Tác giả: Đan Thanh Thành Sam

Edit: BĐ

Do buổi sáng không cần lên lớp Phòng chống Hắc ám nên tiết Độc dược này Harry tự thân đi học. Cậu biến con rối thành Bererk Grant ngồi nghiêm chỉnh ở văn phòng ngừa người khác đến tìm, còn mình chạy huỳnh huỵch tới phòng học Độc dược số hai, nơi này chuyên dùng cho khóa Nâng cao. Căn phòng nhỏ hơn phòng cũ nhiều, vì yêu cầu của Snape cao, nên mỗi năm cùng lắm chỉ có mười mươi đứa được học.

Nhân số năm nay tính ra cũng nhiều, có bốn đứa Slytherin, bốn đứa Ravenclaw, một Hufflepuff và ba Gryffindor. Như Harry dự đoán trước, lúc nhìn thấy cái mặt hí hửng của Ron, trông Snape như mới ăn trúng con bọ vậy.

"Thiệt là đáng kinh ngạc, năm nay lại có nhiều đứa miễn cưỡng thông qua môn của ta như vầy."

Vừa nói, vị giáo sư đen thui trên bục giảng vừa liếc mắt nhìn cái đầu đỏ duy nhất trong lớp, Ron ưỡn ngực nâng cằm, có lẽ nó cảm thấy 'may mắn' lọt vô lớp Độc dược nâng cao cũng là một loại thực lực.

"Tuy nhiên, chương trình cao cấp thì không dễ như lớp thường, hay phải nói là độ khó khăn vượt xa năm ngoái, hy vọng các trò có thể theo kịp bài giảng." Snape liếc nhìn tổ ba đứa một cái, quay mình đi về phía bục giảng: "Hôm nay chúng ta sẽ chế tác Liều thuốc của Xác sống... Thuận tiện nói một câu, ở lớp Nâng cao của ta, chu kỳ chế tạo một món thuốc sẽ tương đối dài. Chúng ta sẽ đồng thời tiến hành nhiều thực nghiệm, cho nên các trò phải tự ghi chú lại thời gian nấu Độc dược của mình, nếu cá trò trộn lẫn chúng lại thành một mớ bù xù thì ta e là các trò không chỉ lãnh một con zê rô duy nhất thôi đâu."

Những cái đầu của tụi học trò lập tức cúi xuống loạt xoạt ghi chú vào giấy, chỉ riêng mỗi Harry là toe toét cười với người đàn ông trên bục giảng.

Sau khi tan tiết, từ chối lời mời đi thư viện của hai đứa bạn, Harry làm bộ phải đi tìm sách để lộn ngược lại lớp Độc dược Cao cấp.

Snape vừa mới dọn dẹp xong, đang chuẩn bị rời lớp thì thấy cái mặt hớn hở của Harry chui đầu vào, không khỏi nhíu mày.

"Đã biểu trò ít đến tìm ta rồi mà."

Tuy là Snape cằn nhằn một câu, nhưng vẫn để cái hòm thuốc xuống đất, ôm tay đứng tại chỗ chờ Harry.

"À... nhưng em nghĩ là... mượn phòng Độc dược để bổ túc chương trình học cũng không tệ."

Nói đoạn, Harry vẫy tay ếm một bùa Không làm phiền lên cửa. Cậu sung sướng tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Snape, gác đầu lên vai anh làm nũng: "Thầy không biết em nhớ thầy tới cỡ nào đâu."

Snape nhắc nhở: "Hừ! Nếu ta nhớ không lầm, ngày nào chúng ta cũng ăn cơm cùng nhau cả."

"Đó là với giáo sư Grant, thầy đâu có cho ổng ôm thầy." Harry giảo hoạt đáp.

Snape hầm hừ: "Là trò tự tìm thôi." Nhưng hai tay lại thành thật vòng qua ôm lại Harry, cũng đâu phải có một mình Harry biết nhớ?

Thời điểm sau giờ học này cũng coi như lúc hai người được thả lỏng cùng nhau. Snape dứt khoát để hộp đựng Độc dược và xấp bài tập hè lên bàn chấm điểm tại chỗ, Harry đem tới hai ly trà, ngồi một bên nhìn anh.

"Môn Phòng chống Hắc ám cứ đổi giáo sư hoài, nên chẳng có bài tập hè, thế mà lại tiết kiệm được chút thì giờ cho em." Harry lười biếng nằm bẹp xuống bàn, ngước mắt lên nhìn Snape; bây giờ cậu vừa phải soạn bài vừa phải điều khiển con rối Harry làm bài tập, một mình làm việc của hai người, chẳng trách lại mệt.

Snape nhìn cậu một cái, nói: "Là giáo sư thì không nhẹ nhàng được như học sinh."

"Đúng vậy, em biết Severus vất vả mà." Đôi mắt xanh biếc quen thuộc của Harry chăm chú nhìn Snape, nếu không phải vì chuyện của cậu, có lẽ người đàn ông này chẳng muốn rời khỏi hầm nửa bước, anh thật sự quá bận rộn.

"Chủ yếu là tại trò không làm người ta bớt lo." Snape ghét bỏ nhìn cậu một cái, Harry ngọt ngào cười cười.

Đúng là đồ sư tử ngu ngốc! Snape mắng thầm, bị chửi còn có thể sung sướng như thế cũng chỉ có mình nó thôi!

Nói hai ba câu rồi, Harry liền không quấy rầy anh nữa, tự mình đi đến cái tủ đặt ở góc phòng, lục lọi trong đống đồng nát ở đó để moi ra ột cuốn sách Chế tạo thuốc Cao cấp cũ xì. Lật ra đằng sau, tuốt cạnh bìa dưới của cuốn sách là một dòng chữ viết tay nhỏ: Cuốn sách này là tài sản của Hoàng Tử Lai.

Chờ đến khi Snape phê xong luận văn, ngẩng đầu lên thì thấy cuốn sách giáo khoa cũ của mình đang nằm lọt trong tay thằng nhóc mắt xanh, nó đang lật lật từng trang giấy vàng ố với cái vẻ hết sức say sưa chăm chú. Snape hơi xấu hổ rờ mũi, tuy là chữ hồi học sinh của anh với bây giờ có hơi khác, nhưng hễ có thân thiết một tý là nhận ra được dễ dàng. Chỉ là mấy nghiên cứu nho nhỏ ngây thơ hồi học sinh, tự nhiên bị lôi ra trước mặt người khác nên trong lòng Snape không khỏi thấy ngại ngùng.

Đột nhiên thằng nhóc vốn đang mải mê đọc sách kia bảo: "Severus ơi, thầy có nghiên cứu với Tình dược thật đấy."

Nói rồi, Harry ngẩng đầu nhìn anh, như để chứng minh lời mình nói, cậu giơ cuốn sách lên để chỉ phần chữ ghi chú viết ngoáy ở lề trang giấy xỉn màu.

Snape trừng cậu một cái: "Không lẽ trò chỉ xem đúng trang về Tình dược thôi à?"

"Chỉ là em kinh ngạc là thầy có nghiên cứu cả Tình dược." Harry chống cằm cười tủm tỉm nhìn anh: "Em nghĩ là Severus sẽ không dạy tụi em nấu Tình dược đâu nhỉ?"

Tình dược là một món tương đối đơn giản trong Bào chế Thuốc Cao cấp, sở dĩ đặt nó vào chương trình Nâng cao là vì sợ mấy đứa nít ranh làm ra sự cố gì đó khó mà cứu vãn. Chắc là trong lịch sử ngàn năm của Hogwarts các thầy cô giáo đã gặp vô số phiền phức với chuyện này rồi.

"Dạy mấy đứa quỷ khổng lồ không biết tự chủ - gây chuyện sinh sự như mấy đứa bây hả?" Snape hỏi ngược lại.

Harry bỏ cuốn sách xuống, sáp lại gần anh cười bảo: "Em đâu có!"

Snape đẩy đầu cậu ra, Harry cười sung sướng né qua một bên. Bị Snape dí đuổi càng đúng ý cậu, hai người đưa đẩy qua lại mấy lần.

"Tự nhiên trò nhắc Tình dược làm chi?" Snape cẩn thận nhìn cậu, giống như nếu Harry bảo dùng lên người anh... hoặc là lên người kẻ khác, Snape sẽ lập tức cho cậu biết vì sao hoa hồng lại đỏ.

Harry nghiêng đầu giảo hoạt: "Chỉ là em tò mò, Severus sẽ ngửi thấy mùi gì mà thôi."

"Mùi Độc dược."

Snape đáp gọn lỏn, đôi mắt lập loè một chút, lảng sang chỗ khác, cứ như không muốn nhắc tới đề tài này nữa.

"Vậy ư... Em còn tưởng..." Harry thở dài, thất vọng nói: "Em còn tưởng là mùi của em chứ..."

"Trò thật là kiêu căng ngạo mạn quá thể." Snape gõ đầu cậu, bên dưới mái tóc lòa xòa, vành tai anh ửng đỏ.

"Tội nghiệp em quá, chẳng những thầy không dỗ mà còn đánh em nữa chứ!" Một tay Harry ôm vai Snape, nghiêng mình kề sát anh, tay kia thì chống lên ghế, chân cũng quỳ lên. Một loạt động tác nhanh chóng khiến Snape không kịp thoát đã bị vây kín vào giữa Harry và cái ghế.

Bởi vì chống chân nên Harry cao hơn một khúc, buột Snape phải ngẩng đầu lên nhìn. Harry dịu dàng nói: "Em muốn được bồi thường."

Snape cảm thấy anh lại bị thằng bé bỏ bù mê thuốc lú nữa rồi, chỉ biết chăm chú nhìn vào đôi mắt xanh huyền diệu của nó. Anh có thể thấy được ảnh ngược bé xíu của mình in sâu trong con ngươi thằng nhóc. Bụng dạ Snape sôi trào cả lên, anh tự nhủ với bản thân là mình còn đang giận, đang giận... nhưng mà chết tiệt, cứ như bị trúng thuốc Mê Tình, không biết vì sao mà anh không đẩy thằng nhóc ra được. Snape cứ mê man nhìn Harry, hơi thở của hai người quện vào nhau, không biết là ai đang thở gấp, cháy bỏng rừng rực.

Rồi khi hai đôi môi dán vào nhau thật lâu, nồng nàn, say đắm. Mãi một lúc lí trí mới về lại trong đầu Snape, anh giật mình đẩy thằng bé ra. Harry cũng thuận theo rời đi, nhướng mày nhìn anh, đôi môi cậu đỏ rực vì nụ hôn quá mức nóng bỏng. Snape cảm thấy mặt mình cũng cháy lên không khác gì thằng bé.

Anh mím môi: "Quá giờ rồi, trò phải đi."

Nói rồi, Snape cau mi như đang tự trách mình lại mất khống chế trước mặt Harry, anh quay đầu sang bên kia. Harry nhẹ nhàng vén tóc anh lên, hôn vào sau tai Snape, cậu thì thầm:

"Ừa, em đi liền đây... nhưng mà trước khi đi... Hoàng tử Lai thân mến, cho em cuốn sách cũ của thầy nhé?"

Snape hơi ngửa đầu ra sau để tránh nụ hôn của Harry nhưng không thành, cậu tiếp tục rướn tới, cứ hôn mãi lên tai anh và tóc anh, làm Snape càng lúc càng thêm xấu hổ và nóng nảy.

"Trò muốn nó làm gì?"

Harry cười khúc khích: "Thầy không dạy em nấu Tình dược, thôi thì em đem về nghiên cứu một chút vậy."

Mắt thấy Snape trợn mắt lên nhìn cậu, Harry cười ha ha "Nói đùa thôi, cuốn sách này là kỉ niệm quý giá của thầy, sao mà em để nó phủ bụi ở nơi này được."

Snape trầm tư một lát, bảo: "Đi học không được xách theo, còn nữa... không được xài thần chú ghi trong đó, cũng không được nấu mấy món thuốc linh tinh!"

Thuốc linh tinh này là Tình dược cái chắc, trong lòng Harry cười thầm, ngoài mặt lại nghiêm túc nói: "Biết biết, giờ em có thầy là đủ rồi."

Lúc này Harry cũng đứng thẳng dậy, Snape tặng cho cậu một cái liếc xéo: "Cái lưỡi không xương toàn lời ngon tiếng ngọt!" Nói rồi, anh cầm hòm thuốc đi thẳng ra ngoài cửa.

Học kỳ này trôi qua khá thuận lợi, trừ việc Harry bận rộn hơn bình thường nhiều, cứ loay hoay như chong chóng làm Harry quên béng việc dặn con rối chuyện tuyển chọn Quidditch. Cho tới khi có người chặn Harry giả lại hỏi, con rối chỉ biết đực mặt đứng đó, may thay vừa lúc gia tinh Corey có việc xuất hiện ở Hogwarts mới giải vây thành công. Sau khi biết chuyện, Harry không khỏi vỗ trán vì sơ suất của bản thân, chạy thật nhanh đi khắc phục hậu quả.

Những ngày tháng Mười năm nay bước đến trong bão bùng mưa gió, chẳng mấy khi có mấy ngày nhàn rỗi trời cũng vẫn âm u không một tia nắng.

Một hôm nọ, vào giữa trưa, khi cơn mưa rào vừa tạnh, bầu trời xam xám như được gột rửa bằng hơi nước. Sau khi hết tiết, Snape và Harry cùng hẹn nhau đi Rừng Cấm hái thuốc. Phen này Harry không xài hình dạng hươu tuyết nữa, vừa mới mưa xong nên trong rừng có hơi lầy lội, cậu sợ mình biến thành con hươu bùn.

Đi hoài đi mãi vào sâu thẳm bên trong Rừng, đạp lên tầng lá mục ẩm ướt. Con hươu đi bên cạnh không biết từ khi nào đã biến thành chàng trai trẻ có đôi mắt xanh biếc như đá quý. Người đàn ông tóc đen bên cạnh cũng không nói gì, chỉ liếc cậu một cái, ném qua một cái xẻng nhỏ để cậu đào hoa lan nhật quang trong tầng rêu xanh.

Hai người bận rộn hồi lâu, thấy sắc trời không còn sớm liền chuẩn bị đi về. Harry nghịch ngợm làm một phép thuật không đũa phép làm sạch tay cho Snape, anh nhướng mày, nhìn đôi tay sạch sẽ của mình, có vẻ suy tư: "Đừng để cho người khác biết."

"Em rõ mà." Harry nhẹ giọng đáp. Rồi cậu nhào tới ôm eo anh, đòi một nụ hôn làm công cho buổi lao động cả chiều của mình.

Lần này Snape lí trí hơn, mắt thấy trời càng lúc càng tối sụp xuống, anh đẩy Harry ra: "Được rồi, về nhanh lên." Trời tối mà ở lại Rừng Cấm thật không khôn ngoan chút nào.

Hai người đi rồi, ở một bụi cây xa xa khuất tầm mắt, một thằng bé mặt mày tái nhợt đứng lên. Nó nhìn đăm đăm về phía Harry và Snape vừa biến mất, mặt mày càng thêm tăm tối. Bởi vì nhiệm vụ Chúa Tể Hắc Ám giao cho mà nó phải bôn ba vào vào Rừng Cấm tìm vài nguyên liệu cho thứ thuốc độc mà nó tính tẩm vào rượu mật ong.

Draco khom người để quấn chặt cơ thể gầy gò của nó vào tấm áo chùng. Tấm áo đã trở nên rộng lùng thùng qua kì nghỉ hè này, khi mà nhóm những kẻ man rợ và ác độc ập vô Thái Ấp Malfoy, đi kèm theo là kẻ - không- gọi – tên ra đáng sợ nhất giới phù thủy. Draco đã sụt đi vài kí, không ăn uống được và mất ngủ triền miên, khi mà ba nó bị giam trong tù còn mẹ nó thì tâm sự nặng nề.

Một vài giọt mưa đột nhiên rơi vào mặt nó, lạnh buốt. Draco chạy thật nhanh theo cái lối mà hai người kia vừa rời đi, nó cũng cần phải về trường ngay, nhưng trong đầu Draco không sao xua đi cái cảnh vừa bắt gặp được.

Snape với Harry... nói gì đó Draco không nghe được, nhưng cái cảnh Harry rướn tới để hôn Snape nó lại thấy rất rõ ràng. Trong lòng Draco bùng lên ngọn lửa giận dữ, thiếu điều muốn đốt cháy tim gan nó. Snape là một tên lừa đảo, không chỉ lừa Chúa Tể Hắc Ám, còn lừa cả Harry. Draco nhấp môi, nó nghĩ tới nụ hôn vừa nãy, Snape không từ chối thằng Đầu Thẹo mà cũng không có vẻ gì là mê mẩn sa vào. Ông ta giống như một kẻ bàng quan, một thợ săn già dặn mà Harry lại là con mồi để ông ta đùa bỡn.

Rõ ràng Snape đã có một cô bạn gái là Tử thần Thực tử, chuyện này ai ai cũng biết, nhưng ông ta vẫn lợi dụng tình cảm của Đầu Thẹo, chẳng lẽ một ngày nào đó ông ta sẽ giao Potter cho Chúa Tể Hắc Ám ư? Draco nghĩ vậy, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, không thể thế được, phải có cách gì đó, nó sẽ nghĩ ra cách gì đó...

***

Thứ bảy là bữa tuyển chọn Quidditch, con rối Harry hoàn thành nhiệm vụ khá tốt, cũng làm Harry nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Tối hôm đấy, cậu lấy thân phận giáo sư Grant ngồi ở bàn giáo viên dùng bữa tối, tay thì lật xem tờ Tiên Tri Buổi Chiều, tin tức Thái Ấp Malfoy lại bị lục soát lần thứ hai đập vô mắt cậu. Harry ngẩng đầu nhìn về phía bàn dài Slytherin, giữa một đám đầu lố nhố, không thấy mái tóc bạch kim nổi bật của thằng bé Draco đâu. Harry nhẹ nhàng chuyền tờ báo qua cho Snape ngồi cạnh, hất cằm một cái về chỗ trống trên bàn Slytherin.

Snape nhìn liếc sơ qua tờ báo, do dự một hồi mới gật đầu. Được sự cho phép của giáo sư, Harry liền đẩy ghế dậy rồi đi, cậu đi rồi, Snape cũng không yên tâm, qua loa uống chút nước bí đỏ rồi cũng đi theo.

Harry lấy Độc dược Đổi màu mắt trong túi ra uống vào, lại giải đi lớp ngụy trang để khôi phục lại làm một cậu học sinh trẻ trung, lại vẫy đũa phép biến bộ vest thành đồng phục học sinh. Cậu cảm nhận vị trí của Draco, nó đang ở phòng vệ sinh nữ lầu hai, chỗ con ma khóc nhè Myrtle. Đây thật sự không phải một nơi tốt, tràn ngập những kí ức máu me... Harry tạm dừng một chút, nhưng rồi cậu vẫn đi đến đấy.

Đẩy thật khẽ cánh cửa phòng vệ sinh, thằng nhóc Draco đang nắm chặt lấy hai bên thành chậu rửa mặt, nước mắt lăn dài xuống khuôn mặt xanh xao. Nhận ra có người tới, nó ngẩng đầu lên, để rồi phát hiện là Harry xuất hiện, Draco vội vã chùi hết nước mắt, rồi quay lưng lại với cậu.

Đôi mắt xanh biếc của Harry trao cho Draco một cái nhìn thương xót, rõ ràng là áp lực của gia tộc đã đè ép quá nhiều lên vai thằng bé. Cậu mở miệng: "Cần tao cho mày mượn vai để khóc không?"

Con ma khóc nhè bay ra từ một trong những cái buồng cầu tiêu, Myrtle cúi đầu chào Harry: "Thưa ngài." Nhưng nó cứ láo liên về phía Draco, rõ ràng là đang lo lắng cho thằng bé.

Draco bặm môi: "Mày tới để cười nhạo tao hả?"

Nó không quay đầu lại, cứ như không để Harry thấy mặt là nó có thể giả vờ mình chưa từng khóc lóc một cách chật vật vậy.

"Có cái gì buồn cười hả?" Harry bình tĩnh nói. Qua mặt gương cáu bẩn, Draco xác định không có nụ cười nào xuất hiện trên mặt Harry, nó mới chịu quay đầu lại.

"Ba... ba tao... ổng..." Tuy rằng Draco rất buồn và giận dữ việc Lucius bị giam vào ngục Azkaban, nhưng cơn căm hờn của nó lại hướng về phía Snape nhiều hơn, bởi vì Snape rõ ràng biết được tin tức, có thời gian cứu ba nó, nhưng ông ta lại vờ nhưng không biết gì.

"Myrtle, bạn đi trước đi." Harry bảo với con ma.

"Nhưng, thưa ngài..." Myrtle nắm cái đầm bằng khói, ngập ngừng lên tiếng.

"Yên tâm, tôi bảo đảm rồi bạn sẽ nhìn thấy cậu ta còn nguyên xi."

Nghe vậy, con ma liền bay vút trở lại cái bồn cầu của nó ngay lập tức, bỏ lại phía sau một sự im lặng tuyệt đối.

Harry thử thẳng thắn: "Tao không biết ba má mày đã nói gì với mày..." giọng cậu khẽ vang trong không gian ẩm ướt lạnh lẽo: "Kể lại với tao đi."

Draco nhìn xuống mũi giày: "Hồi trước khai giảng... Má... má tao dặn tao phải chơi với mày." Nhưng còn một phần nữa, "có chuyện gì thì tìm giáo sư Snape", nó lại không nói cho Harry.

Harry nhàn nhạt nói: "Nhưng mày đâu có làm vậy."

"Tao... Mày thì biết gì chứ... Ngài... Cho tao... ngài giao nhiệm vụ cho tao, nếu... tao làm không được, ngài sẽ giết tao, ngài sẽ giết cả gia đình tao!" Draco nói, mặt nó trắng bệch còn hơn bôi một lớp vôi. Chuyện nó lo nhất không phải tánh mạng của nó, mà là của Narcissa. Dì nó luôn kè kè cạnh mẹ nó, nếu Draco làm sai, nó không chịu nổi hậu quả đó...

Harry lạnh nhạt hỏi lại: "Hắn bảo mày ám sát cụ Dumbledore."

"Sao mày biết?"

Đôi mắt Draco mở to, lúc này nó không khống chết được giọng mình nữa: "Là Snape nói cho mày!"

"À! Ở Hogwarts không có chuyện gì cụ Dumbledore không biết, Voldemort cũng biết điều này mà, đây là trừng phạt hắn ta cho mày mà thôi, một khi mày bị bắt, cũng chỉ là bước lên vết xe đổ của ông Malfoy."

"Đừng nói tên hắn." Thân thể Draco run run, nó mất tự nhiên cuộn chặt tay, nghẹn ngào nói "... Tao không có cách nào hết, hắn chiếm nhà tao, mẹ của tao bị bọn chúng canh chừng, Dumbledore... muốn nhốt tao vào Azkaban sao?"

"Tạm thời không có quyết định này, tao thấy Ngài Hiệu trưởng vẫn là rất khoan dung với học trò, cụ cảm thấy mày còn cứu được." Harry thở dài một hơi.

"Nhưng tao không hoàn thành nhiệm vụ cũng là đường chết..." Draco suy sút dựa vào cái bồn rửa rỉ sét bên cạnh, không quan tâm hình tượng nữa, nó run rẩy bụm mặt, "... Không cứu được đâu."

Chợt Harry nói: "Tao đã đồng ý với ông Malfoy là sẽ chăm sóc mày."

"Cái gì?" Draco sửng sốt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Harry.

"Tao với ba mày có hiệp nghị, ổng giúp tao lấy... một thứ, còn ổng sẽ tạm tránh họa vào Azkaban. Tao đồng ý với ổng sẽ chăm sóc mày, đương nhiên tiền đề là mày đừng làm chuyện ngu xuẩn."

"Tao không biết... ba tao, ổng không... má tao bảo là..."

"Hiển nhiên là ba mày đã dặn má mày rồi, bà ấy cũng nhân lúc ba mày vào ngục mà dặn mày đến chỗ tao còn gì."

Draco xấu hổ há mỏ ra, Harry liếc nhìn bộ dáng phát đần của nó, tiếp tục nói: "Hiển nhiên là mày chẳng làm thế, mày còn chủ động dâng ra bản thân vào trận doanh Hắc ám."

Draco ngơ một hồi mới ấp úng bảo: "Bộ Pháp Thuật điều tra... rồi hắn ta lại chiếm mất nhà tao, ba tao lại vì..." cuối cùng, Draco cẩn thận nhìn cậu: "Tao sợ mày sẽ giận Nhà Malfoy."

"Căn nhà đó quan trọng hay tính mạng gia đình mày quan trọng? Ba mày đã sớm đoán được kết quả này rồi, mới giao mày cho tao, còn mày ấy, lại ngu ngốc muốn đi hại cụ Dumbledore. Nếu cụ Dumbledore thật sự dễ giết như vậy hắn ta còn kiêng kỵ cụ đến thế sao?" Harry trừng thằng nhóc một cái, tức giận nói: "Mày tự ngẫm lại đi, trước khi mày còn chưa làm ra chuyện gì không thể cứu vãn, tao vẫn còn giúp được mày."

Draco lắc đầu, nghẹn ngào nói: "Không cứu được đâu... Tao đã..." Nó bấu lấy cánh tay trái, giấu ra đằng sau lưng.

Nhưng Harry chẳng có vẻ gì là khó xử, đôi mắt xanh bình tĩnh của cậu nhìn thẳng vào mắt Draco, từ tốn nói: "Tao có thể giải quyết nó."

"Cái gì?"

"Dấu hiệu Hắc Ám. Tao có thể giải quyết nó, chỉ cần mày suy xét rõ ràng, hoặc tiếp tục làm xằng làm bậy, hay là về bên phe tao."

"Thật ư?" Draco la lên, mặt nó mừng rơn, nhưng rồi như chợt nhớ ra cái gì, nó lại ngập ngừng: "Nhưng còn má tao..."

Harry răn dạy: "Bộ mày tưởng ba má mày ngốc nghếch lắm sao, trả lời nhanh lên, tao bận lắm!"

Draco vội vã đáp: "Tao về phe mày, tao không muốn giết người!"

"Tốt lắm." Harry gật đầu: "Nghe cho kỹ đây, qua một thời gian nữa, ông Malfoy sẽ 'chết bất đắc kỳ tử' trong ngục giam, mày chuẩn bị cho cẩn thận, đừng để bị lòi đuôi."

"Rồi, tao đã biết." Draco không phải bị ngu thật, lập tức rõ ràng ý của Harry, nó để lộ ra nụ cười tươi đầu tiên sau ba tháng ròng áp lực.

Thấy Draco đã tươi tỉnh trở lại, Harry thở ra: "Vậy được, khóc đủ rồi liền đi thôi. Hay là mày tính ở lại đây chơi với Myrtle thêm chút nữa?"

Lúc này Draco đã có tâm trạng sửa sang lại hình tượng nhoe nhoét do khóc nhè của mình, lẩm bẩm: "Tuy là tánh bạn ấy có hơi kỳ... nhưng thiệt ra cũng là người tốt..."

"Là hồn ma tốt." Harry sửa lại: "Trừ việc có hơi lưu manh."

Vừa lúc này, cửa phòng vệ sinh lại bật mở, con ma Myrtle đang nghe lén lập tức chạy mất bóng, mà người bước vô cũng vừa lúc ngẩng đầu lên, thấy anh, mắt Harry sáng rỡ lên.

Lúc cậu toan chạy vọt tới chỗ Snape, đột nhiên...

"Harry..."

"Hả?"

Từ sau lưng, Draco kêu tên cậu, Harry nghi hoặc quay đầu lại, chỉ thấy một gương mặt phóng to ịn tới trước mắt, Harry lập tức né sang một bên nhưng vẫn bị hôn trúng sườn mặt.

"Cảm ơn mày."

Draco làm như không có việc gì nói một câu, sau đó lúc Harry quay đầu lại nhìn Snape thì khiêu khích trừng mắt nhìn anh.

Mặt Harry xanh lè xanh lét, đầu óc biến thành một nồi cháo, chỉ biết kêu lên: "Ơ... Severus ơi..."

"Kêu thẳng tên giáo sư, trừ Gryffindor hai chục điểm." Snape lạnh lùng bảo, sau đó quay đầu rời đi.

"Chết tiệt!" Harry thầm mắng một câu, vội vã rượt theo bóng dáng đen thui của người kia, để lại một mình thằng bé tóc bạch kim cúi đầu nhìn xuống đất. Một phút sau, con ma Myrtle bay ra, đặt bàn tay màu ngọc trai xám xịt của nó lên vai thằng bé, tỉ tê nói: "Thôi mà, đừng buồn..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play