Mẫn Kì ngủ không sâu giấc, mà Kim Chung Hiền lại dậy từ sớm, giữa thời kì chiến tranh, bản thân hắn đã trở thành tư bộ lệnh, so với khi trước đúng là không thể mãi vô phép vô tắc được. Kim Chung Hiền thay bộ quần áo lụa, Mẫn Kì mất ngủ thành ra tinh thần không được tốt lắm, xoa mắt định đứng dậy, hắn cũng biết Mẫn Kì từ lâu đã quen với việc ngủ một mình.

Dường như cảm thấy áy náy, tuy vội vàng thay quần áo nhưng vẫn nói:

"Trời còn sớm em ngủ thêm lúc nữa rồi hẵng dậy. "

Mẫn Kì biết hắn có việc nên phải xuất môn cùng với Cẩm Thắng Vũ, suy nghĩ bây giờ vẫn chưa phải là cơ hội để mình cùng hắn ta có thể nói chuyện với nhau, sợ lộ sơ hở gì sẽ khiến cho Kim Chung Hiền sinh nghi. Vì vậy liền nằm xuống, nhìn Kim Chung Hiền mặc quần áo xong, cả người đều mặc quân trang, cầm trương thương lên rất hợp, vì vậy nhịn không được hỏi:


"Anh định đi đâu mà lại cầm theo trường thương?"

"Hàn sư trưởng nói đã bắt được mấy tên gian tế, muốn tôi đến xử lý. "

Kim Chung Hiền đeo thắt lưng xong lại đi tới thay Mẫn Kì đắp chăn lên đến cổ:

"Ăn mặc thì phong phanh, đến cả tay cũng không chịu để yên trong chăn. Thảo nào hay khó chịu, rồi lại lăn ra ốm."

Mẫn Kì nghe hắn nói hai chữ "gian tế", trong ngực đều đập loạn xạ, hai lỗ tai đỏ ửng cả lên. Kim Chung Hiền thì hiểu sai ý, kéo vành tai lại, vén tóc mai nhẹ nhàng hôn lên một cái, nói:

"Có lẽ buổi trưa tôi không về ăn cơm với em được, nhưng tối nay nhất định cùng em tâm sự đêm khuya, được không?"

Mẫn Kì kéo chăn che đầu lại, nói:

"Ai muốn anh về, mà có chuyện thì mau đi đi, ở đấy mà lề mề. "

Kim Chung Hiền nở nụ cười, đi ra cửa.

Hắn ta vừa đi ra ngoài, liền mất cả một ngày. Mẫn Kì sau giờ ngọ mới đi xuống giường, ngồi trong phòng trà bỗng nghe có tiếng Tư Duệ đang nói chuyện với ai, vì vậy gọi với đến chỗ Tư Duệ hỏi:


"Là ai tới vậy?"

"Là Cẩm tiên sinh trở về, nói là thiếu gia ở ngoài thành bắt được mấy con thỏ, bảo anh ta đem trở về đưa cho cậu chơi."

Cẩm Thắng Vũ mang theo một giỏ trúc, bên trong có bốn, năm con thỏ con lông xù, cũng không lớn hơn nắm đấm là bao, chen chúc như là mấy quả bóng lông cừu, cực kì dễ thương.

Mẫn Kì thấy vậy không khỏi mỉm cười:

"Cái này nhìn thích quá!"

Cẩm Thắng Vũ cầm lấy một con thỏ con, đặt ở trong tay của Mẫn Kì, con thỏ con sợ đến run bần bật ngồi xổm không dám cử động.

Vì Tư Duệ cứ đứng ở một bên, nên Mẫn Kì chỉ đành hỏi:

"Anh về đây, thì ai theo hầu anh ta vậy? "

"Ở đó có thành phòng bộ tư lệnh vệ đội rồi, xin thiếu phu nhân cứ yên tâm, ngoài thành đều có quân đội đóng giữ, tuyệt đối an toàn."

"Ban sáng anh ta còn nói là đi làm công vụ, giờ đã thấy đi săn là sao?"


"Thực ra thì sau khi giải quyết xong vài người, thiếu gia biết cậu thích thỏ nên mới muốn vào rừng."

Nâng con thỏ trắng muốt trên tay, vừa nghe lời Cẩm Thắng Vũ, tay em vừa vuốt vẻ bộ lông ra chiều ưng ý. Thế nhưng chẳng được bao lâu Mẫn Kì cầm thỏ con trong tay bỏ lại vào giỏ trúc, nhàn nhạt nói:

"Anh đem cái này đi đi, tôi không thích nữa."

Mẫn Kì không muốn nhìn qua ổ thỏ con trắng tuyết kia nữa, tỏ vẻ chán chê, mặt xụ xuống. Cẩm Thắng Vũ gật đầu, mang theo giỏ trúc đi ra ngoài.

Tư Duệ thấy vậy, bèn tới khuyên:

"Thiếu phu nhân, làm sao thế? Thiếu gia quan tâm cậu vậy mà, chưa chơi đã chán rồi, ít ra cậu cũng nên giữ đàn thỏ lại đến lúc thiếu gia quay về chứ?"

"Tôi không thích chơi nữa, thì tại sao phải đợi anh ta về?"

Cẩm Thắng Vũ láng máng nghe em nói, im lặng đưa tay cho vào trong giỏ trúc, mò ở dưới bụng của con thỏ nhỏ mà Mẫn Kì vừa thả vào giỏ, quả nhiên mò ra được một viên hình tròn. Anh ta cho vật kia vào lòng bàn tay, sau đó mang theo giỏ thỏ con đem ra ngoài.
Theo anh trở về còn có một vệ binh đứng ở dưới lầu, nhìn thấy anh không khỏi hỏi:

"Sao chưa chi mang ra ngoài thế này?"

"Tâm tình thất thường, lại nói là không có hứng thú. "

Vệ binh cười nói:

"Những lời này tuyệt đối đừng để đến tai thiếu gia, bằng không nổi giận một trận cũng chưa chắc đã xong."

"Không nói đâu."

Cẩm Thắng Vũ tiện tay đem giỏ đựng thỏ con giao cho một nữ hầu:

"Nhớ nuôi nó cho thật tốt, kiểu gì ngày mai thiếu phu nhân cũng hỏi tới thôi. "

Buổi trưa quả thật Kim Chung Hiền không về nhà, Mẫn Kì tuy lấy làm ngơ tỏ ra không quan tâm nhưng trong lòng lại thấy có tâm sự. Tờ giấy ghi mật mã mà Cẩm Thắng Vũ nhờ xem trộm cũng đã làm giúp anh ta, nhưng bây giờ lại cảm thấy có lỗi với Kim Chung Hiền.

Chiều tháng Tám, len lỏi qua những con phố cổ kính, mái ngói rêu phong với thời gian, Mẫn Kì ở nhà cả ngày, cảm giác buồn bực. Nhân lúc không có người làm phiền bèn ra ngoài phố đi dạo, tìm lại cảm xúc quen thuộc tưởng đâu đã lẫn ào những lo lắng đời thường. Một mình đi trên con phố lạ ở Vân Nam, một mình hoài niệm, lang thang qua từng ngõ nhỏ dài hun hút. Bỗng có cảm giác lạ lùng, Mẫn Kì quay lưng lại thì thấy Cẩm Thắng Vũ đi theo phía sau, cậu dừng chân ven đường, anh ta hiểu ý tiến lên phía trước :
"Tiểu Kì, em ra ngoài một mình mà không ai đi theo, anh thấy không yên tâm. "

Cẩm Thắng Vũ nắm tay cậu, trong ánh mắt kia dù cho có thể hiện sự quan tâm, lo lắng, nhưng thế thì sao ? Qua những câu chuyện, đối với Mẫn Kì, gặp được anh ta là một nhân duyên sai lầm, vậy thì kiên quyết yêu anh lại chính là sự cố chấp của cậu. Không thể đổ lỗi cho hoàn cảnh, chỉ biết tự trách chính mình. Mẫn Kì lạnh nhạt gỡ tay Cẩm Thắng Vũ ra chỉnh lại chính vạt áo của mình :

"Anh nên gọi tôi là Kim thiếu phu nhân. Tôi không sao, tôi thì có chuyện gì được chứ, nhưng dù tôi có chuyện gì thì có ai quan tâm đâu? "

Mẫn Kì cười nhạt, cậu nói ra hết những lời trong lòng mình bấy lâu nay. Chẳng phải trách móc ai, cũng chẳng phải nói ra để người ta thương cảm. Có lúc nghĩ lại, Mẫn Kì đã từng đặt tên mối tình đó là sai lầm, bởi vì nó để lại nhiều tang thương đến vậy. Nhưng trên đời này không có sai lầm, bởi vì năm đó nhìn thấy được sự tốt đẹp trong mắt người đó, nên mới yêu. Cẩm Thắng Vũ bước đến trước mặt Mẫn Kì, nắm lấy tay và nhìn vào đôi mắt như suối mùa thu kia:
"Tiểu Kì, nghe anh nói đi nếu việc làm Kim thiếu phu nhân khiến em không vui thì bỏ đi đừng làm nữa, anh muốn thấy em thế này."

Mẫn Kì có chút ngạc nhiên với đề nghị thẳng thắn của anh mà có chút ngẩn ngơ, rồi cũng nhanh chóng lấy khí thế ban đầu. Khẽ cười với Cẩm Thắng Vũ:

"Anh nói cũng phải, cái gọi là Kim thiếu phu nhân kia, chẳng qua là danh xưng do anh ta rủ lòng thương xót mà có được. Ở đây, chỉ có mình Kim Chung Hiền mới đem lại lợi ích cho tôi, thời điểm tôi nhận giấy báo ra quân, chính anh ta đã đến nhà xin cưới tôi. Thời điểm tôi chẳng có gì, anh ta cho tôi địa vị, tiền bạc. Những người không đem lại lợi ích cho tôi, tôi không quan tâm."

Cẩm Thắng Vũ chết lặng, anh đứng ở đúng vị trí của mình. Yên đấy. Nhìn Mẫn Kì. Một mình. Cậu nhỏ bé, mỏng manh, quyết đoán đi trên con đường cậu chọn. Không có anh. Cẩm Thắng Vũ thừa nhận, ngày bỏ cậu lại Đông Doanh là anh ta sai... Dù cho bây giờ, không thể nắm tay cậu, nói cho Mẫn Kì hiểu tấm lòng mình.

"Anh không hề nghĩ tới những lời lạnh lùng như vậy lại thốt ra từ miệng em, chỉ có nhìn thấy gương mặt em mới là em của ngày xưa. "

"Thế gian này làm gì có người nào ngây thơ, nhất là tôi...Thôi Mẫn Kì từ lâu đã không còn như những gì anh thấy của trước kia nữa rồi..."

Mẫn Kì ngẩng đầu nhìn bầu trời, hóa ra bầu trời gần đây trong xanh như vậy. Tuy rằng mỗi phút, mỗi giây trôi qua vẫn không ngừng sai lầm, nuối tiếc, áp lực, tổn thương... Cậu đều im lặng. Nhưng giây phút nhìn lên trời xanh, lại yếu lòng đến không tưởng.

Cẩm Thắng Vũ xiết chặt tay, trên mặt anh ta còn có cả những giọt mồ hôi nhỏ, đủ để thấy những lời nói ấy của Mẫn Kì khiến anh ta giận đến mức nào. Cẩm Thắng Vũ nhìn nghiêng, kéo thấp vành mũ bỏ lại câu nói: "Em tự bảo trọng." rồi nhanh chóng rời khỏi chỗ Mẫn Kì đứng.

--------

TRẠM XE LỬA PHÙ DIỄM

Sáng hôm sau, sương mù còn chưa tan Mẫn Kì cùng Tư Duệ đã phải sửa soạn quần áo nghiêm chỉnh để đi tới nhà ga. Căn bản vì hôm qua nhận được điện báo rằng sáng nay cha Thôi sẽ đến Vân Nam.

Cùng với tiếng bánh xe ầm ầm ma sát trên đường ray là hình ảnh chiếc xe lửa đang chầm chậm lái vào và dừng lại chuẩn xác ở giữa sân ga.

Mẫn Kì không thể đứng yên nên cứ kiễng chân lên nhìn ngó mãi, rốt cuộc thì cậu cũng đã thấy Thôi Học Tình cầm vali đang sải chân từ phía sau ba buồng xe tiến tới.

Ông mặc áo khoác xám màu, mang theo kính mắt khung vàng, vất vả từ trong đám người chen ra ngoài. Mẫn Kì nhìn thấy cha đã vội chạy đến.

"Cha con nhớ cha lắm"

"Con trai cha... Để cha xem thử, ôi trời ốm lắm rồi.."

"Cha, cha có tóc bạc rồi kìa."

"Tóc bạc cha đã có từ lâu rồi, nếu không phải tại cha nhu nhược bị tên khốn Doãn Quất đấy lừa thì gia đình mình đã không có ngày hôm nay, con cũng không phải gả cho Kim gia."
"Cha, ván đã đóng thuyền rồi, đến đâu hay đến đó thôi. Chúng ta mau về nhà thôi cha."

"Phải phải, về nhà thôi."

"Mẫn Kì từ nhỏ được nuông chiều, có chỗ nào thằng bé làm không tốt, ông cứ nói với tôi, tôi sẽ nghiêm khắc dạy dỗ lại."

"Mẫn Kì thông minh hơn người lại xuất thân con nhà gia giáo không như chúng tôi đi lên từ võ phu."

Kim Chung Hiền múc canh

"Cha không biết thôi, từ lúc Tiểu Kì gả vào Kim gia rất thích ăn món này. Cha nếm thử xem mùi vị thế nào?"

"Canh hầm củ sen quế hoa, đúng là từ nhỏ nó đã thích ăn...haha. Con rể Kim chu đáo thế này đúng là Tiểu Kì thật có phước."

"Nhạc phụ quá lời rồi, người ta thường nói phu thê như đôi chim trong rừng đến khi mây vần mỗi con một ngả. Vậy mà nhiều năm qua, em Mẫn Kì vẫn luôn bên cạnh chăm sóc gia đình dù có phong ba ra sao, có thể lấy Mẫn Kì là hồng phước mấy đời Chung Hiền tu được."
Đoạn này bắt gặp Cẩm Thắng Vũ đi ra từ thư phòng của Kim Lãng Nghệ

"Cẩm Mộ Đạt Đào!"

"Cậu đúng là Cẩm Mộ Đạt Đào, cậu là âm hồn bất tán mà, cậu lừa Tiểu Kì bỏ mặc nó không lo, bây giờ cậu vẫn còn vác mặt đến đây định hại chết nó hay sao."

"Trước giờ con chưa từng hại Tiểu Kì, nếu không phải chú ngăn cản thì Tiểu Kì sẽ không có bất hạnh như hôm nay đâu."

"Bất hạnh, bất hạnh à? Mày không thấy trên dưới Kim gia đều hết mực yêu thương nó hay sao mà mày dám bảo bất hạnh. Đây là hạnh phúc, nó đang sống hạnh phúc."

Con người không mấy ai đủ niềm tin để giành điều đó cho nhau, nên có những người cứ đi mãi, có người vô vọng, có người vẫn mỉm cười bước tiếp, nhất là một người đơn giản như Mẫn Kì. Mỗi ngày tưởng chừng chà xát lên những đau đớn là một lần mất đi cảm giác, rồi lại một ngày những vẹn nguyên trở lại xanh trong, không lý do, không điều kiện, không toan tính.
"Những gì chú thấy đều là bức màn do Tiểu Kì dựng lên. Chú muốn biết sự thật, chú có thể đi hỏi em ấy xem sống ở Kim gia như thế nào, em ấy bị người ta nâng niu hay là chà đạp dưới chân."

Thôi Học Tình nhìn Cẩm Thắng Vũ, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc xen lẫn bi thương:

"Những lời cậu nói có thật không? Tiểu Kì sống bị người ta bắt nạt mà nó vẫn phải cam chịu sao?"

"Tiểu Kì nói với con, trước đây em ấy đã từng thề với mẹ sẽ lấy Kim Chung Hiền, giúp chú quay lại con đường chính trị cách mạng."

Trong phòng ngủ Mẫn Kì bỏ quần áo vào giương đựng đồ. Tư Duệ bên cạnh hết lời khuyên ngăn

"Phu nhân, sao cậu cứng đầu như vậy. Thiếu gia đã làm gì để cậu phải chịu ấm ức gì chưa? Cậu không nói câu nào đã bỏ đi như vậy... Thiếu phu nhân à, nói chuyện đi."

Dường như Mẫn Kì cũng không muốn lằng nhằng mãi với Tư Duệ, trong đầu nghĩ được lý do gì dù cho nàng ta có tin hay không cậu cũng không còn sức để quan tâm:
"Tư Duệ, tôi đưa cha về nhà rồi ở lại Đông Doanh vài bữa thôi có gì mà sốt ruột cơ chứ?"

Mẫn Kì không còn nghe được những lời nói lởn vởn bên tai mình rốt cuộc là có ý gì nữa, hiện tại cậu không muốn nghe thêm bất kỳ một lời nói nào, chỉ muốn toàn tâm toàn ý rời đi. Có nhiều khoảng thời gian cậu tự ép mình phải thật mạnh mẽ, cậu nhận thấy bản thân có quá nhiều trắc trở, nhiều đến nỗi khi mà cậu ở trong một căn phòng nơi chỉ có một mình, mọi thứ đều lặng thinh. Nhưng cậu có thể nghe thật rõ tiếng lòng mình đang khóc, Mẫn Kì cảm nhận rõ những nỗi đau nơi tận cùng tâm can mình. Tư Duệ không tin lời giải thích cho hành động kì quái của phu nhân, liền đưa tay gập mạnh chốt vali lại, bám theo sau cậu hỏi dai:

"Ở vài ngày mà quần áo thu đông đều mang đi hết là sao đây?"
"Tư Duệ, ra ngoài đi."

"Em cầm vali đi đâu vậy?"

"Tôi muốn đưa cha về."

Mẫn Kì viện lý do, một lý do hợp lý vô cùng nhưng lại bị chính động thái gấp gáp của cậu phản bội, nó hiện hữu ngay trên khuôn mặt tràn đầy vội vã, rằng cậu muốn đi thật nhanh ra khỏi ngôi nhà chưa từng thuộc về mình. Hai người họ là như thế tận cùng của hai thái cực khác nhau, như cái nắng của mặt trời đầu hạ, không phải bất chợt làm tổn thương một ai, nhưng mệt nhoài, bỏng rát đủ để làm người ta muốn trốn tránh thật xa. Kim Chung Hiền cố giằng lấy vali từ tay cậu, anh mở lòng mình mà nói với cậu:

"Hay là đừng đi nữa."

Mỗi một người đều là đoá hoa trôi nổi, bị gió quấn đi, gặp một đoá hoa khác, va chạm dây dưa, song lại chẳng thể buộc chung một chỗ.

"Sao vậy? Vẫn muốn lấy tôi ra làm bình phong sao?"
"Em làm bình phong có phải ngày một ngày hai đâu? Sao bây giờ không muốn làm nữa, có phải trong lòng có tôi rồi không?"

"Đừng nói bậy."

"Em không qua được con mắt của tôi đâu. Ngày hôm ấy, tôi đã nhìn thấy em ngồi bên cạnh chăm sóc tôi suốt đêm thâu, ánh mắt lo lắng."

"Những lời nói phong lưu này anh giữ lại mà dành cho Diệp Thư Hoa hay mấy người tình khác của anh đi, tôi không muốn nghe đâu."

Hai người giằng co nhau vali, Kim Chung Hiền cáu quá vứt tung xuống đất, đồ đạc bên trong rơi loảng xoảng.

"Thời điểm tôi bị bắn không phải là vì sợ chết, thứ tôi sợ chính là không được gặp lại em."

"Anh nói cái gì?"

"Tôi nói em đừng hòng rời khỏi tôi."

Cậu đẩy người anh, chạy ra ngoài. Vừa mở cửa, bỗng kinh ngạc nhìn người đàn ông phía trước. Người đàn ông đó chỉ khoảng năm mươi tuổi, thân hình đang run lên, những mạch máu chạy trên trán căng ra như sắp đứt.

Ông tức giận tát cậu một cái, nhìn năm ngón tay hằn sâu trên mặt cậu, ông cảm thấy có chút áy náy nhưng sự áy náy ấy vụt đi như làn gió, giọng Thôi Học Tình không lớn, nhưng thể hiện rõ sự tức giận, thất vọng và đau lòng:

"Con có thể đem tên khốn nạn đó về nhà hay sao? Con đúng là làm ta mất hết thể diện."

"Nhạc phụ, cha đừng trách Mẫn Kì, hai đứa chúng con cãi nhau chút thôi. Hay thế này đi, hai người có chuyện gì vào trong nói chuyện, con ra ngoài trước."

"Đây chính là hôn nhân kiểu mới sao? Đây chính là tình yêu mà con theo đuổi hay sao? Hai vợ chồng không yêu thương, gia đình bất hòa đây chính là bất trung. Diễn kịch trước mặt người khác, lừa dối cha mẹ chính là bất hiếu. Cái loại bất trung bất hiếu làm thể diện của Thôi gia chúng ta không còn gì nữa rồi. Nhưng bây giờ con dẫn cả tên khốn ấy về nhà, con còn biết đến hai chữ liêm sỉ ấy nữa hay không?"
"Thì ra cha nổi giận là vì chuyện này, thế thì cha nghĩ nhiều rồi. Hiện giờ người ở trong Kim gia không phải Cẩm Mộ Đạt Đào, anh ta tên là Cẩm Thắng Vũ. Cẩm Mộ Đạt Đào trong lòng con đã chết rồi."

Thôi Học Tình cố gắng kìm nén cơn tức giận của mình, thấp giọng nói:

"Ta không quan tâm nó tên là gì, nhà mình tuy không phải danh gia vọng tộc nhưng cũng là gia đình có học thức đấy con à. Con là con trai của Thôi gia, con đã nguyện về làm vợ Kim Chung Hiền thì con nên giữ đúng phận làm vợ mà không có liên hệ gì với người đàn ông khác."

"Nếu cha đã nói như vậy thì con cũng hết cách. Người cho anh vào đây không phải con mà là Kim Chung Hiền."

"Nói láo, Kim Chung Hiền thì có quen biết gì với cái thằng đấy."

"Hôm đó Cẩm Thắng Vũ đã cứu Chung Hiền ở hẻm núi Hải Điến nên Chung Hiền mới giữ anh ta ở lại làm phó quan, người con gặp tên là Cẩm Thắng Vũ thì con cũng chỉ biết anh ta là Cẩm Thắng Vũ mà thôi."
"Ta không quan tâm nó đổi tên thành gì, dù sao cũng là một người thôi. Còn nói hai đứa từng qua lại, làm sao mà người quen biết có thể tin hai đứa không còn chút lưu luyến gì với nhau. Trên dưới Kim gia toàn là người thông minh, con nghĩ con có thể lừa được ai."

Mẫn Kì thẳng thắn trả lời:

"Ai nghĩ gì con không quan tâm, con chỉ muốn sống cuộc sống của mình."

Nước mắt người cha rơi xuống chính là khoảnh khắc đau thương nhất, ông không mong mỏi điều gì hơn, chỉ mong rằng, dù bất cứ ở đâu cậu sẽ gánh vác trách nhiệm với gia đình nhà chồng. Đó là tổ ấm hết cuộc đời của Mẫn Kì, nơi cậu không sinh ra mình nhưng là nơi gắn bó vĩnh viễn, nó ấm áp hay giá lạnh là do Mẫn Kì quyết định.

"Cuộc sống của con chính là cùng Kim Chung Hiền sống yên ổn ngày qua ngày, ta không biết trước đây các con cưới nhau bằng hình thức nào, nhưng đã là phu thê mà, năm dài tháng rộng rồi sẽ có ngày hai đứa tâm linh tương thông. Nhưng nếu cái thằng đó vẫn lởn vởn quanh đây thì tâm trí con sẽ mãi không bao giờ đặt lên người Kim Chung Hiền được. Chi bằng cha..."
"Cha, cha định làm gì?"

"Ta phải nói thân phận của tên khốn này cho cha con Kim Chung Hiền biết, để cắt đứt hậu quả cho con." Một câu trần thuật đơn giản, nhẹ nhàng, lại khiến Mẫn Kì hoảng loạn quỳ gối xuống mặt cha mình, đau lòng khôn xiết.

"Cha, con sẽ nói với anh ta mau chóng rời đi. Sau này trái tim con sẽ dành hết cho một mình Kim Chung Hiền, cùng với anh ấy yên ổn sống qua ngày."

Ông quay lại, nhẹ nhàng nói:

"Con à, nếu con đã nói như vậy thì dáng làm cho được, không đừng có trách cha..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play