Sau khi từ phố trở về, Mẫn Kì cũng không còn tâm trạng nghĩ về việc Kim Chung Hiền đi đâu mà giờ này vẫn chưa về. Đến sáng hôm sau, phòng bếp mời Mẫn Kì xuống nhà dùng cơm, biệt phủ rộng rãi cũng chỉ có một mình Mẫn Kì. Tư Duệ vô cùng lo lắng, sợ cậu đang tức giận điều gì mà lại mang bộ mặt đầy ưu tư.

Mấy ngày sau đó, Kim Chung Hiền không thường xuyên ở nhà, có khi lại dẫn theo một đám gia nhân đi chơi bời thâu đêm suốt sáng. Tư Duệ muốn khuyên Mẫn Kì đi ra bên ngoài tản bộ giải sầu:

"Cậu cả ngày ở nhà buồn bực không tốt đâu. Ở Vân Nam có một nơi gọi là Lục Bảo tháp, phong cảnh hữu tình, hay là cậu thử đến đó xem sao?"

Mặt trời mới mọc lên không lâu, sương mù dần phân tán ra khắp tầng không, gió thổi tới mang chút lạnh của thu đầu mùa. Bây giờ, Mẫn Kì căn bản chẳng có tâm trạng để đi ngắm cảnh, cho nên chỉ cúi đầu xuống mà đi, đi một lát đã đến Lục Bảo tháp.


Mẫn Kì dựa vào một bên thanh trượt mà nghỉ ngơi, thấy hai kiệu phu đang ngồi trên tảng đá hút thuốc nói một tràng giọng địa phương, một hỏi một đáp, không biết đang bàn luận chuyện gì, ngoài ra còn có một bà lão bán hoa quả, đem giỏ trúc đặt lên trên tảng đá với người múc nước ở trong đầm ra.

Lục Bảo tháp tuy được gọi là tháp nhưng thật ra lại là một hồ cá nhỏ, nước ở đây sâu tận, trong veo thấy được cả đáy, mơ hồ tràn ngập màu xanh thăm thẳm, phản chiếu lại áng mây lặng lặng trôi trên trời, giống như lưu ly kính vậy. Mẫn Kì đứng trên bờ nhìn xuống nước, bỗng nghe được một tràng âm thanh trong rừng truyền ra, thì ra là mấy vị phú thương đến đây thả câu. Mấy gia nhân mang lưỡi câu thả xuống làm cho đầm nước cũng trở nên ồn ào, huyên náo vô cùng. Mẫn Kì không chịu được ồn ào nên liền quay người đi dọc theo núi hướng đến Thất Nguyệt thác.


Đoạn đường đi lên Thất Nguyệt thác không có một bóng người. Trên đồi yên tĩnh vô cùng chỉ thi thoảng mới nghe thấy tiếng chim hót ở tận sâu bên trong rừng cây truyền ra, không biết nó đang hát vang những gì.

Thất Nguyệt thác nằm ở trên thượng nguồn của Lục Bảo tháp, mặc dù không tráng lệ nhưng lại cực kì âu nhã, là một loại thắng cảnh khó tìm. Đi một lúc lâu, xuyên qua rừng, từ xa đã nghe thấy tiếng thác nước đổ xuống ào ạt. Mẫn Kì theo đường núi đi qua một tảng đá rêu lớn thì đã cảm thấy hơi sương phủ lên mặt, thì ra là đã đến chỗ thác nước, thác nước tựa như bạc luyện đổ xuống phía trên động đá.

Đá xanh được thác nước đổ xuống, rêu xanh phủ khắp nơi, làm con đường thật trơn trượt, không dễ dàng băng qua được. Lúc này Mẫn Kì vừa ngẩng mặt lên nhìn thác nước vừa tiếp tục bước đi, chợt phía trước có tiếng người kêu lên.


Mẫn Kì bước thêm hai bước, dang tay đỡ người trước mặt. Người kia chân dẫm lên mảnh rêu mỏng, trượt qua thành ra xoay một vòng, liền nằm gọn trong lòng cậu.

Mẫn Kì cúi xuống thì nhìn thấy có hòn đá hơi lõm xuống dưới, bên trong chứa đầy nước, bản thân lại dẫm phải thế là đôi giầy coi như đi tong. Cậu cẩn thận đi qua thác nước, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn mặt người kia. Đỡ người kia ngồi ở trên một tảng đá xanh to bên cạnh thác nước lại vừa vặn có thể thấy đường dẫn lên núi, bản thân thì đứng ở phía dưới tảng đá xanh.

Mẫn Kì thấy người kia nhìn mình mà tủm tỉm cười, bỗng chốc chẳng biết nói thế nào, đành cúi đầu chào một tiếng:

"Diệp tiểu thư."

Người kia thấy vậy mà cũng không vội vàng đáp trả, chỉ đưa tay sửa lại một phần váy hoa văn bị ướt. Mẫn Kì lúc này mới để ý bên cạnh Diệp Thư Hoa có đặt một giá vẽ, nhưng cũng chưa thèm dựng nó lên, cô ta thấy cậu đưa ánh mắt nhìn xung quanh, rồi mới thong thả đáp:
"Nơi này cảnh đẹp làm cho lòng người say mê, nhưng Thư Hoa lại không có cách nào mô phỏng được, nên đành ngồi ở đây ngắm cảnh thôi, ngắm cái đã mấy giờ trôi qua rồi. Chắc là ở một nơi cảnh sắc khoan khoái cũng mau khiến chuyện buồn tan nhanh."

Diệp Thư Hoa vừa nói vừa nhảy xuống phía Mẫn Kì đứng, cô ta càng sát lại gần, Mẫn Kì càng lùi về phía sau:

"Không ngờ lại gặp Diệp tiểu thư ở nơi này, tôi đến không làm phiền chị vẽ tranh chứ?"

Mẫn Kì cũng là người từng đi học đại học nên cũng mang theo không ít tư tưởng tân thời, đối với khái niệm nam nữ thụ thụ bất thân cũng không coi trọng lắm. Huống gì bản thân đã lập thất, còn người đối diện lại là tình cũ của gia phu. Không cần lùi thêm nữa, liền cầm tay Diệp Thư Hoa lấy đà đưa cô ta lên trên tảng đá lớn.

Quả nhiên từ đây nhìn lên thác nước càng thêm khúc chiết mĩ lệ, xung quanh bọt nước bắn ra tựa như mưa tuyết, thú vị nhất là bọt nước được ánh mặt trời chiếu vào dường như có chút cầu vồng mờ ảo xuất hiện, gió thổi vào hơi nước liền biến thác nước thành một viên ngọc lục bảo lấp lánh, không thể không nói rằng nơi này cảnh sắc long lanh, mây xanh núi tận.

"Thật ra thì cái tốt nhất ở trên núi này, tất cả đều là một chữ tĩnh. Đáng tiếc cứ đến mùa thu, người người dẫn nhau đi lên núi, chen lấn chật chội chả khác gì Phương gia kiều ở dưới kia là mấy."

Phương gia kiều là khu vực phồn hoa nhất trong thành Vân Nam, tên tuy có một chữ "kiều" nhưng thật ra lại là một con đường lớn, hai bên đường đều là tiệm bách hóa lớn cùng với hiệu đồ Tây, mọi ngày đều có vô số dòng người đi qua đây, tàu điện kêu leng keng ồn ào, chật chội đến không chịu nổi.

Mẫn Kì thấy cô ta so sánh như vậy, không khỏi cười, hỏi:

"Tiểu thư cũng là người Vân Nam sao?"

"Thư Hoa nguyên quán ở Thượng Hải, cách đây bốn năm, đi du học ở Vương quốc Anh, may mắn được gặp Kim thiếu gia, nên mới có cơ hội quen biết."

Mẫn Kì không biết Diệp Thư Hoa cùng Kim Chung Hiền do năm đó đi du học nên mới gặp nhau, nhưng căn bản Mẫn Kì cũng không muốn nhiều chuyện. Chỉ khẽ gật đầu nhìn sang tấm bảng vẽ bên cạnh:

"Tiểu thư vẽ đẹp quá!"

"Nào, tôi dựng giá lên cho cậu xem nhé!"

Cô ta dựng giá vẽ lên, Mẫn Kì nhìn thì ra là vẽ tranh sơn dầu nhưng chỉ có phác phác qua một vài nét, hình dáng của núi đá, không thấy bóng thác nước ở đâu. Mẫn Kì mặc dù không hiểu về hội họa, nhưng Kim gia lại rất thích những thứ hào hoa, xa xỉ này, trong phủ để một tập tranh của những nhà danh họa Tây Dương. Mẫn Kì thấy rất nhiều rồi nên cũng đủ thấy người này bút lực không tồi chút nào.
Diệp Thư Hoa thấy Mẫn Kì chăm chú quan sát bức tranh, dáng vẻ cậu lúc này rất bình yên, không hề giống như lần đầu hai người gặp nhau. Lúc đấy Mẫn Kì khuôn mặt lạnh nhạt, vừa nhìn thấy Diệp Thư Hoa đã bức bối rời đi. Cũng không thể ngờ rằng có một ngày, hai người họ lại có thể cùng nhau ngồi chung trên một tảng đá ngắm nước, nhìn cây.

"Tuy không phải lần đầu Thư Hoa tới Vân Nam, nhưng mọi lần đến đây chỉ lưu lại một hai ngày rồi đi luôn. Lần này tới chưa chi đã ở được nửa tháng rồi, tuy Vân Nam là địa điểm diễn tập quân sự nhưng giá cả rất phải chăng. Trước đây mấy loại phấn thượng hạng mà tôi mua phải mất tới 4 đồng, còn ở đây chỉ mất 2 đồng 3 thôi nếu tính ra thì Vân Nam là nơi thích hợp để mua sắm. Thực ra thì suốt ngày giam mình trong căn nhà lớn tuy cuộc sống bình ổn nhưng lại ít đi sự lựa chọn, chuyện giữa tình yêu trên đời này chẳng phải giống vậy sao."
Mẫn Kì nghe xong hai chữ "tình yêu", khẽ cười:

"Tuy là tôi không biết chị đang nói chuyện gì, nhưng Diệp tiểu thư gặp vô số người, suy nghĩ của chúng ta là không giống nhau."

"Kim thiếu phu nhân à, tôi nói chuyện này. Đàn ông trên đời họ cứ cho là mình thông minh, chứ thật ra họ giống như đứa trẻ được cưng chiều thành hư thôi."

Diệp Thư Hoa đã từng có thời gian bên Kim Chung Hiền, khi ấy cô thật lòng có tình ý với anh ta. Mà cô thực sự có đầu óc, không có gì là quá đáng hay phóng đại khi nói rằng, những lúc yêu đương, đàn ông chẳng qua chỉ là những đứa trẻ to xác mà thôi. Bởi kỳ thực, cho dù khi ấy Kim Chung Hiền có mạnh mẽ, hay thể hiện bản lĩnh, thì anh ta cũng chỉ là đứa trẻ thật sự bởi tất cả những gì anh cần chỉ đơn giản là được yêu thương, nuông chiều.

Mẫn Kì không hiểu hết những gì trong ý nói của Diệp Thư Hoa, cậu cũng chỉ có thể gật đầu. Dẫu biết rằng người đàn ông mà cô ta nhắc đến là ai, thì đối với Mẫn Kì chuyện xưa cũ kia hoàn toàn không để tâm.
"Chị thông minh hơn người nói đến đây tôi có chút chuyện muốn thỉnh giáo"

Mẫn Kì giơ tay ngắt bông sơn trà nằm trong khe của tảng đá xanh đưa cho Diệp Thư Hoa, và sau đó là cũng đánh sang chuyện khác. Cô nhận lấy bông hoa, vốn học rộng, lại có nhiều năm giao du trong giới thượng lưu, nghe nói chữ "thỉnh giáo" kia liền đoán ra.

"Cậu muốn moi được tin tức từ chỗ của tôi sao? Liệu một bông sơn trà này thì đổi lại được những gì?"

Diệp Thư Hoa đưa bông hoa lên ngửi, mùi hương của sơn trà vốn không thơm nồng như túc thảo, lại càng không hề quyến rũ như lan tây, dẫu sao chỉ là một bông hoa rừng màu đỏ mới nở. Mẫn Kì nghe xong liền cười, nụ cười ấy rất giống như nụ cười của những năm tháng ngày trước, khi chưa đặt bốn chữ "Kim thiếu phu nhân" nên trước tên mình.

"Chung Hiền nói với tôi chị ở Đông Doanh tai mắt khắp nơi, tin thông trên dưới đều tiếp cận được, tôi muốn hỏi chị một vấn đề."
"Quả thực tôi rất thích được người khác khen, nhưng Kim thiếu gia quá lời rồi."

"Diệp tiểu thư hà tất phải khiêm tốn, theo chị nếu Chung Hiền cùng Quách Doãn Minh đại chiến... Thế cục sẽ ra sao?"

"Một câu hỏi như vậy tôi không biết trả lời thế nào."

"Tôi cũng đâu bắt chị phải chịu trách nhiệm gì."

"Cậu nhìn này, tam quân tổng cục cũng giống như bông hoa sơn trà. Để yên thì rất đẹp, sáng nở hoa thơm, tối khép mình hấp thụ tinh hoa trời đất. Nhưng nếu có người đến và ngắt nó, hoa vẫn có thể đẹp, nhưng đẹp được bao lâu chứ? Cùng lắm là một hai canh giờ, còn nếu có thêm một người khác cũng muốn có được hoa... Vậy thì người phần cánh, người phần nhụy, đến cuối cùng bông hoa nát mất rồi... Đâu còn gì là đẹp nữa đâu."

Nhận được câu trả lời, tuy không nói rõ trọng điểm nhưng cũng phần nào nhắc đến kết cục, nếu đại chiến tam quân, thì sẽ có kết cục ra sao? Diệp Thư Hoa thấy Mẫn Kì không nói gì, mà sắc mặt không còn tự nhiên lúc nãy, đặt bông hoa xuống nền đá, hỏi:
"Sao mặt cậu lúc nào cũng nghiêm trọng vậy? Kim Chung Hiền nói cậu hay làm anh ta khó chịu."

Mẫn Kì vẫn còn suy nghĩ về câu trả lời ban nãy, mặt hơi nhăn, cộng thêm tiết trời trên rừng có chút chói mắt. Diệp Thư Hoa cho dù không nhận ra Mẫn Kì đang suy nghĩ đến khó thở, tưởng như sắp chết. Thế giới đang rộng lớn bỗng nhiên chật chội và ngột ngạt, không có lấy một khoảng trống cho riêng mình. Vân Nam lại là một con thú bị thợ săn nhìn thấy, cả khu rừng rộng lớn nhưng chẳng có chỗ nào có thể bảo vệ nổi mình. Mẫn Kì trầm ngâm thêm một lúc, rồi mới quay sang nhìn Diệp Thư Hoa, khẽ hỏi:

"Tôi làm gì không phải sao?"

Diệp Thư Hoa mỉm cười, đáp:

"Hễ là đàn ông thì luôn có vài phần háo sắc vài phần nóng nảy, cậu nghĩ xem hai người đã ngủ cùng giường rồi, mà anh ta vẫn nhịn đến mức sắp liệt... Cậu đừng nói là không có chút cảm động nào nhé."
Cô ta nhắc đến vấn đề mà lâu nay Mẫn Kì chưa từng để tâm suy nghĩ, cả cậu và anh ta mỗi lần chạm mặt đều chỉ muốn lé tránh đối phương. Giống như lần đầu tiên gặp anh, Mẫn Kì nghĩ mình chỉ là đi ngang qua hắn. Không ngoảnh lại cũng chẳng có ấn tượng. Đêm về không nhớ nhung, không xao xuyến, mọi chuyện đều chỉ dừng lại có thế. Cái gặp gỡ không phải tình cờ, trong tiềm thức tự cho rằng mọi chuyện tựa như phải thế. Rằng hắn phải xuất hiện vào khoảnh khắc này, mình đứng đó, chúng mình gặp nhau. Quả đất này vẫn xoay. Chỉ có vậy. Phải, tất cả đã tưởng chừng chỉ có vậy mà thôi.

"Lần này chị nhìn lầm thật rồi, anh ta không động vào tôi là chán ghét tôi, âu nằm chung giường là ép buộc anh ta."

Cảm giác đó đến trong một lúc bất chợt, nhưng lại giống như đã trải qua một quá trình rất dài và rất lâu và bản thân vì điều gì đó mà không nhận ra. Dù cho chẳng bận rộn. Diệp Thư Hoa lắc đầu, nói:
"Thật không thể ngờ người nanh lợi như cậu em tôi đây lại không hiểu một chữ tình."

Chữ "tình" này, dù cho có nhắc đến bao nhiêu lần đi nữa, Mẫn Kì cũng không mấy hiểu đâu. Căn bản hai người họ đến với nhau vốn không có tình cảm gì, mà cũng chưa từng tìm hiểu trái tim người còn lại. Về điều này, Diệp Thư Hoa có biết, chỉ là không hiểu nổi trái tim cậu thiếu niên bên cạnh, rốt cục làm bằng thứ gì, mà không nhận ra gợi ý trong lòng Kim Chung Hiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play