao anh có thể lật lọng chứ?"
Hô hấp cả hai hoà quyện len lỏi vào từng người.
Trịnh Hào Dữ mặt mày không biểu lộ gì nhìn chằm chằm Hàn Thần Hội.
Hắn muốn nhìn xem biểu tình của cô để đoán cô lại đang diễn kịch bản nào.
"Mấy ngày nay chắc chắn anh cũng ra ngoài chơi không ít? Nhưng anh có thấy em tìm anh, quản lý anh không? Đã định tốt với nhau, đã thế còn là chính anh là người định ra..."
Hàn Thần Hội bĩu môi, giọng lí nhí.
"Vậy tại sao anh còn phải ôm em ra khỏi phòng bao? Bao nhiêu người ở đó nhìn như thế, còn toàn là bạn của badgirl, và cả mấy người Tiểu Sơn Chi cô ấy nữa..........Mặt mũi của em mất hết......Anh làm bổn nữ hiệp dừng chân trên giang hồ thế nào được nữa?"
Trịnh Hào Dữ vốn đang lạnh băng nghe Hàn Thần Hội khóc lóc kể lể xong, hắn chợt nhếch môi cười, cười cái điệu như có như không; "Anh còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, hoá ra từ nãy tới bây giờ, em làm một hồi như vậy chỉ vì vấn đề mặt mũi?"
"Mặt mũi......" Hàn Thần Hội lườm Trịnh Hào Dữ, "Mặt mũi đương nhiên quan trọng...... Nhưng ngoài chuyện mặt mũi, vấn đề chính vẫn là do anh!"
Lập tức nước mắt Hàn Thần Hội lại tuôn ra, cô khóc chít chít cắn cổ áo hắn, quẫy đạp hai chân lén lút đạp lên hai chân Trịnh Hào Dữ, bởi không gian trong xe không lớn chứ nếu ở trên giường ngủ kingsize có lẽ cô sẽ hoàn toàn biểu diễn màn "lăn lộn la lối khóc om sòm".
"Anh căn bản không tôn trọng em! Anh xem em là công cụ phát tiết! Đem em là một công cụ hình người! Em đã chịu đựng hai năm, một cuộc hôn nhân không có tình yêu, một cuộc hôn nhân chỉ là công cụ, em sắp chết rồi......"
Trịnh Hào Dữ bị đạp mấy phát, hắn không thể mặc cô tiếp tục diễn tiếp nữa, nghe mà đầu hắn cũng phát sợ, lập tức sử dụng sức mạnh trấn áp ôm cô vào trong ngực, đè chặt đôi chân dài làm loạn.
"Nói đi, rốt cuộc em muốn thế nào?"
Hàn Thần Hội thút thít trông cực kỳ đáng thương, buông lỏng cổ áo ra, cặp mắt to chớp chớp, bắt đầu bày ra điệu bộ đáng yêu lại đáng thương.
"Công cụ hình người không thể mãi bị đàn áp, công cụ hình người cũng muốn có cách mạng! Anh không thể lại xem em là công cụ hình người không có nhân quyền, sau này......Sau này muốn hay không muốn là do em quyết định, phải nghe theo em......"
"............" Sắc mặt Trịnh Hào Dữ tối tăm, mặt âm u, mà giọng lại càng trầm thấp, "Nghe theo em là ý gì?"
"Thì chính là......" Hàn Thần Hội cắn cắn môi, sau vài giây lập tức hạ quyết tâm, ngồi thẳng eo nhỏ, khẩu khí hùng hồn: "Lúc nào em muốn anh thì chúng ta ở bên nhau, nếu em không muốn ann thì anh không được xen vào chuyện của em!"
"Không được!"
Trịnh Hào Dữ cũng không suy nghĩ lấy một chút dứt khoát cự tuyệt.
"Chuyện khác anh đều nghe theo em riêng chuyện này thì không được!"
"Được! Không được thì thôi!" Hàn Thần Hội lập tức nhấc tay, "Em đây đi cắm sừng cho anh!"
Trịnh Hào Dữ lập tức bắt lấy tay Hàn Thần Hội, kéo bàn tay cô nắm chặt trong lòng bàn tay:
"Không được!"
Hàn Thần Hội nhìn Trịnh Hào Dữ, đôi mắt đảo vòng lanh lợi, lập tức hỉnh mũi gào khóc, nước mắt tuôn ra ào ào.
"Đây là chồng tôi~ đây là người chồng lật lọng của tôi~ đây là người chồng vẫn luôn tự vả mặt của tôi~ đã nói bất kể đều bao dung em, kết quả để em tự kiểm soát tần suất cũng không cho, còn nói đều nghe theo em, một giây sau lại đổi ý, hu hu hu~"
Lại bắt đầu lên cơn diễn......
Trịnh Hào Dữ lạnh mặt.
Hàn Thần Hội càng khóc càng nhập diễn, cuối cùng khóc ngất trong lòng ngực Trịnh Hào Dữ, khóc vang dội.
Trịnh Hào Dữ: "............"
Cuối cùng anh cũng biết cái gì gọi là "vỏ quýt dày có móng ray nhọn."
Chắc chắn kiếp trước của hắn và Hàn Thần Hội là oan gia, kiếp này mới "trừng trị lẫn nhau"!
"Thôi được rồi được rồi!" Trịnh Hào Dữ sơ Hàn Thần Hội thật sự ngất nên chỉ đành dỗ cô, "Được rồi! Em nói sao thì là vậy, sau này nghe theo em, được chưa? Đừng khóc nữa."
Hàn Thần Hội lập tức im tiếng, cũng thu lại nước mắt, nằm ngoan ngoãn trong lồng ngực Trịnh Hào Dữ, mắt to chớp chớp.
Trịnh Hào Dữ lại lau nước mắt cho Hàn Thần Hội, bất đắc dĩ nói: "Em nói xem, sao kỹ thuật diễn của em kém như vậy mà nói khóc là khóc ngay luôn được?"
"Chứng tỏ......" Hàn Thần Hội nấc cục, phụng phịu ngước mắt lên, nhìn Trịnh Hào Dữ, "Chứng tỏ em có tiềm năng trở thành ảnh hậu tam kim...."
Trịnh Hào Dữ: "............"
Hắn có một cô vợ có độc.
Dĩ nhiên, hắn lập tức biết được, vừa rồi còn chưa phải đột nhất, những lời nói kế tiếp mới chứng tỏ danh xưng "Kịch độc chi vương" của cô......
Cô lại còn nũng nịu, "Anh, anh còn không mặc lại quần áo cho người ta đi, kéo khoá lên nha~"
Trịnh Hào Dữ: "............"
Xin lỗi Trịnh Hào Dữ hắn tài hèn học ít, chỉ biết kéo khoá xuống chứ chưa bao giờ học kéo khoá lên, chỉ biết cởi quần áo, không biết mặc lại quần áo:)
Thấy hắn vẫn lù lù bất động, Hàn Thần Hội mếu máo lại muốn khóc. Vừa thấy cô đỏ hốc mắt Trịnh Hào Dữ chỉ có thể chịu thua, "Được rồi được rồi, đừng khóc, anh mặc lại cho em..."
Hắn chỉ có thể kéo lại khoá kéo do chính mình kéo xuống lại kéo lên.
Chỉnh lại cổ áo cho Hàn Thần Hội, Trịnh Hào Dữ gọi điện thoại cho tài xế. Gã tài xế xui xẻo không biết đã chạy đi đâu high, ước chừng mười phút sau mới té ngã lộn nhào chạy trở lại.
Tài xế ngồi xuống xe, nhìn hai người ôm nhau ở ghế sau, bắt đầu nịnh nọt cười, "Ông chủ, cô chủ, xin lỗi, tôi đi ăn cơm ở chỗ hơi xa, tôi không nghĩ tới hai người sẽ nhanh vậy..."
Giây tiếp theo, hắn lập thức im bặt.
Hắn đã có thể cảm nhận được "ánh mắt giết người" của ông chủ nhà mình.
Là đàn ông ai lại muốn bị nói là "nhanh" có chứ?
Nhìn cô chủ e lệ ngượng ngùng cuộn mình trong ngực ông chủ, hiển nhiên cô ấy rất hài lòng!
Chuyện phu thê nhà người ta, cô chủ hài lòng là được! Đến lượt hắn xen môm sao?
Thật là chán sống rồi!
Hắn cuống cuồng khởi động xe.
Trên đường trở lại dinh thự Hồng Diệp.
Trịnh Hào Dữ lần đầu tiên biết cái gì gọi là "ôm hương mãn ngọc đầy cõi lòng" mà chỉ có thể trơ mắt nhìn không thể ăn, đừng nói ăn đến ngay cả ngửi thôi cũng không được.
Trong lúc hắn vẫn luôn cố ý dụ dỗ Hàn Thần Hội, cô thế nào anh rõ nhất, ngoài miệng thì cứ nói này nói nọ vậy thôi, kỳ thật "không chịu nổi một kích", hắn vừa mới hôn lên môi cô đã lập tức đóng kín miệng, điên cuồng vùng vẫy, khóc:
"Anh căn bản không coi em nói ra gì! Vừa nãy còn nói đồng ý với em bây giờ mới được mấy phút hả, em không muốn gặp anh nữa! Em muốn nhảy khỏi xe! Em muốn nhảy xuống...."
"............"
Trịnh Hào Dừ vội kéo Hàn Thần Hội vào trong lòng, giữ chặt không cho cô nhúc nhích, "Được được, anh không chạm vào em, em ngồi im cho anh, nhảy khỏi xe vớ vẩn gì! Nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?"
Cmn thật đúng là công chúa diễn tinh + công chúa lắm chuyện.
Trịnh Hào Dữ day huyệt Thái Dương.
Hàn Thần Hội thật khiến hắn lú cái đầu.
Trước đó hắn phải mở họp liên tục 24 giờ đồng hồ cũng không mệt như bây giờ.
Nhưng hắn có thể làm gì cơ chứ:)
Độ kiếp sao, đều là dạng này:)
Hàn Thần Hội ngoan ngoãn nép mình trong lồng ngực Trịnh Hào Dữ.
Trong không gian tối tăm của xe, khoé miệng cô cong cong một nụ cười đắc chí.
Hừ! Trịnh Hào Dữ! Cho anh nói "hôn nhân không có tình yêu" này, cho anh biết trả đũa là thế nào?
Bản nữ hiệp khiến cho anh tự mình cảm nhận rõ cái gọi là "Không có bất cứ thứ gì - hôn nhân của lão hoà thượng"!
Dinh thự Hồng Diệp.
Lúc Hàn Thần Hội bị Trịnh Hào Dữ ôm khỏi Mười Hai Đêm thì đã quăng rơi hai chiếc giày cao gót.
Xe dừng lại ở cổng lớn.
Trịnh Hào Dữ ôm Hàn Thần Hội ra khỏi xe, lại ôm vào phòng ngủ, thả trên giường.
Hắn vừa bế cô lên giường đã bắt đầu hôn xuống.
"Đừng......đừng mà......"
Hàn Thần Hội híp mắt, giọng không khác gì với lúc đang làm nũng với anh. Nửa tháng không ỏ cạnh hắn. Kỳ thật......cô cũng rất muốn hắn.
Nhưng ban nãy ở trên xe cô kiên cường như vậy, làm hắn một thôi một hồi giờ lại bắt đầu không biết cố gắng sao?
"Đừng......"
Hàn Thần Hội híp mắt khóc lên, nhưng khóc lúc này đã khác với ban nãy......
Trịnh Hào Dữ âu yếm hôn lên khoé mắt Hàn Thần Hội, cố ý hạ giọng, hoàn toàn câu dẫn cô: "Ngoan, Thần Hội ngoan, anh đối tốt với em được không......"
Vào đúng lúc đầu Hàn Thần Hội càng ngày càng mê ly...... đột nhiên một tiếng cất ngang vang lên.
"Òng ọc..."
m thanh phát ra từ bụng khiến Hàn Thần Hội lập tức tìm về được lý trí!
"Anh xê ra! Đã hứa nghe theo em rồi cơ mà! Anh lại chạm vào em! Vừa nhìn thấy em là trong đầu anh toàn nghĩ đến mấy chuyện thế này thôi! Buổi em còn chưa ăn cơm, em đói bụng......"
Trịnh Hào Dữ: "............"
Hắn cũng đâu có làm chuyện gì kinh thiên động địa.
Chẳng qua là muốn ở bên vợ mà thôi tại sao còn khó hơn cả lên trời?
Hàn Thàn Hội vẫn luôn kêu cô đói bụng, Trịnh Hào Dữ hết cách, chỉ đành thay quần áo ở nhà đi xuống bếp dưới tầng một nấu cơm, nếu không trên lưng chắc chắn sẽ lại cõng thêm một cái tội danh "ngược đãi vợ".
Trịnh Hào Dữ vừa đi, Hàn Thần Hội hấp tấp vọt vào phòng tắm, khoá cửa cẩn thận, ngâm mình trong bồn tắm, thả lỏng cơ thể.
Muốn dập tắt mồi lửa, không chỉ có đàn ông mới tắm mà phụ nữ cũng có thể.
Trận chiến tranh không khói thuốc súng này, cô nhất định không thể thua!
Cô nhất định phải cho Trịnh Hào Dữ nhận thức rõ ràng....Hàn Thần Hội cô "tiêu chuẩn kép" chính là như vậy!
Có những lời chỉ cô có thể nói, còn hắn không thể nói!
Nghĩ vậy, Hàn Thần Hội lại đau đớn chề môi.
Tuy cô nói mấy lời linh tinh như "hắn đẹp trai nhưng không cảm giác" các thứ thì cô cũng chưa bao giờ nói thẳng với hắn "hôn nhân của chúng ta không có tình yêu"......
Nghĩ như vậy, hắn ghê tởm hơn:)
Thư giãn trong bồn tắm xong Hàn Thần Hội nằm xuống trên giường.
Hơn mười phút sau, Trịnh Hào Dữ bưng bàn ăn lên.
Hàn Thần Hội đưa lưng về phía Trịnh Hào Dữ, kiêu không thèm đếm xỉa tới hắn.
Nhưng chỉ được một lúc cô lại phải cúi đầu khuất phục trước thế lực mỹ thực.
Cô ngồi dậy một cách rất không tình nguyện, nhìn về mâm đồ ăn của Trịnh Hào Dữ trên tủ đầu giường......
Cua hoàng đế!
Tôm tít!
Cháo tôm tươi!
Toàn là món cô thích!
Nước dãi Hàn Thần Hội chảy dòng dòng, "Cua......Đêm khuya rồi còn ăn mấy thứ này không tốt đâu?"
Trịnh Hào Dữ nghiêng đầu, mỉm cười với Hàn Thần Hội, "Vậy em bỏ đôi mắt ra khỏi nó đi đã rồi hãy nói."
Hàn Thần Hội: "............"
Cô phồng mồm phồng má lườm Trịnh Hào Dữ một cái rồi lại về chỗ nằm xuống, tủi thân cuộn mình thành quả bóng.
Trịnh Hào Dữ lại đành đi tới ôm Hàn Thần Hội vào trong ngực, hôn chụt một cái lên má cô, sau đó lấy một con tôm.
Hân bóc một con tôm, lắc qua lắc lại trước mặt cô.
Ánh mắt Hàn Thần Hội di dộng theo con tôm.
Trịnh Hào Dữ đặt cô ngồi trong lòng ngực mình, hai tay choàng qua thân hình mảnh khảnh của cô, khiến cô trơ mắt nhìn hắn bóc tôm tích, lại khiến cô trơ mắt nhìn hắn vứt xác tôm vào thùng rác, cuối cùng......
Hắn đưa thịt tôm tới trước mặt cô.
Hàn Thần Hội hơi hé miệng chờ đối phương bón vào miệng.
Sau đó, hắn lại khiến cô trơ mắt nhìn hắn cười khẽ, cầm con tôm kia nhét vào chính trong miệng hắn.
Hàn Thần Hội: "............" mặt nhăn nhó.
Cái gì gọi là "trời sinh một cặp?"
Cái gì là "Kỳ phùng địch thủ"?
——— Em không cho anh ăn, anh lại để cho em ăn??
Hàn Thần Hội đáng thương cực nhìn về Trịnh Hào Dữ, chỉ đành chịu thua lắc lắc tay hắn.
"Chồng ơi~ em cũng muốn ăn~"
Trịnh Hào Dữ liếc cô một cái.
"Thôi được rồi, con người anh từ trước đến nay đaj nhân đại nghĩa, lấy ơn báo oán..." Trịnh Hào Dữ mỉm cười, "Xem em trông xinh xắn đáng yêu dành cho em ăn trầu này, không có lần sau!"
Hàn Thần Hội:"............"
Cô ấm ức nhìn Trịnh Hào Dữ.
Trịnh Hào Dữ lại bóc một con tôm tít đưa tới trước mặt Hàn Thần Hội.
Cô hé miệng ầm một miếng ngập luôn cả con tôm.
Sau đó Trịnh Hào Dữ lại gỡ cua, lấy thìa khơi thịt cua ra, múc thêm một thìa cháo tôm tươi giơ tay đút cho Hàn Thần Hội.
Chẳng sợ ban đầu Trịnh Hào Dữ đá xoáy thì bữa ăn khuya này Hàn Thần Hội ăn cực kỳ hài lòng......có người nấu cho, có người bưng tới, có người đút tới tận miệng.......
Thoả mãn!
Tuy rằng nhìn ngang nhìn dọc thấy thế nào cũng nồng nặc mùi cáo già dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ......
Hàn Thần Hội ăn no, súc miệng, nằm xuống ngủ.
Trịnh Hào Dữ cất bàn xuống phòng bếp tầng một, lúc trở về phòng ngủ thì Hàn Thần Hội đã ngủ say.
"............"
Trịnh Hào Dữ không dựng cô dậy, cũng không hôn cho cô tỉnh lại. Anh chỉ lặng lẽ ôm cô, cùng thiếp vào giấc ngủ,
Những ngày sau đó, liên tục một tuần đều không thấy bóng dáng của Hàn Thần Hội.
Công ty "Tế Vũ Hối Xuyên" vừa được đăng ký thành lập của Trịnh Hào Dữ có một hạng mục chuẩn bị khai phá, hắn đầu tư đa số tinh lực cho công việc.
*Tế Vũ Hối Xuyên /Xiyuhuichuan/: nam chính kết hợp tên ổng Dữ /yu/ đồng âm Vũ với tên nữ chính Hội /hui/ đồng âm Hối, đại ý là mưa lâm thâm, mưa phùn.
Kể cho không thấy Hàn Thần Hội hắn cũng không có thời gian đi bắt cô.
Trong khi đi công tác ở Dubai, đối tác bên kia cũng nắm rõ tính nết hắn, hiển nhiên không thiếu ngợp trong vàng son.
Mà Dubai thì nổi tiếng xa hoa, ăn chơi trác táng chỉ có hơn chứ không có kém.
Người mời rượu rất nhiều, Trịnh Hào Dữ cũng không rõ mình đã uống bao nhiêu, chỉ biết lúc sau có rất nhiều cô nàng nóng bỏng đi vào, ai nấy cũng cười tươi rói.
Cẩn thận tính ra thì một tháng rồi hắn chưa chạm vào phụ nữ, Hàn Thần Hội vắn hắn không cho hắn đụng vào mình, phụ nữ bên ngoài thì hắn không có hứng thú. Một cô nàng hao hao vẻ đẹp Châu Á ngồi xuống bên cạnh Trịnh Hào Dữ, cười tủm tỉm kính rượu hắn.
Người phụ nữ này vừa ngồi xuống Trịnh Hào Dữ đã chau mày.
Một mùi nước hoa nồng nặc ập vào mũi.
Trịnh Hào Dũ đứng dậy, nói "Sorry" sau đó làm hành động ra ngoài nghe điện thoại với những người trên bàn.
Trước đó Hàn Thần Hội đã block hắn trên Wechat, đến nay vẫn chưa mở lại.
Danh bạ điện thoại cá nhân của hân chỉ có một ít dãy số, mà đứng đầu chính là Hàn Thần Hội.
Đó là lúc trước cô chỉnh, cô cố ý gõ thêm một chữ "a" vào trước tên cô, như vậy cô có thể xếp vị trí đầu tiên.
Trịnh Hào Dữ tần ngần, bấm vào dãy số kia.
"Tút tút tút......." vài tiếng vang lên.
Giọng nói truyền từ đầu bên kia tới ngọt như mật: "Alo...?"
Trịnh Hào Dữ: "............"
Xem ra là lại tới chỗ nào nhậu nhẹt.
"Lại uống rượu với trai trẻ?"
Hàn Thần Hội cười hì hì, "Em còn tưởng là ai cơ chứ, hoá ra là Tiểu Trịnh thái tử nhà chúng ta, sao vậy? Kiểm tra?"
Trịnh Hào Dữ: "............"
"Em không uống rượu với trai trẻ, em uống với các chị gái cơ~" Hàn Thần Hội say rồi nói "Dù sao chính anh nói chúng ta ai chơi theo ý người nấy, đóan chắc lúc này anh đang ở hộp đêm đúng không, nếu không ở hộp đêm vậy thì chính là ở sòng bạc, hoặc là ở nơi nào đó phung phí tiền......"
Trịnh Hào Dữ cười khẽ.
Hai bọn họ không chỉ là "kỳ phùng địch thủ" mà còn là "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã".
"Dù sao anh cũng nói rồi, chúng ta thích chơi ở đâu thì chơi ở đó, anh cũng đừng bận tâm em đang cùng trai đẹp hay gái đẹp, dù sao chúng ta là......"
Hàn Thần Hội gằn từng chữ, vui sướng nói.
"Hôn nhân không có tình yêu!"
"Tại sao em vẫn luôn rối rắn anh nói gì vậy? Tại sao vẫn luôn rối rắm hôn nhân có tình yêu hay không có tình yêu?"
Gió đêm lướt qua, thổi bay tóc mái Trịnh Hào Dữ, hắn xoay người, đưa lưng về hướng gió......
"Vậy thì em cũng không thể bỏ "đói" anh chứ? Anh có nhu cầu sinh lý thì phải làm sao bây giờ?"
Hàn Thần Hội xuý một tiếng, rồi lại cười đắc chí, "Anh hỏi em làm sao?"
Trịnh Hào Dữ không muốn nói điều vô nghĩa với Hàn Thần Hội nữa, nhả một hụm khói, giọng khàn khàn, đơn giản thô bạo vào thẳng chủ đề:
"Hàn Thần Hội! Bây giờ anh muốn ăn em, muốn chiên, hấp, kho......đủ loại cách thức "làm" em, rồi cắn một ngụm ăn hết!"
Hàn Thần Hội ra vẻ ngạc nhiên, "Ồ!", cô tặc lưỡi, "Có, em nghĩ ra một cách!"
Sau đó cô cười "hì hì hì" đáp lại năm chữ cho Trịnh Hào Dữ......
"Uống nhiều nước ấm vào."
Trịnh Hào Dữ: "............"
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Hôi Hôi: [ thẳng nam vạn năng trích lời ][ uống nhiều nước ấm ]