Fb: Tra sen xếp chữ

Triền miên lâm li.

Một đêm nỉ non.

Ngày hôm sau, Hàn Thần Hội bị tiếng thông báo Wechat đánh thức. Cô làm biếng trở mình trong ổ chăn.

Tiếng thông báo Wechat reo dai dẳng không dứt, cô nhắm mắt như là đành chịu thua thò một cánh tay ra mò chiếc điện thoại trên tủ đầu giường.

Ánh mặt trời ban trưa chói mắt.

Hàn Thần Hội hơi hé mắt, đón ánh sáng, cẩn thận đọc từng dòng chữ trên màn hình.

Mạnh Tiểu Kết: 【 hu hu hu! Chị Hôi hôi! Em đã được chị Chỉ Hân kể lại chuyện Kim Toa hôm qua cho nghe.】

Mạnh Tiểu Kết: 【!!huhuhuhuhu! Em ghen tị! Em ê ẩm!!!】

Mạnh Tiểu Kết: 【 Em không được chứng kiến chị và anh rể Du Du treo ả bitch ngây thơ lên và vả mặt】

Mạnh Tiểu Kết: 【 Ả ta dám cầm vòng tay của anh rể Du Du ra làm trò trước mặt chị! Mà chị, Tiểu Hôi Hôi của chúng ta, thế mà ném vỡ vòng tay!Quá đỉnh!!! Em không được tận mắt nhìn thấy CP Hôi Du cùng nhau vả bitch, em thất vọng, em ghen tị!】

Mạnh Tiểu Kết: 【 Tiểu Hôi Hôi vừa xinh đẹp vừa cool ngầu, anh rể Du Du chiều chuộng! Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh tượng kia là em đã không kiềm được máu sói trong con người mình! Đây là đôi vợ chồng thần thiên gì thế này! Ủng hộ!!!! Điên cuồng cổ vũ!!!】

Mạnh Tiểu Kết: 【#CP của ta phát đường nhưng tôi lại không có ở hiện trường#】

Mạnh Tiểu Kết: 【 khổ tửu nhập hầu làm tâm đau.jpg】

Mạnh Tiểu Kết: 【 nhân gian không đáng.jpg】

Hàn Thần Hội: "............"

Mạnh cô nương này bị làm sao đây?

Hàn Thần Hội: 【? Sáng sớm bảnh mắt em hò hét gì đấy?】

Mạnh Tiểu Kết: 【 A yê! Chị Hôi Hôi xuất hiện! Chị ra ngoài nhìn mặt trời đi, lên tới đỉnh đầu rồi còn sáng sớm gì giờ này? Có phải đánh ả bitch đêm qua xong về nhà chị với anh rể high mấy tiếng không?[ cười gian ]】

Hàn Thần Hội: 【............】

Hàn Thần Hội: 【 Con nít con nôi nghĩ linh tinh gì đấy?】

Mạnh Tiểu Kết; 【 Chị nghĩ gì em nghĩ nấy [ hì hì ]】

Hàn Thần Hội: 【............】

Được lắm, những người xung quanh cô, không một ai không suy nghĩ trong trắng:)

Hơn nữa còn toàn là những lão làng lão luyện, tài xế già....

Mạnh Tiểu Kết: 【Sau câu chuyện phiếm lần trước, trở về em rút kinh nghiệm xương máu, suy nghĩ rất lâu, thiếu nữ đu CP như chúng ta tuyệt không nhận thua! CP em đu cần thiết phải là xứng đôi nhất thế giới! Phải là! Cho nên trở về em lấy chị và anh rể Du Du làm nguyên hình viết một quyển truyện bá tổng trên mạng.】

Không nghĩ tới......

Đu CP đu tới độ viết hẳn sách trên mạng, như này cũng quá ma quỷ đi?

Hàn Thần Hội: 【............ Em điên rồi? 】

Mạnh Tiểu Kết: 【 Em đúng là có hơi điên rồi, nhưng em cũng là bị chị Chỉ Hân kích thích mà điên, chị ấy thế mà bảo chị và anh rể Du Du không có này nọ.....Đến tên Trương Nhuận Thần còn không xứng xách giày cho anh rể Du Du, mà nói xứng đôi với chị! Em không nhịn được! Em phải viết truyện CP: nữ minh tinh xinh đẹp x tổng tài bá đạo! Em phải chiêu cáo thiên hạ, CP Hôi Du xứng đôi nhất thế giới! Không gì sánh nổi!】

Hàn Thần Hội: 【 Rồi sao? Em viết thật? Thành tích như thế nào?】

Mạnh Tiểu Kết: 【 Vâng viết, đăng được mấy chục chương rồi ạ, còn thành tích thì.........Không có thành tích 😭Em nghe biên tập của em nói hiện giờ người đọc không thích xem CP Hôi Du ngọt sủng hằng ngày huhuhu, bọn họ chỉ thích mấy thứ giống chị Chỉ Hân nói như trò chơi ái tình, tình yêu giao dịch, các loại phòng tối, nữ chính mang thai bỏ đi hay bị nam chính tự tay nạo bỏ đứa trẻ trong bụng gì đó......】

Hàn Thần Hội: 【 Có thật là người đọc thích xem tiểu thuyết nam chính phá thai nữ chính không? Hay do lúc em viết truyện tư thế không đúng. [ dấu chấm hỏi ]】

Mạnh Tiểu Kết: 【 đánh rắm! Em rập khuôn đúng theo chị và anh rể Du Du! Sao có thể lỗi tư thế viết được! Là thiết lập nhân vật chị hiểu không! Thiết lập! CP Hôi Du của em siêu đỉnh!】

Hàn Thần Hội: 【............】

Mạnh Tiểu Kết: 【 Không tin thì chị viết xem rồi chị sẽ biết kết quả không khác đâu!】

Hàn Thần Hội: 【...... Kích tướng? Nói cho cưng, Hàn Thần Hội chị mày đời này rất bị kích tướng nhé! Chờ đấy! Chị mày viết theo phong cách của chị! Nhất định làm mày phải tâm phục khẩu phục! Nếu không mày lại nhảy nhót trước mặt chị mày rồi không biết ai mới là chị đấy[hừ]】

Hàn Thần Hội quả quyết đồng ý cùng Mạnh Tiểu Kết viết truyện tổng tài bá đạo trên mạng hoàn toàn là do chịu phép kích tướng. Chứ không cả đời này lẫn kiếp sau cô cũng không bao viết tiểu thuyết, hồi còn đi học cô căn bản chưa bao giờ được điểm cao môn văn.

Có điều đã chấp nhận khiêu chiến, tuyệt không thể thua!

Bỏ di động xuống Hàn Thần Hội nằm bẹp trên giường bắt đầu sắp xếp tình tiết.......nếu Mạnh Tiểu Kết dựa theo cô và Trịnh Hào Dữ để viết vậy cô muốn đánh bại Mạnh Tiểu Kết thì cũng phải viết CP nữ tiểu minh tinh vs tổng tài bá đạo, có như vậy thắng mới sảng khoái!

Cho dù trong lúc cô đi vào phòng tắm rửa mặt, đi xuống nhà ăn ăn cơm thì cũng không ngừng suy nghĩ ra tình tiết.

Viết thế nào mới có khiến cho người đọc thích thú? Mới có thể một kích sụp hố? Mới có thể.... hung hăng vả mặt Mạnh Tiểu Kết?

Sau khi ăn cơm xong Hàn Thần Hội cũng không nhớ được mình đã ăn cái gì, tất cả trong đầu chỉ nghĩ đến tổng tài bá đạo.

Cả người cô lơ mơ đi vào phòng khách.

Một góc trong phòng khách, anh vũ chồm hổm giữa không trung, Trịnh Hào Dữ thì đứng ở phía trước từ từ đút cho nó ăn.

Lông xanh đứng ở trên cột, vừa mổ thúc ăn vừa ca hát: "Tiểu bạch thỏ trắng trắng, hai lỗ tai dựng dựng, cắt xong tĩnh mạch lại cắt đến động mạch, vẫn không nhúc nhích, thật là đáng yêu~"

"............"

Hàn Thần Hội nghe xong há hốc mồm.

Bài hát này chế lời quá đáng sợ, đặc biệt là "cắt xong tĩnh mạch rồi cắt đến động mạch" sau đó lại thêm một câu "vẫn không nhúc nhích, thật là đáng yêu", nháy mắt có thể nghĩ ra một bộ truyện kinh dị cả vạn từ......

Bàn tay đang cho nó ăn của Trịnh Hào Dữ chũng lại, nhíu mày.

"Ai dạy mi "cắt xong tĩnh mạch rồi cắt đến động mạch"?"

Dứoi ánh mặt trời lông xanh lắc cái đuôi dài của nó.

"Đả đảo Sử Hoa, thống nhất dân tộc!"

"Hôm nay Sử Hoa nghỉ, không có ở đây." Trịnh Hào Dữ không tin trò này của lông xanh, mệnh lệnh, "Hát lại một lần!"

Lông xanh vặn vẹo thân thể nó, phục tùng mệnh lệnh.

"Tiểu bạch thỏ trắng trắng, hai lỗ tai dựng dựng, cắt xong tĩnh mạch rồi cắt đến động mạch, vẫn không nhúc nhích, thật là đáng yêu~"

Trịnh Hào Dữ lạnh lùng nhìn chăm chăm vào lông xanh, "Mi lại hát sai rồi."

Hàn Thần Hội đi tới, đứng cạnh bên Trịnh Hào Dữ, trừng mắt lườm lông xanh một cái, sau đó ôm lấy cánh tay hắn, dụi người cọ cọ lên người hắn, làm nũng: "Chồng ơi, nó còn không biết ca hát chúng ta không cần nó nữa được không?"

Đại anh vũ chớp chóp mắt, ré lên:

"Đả đảo Hàn Thần Hội, thống nhất đất nước!"

Hàn Thần Hội: "............"

Lông danh tiếp tục théo chói tai, mở ra hình thức lặp lại:

"Đả đảo Hàn Thần Hội! Đả đảo Hàn Thần Hội!"

Lại nữa.......

"Mi cũng không nhìn xem mi đang trong hoàn cảnh nào, một con chim óc bét cũng đòi đả đảo ai?!" Hàn Thần Hội nghiễn răng nghiến lợi chỉ vào lông xanh, "Mi còn dám nói lời bậy bạ ta giết mi thật đấy! Vặt lông mi dán tranh lông chim, cho mi lên nồi hầm canh, mi tin hay không?!"

Lông xanh run lên thân hình đứng trên cột, cố ý không nhìn Hàn Thần Hội, giọng vẫn cứ như cái loa phát thanh bị rè cực kỳ đau màng nhĩ:

"Tiểu loa hào, tích tích tích xuy, Thần Hội nghe con rùa đen già, tiểu loa hào, tích tích tích xuy, Thần Hội nghe xong ngớ ngẩn, hơ hơ, tiểu loa hào, tích tích tích xuy......"

"Xuy cái mả cha mi!" Hàn Thần Hội nổi điên, xông lên muốn xé xác lông xanh, "Không biết hát thì ngậm cái mỏ của mi lại! Mi lại "xuy" một tiếng xem!"

Có Trịnh Hào Dữ ở bên cạnh, nhiều lắm Hàn Thần Hội cũng chỉ cãi nhau được với lông xanh, hạ cẳng tay động cẳng chân đánh nhau là chuyện không bao giờ xảy ra...... cô còn chưa kịp chạm vào sợi lông của đỉ vẹt thì đã bị Trịnh Hào Dữ chặn lại ôm ngang bế bổng lên.

Cặp chân vừa trắng vừa dài của Hàn Thần Hội quẫy đạp trong không khí.

"Anh buông em ra! Anh bỏ em xuống! Hôm nay em phải cho con vẹt mất nết này biết thế nào là "lễ hội"!"

Hẳn nhiên Trịnh Hào Dữ sẽ không cho Hàn Thần Hội có cơ hội đấy, ôm cô đi thẳng lên tầng.

"Lông xanh! Lông xanh!" Hàn Thần Hội gọi với vào phòng khách, "Nếu mi còn là đàn ông thì đừng giống như con rùa đen rụt đầu núp sau lưng chủ nhân mi! Bước ra đây cho ta! Hai chúng ta quyết sinh tử, hôm nay ta nhất quyết phải vặt lông mi...."

Trịnh Hào Dữ quét ánh mắt xuống khuôn mặt Hàn Thần Hội.

"Thần Hội, nó là chim, không phải đàn ông."

Hàn Thần Hội: "............"

"Vả lại.........." Trịnh Hào Dữ duỗi chân đẩy cửa phòng ngủ, "Nếu hai người quyết một trận sinh tử, anh thật sự nghi ngờ người xin tha thua cuộc là em...."

"Anh nói gì cơ!"

Thấy Hàn Thần Hội lườm tới mức đôi mắt trợn to, hắn bổ sung, "Chim và người đều là anh nuôi, anh tất nhiên hiểu rõ. Nếu thật sự đánh nhau, nó sẽ mổ thắng em."

Hàn Thần Hội buột miệng thổ ra: "Em cũng sẽ mổ nó!"

Cô nói xong lại cảm thấy không đúng, cô là người, sao lại đi mổ chim? Nhưng cô không phục, chỉ đành lí nhí: "Cứ làm như có mình nó mọc mỏ ấy, nhìn em cắn chết nó hay không."

Trịnh Hào Dữ thả Hàn Thần Hội xuống trên giường, để cô nằm, còn anh chống hai tay ở hai bên sườn cô, chống ở phía trên nhìn cô.

"Em có thể "cắn" chết anh, nhưng không được cắt chết nó."

Hàn Thần Hội: "............"

Cô nghi ngờ anh "lái xe", nhưng cô không có chứng cứ.

Lại bị đỉ chim đì, Hàn Thần Hội uất ức thành quả bóng.

Cô dướn người cọ cọ người Trịnh Hào Dữ làm nũng, gương mặt gần gũi đối diện với gương mặt hắn, đột nhiên nâng tay dụi dụi hốc mắt, ra bộ đau lòng muốn chết, bộ muốn khóc nhưng không khóc được.......

"Em biết anh có tình cảm sâu đậm với nó hơn em. Em là vợ của anh nhưng ở trong lòng anh em lại còn chẳng bằng một con chim, em còn sống trên đời làm gì nữa~ anh hưu em đi, cưới một cô nàng nào có thể chu đáo với anh và chim ấy~"

Trịnh Hào Dữ: "............."

Cô nàng "diễn tinh" này lại bắt đầu.

Mặt Trịnh Hào Dữ không cảm xúc nhìn chằm chằm Hàn Thần Hội.

Hắn kệ Hàn Thần Hội tự biên tự diễn, vài phút sau mới nói với giọng lạnh băng: "Diễn từ nãy tới giờ cũng không rớt một giọt nước mắt, em có chắc mình nghiêm túc không?"

Hàn Thần Hội im bặt, bỏ hai tay trên mắt xuống, vẻ mặt tức hộc máu lườm Trịnh Hào Dữ.

Trịnh Hào Dữ nhướn mày mỉm cười.

Dĩ nhiên, ở trong mắt Hàn Thần Hội thành anh "khiêu khích".

Suốt một buổi trưa, Hàn Thần Hội dỗi, không nói với Trịnh Hào Dữ một câu.

Cô đang nghiêm túc ngâm cứu "Ánh lửa tai ương"..... à lộn lộn, phải là "Ánh lửa chi luyến", sau khi kết thúc việc đọc kịch bản, cô mở laptop của mình ra, lại gõ xuống từng chữ về câu chuyện tiểu thuyết tổng tài bá đạo của mình.

Vừa viết cô vừa nhớ lại tình huống ngày thường của Trịnh Hào Dữ.

Hắn khi ở công ty, lịch trình của hắn, tính cách của hắn.

Xe hắn đi, tài sản cố định hắn có, những món quà anh tặng cho cô, đủ loại lạ hiếm cổ quái, hàng xa xỉ giá trị liên thành và món đồ quý giá....... tuy rằng nhưng cái đó chỉ là một góc nhỏ của anh mà cô biết.

Hàn Thần Hội viết suốt một buổi tối mới xong một chương.

Cô nghiêm túc làm việc đến độ bỏ quên cả cơm tối.

Vì để cốt truyện gay gấn ngay chương một cô đã cho nữ chính và nam chính tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía.... trên cơ bản đây cũng là tả thực, cô và Trịnh Hào Dữ chẳng phải như vậy?

Hàn Thần Hội chỉnh sửa chính tả, cảm thấy mỹ mãn tắt laptop, đi vào phòng tắm ngâm mình thơm ngào ngạt cánh hoa, sau đó chui vào trong ổ chăn chuẩn bị ngủ.

Trịnh Hào Dữ mãi không trở về phòng ngủ, hẳn là đang mở họp ở trong thư phòng, hoặc là xử lý công chuyện?

Hàn Thần Hội theo thói quen để đèn cho Trịnh Hào Dữ.

Cũng bởi vì nguyên nhân này mà giấc ngủ của cô rất thiển, lần nào cũng tỉnh lại vì âm thanh trở lại của hắn.

Hàn Thần Hội cũng không rõ mình đã ngủ bao lâu, thẳng đến khi đèn trong phòng biến thành tối om, người bên cạnh ôm cô vào trong lòng.

"Ưm......." Hàn Thần Hội mở đôi mắt nhập nhèm, "Anh trở lại rồi à~"

"Ừ."

"Ngủ đi....."

"Thần Hội." Trịnh Hào Dữ ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng đặt những nụ hôn lên sau cổ cô, "Ngày mai anh phải đi Châu Úc một chuyến."

"Dạ?" Hàn Thần Hội xoay người lại, đối diện với Trịnh Hào Dữ cô từ từ căng ra mí mắt, "Anh lại phải đi ư?"

Trịnh Hào Dữ gật đầu.

"Thật ra....... anh cũng không cần phải làm việc vất vả vậy làm gì...." Hàn Thần Hội ngái ngủ giọng nói nũng nịu.

Trong bóng tối Trịnh Hào Dữ có thể nhìn thấy cô chớp đôi mắt.

"Tiền trong nhà đã đủ, chúng ta có ngồi trên núi vàng phung phí thi cũng phải mấy đời mới hết, hơn nữa....... Em cũng kiếm được tiền nha~ tuy sự nghiệp của em không ổn định, chỉ là ở hạng 18, trên tay cũng không có hợp đồng đại diện cho hãng nào, chỉ sống bằng thù lao đóng phim và phí quảng cáo cũng kiếm được rất nhiều, để chúng ta ăn cơm sống cũng dư giả~"

Trịnh Hào Dữ khẽ cười một chút, xoa xoa khuôn mặt cô, "Chút tiền ấy còn chưa đủ em tiêu."

"............" Hàn Thần Hội "hừ" một tiếng, "Sao chứ? Anh khinh thường em? Chớ khinh thiếu niên nghèo biết chưa? Ai biết liệu ngày nào đó em bất thình lình thông suốt trở thành ảnh hậu tam kim, nhận giải thưởng đến mỏi tay, kiếm tiền mỏi tay?"

Trịnh Hào Dữ: "............"

Lý tưởng là tốt đẹp nhưng hiện thực thì....

"Được, chính em nói đấy, anh ngồi chờ em thành ảnh hậu tam kim, thiếu một tượng vàng thì quá là có lỗi dũng khí em nói hôm nay, hy vọng lúc còn sống trên đời anh có thể chứng kiến được...."

Hiếm có khi hai người có thể cùng nhau trút bầu tâm sự một cách yên bình như vậy.

Tuy hai bọn họ đã kết hôn sắp được 2 năm nhưng trên thực tế thời gian cả hai ở cạnh nhau cũng chẳng có bao nhiêu, số lần gặp nhau cũng không nhiều. Thường thường mỗi lần Trịnh Hào Dữ tóm được cô một cái là triển khai sự "không nể tình", mặc cho cô có đấm, có đá, mắng, xin tha, hết từ chiêu mềm, chiêu cứng, không mềm không cứng thì anh cũng không "nương tay".

Ngoại trừ những chuyện ấy ra thì hầu hết thời gian còn lại tự mỗi người bận việc của chính mình, không quấy rầy nhau, hoặc cũng có khi là trêu chọc nhau, đấu khẩu, một người sủng chim một người muốn bóp chết chim...... Bất chợt có một lần yên tĩnh thế này, cho dù chỉ là ôm nhau nói chuyện đến sáng thì Hàn Thần Hội cũng cảm thấy thỏa mãn.

Có giao lưu mới càng giống vợ chồng, chứ không quá nhạt nhẽo. Không biết hàn huyên đã bao lâu nhưng đột nhiên Trịnh Hào Dữ bắt đầu hôn cô,

Lúc này cô mới ý thức được, Trịnh Hào Dữ vẫn mãi là Trinh Hào Dữ, bất kể thế nào đi nữa anh sẽ không bao giờ "đắp chăn bông nói chuyện phiếm" với cô, anh căn bản không phải "anh trai tri kỷ".......

Có điều, lần này Trịnh Hào Dữ lại khác so với từ trước.

Hắn sẽ cố ý áp sát bên tai cô, thủ thỉ những lời đường mật vừa thẹn lại âu yếm vào tai cô. In

Không ngờ hắn cũng có một mặt như vậy.

Không thể tưởng tượng được.

Hàn Thần Hội chỉ cảm thấy mặt cô bừng bừng như lửa đốt.

May mà ở trong bóng đêm, nếu không cô chắc chắn không có mặt mũi gặp người.

Cho đến khi Hàn Thần Hội được Trịnh Hào Dữ ôm ra từ phòng tắm đặt xuống trên giường, anh ôm cô vào lòng một cách tự nhiên, sau đó thiếp vào giấc ngủ. Lúc này, cô mới ngẩn ngơ ngước nhìn trăng treo trên trời đêm.

Đêm nay, thật không giống bình thường.

Ánh trăng quá đẹp, anh quá dịu dàng.

Nếu cô và Trịnh Hào Dữ có thể vẫn luôn sống vậy cả đời, kỳ thật cũng không quá tệ phải không?

Tác giả có lời muốn nói: Thái Tử gia: [ mộtđiếu thuốc][ bảo bối vừa rồi hài lòng không?]

Tiểu Hôi Hôi: [ mặt đỏ ][ mặt đỏ ][ điên cuồng mặt đỏ ]

Thái Tử gia đột nhiên dịu dàng, Tiểu Hôi Hôi tỏ vẻ không chống đỡ được?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play