Hàn Thần Hội hết nhìn Trịnh Hào Dữ đang trầm mặt, lại quay lại nhìn Trịnh Hoành Nghĩa đang bị cô đỡ.
Không ổn!
Không ổn!
Vô cùng không ổn!
Hàn Thần Hội tức khắc cảm thấy chuông cảnh báo như đang kêu inh ỏi, đầu óc nhanh chóng vận động.
Dựa theo những kịch bản phim truyền hình cô từng diễn, và những bộ truyện bá tổng cô đọc tham khảo cho viết sách của cô gần đây thì ——
Tình huống hiện tại còn chẳng phải là "tu la tràng" trong truyền thuyết đây sao!
Thiên thời địa lợi nhân hòa, muốn yếu tố gì có yếu tố đó!
Trịnh Hào Dữ là nam chính phúc hắc bá đạo, Trịnh Hoành Nghĩa là nam phụ tàn tật âm hiểm, mà cô chính là nữ chính - đóa tiểu bạch hoa Mary Sue rung rinh trước gió ấy.
Dựa theo cốt truyện bình thường, hiện tại hẳn là nam chính Trịnh Hào Dữ hiểu lầm cô và Trịnh Hoành Nghĩa, mơ hồ cảm thấy trên đầu bị cắm một mẩu sừng nhỏ —— hoặc là hiểu lầm giữa bọn họ có một đoạn quá khứ không ai biết, hoặc là hiểu lầm hai người bọn họ vừa gặp nhau đã trúng tiếng sét ái tình, bắt đầu lén lút mặt mày đưa tình, âm thầm tư thông......
Lúc này, nam chính thường sẽ vô cùng tức giận, vô cùng phẫn nộ —— "nữ nhân", có phải tôi đã chiều em quá nên em hư... à lộn lộn, em phản bội tôi đúng không......
Vì thế, nam chính Trịnh Hào Dữ hóa thân thành Satan bước ra từ cổng địa ngục, từng bước từng bước đi tới gần cô, ôm cô quẳng lên giường, bùm bùm chíu chíu, suốt cả quá trình chẳng có lấy chút dịu dàng, như chiếc thuyền con bị gió lớn mưa to vô tình dập xuống——
Hiện tại tổng cục Quảng Điện và các trang web tiểu thuyết đều được quản lý, kiểm soát vô cùng chặt chẽ, nếu bị tóm được "màn gợi hình gợi thanh thế này" chắc chắn phải bị phê bình giáo dục một trận, cho nên chi tiết cụ thể sẽ không biểu đạt rõ ràng ra, tại đây giản lược mười giờ và mười vạn chữ —— dù sao thì sau một trận chiến không tài nào miêu tả được, thân là nữ chính, ánh mắt cô mơ màng, sắc mặt đỏ ửng, nằm ở một nơi mười mét vuông ——
Không được, mười mét vuông quá nhỏ, sao phù hợp với sự cao quý và giàu sang của cô và Trịnh Hào Dữ được!
—— Cô nằm trên chiếc giường lớn rộng mười vạn mét vuông, lệ tràn khóe mi, những dấu vết không tả nên lời xứng với khuôn mặt cô hệt như búp bê vải tàn tạ bị chà đạp......
Đúng vậy, chi tiết búp bê vải tàn tạ này có thể đến trễ, nhưng tuyệt đối không thể vắng mặt!
Dáng vẻ nhu nhược đáng thương, thân thể mong manh chỉ một tay cũng ôm hết này đã thành công kích phát dục vọng đàn ông, khiến Trịnh Hào Dữ càng nổi thú tính, hắn cười quyến rũ: "Em yêu, em làm thế là đang đùa với lửa đấy", ngay sau đó bỗng móc ra một chiếc roi da, hung hăng đè cô dưới thân, thực hành một đêm ngược tàn tạ, không thể diễn tả thành lời......
"............"
Gương mặt nhỏ của Hàn Thần Hội tái nhợt, run bần bật, cô không tài nào nghĩ tiếp được nữa.
Cốt truyện khủng bố càng phát triển càng lệch hướng ——
Tuyệt đối!
Tuyệt đối không thể để tình tiết trên kia xảy ra!
No! No!
Cự tuyệt! Cự tuyệt! Cự tuyệt!
Nhưng dẫu sao thì hai chân Trịnh Hoành Nghĩa cũng tàn tật, Hàn Thần Hội cấp tốc đỡ hắn ngồi lại vào xe lăn, sau đó lập tức quẳng hắn đi như quẳng rác, không nói câu nào chạy "cộp cộp cộp ——" đến bên cạnh Trịnh Hào Dữ.
Gió đêm chầm chậm thổi qua.
Cành liễu nhẹ nhàng đung đưa.
Hàn Thần Hội và Trịnh Hào Dữ mặt đối mặt đứng đấy.
Trịnh Hào Dữ mặt vô biểu tình chăm chú nhìn cô.
Cô nghĩ nghĩ, vươn tay ra nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay không kẹp thuốc của Trịnh Hào Dữ, kéo hắn đi ra hướng khác vài mét —— Trịnh Hoành Nghĩa tốt xấu gì cũng là người nhà họ Trịnh, là anh ba của Trịnh Hào Dữ, có những lời tốt hơn hết là không nên nói trước mặt người ta, nể mặt nhau, chừa thể diện cho nhau.
Hàn Thần Hội nhìn Trịnh Hào Dữ, chớp chớp mắt, vẻ mặt ngoan ngoãn: "Em phải nói rõ với anh, trước đây em chưa hề quen biết anh ba của anh nhé, giữa bọn em chẳng có bất kỳ quá khứ gì, dù tốt hay xấu đều không có, bọn em không phải người quen cũ, càng không phải người tri kỉ, anh không được nghĩ nhiều, làm bẩn trong sạch của bổn cung!"
Trịnh Hào Dữ nhếch mày.
"Còn nữa ——" Vẻ mặt Hàn Thần Hội vẫn ngoan ngoãn như cũ, "Tuy rằng đây là lần đầu tiên em và anh ba anh gặp nhau, nhưng giữa em và anh ta thanh thanh bạch bạch, đừng nói là tia lửa, ngay cả đốm lửa cũng chẳng châm lên được ~"
Trịnh Hào Dữ giật giật khóe môi.
Hàn Thần Hội chồm đến bên tai Trịnh Hào Dữ: "Anh nhìn bề ngoài hắn xem, thật bình thường, sao em có thể có cảm giác với hắn ngay từ lần đầu tiên gặp mặt chứ? Gu của em cao lắm!"
Trịnh Hào Dữ cong khóe môi lên thành một độ cung nhỏ, cười nhẹ một cái, sắc mặt hắn bỗng chốc đẹp hơn rất nhiều, ánh mắt cũng dần thu liễm lại.
Hàn Thần Hội lại nhìn lướt Trịnh Hoành Nghĩa một cái, nhỏ giọng thì thầm.
"Ngay cả anh đẹp trai như thế em cũng chưa có cảm giác, càng đừng nói là hắn ——"
Trịnh Hào Dữ: "............"
Miệng chó không mọc được ngà voi · thật:)
Sắc mặt vừa có chút độ ấm của Trịnh Hào Dữ nháy mắt lại đóng băng.
Hắn mạnh mẽ nắm lại tay Hàn Thần Hội, trước khi rời đi, ý vị thâm trường liếc Trịnh Hoành Nghĩa một cái.
Đó là một cái nhìn đầy không hài lòng, coi thường, khó chịu —— đương nhiên, tất cả cảm xúc có thể tập hợp lại thành hai từ: cảnh cáo và uy hiếp.
Trịnh Hoành Nghĩa cười nhạt.
Đợi đến khi Trịnh Hào Dữ và Hàn Thần Hội đi khuất, người đàn ông mặc đồ đen ban nãy ngồi ở ghế phụ đi tới, tiếp nhận xe lăn.
Người đàn ông mặc đồ đen này tên là Phó Đông Thăng, là bí thư kiêm vệ sĩ của Trịnh Hoành Nghĩa, đi theo hắn đã mười mấy năm.
Phó Đông Thăng đẩy Trịnh Hoành Nghĩa đi hai bước, liền nhỏ giọng nói: "Tam thiếu gia, Trịnh Hào Dữ ngang ngược kiêu căng quá......Anh chỉ mới vừa về nước thôi mà hắn đã bắt đầu ra oai phủ đầu rồi, có phải là quá khinh người quá đáng không?"
Trịnh Hoành Nghĩa lại cười một tiếng: "Tính cách vị "thái tử gia" của Trịnh gia chúng ta thế nào, chẳng lẽ cậu mới biết sao?"
Phó Đông Thăng rối rắm: "Tôi chỉ là cảm thấy con người hắn rất phân liệt, bề ngoài nhìn thanh tú văn nhã như thế, nhưng hành xử lại quá tùy hứng cực đoan......"
"Cậu có thể là người duy nhất trên thế giới này đánh giá thái tử gia nhà chúng ta hành xử cực đoan ——"
Phó Đông Thăng không cho là đúng: "Đó là vì những người khác luôn bị bề ngoài của hắn lừa dối!"
Trịnh Hoành Nghĩa nhìn Trịnh Hào Dữ và Hàn Thần Hội tay trong tay ở đằng xa, lại cười một tiếng: "Ở Trịnh gia, hắn nắm giữ quyền lực, lại có thế lực Tôn gia nâng đỡ hắn, hiện tại có lẽ ngay cả bố cũng không thể động được hắn, nhưng hắn ngoài mặt vĩnh viễn chu toàn lễ tiết, khiến mọi người không thể bắt được nhược điểm gì, người như thế nội tâm không thể nào không cực đoan ——"
"Cậu nhìn hắn trưởng thành, cậu cảm thấy hắn sẽ để mắt ai? Cho nên hắn lễ phép với người khác, một phần là vì hắn là người học cao hiểu rộng, trong bụng có chừng mực, một phần khác là hắn căn bản khinh thường những người ấy —— đối mặt với những người có thể làm hắn dao động cảm xúc, hắn tuyệt đối sẽ bày ra một bộ mặt khác, thậm chí còn có thể khiến đối phương cảm thấy đây là một con người hoàn toàn khác, bởi vì đó là gương mặt thật của hắn, giống như hắn đối xử với vợ hắn, với chúng ta......"
Phó Đông Thăng đẩy Trịnh Hoành Nghĩa đi về hướng tiệc liên hoan trong hoa viên.
"Tôi chỉ là cảm thấy, hắn không nên đẩy hết sai lầm lên người anh......"
Trịnh Hoành Nghĩa cười cười.
"Hắn đã ngồi trên đầu anh làm xằng làm bậy lâu lắm rồi......Cũng đủ rồi chứ......" Phó Đông Thăng tức giận bất bình, "Không nói việc khác, chỉ nói vợ hắn, Hàn Thần Hội rõ ràng hẳn là ——"
" Ngậm mồm, đừng nói nữa, cẩn thận tự chuốc họa vào người."
Trịnh Hoành Nghĩa nhìn ra đằng xa —— Trịnh Hào Dữ và Hàn Thần Hội đã nắm tay đi về tới bữa tiệc,Trịnh Hào Dữ còn săn sóc kéo ghế cho Hàn Thần Hội.
"Ván đã đóng thuyền."
Hàn Thần Hội và Trịnh Hào Dữ trở lại chỗ ngồi chưa được bao lâu, Trịnh Hoành Nghĩa liền ngồi xe lăn đi tới.
Trịnh lão gia tử lập tức đứng dậy, hơi khom người bắt tay với Trịnh Hoành Nghĩa.
"Ông nội."
"Về thì tốt rồi, về thì tốt rồi......"
Trịnh Hoành Nghĩa hàn huyên với Trịnh lão gia tử vài câu, sau đó bảo Phó Đông Thăng đẩy mình đi lần lượt chào hỏi với những người có mặt tại đây.
Đến lúc đi tới trước mặt Tôn Mạn Ninh, Trịnh Hoành Nghĩa cung kính gọi: "Phu nhân."
Tôn Mạn Ninh nhìn lướt qua hắn, gật đầu một cái, xem như đáp lại.
Hàn Thần Hội khó hiểu nhìn Tôn Mạn Ninh và Trịnh Hoành Nghĩa phía đối diện —— cô vốn đã cảm thấy bầu không khí ở Trịnh gia rất kỳ dị, hiện tại càng cảm thấy quái lạ hơn nữa......
Aiz......
Làm con dâu Trịnh gia, đúng là làm khó cô mà.
Hàn Thần Hội khịt khịt mũi, suýt chút nữa đã rơi lệ vì vận mệnh bi thảm của mình.
Rốt cuộc thì tiên nữ như cô, làm sao hợp với Ma quật Trịnh gia này!
Phó Đông Thăng đẩy Trịnh Hoành Nghĩa đi tới bên cạnh Trịnh Hào Dữ và Hàn Thần Hội.
"Hào Dữ."
"Em dâu."
Hai bên, ba người, dường như đều không nhớ nhạc đệm nho nhỏ lúc nãy, Hàn Thần Hội và Trịnh Hoành Nghĩa như thể là lần đầu tiên gặp nhau, cô mỉm cười đứng dậy, lễ phép chào hỏi: "Anh ba."
Trịnh Hào Dữ uống một ly rượu, cũng giống mẹ hắn - Tôn Mạn Ninh, liếc thoáng qua đối phương một cái, như vậy đã là rất nể mặt đối phương rồi.
Trịnh Hoành Nghĩa chào hỏi mọi người xong liền ngồi vào vị trí, chỗ hắn ngồi ở bên cạnh anh cả Trịnh Trí Viễn, vì thế hai người lại khách sáo hàn huyên.
Hàn Thần Hội nhìn về phía Trịnh Hoành Nghĩa.
Người này trước giờ cô chưa từng gặp ở Trịnh gia bao giờ, lòng hiếu kỳ lại bắt đầu giết chết mèo.
Trịnh Hào Dữ đặt ly rượu xuống, cầm lấy dao nĩa, nhẹ nhàng cắt một miếng dẻ sườn cừu, cường ngạnh đút cho Hàn Thần Hội đang mải nhìn Trịnh Hoành Nghĩa.
"............"
Trong miệng bỗng nhiên nhiều một miếng thịt cừu, Hàn Thần Hội quay mặt sang nhìn Trịnh Hào Dữ —— cô lập tức bừng tỉnh, đúng vậy, hiện tại bọn họ còn đang diễn một cặp vợ chồng âu yếm quấn quýt nhau cơ mà! Vẫn là Trịnh Hào Dữ chuyên nghiệp! —— Cô mấp máy môi, sau đó cười tít mắt với Trịnh Hào Dữ.
"Ngon quá!"
Hàn Thần Hội cũng cầm dao nĩa lên, xiên miếng dẻ sườn cừu trong đĩa Trịnh Hào Dữ, vừa cắt vừa thì thầm: "Có qua có lại, em cũng cắt một miếng cho anh!"
Nói đoạn, Hàn Thần Hội xiên miếng thịt cừu vừa cắt lên đút Trịnh Hào Dữ.
Trịnh Hào Dữ cười cười, mở miệng ăn miếng thịt cừu Hàn Thần Hội đút cho mình.
Đôi vợ chồng son đút qua đút lại thịt cừu cho nhau như đang ở chốn không người, hai người bọn họ ăn thịt cừu chưa no, nhưng mọi người chung quanh đã bị nhét cẩu lương đến no căng bụng:)
Buổi tối, Trịnh lão gia tử kiên quyết không cho mọi người ra về.
Ngoại trừ Tôn Mạn Ninh về nhà ở Hoa Thanh Viên, những người còn lại chỉ có thể ngủ lại ở nhà cũ.
Ở nhà cũ, Trịnh Hào Dữ có một phòng riêng dành cho hắn.
Hàn Thần Hội thoải mái ngâm mình trong bồn tắm hồi lâu, Trịnh Hào Dữ đã bị Trịnh lão gia tử gọi đi thư phòng nói chuyện, chỉ còn một mình nên cô đi ra ngoài hít thở không khí.
Cô đi lên ban công ngoài trời trên tầng ba, hít sâu một hơi, cảm nhận không khí ban đêm trên đồi núi.
Vài giây sau cô mới phát hiện ra, trên ban công thế mà còn có người khác nữa.
Ngồi xe lăn, chỉ có Trịnh Hoành Nghĩa.
"............" Hàn Thần Hội lúng túng cười giả lả, "Anh ba, trùng hợp quá."
Trịnh Hoành Nghĩa cũng cười: "Phòng của tôi đã hai ba năm không ở, cả phòng ngột ngạt muốn tắt thở, nên tôi ra đây hít thở không khí."
"Ừ."
Hàn Thần Hội không thân với Trịnh Hoành Nghĩa, hơn nữa giữa cô và hắn ta cũng chẳng có quá khứ gì nên không cần phải tị hiềm, cô cố ý đứng cách xa hắn một chút, tiếp tục hóng gió.
Vài phút sau, Trịnh Hoành Nghĩa bỗng nhiên mở miệng: "Em và Trịnh Hào Dữ kết hôn cũng sắp được hai năm rồi nhỉ? Chú ấy tốt với em không?"
Hàn Thần Hội: "............"
Cô cảnh giác liếc Trịnh Hoành Nghĩa một cái.
Tại sao hắn lại hỏi như vậy?
Chẳng lẽ...?
Chẳng lẽ...Hắn nhìn ra được bọn họ đang diễn kịch, tình cảm không tốt? Cô biết kỹ thuật diễn của mình rất tệ, nhưng kỹ thuật diễn của Trịnh Hào Dữ lại xuất thần vô cùng, sao hắn nhìn ra được thế?
Thấy Hàn Thần Hội cảnh giác nhìn mình, Trịnh Hoành Nghĩa giải thích: "Em đừng hiểu lầm, tôi không có ý định không an phận gì cả, chỉ là tâm sự đơn giản thôi."
A, thì ra không nhìn ra được.
Lúc này Hàn Thần Hội mới yên tâm lại, vung tay nhỏ lên bắt đầu bóc phét.
"Tốt chứ, anh ấy đương nhiên tốt với tôi, tình cảm của chúng tôi vô cùng tốt, tôi không thể sống thiếu anh ấy, anh ấy cũng không thể sống thiếu tôi, chúng tôi nguyện làm chim liền cánh trên trời, nguyện làm cây liền cành dưới đất ——"
"...... Chỉ cần anh ấy nói một câu, anh ấy nói đi hướng đông tôi sẽ đi hướng đông, nói đi hướng tây tôi sẽ đi hướng tây, nói ngồi tàu lửa tôi sẽ không đi máy bay, nói tôi ăn cám bã tôi sẽ không ăn gạo cơm, nói tôi đi nhảy bungee tôi tuyệt đối sẽ không nhảy disco, nói tôi đuổi chó tôi tuyệt đối sẽ không đuổi gà ——"
Hàn Thần Hội "nổ" suốt năm phút đồng, cổ họng khô khan khát nước vô cùng.
Trịnh Hoành Nghĩa cười cười.
"Anh ba, tôi thấy hơi lạnh nên về trước đây, ngủ ngon."
Hàn Thần Hội vội vã quay về phòng ngủ.
Trịnh Hào Dữ đã về trước, hắn còn chưa thay quần áo, vẫn mặc chiếc sơ mi và cà vạt lúc ban ngày, đang ngồi bên mép giường lướt máy tính bảng.
Hàn Thần Hội lên giường chui vào trong chăn, đẩy lưng Trịnh Hào Dữ: "Nếu anh không bận thì mau đi tắm đi, tắm xong rồi chúng ta đi ngủ, diễn cả ngày trời, còn lâu hơn cả lúc đóng phim, mệt chết em."
Trịnh Hào Dữ hơi nghiêng mặt sang, liếc Hàn Thần Hội một cái, không nói gì, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Hàn Thần Hội nghịch điện thoại vài phút rồi ném điện thoại lên tủ đầu giường, rúc người vào trong chăn, nhắm mắt lại.
Lúc nãy cô cũng không nói sai.
Diễn cả ngày, thật sự mệt quá......
Cô rất nhanh đã tiến vào trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh.
Tuy cô không mở mắt nổi, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng động trong phòng.
—— Trịnh Hào Dữ đã tắm xong, hắn nhận một cuộc điện thoại, nói đơn giản vài câu rồi cúp máy, sau đó tắt đèn lên giường.
Ngay khi hắn nằm xuống bên cạnh cô, Hàn Thần Hội liền cảm thấy mình rơi vào một vòng ôm nóng bỏng.
Hắn nhẹ nhàng vén lọn tóc sau cổ của cô ra, cái hôn tràn ngập "dục vọng" rậm rạp mà ập xuống.
"Ưm......"
Lúc hắn kéo dây áo cô xuống, lật người cô lại, Hàn Thần Hội rốt cuộc mơ màng mở bừng mắt.
"Đang ở nhà ông nội, cách vách đều có người, hôm nay em không muốn cùng anh ——"
Trịnh Hào Dữ chẳng thèm để ý Hàn Thần Hội, hôn sâu lên môi, mặt, cổ cô.
"Cách âm ở đây rất tốt, bọn họ nghe không được."
"Vậy cũng......" Hàn Thần Hội mềm nhũn như bông kháng nghị, "Vậy cũng không cần......"
Trịnh Hào Dữ bỗng ngừng động tác lại, nhẹ "hửm" một tiếng, sau đó nhích tới trước mặt Hàn Thần Hội, trán dán trán, mũi dán mũi với cô, cười như không cười:
"Không phải em nói, chỉ cần anh nói một câu, bắt em đi hướng đông em liền đi hướng đông, bắt em đi hướng tây em liền đi hướng tây sao?"
"............"
Hàn Thần Hội nghệch mặt ra.
"Anh bắt ngồi xe lửa thì em không đi máy bay?"
Hàn Thần Hội: "............"
"Anh nói nhảy bungee em tuyệt đối sẽ không nhảy disco?"
"Đừng nói nữa!"
Hàn Thần Hội động đậy tứ chi, điên cuồng làm nũng chơi xấu: "Anh không được nói nữa! Không được!"
Nếu không phải đã tắt đèn, sợ là hiện tại mặt cô đã đỏ như mông khỉ rồi.
Trịnh Hào Dữ cười nhẹ một tiếng.
"Anh nói đuổi chó em tuyệt đối không ——"
Hàn Thần Hội lập tức ôm mặt Trịnh Hào Dữ, dùng nụ hôn chặn miệng hắn lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT