*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tra Sen xếp chữ (trasenxechu.wordpress.com)

ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ

Tuy lời người xưa nói không nhất định đúng.

Nhưng câu "ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên" nhất định không sai.

Hàn Thần Hội thoải mái dễ chịu nằm ra sô pha mềm mại, ba cô gái hầu rượu người thì đút trái cây cho cô, người thì cầm ly rượu cho cô, người còn lại dùng kỹ xảo mát xa thành thạo mát xa cho cô.

Đồng thời ba người còn nũng nịu tám chuyện với cô.

Có lẽ ba người bọn họ đã trải qua huấn luyện về kỹ xảo nói chuyện, biết nói cái gì sẽ làm khách hàng thoải mái vui vẻ, kiểu khách hàng nào hợp với kiểu nói chuyện nào, thậm chí tần suất, âm lượng lúc nói đều vô cùng chuyên nghiệp, tuyệt đối sẽ không làm khách hàng cảm thấy không kiên nhẫn, hay ồn ào chút nào.

Hàn Thần Hội một mặt hưởng thụ một mặt cảm khái.

Thật không hổ là "Thập Nhị Dạ" trứ danh.

Không hổ là nơi vung tiền lớn nhất kinh thành.

Muốn hầu hạ tốt, làm những cậu ấm ba giới chính, hồng, phú "kiến thích rộng rãi" yêu thích, không có chút bản lĩnh thực học là không thể được.

Hàn Thần Hội rất muốn hỏi xem bọn họ huấn luyện ở đâu, sau đó đưa con anh vũ dong dài lại thối miệng ở nhà đi học một khóa, học hỏi thêm kỹ thuật lấy lòng và nghệ thuật nói chuyện.

Hàn Thần Hội thoải mái híp mắt, ăn một trái vải đã lột, lại uống một hớp rượu.

Dưới bàn tay thần kỳ của chị gái nhỏ, cơ thể mệt mỏi đau nhức vì bị Trịnh Hào Dữ dày vỏ cả buổi sáng đã dễ chịu hơn rất nhiều, cảm giác bọn họ mát xa làm cô thoải mải không nói nên lời.

Lúc đầu Hàn Thần Hội còn thường liếc xem Trịnh Hào Dữ, nhưng đến lúc sau ——

Cô thậm chí cũng không chú ý đến, Trịnh Hào Dữ đã đặt ly rượu xuống, đứng lên đi ra ngoài tiếp điện thoại, sau đó đi sang bàn khác lắc xúc xắc vài lần với nhóm Vinh Úy, cuối cùng bắt đầu đánh bài với nhóm Đường Huyên.

Hàn Thần Hội uống càng lúc càng nhiều, nụ cười trên mặt chưa hề tắt đi, cô rốt cuộc hiểu được cái gì là "Ninh nguyện túy tử ôn nhu hương, bất mộ võ đế bạch vân hương", loại tư vị này đâu chỉ là hơn cả thần tiên sống?

Quả thực chính là Thần Tiên Sống bổn tiên!

-

Trong Thập Nhị Dạ, tất cả các phòng dùng hoa cỏ để đặt tên đều có đặt sẵn mọi thứ để giải trí.

Đinh Hương Thính đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Đường Huyên đánh xuống một lá bài, đồng thời nhìn lướt qua chỗ sô pha gần cửa.

Bởi vì mấy người bọn họ đều tụ lại đây đánh bài, cho nên cả bàn tiệc và sô pha to như thế chỉ còn một mình Hàn Thần Hội, đương nhiên...còn có ba cô gái hầu rượu cô....

Bốn cô gái vừa ăn vừa uống, cười đùa náo nhiệt.

Bàn của Vinh Úy cách đó không xa, cả trai lẫn gái yến yến oanh oanh, đặt hai bàn lại với nhau, đối lập mãnh liệt.

"........." Đường Huyên nhìn sang Trịnh Hào Dữ đang ngồi xem bài bên cạnh, "Thiệt tình là tao nhìn không hiểu mày với vợ mày đang chơi trò gì, trường hợp thế này thật là chưa từng thấy, chưa nghe qua bao giờ."

Trịnh Hào Dữ kẹp thuốc lá trên đầu ngón tay, nghiêm túc xem bài vài giây, chọn một lá ném xuống bàn, ngữ khí không chút để ý nói: "Vậy giờ mày thấy rồi đó."

Mọi người: "........"

Lý Thiệu Tề ngồi bên cạnh cũng vứt xuống lá bài: "Hôm nay không chỉ bọn tao, còn có bọn Vinh Úy, bọn họ đã thấy cả quá trình, sợ không được mấy ngày thì cái tin sốt dẻo "vợ Trịnh Hào Dữ trái ôm phải ấp ở hộp đêm ngay trước mặt chồng" này sẽ lan truyền khắp chốn ai nấy đều biết, Hàn Thần Hội thì không sao rồi, không có mày thì có ai biết cô ta, nhưng còn mày đó, Hào Dữ, mày không sợ mất mặt sao?"

Trịnh Hào Dữ rít một ngụm thuốc, động tác gọn gàng lưu loát, anh không trả lời, vẻ mặt nhàn nhạt, giống như chỉ chuyên tâm với công việc "đánh bài" này.

Đường Huyên: "Tao nói chứ, thay vì nghĩ có mất mặt không còn không bằng ngẫm lại nếu bố mẹ mày biết thì chuyện gì xảy ra."

Trịnh Hào Dữ ngước mắt lên, liếc Đường Huyên một cái.

"Cô ấy tới cùng tao, gái hầu rượu cũng là tao gọi cho cô ấy, có thể xảy ra chuyện gì?"

"........."

Đường Huyên nhún vai, đánh một lá bài ra.

"Muốn gán tội thì sợ gì không lý do? Mày nói thế rồi thì thôi. Tao chỉ cảm thấy nếu đặt ở nhà tao nhất định sẽ có chuyện, không đúng, hẳn là từ chuyện cô ta vào showbiz đã không được rồi."

Một bàn tay vũ mị leo lên bờ vai Đường Huyên, vài giây sau, chủ nhân bàn tay dùng môi chạm nhẹ vào tai Đường Huyên, sau đó quyến rũ cười một tiếng, mị nhãn như tơ nhìn về phía Trịnh Hào Dữ.

"Tiểu Trịnh thái tử gia là thân chính không sợ tà mà ~"

"?"

Đường Huyên nhíu mày lại.

Lý Thiệu Tề cũng bật cười "Tao còn nói sao hôm nay không kiểm tra mà tự ra đứng gác luôn, thì ra là thế, coi bộ về nhà vợ mày náo loạn mày à? Nên hôm nay mày mang cô ta tới "thể nghiệm sinh hoạt"?

Cô gái bên cạnh Đường Huyên nũng nịu cười một tiếng.

"Lý tổng, thay vì nói Trịnh tổng mang Trịnh phu nhân đến "thể nghiệm sinh hoạt" thì nói là "chứng minh bản thân" mới đúng nha ~"

Cô nàng ngoại trừ ngoại hình mỹ diễm động lòng người thì cũng rất tinh ý thông thấu, là người được hợp ý Đường Huyên nhất trong số những "người tri kỉ" của anh, cũng là người được anh cưng chiều nhất.

"Trịnh tổng phong độ nhẹ nhàng, ra tay hào phóng rộng rãi, chắc chắn có rất nhiều cô gái muốn "Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng*" với Trịnh tổng, chẳng qua do Trịnh tổng không cho cơ hội thôi. Như thế cũng là bình thường, trong nhà có kiều thê xinh đẹp, cần gì phải lãng phí tinh lực vào hoa cỏ dại ven đường chứ? Đúng là chính nhân quân tử hiếm có nha ~"

[*] Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng: gió vàng sương ngọc tìm gặp nhau - Trích bài Thước Kiều Tiên (鵲橋仙) – Tần Quan (秦觀)

Đường Huyên nhướng nhướng mày.

"Ý em là, Trịnh tổng không cho em cơ hội thì là chính nhân quân tử, còn bọn anh đây là người xấu hết?"

Cô nàng vũ mị nở nụ cười, lại mềm mại hôn Đường Huyên một cái, "Đúng ạ, anh xấu lắm, xấu lắm, là tên đàn ông xấu xa nhất thế gian ~"

Lúc này cửa phòng bị người từ bên ngoài mở ra, một giọng nữ dễ nghe vừa lúc vang lên trong tiếng nhạc xập xình trong ngoài ——

"Hễ nghe 'Đinh Hương' có tiếng thì tao biết ngay là bọn mày mà!"

Hàn Thần Hội không nghe ra được đây là giọng ai, chỉ cảm thấy có chút quen tai đến kỳ lạ, cô lại uống thêm ly rượu rồi nhìn ra ngoài cửa, sau đó tức khắc biết là ai ——

Là Bạch Hồng.

Hàn Thần Hội có ấn tượng rất sâu với Bạch Hồng, ngoại hình của cô ấy vô cùng trí thức, nhưng thực tế lại không khác bạn tốt Thời San San của cô là mấy, đều có một gương mặt lừa người.

Thời San San có biệt danh【badgirl】cũng là bởi nó có vẻ ngoài thanh thuần, nhưng tra đàn ông không hề nháy mắt, không hề nương tay, biết bao tên đàn ông tra tự xưng là tra đều lật xe trong tay cô nàng, bị cô nàng chơi chết đi sống lại, sống lại chết đi.

Còn Bạch Hồng ấy à, gia thế hiển hách, ngoại hình xinh đẹp lại trí thức, thoạt nhìn rất giống hiền thê lương mẫu điển hình, nhưng thực tế lại không hề kém cạnh mấy tên đàn ông đang ngồi ở đây chút nào.

Ai nói thế giới này chỉ cho phép đàn ông có tiền chơi gái, không cho đàn bà có tiền chơi trai?

Bọn họ là hồng kỳ trong nhà không ngã, ra ngoài điên cuồng chơi gái đổi gái, còn Bạch Hồng là hồng thương trong nhà không ngã, ra ngoài điên cuồng chơi trai đổi trai, cùng chồng mình thi nhau cắm sừng nhau.

Quả nhiên mấy người đàn ông bên bàn bài đã bắt đầu chào hỏi: "Đại Hồng? Sao mày ở đây?"

Phía sau Bạch Hồng còn vài người nữa, có cả nam lẫn nữ, nhưng chỉ có một mình cô ấy đi vào.

Mấy người này là bạn thường hay đi chơi với Bạch Hồng, có lẽ trong số đó còn có một hoặc là vài người là tiểu thịt tươi mà cô ấy tán gần đây, bọn họ không dám, cũng không có tư cách đi vào.

Bạch Hồng lần lượt chào hỏi với mấy người Trịnh Hào Dữ, Vinh Úy.

Đến lúc cô ấy nhìn thấy Hàn Thần Hội trái ôm phải ấp trong góc thì hơi sửng sốt, ngay sau đó vẫn cười với cô, xem như chào hỏi.

"Sao nào? Chỉ có bọn mày được phép đến Thập Nhị Dạ ăn chơi đàng điếm, còn tao thì không được? Tao còn chưa hỏi vì sao bọn mày không gọi tao đâu?"

"Tao thắng rồi!"

Đường Huyên hét lên một tiếng, vứt hết các lá bài trong tay xuống bàn, lại nhìn về phía Bạch Hồng.

"Aiyo Đại Hồng Tử, tao có không hú mày à? Tuần trước tao gọi mày đi xem Playboy Bunny với tao, mày nói mày vừa quen một tên tiểu thịt tươi mới, nửa tháng nữa đừng tìm mày, mày quên rồi? Hơn nữa hôm nay là tiệc cho đàn ông chơi, mày nhìn xem có một mảnh nữ nào không?"

—— Trong ý thức của anh ta, anh ta không xem những người phụ nữ làm việc ở nơi thế này là "phụ nữ", mà xem là đồ chơi.

"Lão Đường lời này là sao?" Bạch Hồng chỉ chỉ vào Hàn Thần Hội ngồi trên sô pha, "Mày không xem Trịnh gia thái tử phi là người?"

Hàn Thần Hội đang thoải mái nằm dài trên sô pha, vui vẻ uống rượu cùng các chị gái nhỏ xinh đẹp, nghe thấy Bạch Hồng nhắc tên mình, cô ợ một cái, ngước mắt lên.

Cô gái hầu rượu bên cạnh rất tinh mắt, chỉ im lặng rót rượu, lột trái cây cho Hàn Thần Hội chứ không nói chuyện cùng cô nữa.

"Này này này, Đại Hồng Tử, Hào Dữ và em dâu đều ở đây cả, mày đừng vì tao không hú mày mà cố ý khịa tao chứ."

Đường Huyên chỉ chỉ Hàn Thần Hội, lại chỉ sang Trịnh Hào Dữ.

"Cô ta là vợ Hào Dữ, ở nơi này, cô ta chính là vật sở hữu của Hào Dữ, cho dù cô ta là đàn ông hay đàn bà thì cũng không liên quan gì đến bọn tao cả."

Vật sở hữu?

Hàn Thần Hội ngơ ngác.

Đúng vậy, cô là vợ anh.

Còn không phải do anh sở hữu sao?

Nhạc đệm về Bạch Hồng rất nhanh đã qua đi.

Cô ấy chỉ vào chào hỏi một cái, đùa giỡn vài câu, ngồi chưa được mấy phút đã rời khỏi cùng bạn bè.

Thời gian sung sướng luôn là ngắn ngủi.

Kim đồng hồ chỉ đến mười hai giờ rưỡi nửa đêm.

Hàn Thần Hội không nhớ được mình đã uống bao nhiêu rượu, lần đầu tiên trong đời cô uống say là ở Tinh Bang Starbon lần trước, bị Trịnh Hào Dữ cố ý chuốc say, mà giờ phút này, là lần thứ hai.

"Uống! Tiểu Sơn Chi chị cũng uống ——"

Hàn Thần Hội uống cạn một ly rượu, sau đó lại dụ cô gái váy ngắn bên cạnh uống.

Thông qua cuộc tán phét lúc nãy, Hàn Thần Hội đã biết được hoa danh của cô ấy là "Tiểu Sơn Chi", hai người còn lại lần lượt là "Tiểu Bách Hợp" và "Lam Hoa Doanh".

"Tôi uống rồi, Tiểu Hội Hội còn phải uống thêm ly nữa ~"

Tiểu Sơn Chi thuần thục mà mở một chai rượu mới, cũng rót đầy ly cho Hàn Thần Hội.

"Được ~" Mặt Hàn Thần Hội đỏ bừng, đầy vẻ say xỉn, cô cười tủm tỉm bưng ly rượu lên, giọng nói mềm mại làm người khác vừa nghe đã biết là đang làm nũng.

"Nhưng mà các chị không được bắt nạt em ~ Em uống xong ly này, Tiểu Sơn Chi và Lam Hoa Doanh cũng phải một người một ly mới được nha ~ Nếu không em đánh mông hai người!"

Các vị đàn ông ở đây: "........."

Vừa rồi mấy người Vinh Úy muốn đổi chỗ chơi nên đã tắt nhạc trong phòng đi, cả đám đàn ông đứng bên bàn bài nói chuyện, nghe sạch những lời Hàn Thần Hội còn đang trái ôm phải ấp nói.

".........."

Kỹ thuật tán gái như tài xế già này là sao!

Hàn Thần Hội lại cầm tiếp một ly rượu lên, lúc đang muốn uống thì bị người chặn tay lại, ngay sau đó một giọng nam vừa trầm thấp vừa gợi cảm truyền đến:

"Đừng uống, chúng ta về nhà."

"Không! Đừng! Đừng ~" Hàn Thần Hội mơ màng giãy giãy, cái tay trống còn lại vội vàng bắt lấy Tiểu Sơn Chi, "Em muốn chị gái nhỏ, em muốn chị gái nhỏ xinh đẹp uống rượu với em ~"

Thấy giãy giụa mãi cũng không tránh được, cô hung dữ hét lên: "Buông em ra! Còn nắm tay em nữa em đánh mông anh!"

Giây tiếng theo cô liền nghe được tiếng cười của anh.

"Được, đợi về nhà xem chúng ta ai đánh ai."

Đợi, đợi....đợi đã!

Hàn Thần Hội đột nhiên lắc lắc đầu, dè dặt mà nhìn lên ——

Gương mặt vừa tinh xảo điển trai vừa văn nhã bại hoại này, còn không phải là Trịnh Hào Dữ à?

Hàn Thần Hội hăng say rải thính chợt đứng hình.

Cô biết anh tuyệt đối không nói giỡn, với trình độ biến thái của anh, tuyệt đối có thể "đánh" cho mông cô nở hoa.

Ba cô gái hầu rượu đứng lên, mỉm cười nói: "Nếu ngài thích chúng tôi, lần sau lại đến nữa, chúng tôi lại uống rượu với Tiểu Hội Hội được không?"

"Được!" Hàn Thần Hội nắm tay Tiểu Sơn Chi, "Một lời đã định nha! Lần sau tôi sẽ mang quà tới cho các cô ~"

Lời còn chưa dứt, Hàn Thần Hội đã bị Trịnh Hào Dữ khiêng lên vai, mặt vô biểu tình sải bước đi ra ngoài.

"Chờ tôi ——"

Cả người Hàn Thần Hội bị Trịnh Hào Dữ ôm lấy, hai tay cô lòn qua hai cánh tay anh duỗi ra phía sau, năm ngón tay mở rộng vẫy vẫy: "Tôi muốn tiếp tục uống rượu với các cô lắm, huhu, các cô nhất định phải chờ tôi nhé ~"

Ba cô gái kia cũng rất thích Hàn Thần Hội —— So với hầu rượu mấy tên đàn ông dầu mỡ còn bị sờ mó thì các cô càng thích hầu rượu người như Hàn Thần Hội, diện mạo xinh đẹp, tốt tính mà còn biết tôn trọng các cô.

Các cô đi theo sau Trịnh Hào Dữ, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ Hàn Thần Hội vươn tới.

"Sẽ mà, ngài yên tâm đi, chúng tôi sẽ chờ ngài...."

Người nào không rõ còn tưởng rằng bọn họ đang tập luyện vở kịch bi thương《Lương Chúc》《Ngưu Lang Chức Nữ》, hoặc là《Trái Tim Mùa Thu》 gì đó quá:)

Ba cô gái hầu rượu kia là nữ chính vận mệnh nhiều chông gai, Hàn Thần Hội là nam chính bị thế lực mạnh ác độc chèn ép, vậy Trịnh Hào Dữ là vai gì....?

Vai của Trịnh Hào Dữ chính là cây gậy chuyên "gậy đánh uyên ương", cây đao chuyên "hoành đao đoạt ái"!

Các vị có mặt tại đây: "........."

Những vị hoa hoa công tử này hoàn toàn mở ra cánh cửa thế giới mới.

Bọn họ vốn cho rằng "gái trái ôm phải ấp, trai uống rượu một mình" đã là tuyệt đỉnh, nào ngờ được rằng, bộ phim này còn có tập tiếp theo....

Hiện tại bọn họ chỉ có một câu hỏi đến từ sâu tận linh hồn: Hai vợ chồng Trịnh Hào Dữ và Hàn Thần Hội, đến tột cùng là cặp vợ chồng ma quỷ nhảy cmn từ cục đá nào ra vậy?!



Nếu truyện khiến bạn thả lỏng sau một ngày căng thẳng thì hãy cho mình 1vote 1like page như một động lực để mình thêm tích cực chia sẻ đến mọi người nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play