"Không ngờ cũng có ngày chúng tôi được uống với ngài Trịnh một chén......."
"Đúng vậy, được uống rượu với ngài là tam sinh hữu hạnh của chúng tôi......."
"............"
Hàn Thần Hội ủ rũ như một bông hoa héo, cúi gằm.
Cô cảm thấy mất mặt thực sự.
Không chỉ cô mất mặt mà cả những đứa bạn của cô cũng siêu cấp mất mặt,...... thường ngày chúng nó suốt ngày buông những câu trêu chọc thô thiển về "năng lực" Trịnh Hào Dữ, y như "những tay già đời đã nếm trải hồng trần", giờ gặp được bản tôn thì cả đám lại luống cuống thắt cả đầu lưỡi.
Nghe mấy câu chúng nó nói kìa, "cũng có ngày" "tam sinh hữu hạnh"?
Bất quá là Trịnh Hào Dữ tới, ngồi xuống uống lên mấy ly mà thôi! Có cần thiết phải thế không? Chẳng lẽ anh còn có thể ăn thịt người không bằng???
Chờ chút......
Vấn đề này.......
Giống như đúng là có thể "ăn" thịt người đấy, đặc biệt "ăn" cô.......
Hàn Thần Hội run bần bật cuộn thân thể núp vào góc tường, tại chỗ rơi lệ như mưa.
Chu Chỉ Hân tiếp đón mọi người, "Tới tới tới, uống rượu, chúng ta kính ngài Trịnh......."
Bàn tay nhỏ không biết để đi đâu kia của Hàn Thần Hội mon men duỗi ra, vừa định khẽ meow meow sờ tới chén rượu thì lập tức bị Trịnh Hào Dữ ngồi ở bên cạnh bóp chết ở trong nôi.
Trịnh Hào Dữ túm lấy bàn tay dưới gầm bàn kia của Hàn Thần Hội, sau đó từ cổ hất lên, mặt vẫn cứ giữ nguyên nụ cười xã giao với đám bạn của Hàn Thần Hội, không ra vẻ, hào phòng bưng chén rượu lên, cụng ly với mọi người xong sảng khoái nốc một hơi cạn sạch.
Chờ đến khi Trịnh Hào Dữ buông chén rượu rỗng tuếch xuống, tay anh mới từ từ nắm lấy tay cô, đem bàn tay nhỏ của cô đặt trong lòng tay anh, bao bọc toàn bộ.
Hành động của Trịnh Hào Dữ tuy kín đáo nhưng làm sao qua khỏi mắt của đám tài xế già này được, các cô nàng không nói gì, chỉ cười tủm tỉm bên môi, làm mặt gian tà với Hàn Thần Hội.
Hàn Thần Hội: "............"
Được lắm, vĩnh viễn trong phạm vi "vừa đủ", vĩnh viễn không làm mất lễ tiết, vĩnh viễn trình diễn kỹ thuật diễn điêu luyện....... đây mới chính là Trịnh Hào Dữ:)
Thời San San lại rót một chén cho Trịnh Hào Dữ, cười ngó Hàn Thần Hội như bị bóp chặt cổ họng im thin thít ngồi ở bên cạnh anh, nói chuyện như chỉ sợ chuyện chưa đủ lớn:
"Trịnh tiên sinh, ngài tới đây vì nghe Thần Hội nói hôm nay là sinh nhật của tôi sao?"
"Badgirl dẹp qua một bên đi....." Chu Chỉ Hân cười mắng một tiếng.
"Gom tất cả mặt của chúng ta vào cũng chưa có cái mặt mũi này được chứ, rõ ràng Trịnh tiên sinh đến là vì Thần Hội, đúng không?"
Hàn Thần Hội nâng mắt, tủi thân nhìn anh.
Tên Trịnh Hào Dữ này quả thật là tên đàn ông có độc thật sự biết biến sắc mặt theo kịch bản.
Lúc ở bên ngoài, mặc kệ là xảy ra chuyện gì đều có thể bình tĩnh xử lý, thoạt nhìn vĩnh viễn có phong độ lịch lãm, khi anh mặc áo sơ mi đeo cà vạt, đeo lên chiếc kính mắt gọng vàng, xin lỗi, đó thật là biến thái tràn đầy hào hoa phong nhã, văn nhã bại hoại.
Toàn thế giới này đại khái cũng chỉ có một mình cô biết phía sau hình tượng của người đàn ông này quả thực là ông nội của ma quỷ.
"Là bạn bè gọi tôi ra chơi Poker, dù sao Thần Hội cũng không có ở nhà, cho nên tôi qua, không ngờ lại vô tình gặp mọi người."
Hãy nghe mà xem, đáp án khéo léo cỡ nào.
Là do Hàn Thần Hội cô ra ngoài đàn đúm, anh một mình độc thủ khuê phòng, bạn bè gọi anh ra đánh bài, anh mới miễn cưỡng tới.......
Hàn Thần Hội tức tới bốc khói.
Dăm ba câu đã thành công đắp nặn cô thành một người phụ nữ hư đốn bỏ chồng bỏ nhà, mà chính anh là người đàn ông vì gia đình đến cỡ nào.
Hàn Thần Hội bày ra vẻ mặt mỉm cười 😊, nũng nịu dựa vào Trịnh Hào Dữ, ghé sát lên tay anh.
Ở trong mắt của người khác nhìn thấy thì đó là hai người thắm thiết, trước mặt bao người bắt đầu quấn nhau.
Nhưng chỉ có bọn họ biết, Hàn Thần Hội mặt thì mỉm cười nhưng răng thì nghiến ken két: "Tiểu Trịnh thái tử, da mặt anh còn có thể dày hơn nữa không?"
Nghe được tiếng thủ thỉ của Hàn Thần Hội bên tai, Trịnh Hào Dữ cũng mỉm cười 😊, nâng tay đang kẹp thuốc lá, vừa dịu dàng vừa âu yếm gạt lọn tóc mai giữa trán qua sau tai cho cô, nhỏ giọng bâng quơ một câu: "Chờ đến khi về nhà ~"
Hàn Thần Hội: "............"
Vừa nghe thấy hai chữ "về nhà", Hàn Thần Hội lập tức héo.
Vào một đêm ở 12 ngày trước, anh cũng nói qua câu này, sau đó.......
Đánh nhau trên giường, mông nở hoa.
Chuyện cũ thôi đừng nhắc lại, đời này đã đủ mưa gió.
Trên bàn rượu, mọi người uống tới vui vẻ, uống tới tận hứng, chỉ có mình Hàn Thần Hội là đáng thương tủi thân ngồi ỉ ở bên cạnh.
Rất nhiều lần cô uất ức mà nhìn Trịnh Hào Dữ: "Có thể để em cũng uống một ly được không?"
Trịnh Hào Dữ nhả khói cực kỳ lõi đời, quay mặt sang, thâm thuý mà hỏi ngược lại: "......Em nói xem?"
"............"
Hàn Thần Hội nhiều lần nhỏ giọng.
"Em nói...... em có thể uống......"
Trịnh Hào Dữ mỉm cười 😊: "Được, em nói em có thể uống thì uống đi......"
Hàn Thần Hội: "............"
Cô cũng không dám lèo nhèo nữa.
Kỳ thật không thể trách cô rén, nếu là ngày bình thường cô mới không thèm sợ Trịnh Hào Dữ đâu, anh dám sử dụng cường quyền trấn áp cô, cô đã sớm phất cờ khởi nghĩa vũ trang nhân dân rồi!
Chẳng qua lần này, cô là bị bắt quả tang ngay tại hiện trường, từ trong ra ngoài, rén phát ra từ nội tâm.......
Tiểu nam sinh trước đó tưởng rằng Hàn Thần Hội bị bệnh, vẻ mặt không thể hiểu nổi quan sát Trịnh Hào Dữ và Hàn Thần Hội, cuối cùng cậu vẫn không kiềm được tò mò, ghé tới bên tai Hàn Thần Hội hỏi: "Anh ta là bạn trai cô à?"
"Tôi nói với anh chuyện này......." Hàn Thần Hội vươn bàn tay trống không, che bên miệng, sợ Trịnh Hào Dữ đọc được khẩu hình, "Anh ấy là ma quỷ."
Tiểu nam sinh: "............"
Cậu cứ nhẩm đi nhẩm lại, xác định chắc chắn là Hàn Thần Hội nói tiếng Hán, nhưng sao nghe mà chẳng hiểu nổi là thế nào?
Trịnh Hào Dữ cũng không ngồi lâu với bọn cô. Lời anh nói trước đấy đúng là không nói dối, anh xác thật là được Bạch Hồng mời đến Kim Toa đánh Poker.
Chỉ là trên đường vô tình gặp được Hàn Thần Hội đang ve vãn với trai trẻ, anh mới đi qua ngồi xuống.
Anh cũng không biết tại sao mình lại xử sự như thế.
Nếu là trước kia, anh cùng lắm là yên lặng ghim nó trong lòng, chứ không chủ động làm chuyện gì, càng sẽ không để cô biết được là anh đã thấy.
Có lẽ đến tận cuối cùng Hàn Thần Hội cũng không biết, vì sao dạo gần đây cô bị ức hiếp thảm đến vậy.
Nhưng hôm nay anh bắt gặp Hàn Thần Hội ăn mặc nóng bỏng diêm dúa như thế, lại còn cười lộng lẫy với chàng trai trẻ, bỗng dưng anh muốn để cô phát hiện ra sự tồn tại của anh, nên đi qua ngồi xuống một chút.
Trong núi không có hổ, con khỉ xưng Đại Vương?
Nhìn cô bình thường như một con chim nhỏ phẫn nộ xù lông bây giờ lại ngoan ngoãn khép nép ngồi bên cạnh anh, rõ ràng rất muốn uống rượu nhưng lại chỉ dám thập thò, rén thành một quả bóng, khiến cho tâm trạng anh càng thêm khoan khoái.
Đây đại khái chính là thú vui xấu xa của đàn ông.
Sau khi Trịnh Hào Dữ rời đi, Hàn Thần Hội rốt cuộc cũng có thể phóng xuất bản tính!
Cô rót một hơi tận 3 chén, sau đó bắt đầu mắng:
"Bọn mày đừng để cái vỏ bên ngoài của Trịnh Hào Dữ lừa! Anh ấy thật sự cực kỳ biết diễn! Người này không debut thật là quá đáng tiếc!"
"Ôi chao......." Chu Chỉ Hân đập bàn, "Thần Hội, suốt cả buổi giờ mới nói được một câu tiếng người, Trịnh tiên sinh đẹp trai vãi lúa! Đặc biệt là được nhìn ở cự ly gần, cmn tao suýt thì không hô hấp nổi! Đúng chuẩn lịch lãm cao quý, so với những minh tinh đang nổi còn đẹp trai hơn cả trăm lần, anh ta không debut đúng là đáng tiếc!"
"?"
Hàn Thần Hội càng tức giận.
"Tao nói anh ấy không debut là đáng tiếc là vì anh ấy biến sắc mặt như lật bánh trắng, sao mày lại khen anh ấy đẹp? Tâng bốc gì đấy?"
Mặt Chu Chỉ Hân kiểu "???", Cô nàng hỏi với sự chân thành, "Sao? Tao nói sai chỗ nào à? Trịnh Hào Dữ không đẹp trai à?"
"Anh ấy đẹp cái......."
Hàn Thần Hội dừng lại.
Lương tâm chất vấn: Hàn Thần Hội, cho cô cẩn thận nghĩ lại đấy, cô có mặt nói ra chữ "rắm" kia không? Khuyên cô thiện lương, làm con người đi.......
"Cứ cho là thế đi, anh ấy đúng là đẹp trai nhưng thì đã sao? Anh ấy chính là di sản văn hóa phi vật thể, học sinh tốt nghiệp xuất sắc lật mặt như bánh tráng! Mỗi ngày đều tự mình biểu diễn biến sắc mặt nhanh như lật bánh tráng! Bề ngoài thì ra vẻ chính nhân quân tử, kỳ thật......."
Cô hẳn không thể tự mình tuôn ra gièm pha "kỳ thật trên giường anh ấy vừa điên cuồng vừa biến thái", lập tức sửa miệng.
"Con vẹt anh ấy nuôi kia, trách sao không khiến người ghét, quả thật là kế thừa hoàn mỹ chủ nhân nó, một mạch tương thừa!"
Chu Chỉ Hân cười cười: "Vậy Trịnh Hào Dữ đúng là rất lợi hại, người phụ nữ cũng một mach tương thừa."
"Cái gì!!"
Hàn Thần Hội vỗ bàn bật dậy.
"Hôm nay mày ăn mặc đậm chất nhà quê, tốt nhất là im mồm đi...." Thời San San ngậm lấy quả vải mà trai trẻ bóc sẵn, "Thế này chẳng phải vừa đẹp còn gì? Hàn Thần Hội, chính bản thân mày là con hay làm màu, mày còn nói ai nữa? Anh ta với mày vừa đẹp một đôi."
Hàn Thần Hội: "............"
Chu Chỉ Hân tặc lưỡi, "Hôm nay lại không có fan CP số một Mạnh Tiểu Kết nhỉ, nếu Mạnh Tiểu Kết nghe xong chắc nó sướng tới ngất thẳng cẳng tại chỗ luôn ấy? Lập tức mệnh lệnh hai chúng mày khoá chặt với nhau."
Hàn Thần Hội: "............"
"Hiện giờ tao cũng mệnh lệnh cho hai chúng mày khoá chết với nhau."
Thời San San nhấp một ngụm rượu, chính nghĩa lẫm liệt, "Ngày nào cũng phải nghe mày lải nha lải nhải Trịnh Hào Dữ, làm ngay cả tao cũng cảm thấy anh ta là ma quỷ phương nào, vợ chồng nhà mày thôi đừng làm hại nhân gian nữa. Đôi khi tao cũng bái phục Nguyệt Lão, đến tột cùng kéo tơ xe duyên kiểu gì không biết? Thế mà cho hai bọn mày kết hôn, quả thật là thần kỳ, vì dân trừ hại!"
Hàn Thần Hội: "............"
Thực tại cô muốn buông bỏ, chi còn nghĩ tới mài dao xoèn xoẹt đi tới heo dê.
Hàn Thần Hội thật lòng cảm thấy ngày hôm nay của cô quá đen đủi, cả ngày đều xui xẻo....
Đầu tiên là hoá trang diêm dúa vô cùng đậm chất "ngành" để ra ngoài bay lắc thế mà lại bị Trịnh Hào Dữ giữa đường phá vỡ, bị bắt thay cái váy như cái bao tải lại còn quê mùa không mặt mũi gặp người, đến nơi thì bị bạn bè cười nhạo tới không dám ngẩng mặt lên.
Vừa định uống chút rượu với anh đẹp trai trẻ trung cải thiện chút tâm tình thì lại tiếp tục bị Trịnh Hào Dữ bắt quả tang, cô chỉ có thể run bần bật ngồi bên cạnh anh, bị dao cùn của anh xẻo thịt, đả kích tâm lý, tưởng chừng như có thể nhìn thấy con số chạy suốt trên đầu.......
- 2 chỉ số thông minh
- 2 chỉ số thông minh
- 2 chỉ số thông minh
............
Cuối cùng tiễn được tôn Phật Trịnh Hào Dữ này đi, cô vừa định xoay người xưng bá, thì lại bị đám bạn liên thủ bao vây tiễu trừ....
Haiz....
Rượu đắng qua hầu làm tâm đau.jpg
Có điều, có một câu ngạn ngữ nói rất đúng, phong thuỷ luân chuyển......
Ngay khi Hàn Thần Hội hậm hực tự mình dốc rượu tiêu sầu thì Chu Chỉ Hân đột nhiên kéo tay cô, "Thần Hội!!!"
Hàn Thần Hội nhấc hai mắt vô thần lên.
"Đừng uống nữa, mày nhìn bên kia kìa, mày mau nhìn bên kia......"
Hàn Thần Hội nhìn theo phương hướng Chu Chỉ Hân chỉ.
Đợi khi cô nhìn rõ được thứ mà người phụ nữ trông thanh thuần bên bàn cách vách đang cầm trong tay kia, nháy mắt, cô full máu hồi sinh.
"Người tao thấy lần trước chính là cô ta đấy! Mày nhìn xem trong tay ả ta kìa, có đúng như tao nói không?"
Đúng! Quá đúng! Kia chẳng phải vòng tay bạch ngọc của Trịnh Hào Dữ đấy sao?!
Chiếc vòng tay bạch ngọc phật châu kia thuộc hàng đồ cổ, mỗi một viên hạt châu làm bằng bạch ngọc khác nhau, độc nhất vô nhị, toàn thế giới này cũng chỉ có một cái.
Hàn Thần Hội vênh mặt "hừ" một tiếng.
Đi mòn giày sắt chẳng tìm thấy, đến khi đạt được lại chẳng tốn công.
Hàn Thần Hội đắc ý mà nốc cạn chén rượu, lại cảm giác vả mặt lật ngược này quá sung sướng!
Trịnh Hào Dữ! Ban nãy ức hiếp cô không phải rất đắc ý à? Vậy hãy chờ xem đến tột cùng ai mới là người tới bắt gian!
Tác giả có lời muốn nói: Thái Tử gia: [......]
Tiểu Hôi Hôi: [ ném roi da ][ Sau này ở trong nhà biết ai là lão đại ai là lão nhị chưa? ][ còn dám ức hiếp tôi nữa hay không? ]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT