Tác giả: Đan Thanh Thành Sam

Edit: BĐ

Kỳ nghỉ này Snape cũng liên tục đến biệt thự bờ sông mấy lần, thẳng đến lúc phải họp giáo viên đầu năm mới thoát khỏi sự giám thị của Đuôi Trùn.

Ở cuộc họp đầu năm này, lần đầu tiên Snape nhìn thấy một giáo sư Phòng chống Nghệ Thuật Hắc ám đến trường đúng hẹn, không khỏi có chút tò mò ngó qua. Đó là một người đàn ông trẻ cao ráo, bảnh bao, tên là Bererk Grant. Một cái tên lạ, chí ít Snape chưa từng nghe bao giờ, thẳng đến khi đối phương nháy mắt với anh, Snape mới nhận ra người đàn ông này là ai...

Khí lạnh ngùn ngụt bốc ra từ Snape làm ông Hiệu trưởng đang chóp chép đồ ngọt và quý ngài giáo viên mới đứng hình, đồng thời ớn lạnh nhìn nhau.

Sau cuộc họp giáo viên, Harry... Cũng chính là quý ngài Bererk Grant, cởi lớp nguỵ trang chạy đến hầm rồi... bị nhốt ngoài cửa.

Harry khổ sở nói với quý bà rắn: 'Giúp tôi mở cửa với.'

Đôi mắt đồng bé xíu của Medusa chăm chú nhìn Harry, có vẻ do dự lắm, cuối cùng bà ta vẫn mở cửa cho cậu. Cửa vừa mở xong thì Medusa cũng chạy mất luôn, Harry nuốt nước miếng bước vô hầm.

"Thân ái..."

Cậu cẩn thận bước lên một bước, bị ánh mắt chết chóc của Snape lia tới, nếu ánh mắt mà thành vũ khí thật thì Harry đã bị chặt ra làm tám khúc. Harry rụt cổ, sợ hãi nhìn Snape.

Snape cười lạnh: "Ấy chà, Cứu thế chủ và ngài Hiệu trưởng giỏi thật nhỉ?"

Harry đi tới chỗ anh, kêu lên: "Severus..." cậu kéo tay áo Snape, hạ giọng: "Em sai rồi..."

"À... Nhận sai rất nhanh nhỉ, lời nói chót lưỡi đầu môi mà thôi, tính xấu thì luôn không đổi! Trò... cút đi!" Snape hất tay cậu ra, đôi mắt đen như hai hầm sâu không đáy, lạnh lùng nói: "Nếu ngài hiệu trưởng cảm thấy trò có thể độc lập gánh vác trách nhiệm, thì tôi thấy về sau trò cũng không cần tôi giúp đâu, Potter... à không, ngài Grant, mời ngài ra ngoài."

"Nhưng, Severus à..." Biết lần này Snape giận thật, rất giận; Harry hoảng hốt nhìn anh, hai mắt dần ngập nước. Nhưng Snape không nhìn cậu, cũng không chịu để cậu chạm vào, Harry đành phải thở dài: "Thầy đừng giận nữa, em đi liền đây."

Snape không đáp, anh quay lưng đi nhìn chăm chú vào lò sưởi nguội lạnh, không còn cách nào khác, Harry đành lưu luyến rời đi.

Những hôm trước khai giảng, các giáo sư khác của Hogwarts cảm thấy thầy giáo Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới tới là một người rất sinh động. Mà cái sự hoạt bát này lại nhắm vô người được công nhận là khó chọc nhất trường - giáo sư Độc dược - khỏi phải nói ai nấy đều ngạc nhiên há hốc miệng khi thấy Grant cười tươi như hoa mời giáo sư Snape ăn bánh pudding (tuy là Snape không thèm nhìn mặt anh ta).

Không biết phải nói thế nào, các giáo sư còn thấy ngài Grant mới tới khá là may mắn, ờ thì... Ít nhất là anh ta không bị độc chết khi cứ quấy rầy giáo sư Snape hết lần này tới lần khác. Trong lúc mọi người cho rằng giáo sư Snape nể mặt Hiệu trưởng nên mới không ra tay, thì cụ Dumbledore phải đau buồn từ chối các món ngọt vì bệnh sâu răng tái phát, cụ buồn tới nỗi không thiết tha ăn uống gì nữa... Câu chuyện phức tạp hơn rồi đây... Thế là mọi người bắt đầu thu lại ánh mắt tò mò mỗi khi Grant xáp lại cạnh giáo sư Snape, chứng tỏ mình chỉ là một người vô tội không liên quan.

Trước ngày khai giảng một hôm, Snape đi Rừng Cấm hái thảo dược. Harry nhằng nhẵng bám theo sau, hình người thì giáo sư không thèm quan tâm, Harry chỉ có thể biến thành con hươu, thật cẩn thận đi theo sau lưng Snape.

Nhưng lần này hươu tuyết cũng hắt hủi rồi, tuy rằng không bị đuổi đi, nhưng Snape vẫn không thèm nhìn mặt nó, hươu Harry chỉ đành lẽo đẽo đi cào đất trong rừng để tìm thảo dược rồi mang nộp cho giáo sư lấy lòng.

Ngày 1 tháng 9, Hogwarts lại bắt đầu năm học mới lần nữa. Con rối Harry giả được giao cho con gia tinh già Corey của Nhà Potter điều khiển, ngồi trên tàu hoả đi thẳng tới trường. Chỉ cần tới phạm vi Hogwarts thì Harry có thể thao túng con rối, vậy thì lúc cậu đi dạy đi học sẽ không ai phát hiện bất thường.

Mà bản thân cậu quyết định sẽ lấy hình tượng Bererk Grant làm chủ đạo trong cuộc sống năm sáu ở trường. Vẻ ngoài của Grant khác xa với Harry, mái tóc ngắn màu nâu, mắt đen lấp lánh ý cười, hay mặt vest xám trang trọng lịch sự, còn luôn tươi cười với tất cả mọi người, cũng gây thiện cảm cho phần lớn học sinh. Tụi học trò lục tục đổ vào Sảnh đường cũng phát hiện ngài giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới năm nay, không khỏi châu đầu bàn tán.

Từ xưa tới nay chỗ ngồi của giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám và môn Độc Dược luôn ngồi kế nhau. Vừa mới bước vô Sảnh đường huyên náo tiếng người, Snape đã phát hiện một gã hào hoa đang tươi cười toe toét ngay cạnh chỗ ngồi của anh. Mặt mũi thì xa lạ đó nhưng cái nét cười vô hại thì vẫn y xì bản gốc. Lúc rảo bước qua Sảnh, Snape có thể nghe thấy tiếng tụi học trò bàn tán về giáo sư mới năm nay đẹp mã bảnh trai thế nào...

Bước phăm phăm lại cái ghế quen thuộc, Snape giận dữ hừ lạnh một tiếng, làm giáo sư Trelawney giật mình làm rớt cái bánh mật xuống đất.

Harry vô tội chớp mắt, hoàn toàn không biết vì sao Snape lại đột nhiên tức giận.

Bên dưới dãy bàn, Ron nhỏ giọng nói với hai đứa bạn (một thật một giả): "Lão dơi già chắc hẳn phải tức lắm, chẳng bao giờ mình thấy ổng hoà nhã với giáo sư dạy Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám nào hết suốt mấy năm nay!"

Hermione đáp: "Thì cả trường đều biết tâm nguyện của thầy là được dạy môn D.A... nhưng mà Ron, bồ không được gọi giáo sư Snape là lão dơi già!"

Đương nhiên, cuộc trò chuyện của hai đứa nó cũng là cuộc trò chuyện tiêu biểu của phần lớn học sinh trong trường. Mà coi mòi năm nay Snape càng ghét dữ dội ông giáo sư trẻ này hơn mọi năm. Rồi khi giáo sư Grant bắt đầu lân la bắt chuyện với Snape, tụi học trò càng tròn mắt dẹt, lén lút nhìn mãi lên bàn giáo viên để xem coi chuyện gì xảy ra tiếp theo.

"Severus ơi..."

Harry nhỏ giọng kêu tên Snape, kèm theo một nụ cười nhiệt tình. Tự nhiên một tràng cười ré lên từ dưới dãy bàn học sinh làm cậu giật nảy mình, Harry mờ mịt nhìn xuống dưới, một đám các cô nàng từ đủ các nhà lu tà bu lại với nhau và thì thầm đầy kích động.

Trong nghi hoặc. Harry vẫn ngó trân đám học trò làm tụi con gái cười khúc khích và đỏ mặt, nhưng cậu vẫn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hồi xưa khi cậu đi dạy cũng đâu có phát sinh chuyện này, cùng lắm các phù thủy nhỏ chỉ thể hiện sự sùng bái với anh hùng chiến tranh (Harry đã quên là lúc cậu đã có tuổi mới thành giáo sư Hogwarts)... Thái độ của tụi con gái (và vài đứa con trai) làm Harry có cảm giác thật ra mình họ Lockhart mới phải.

Tôi không phải gã hề Lockhart kia! Harry tức tối nghĩ.

Bên cạnh cậu, Snape lạnh lùng bảo: "Ờ, ngài Grant nên ngưng việc cười quyến rũ các nữ học sinh ở Hogwarts đi, tôi sợ là một vài đứa trong số đó phải ngất xỉu vì thiếu ô-xi."

Cắm cái nĩa thật mạnh xuống bàn, Snape gằn giọng: "Tôi chẳng dư thời gian nấu thêm Độc dược cho cái trò vô bổ này."

Harry đơ người ra nhìn Snape, phát ra một âm thanh: "À..." Không phải bàn cãi nữa, lúc này nụ cười của Harry trông rất ngốc. Gần như không thể nhịn được, cậu nhổm mình về phía Snape.

Snape cảnh giác: "Làm gì đó?" Nói rồi anh vội quét mắt nhìn xung quanh, chỉ sợ người ta trông thấy.

Harry ghé sát vô người Snape, khẽ nói bên tai anh: "Em chỉ muốn quyến rũ thầy thôi à, Severus."

Vệt mây đỏ dần lan khắp gò má, đến tận tai cũng đỏ, Snape tức tối trợn mắt nhìn Harry.

"Cút!"

Lúc này bác khổng lồ Hagrid đến muộn cũng lịch khịch chen đến bàn ăn. Cái thân hình to bự của bác chùi vô bên cạnh Snape, và khi ngồi xuống Hagrid cũng tạo ra một tiếng động không nhỏ, làm cắt ngang cuộc trò chuyện của Harry và Snape. Trong lòng giáo sư Độc dược âm thầm cảm ơn sự xuất hiện của Hagrid, anh sửa sang lại quần áo và gục đầu xuống để che giấu biểu cảm khác thường của mình.

Harry tiếc nuối bĩu môi, vừa lúc này học trò năm nhất cũng được dẫn vào Sảnh, cậu bèn dời mắt xuống xem bọn trẻ, Snape nhẹ nhàng thở ra, lại khôi phục biểu cảm lạnh lùng, tuy nhiên, không thể phủ nhận một chút xíu mềm mại đắc ý không che giấu được.

Cái Nón Phân Loại cũng giống hệt mọi năm, khuyên nhủ bốn Nhà phải đoàn kết để đối phó với kẻ thù, Harry xoa đôi mắt vì bài hát vẫn kinh khủng và lạc nhịp một cách khó hiểu của Nón. Sau buổi lễ Phân nhà, cụ Dumbledore ỉu xìu mời mọi người dùng cơm (ai cũng nhận ra ông cụ không vui vẻ lắm vì trước mặt cụ không có một món ngọt nào cả), thân mình lo chưa xong, Harry chỉ đành thở dài cắm đầu ăn món của mình.

Harry khá giống Snape, đều thích ăn bò bít tết, nhưng cậu lại lười cắt miếng thịt ra, hâm mộ nhìn qua cái dĩa đã được cắt thành từng miếng vừa miệng của Snape, lại còn gặp được vẻ mặt đắc thắng khoe khoang của anh, đành ủ rũ tự cắt phần mình. Thấy thằng nhóc chết bầm này khó chịu Snape cũng vui hơn mấy phần, ăn xong thịt bò lại lấy một chén pudding ra nhâm nhi.

Bên kia bàn, ông Hiệu trưởng râu bạc đau lòng sờ lên má mình, vẫn chưa hết sưng nên không thể ăn đồ ngọt được, đau khổ nhìn qua giáo sư Độc dược, nhưng Snape đang bận ăn tráng miệng không hề để ý cụ.

"Chúc các trò buổi tối tuyệt vời nhất!" Sau khi ăn xong, cụ Dumbledore bắt đầu bài phát biểu như lệ thường: "Các học sinh mới, ta mừng đón các trò vào trường; và các học sinh cũ, ta mừng đón các trò trở lại trường! Một năm học mới với đầy đủ sự giáo dục về phép thuật đang chờ các trò..."

Khi trở thành tâm điểm sự chú ý, học trò trên bàn ăn có thể thấy mặt cụ Hiệu trưởng sưng vù lên, há hốc miệng thắc mắc: "Mặt thầy ấy bị sao vậy?"

Dường như nghe được những lời bàn tán, cụ Dumbledore vô tội cười cười: "Chà! Chỉ là vấn đề nhỏ khi tham ăn ngọt thôi mà, đừng để ý nhé!"

Khắp sảnh đường vang dội những tiếng cười trêu chọc, cụ nói tiếp: "Năm nay, chúng ta hân hoan chào đón một thành viên mới trong giáo ban, Giáo sư Grant! Thầy ấy sẽ trở thành giáo viên môn Phòng chống Nghệ Thuật Hắc ám năm nay!"

Harry đứng dậy và vẫy tay chào, kèm theo nụ cười hiền lành khiến bên dưới lại xôn xao một trận.

"Quỷ thần ơi thầy ấy đẹp trai quá chừng!"

"Giáo sư Grant ơi! Nhìn qua đây nè!". ngôn tình ngược

Các cô nàng túm tụm lại hò hét, các chàng trai ngây đơ ra nhìn làm bầu không khí nhanh chóng được hâm nóng, tiếng hú hét ồn ào mãi một hồi mới dần lắng xuống lại. Harry vô tội nhún vai ngồi xuống, Dumbledore ho một tiếng, và những tiếng xì xầm nín lại để cụ tiếp tục phát biểu.

"Rất tiếc khi phải cắt ngang hưng trí của các trò với giáo sư mới tài năng của chúng ta, nhưng ta có một vấn đề quan trọng cần khẳng định lại. Giờ đây, như mọi người trong Sảnh đường này đều biết, Chúa tể Voldemort và đồ đệ hắn lại một lần nữa tung hoành công khai và đang tăng cường lực lượng."

Sự im lặng dường như trở nên ngột ngạt và căng thẳng, không khí vui vẻ thoáng biến đâu mất tiêu khi cái tên Voldermort được thốt ra. Tụi học trò đưa mắt nhìn nhau, nỗi hoảng loạn biến thành một cái màn khổng lồ bao trùm cả Sảnh đường lại.

Rồi cụ Dumbledore tiếp tục nói: "Tôi không thể nhấn mạnh đầy đủ sự nguy hiểm của tình thế hiện nay, và sự cẩn trọng mà mỗi người trong chúng ta ở trường Hogwarts cần phải có để bảo đảm chúng ta được an toàn. Tòa lâu đài đã được củng cố phòng thủ Pháp thuật vững chắc trong mùa hè, chúng ta được bảo vệ bằng những cách thức mới và mạnh hơn, nhưng chúng ta vẫn phải đề phòng hết sức cẩn thận mọi sự vô ý về phía học sinh và giáo ban. Vì vậy thầy khuyên các trò nên tôn trọng bất cứ giới hạn an ninh nào mà các thầy cô giáo có thể áp đặt lên các trò, cho dù các trò có thấy khó chịu thế nào đi nữa - đặc biệt, theo nội quy các trò không được ra khỏi giường vào ban đêm. Thầy kêu gọi các trò, nếu nhận thấy bất cứ điều gì khác lạ hay đáng ngờ bên trong lẫn bên ngoài tòa lâu đài, các trò hãy báo ngay lập tức cho người trong giáo ban. Thầy tin tưởng các trò luôn luôn xử sự với ý thức cao nhất về sự an toàn của chính các trò và của những người khác."

Đôi mắt xanh của cụ Dumbledore lướt qua tất cả học sinh trước khi cụ mỉm cười một lần nữa.

"Nhưng bây giờ, chăn êm nệm ấm đang chờ các trò, thoải mái và ấm áp như các trò mơ ước, và thầy biết ưu tiên số một của các trò là được nghỉ ngơi thật tốt để chuẩn bị cho bài học ngày mai. Cho nên chúng ta hãy chúc nhau ngủ ngon. Pip pip!"

Cùng với âm thanh ràn rạt điếc tai như mọi khi, những băng ghế bị đẩy ra sau và hàng trăm học sinh bắt đầu rồng rắn kéo nhau ra khỏi Đại Sảnh Đường đi về phía phòng ngủ. Harry đi chen qua nhóm học sinh để đến gần bộ ba Tam giác Gryffindor, sau khi chắc chắn là con rối Harry giả không khác mình một phân nào (Ron đang hào hứng trò chuyện với nó), cậu yên tâm chuồn đi làm việc của mình.

Trong khoảng thời gian này, theo thường lệ thì Snape sẽ có buổi trò chuyện đầu năm với đàn rắn con. Thế là Harry nghênh ngang dùng cái mặt Bererk Grant đến gõ cửa hầm. Bà rắn Medusa u oán nhìn cậu, vì bà ta hay mở cửa cho Harry mà không dưới vài lần bị ánh mắt chết chóc của Snape đay nghiến.

Lúc Snape trở về liền thấy một con quỷ khổng lồ mang gương mặt xa lạ ngồi thù lù ở văn phòng mình, nhàn nhã uống trà. Anh giận dữ trợn mắt nhìn tay nắm cửa Medusa, bà rắn vừa mở cửa cho anh xong đã chạy biến đâu mất, để lại cái tay nắm trống lổng. Snape nghiến răng kèn kẹt bước vô phòng.

Bước phăm phăm lại ghế sô pha, Snape không lịch sự đá một phát lên ghế, làm tách trà mới rót của Harry suýt thì ụp xuống đất, cay nghiệt nói: "Giáo sư Grant có biết quấy rầy vào lúc muộn thế này là ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của người khác hay không?"

"Nhưng em nhớ thầy tới nỗi ngủ không được phải làm sao đây?" Harry tròn mắt hỏi, làm ra vẻ mặt tội nghiệp. Mấy ngày nay cậu đều phải ngủ một mình trong văn phòng mình, vì cửa hầm cậu cũng không được vào.

Snape đẩy bay cái mặt sáp tới của ai kia: "Miệng lưỡi trơn tru, đi ra!" Đối diện với một gương mặt xa lạ, anh không tài nào kiên nhẫn nổi, dù biết đây là ngụy trang của thằng nhóc chết tiệt kia đi nữa.

Harry bĩu môi: "Em buồn lắm đó." Nhưng Snape không thèm để ý cậu.

"Nghe đây, trò thành thật cho ta, gần đây không được đến đây nữa, ta có chuyện phải làm" Snape cảnh cáo nói.

Harry ngồi thẳng lại: "Là việc của thằng nhóc Malfoy hở thầy?"

"Phải, cho nên trò phải thôi cư xử như một con sư tử nông cạn, tập trung vào cái môn nghệ thuật mà trò được giao trọng trách giảng dạy năm nay." Snape híp mắt đánh giá cậu, anh cho là Dumbledore lại nhiều lời với Harry, trong lòng thầm quyết định sẽ ngưng thuốc Sâu răng thêm một tháng nữa.

Harry cười nhợt nhạt: "Được rồi mà... nhưng em phải nói, Malfoy đúng là một con công ngu ngốc."

"Trò ở đó mà chó chê mèo lắm lông!" Snape bất mãn rầy lại: "Trò cũng không hơn thua gì người ta đâu!"

"Em không có... Đâu có người nào quan trọng như thầy trong mắt em." Harry phân bua.

"Hay quá nhỉ?" Snape châm chọc, chỉ là Harry sắc bén nhận ra vành tai đỏ ửng của anh dưới mấy lọn tóc lòa xòa, anh nói: "Đừng có chạy tới chạy lui chỗ lão già này nữa, ta cảnh cáo trò rồi đó."

"Vậy là... em không được ở lại hở?" Harry tranh thủ nói.

"Ngài Grant có văn phòng của mình, nên phiền ngài về địa bàn của mình đi." Snape hất đầu về phía cửa. Harry thở dài, ỉu xìu rời đi.

Đồ chim công trắng con đáng giận! Quấy rầy chuyện yêu đương của người khác, bị hói là đáng lắm! Trong bụng Harry thầm mắng.

Tuy là đồng nghiệp nhưng chẳng xơ múi được gì với người yêu, cuộc sống dạy học bi thôi của ngài Bererk Grant cứ thế bắt đầu.

Hôm sau, sau khi ăn sáng, con rối Harry giả tiếp tục đến lớp học đã đăng kí. Còn giáo sư Grant khí thế hừng hực chạy tới phòng học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, tiết học đầu tiên năm nay cần dạy là năm năm Hufflepuff.

Chương trình học năm năm vẫn khá rạp khuôn sách vở, nhưng Harry lại không thích để học trò tốn phí cả ngày học thuộc lòng những kiến thức hàn lâm đó, cậu để tụi nhỏ bắt cặp với nhau như lúc dạy DA. Sau khi dạy xong một vài đặc tính của phép tà, cậu cho tụi nó lần lượt thực hiện phương pháp chống lại nó. Tổng thể mà nói bài giảng đầu tiên khá thành công, học trò cũng rất phối hợp.

Tiết thứ hai là lớp Nâng cao của năm sáu, đối mặt nhóm sư tử con quen thuộc, Harry cũng không căng thẳng chút nào.

"Được rồi, chào các trò nhé. Bây giờ hãy cất hết tập sách vào đi, thầy có hơi khác với các giáo sư khác, sách vở chỉ là bài tập thêm ngoài giờ thôi." Harry vừa nói vừa đi qua bàn giáo viên, quay người lại tặng cả lớp một nụ cười.

"Tính tới nay, các trò đều đã thông qua kỳ thì Phù thủy Thường đẳng, điều này chứng tỏ các trò đã có căn bản và cơ sở trong lãnh vực chống lại tà ác. Ở lớp Nâng cao này, chương trình học sẽ biến tri thức các trò đã học trở nên thêm thực tế, áp dụng vào tình thế cấp thiết hiện nay."

Ngưng lại một chút, Harry ngân nga, thậm chí cậu không nhận ra phong cách nói chuyện của mình cũng giống Snape mấy phần: "Nghệ thuật Hắc Ám – cái các trò phải chống lại, phong phú, đa dạng, luôn luôn biến đổi... Nhưng đừng quên, thuật Phòng ngự được phát minh ra cũng căn theo cơ sở đó mà sáng tạo được vô số phép hay, vậy thì..."

Ánh mắt liếc ngang qua dãy bàn đầu tiên, hầu hết thành viên DA đều đang ngồi đấy, chăm chú lắng nghe Harry giảng giải, cậu cũng nắm rõ trình độ của tụi nó, thế là cậu nói: "Tiết đầu tiên này chúng ta cần nắm rõ về thần chú không lời. Vậy có trò nào cho thầy biết thuận lợi của thần chú không lời là gì không?"

Hermione luôn luôn là học trò nhấc tay đầu tiên, Harry cười thầm gật đầu: "Tốt lắm, trò Granger?"

"Đối thủ của ta không có được sự dự báo trước về loại Phép thuật mà ta sắp thực hiện," Hermione nói, "điều này cho ta một tích tắc ưu thế."

"Trả lời chính xác, Gryffindor thêm hai điểm." Harry không keo kiệt cộng điểm cho câu trả lời của Hermione, cậu giảng tiếp: "Thần chú không lời làm đối thủ không biết bước tiếp theo các trò sẽ làm gì, ví dụ như... thế này."

Harry vẫy cây đũa phép gỗ liễu, từ đầu đũa phép, một con chim khổng tước tuyệt đẹp đột nhiên vẫy cánh bay ra, mấy chục cái đầu tụi học sinh ngỏng cả lên để nhìn phép thuật mới mẻ này. Theo đường bay lượn của con chim, lông vũ trắng bạc rơi thẳng lên đầu thằng nhóc tóc bạch kim. Con chim cứ quanh quẩn mãi trên đầu thằng nhóc, dù né làm sao cũng không tránh nổi mớ lông rụng càng lúc càng tả lả như mưa, cái đầu Draco nhanh chóng trở thành một cái tổ chim - đúng nghĩa đen.

Harry cười: "Chà, xem ra chúng ta đã có một học sinh may mắn. Trò... Malfoy đúng không nhỉ? Không biết tiết học này trò có thể làm trợ thủ cho thầy được không?"

Ron bụm miệng lén cười, mặt Draco xanh lè nhưng vẫn phải gật gật đầu đứng dậy đi lên: "Đấy là vinh hạnh cho con, thưa thầy."

"Cảm ơn nhé." Harry vẫy tay để Draco lại đứng cạnh cậu, nói tiếp: "Thầy có một chiêu bí mật khi xài thần chú không lời. Thí dụ đơn giản là bùa Bay đi, đầu tiên chúng ta phải đọc 'Wingardium Leviosa', rồi món đồ chúng ta muốn mới lơ lửng bay lên. Cho nên điều chúng ta làm không phải để ý tới câu thần chú đó, mà là với việc các trò muốn làm, cần làm."

"Vậy giờ thế này, trò Malfoy, trò hãy dùng thần chú không lời, bùa tà cũng được, để công kích thầy." Thấy mặt thằng nhóc càng thêm hoảng hốt, Harry cổ vũ nói: "Không sao, trò đừng căng thẳng quá. Cứ bình tĩnh mà tấn công là được."

Draco cầm chặt cây đũa phép của nó, nó mím môi thật chặt vì sợ mình sẽ đọc thần chú ra tiếng, nhìn chằm chằm vào người đàn ông tóc nâu hiền lành đối diện.

Harry nói: "Các trò chú ý xem trò ấy sẽ tấn công thế nào."

Draco vẫy đũa phép và không có chuyện gì xảy ra cả, cả lớp nín lặng như tờ, ngó lom lom vào thằng bé. Nó vẫn đang kiên trì, tím bầm mặt mũi vì cố gắng, một chút ánh sáng lóe ra từ đầu đũa của nó.

Harry gục gặc: "Tốt, chính là cảm giác này. Đũa nhẹ nhàng vung lên, cứ tự nhiên như bình thường vậy."

Vừa dứt lời, một tia sáng mỏng manh từ cây gậy phép của Draco bay thẳng tới cái bàn và làm nó xước một vết nhợt nhạt.

Harry nói: "Sai mục tiêu, nhưng được cái thần chú không lời cũng coi như thành công, chỉ cần luyện tập nhiều hơn, lúc vung đũa cũng nhẹ nhàng hơn một chút, tốt... Như vậy thì, các trò đã nhìn thấy phương pháp rồi, bây giờ các trò chia thành từng cặp để bắt đầu luyện tập đi. Một người cố gắng ếm bùa người kia mà không nói. Người kia sẽ cố gắng hóa giải bùa phép cũng trong im lặng."

Nói rồi, Harry quay sang Draco: "Ừ, trò Malfoy giúp giáo sư giảng bài, cộng thêm cho Slytherin năm điểm, trò cũng luyện tập với các bạn đi."

Nhóm học trò bắt đầu gian nan tập luyện, Harry bắt đầu đi qua đi lại giữa đám đông, sửa lại những đứa ăn gian thì thầm câu thần chú thay vì hô to lên. Lúc đi ngang qua Hermione và Neville, Harry gật đầu: "Trò Granger thành công, Gryffindor thêm mười điểm. Bây giờ trò và trò Longbottom đổi vai, đừng căng thẳng quá, trò Longbottom, vẫy đũa nhẹ nhàng một tí."

"Trò Weasley à, nắm đũa chặt vào, lúc giơ nó lên cũng giảm bớt lực đi, trò sẽ không muốn đũa của mình văng trúng đầu đối thủ chứ." Harry cười mỉm sửa lại tay cầm đũa cho Ron, mặt mày thằng bé đỏ tới phát tím vì quá dùng sức, có lẽ nó còn nín thở trong vô thức. Harry thấy mà buồn cười, đối diện bên kia, con rối Harry cũng cười cười y hệt như chủ, cổ vũ Ron vất vả ếm thấn chú: "Cố lên Ron, thở đi, từ từ mà làm!"

Vừa quay đầu đi, Harry đã thấy Patil và Lavender đang chụm đầu nói chuyện thay vì luyện tập, cậu thở dài: "Trò Patil, trò gặp khó khăn gì à?"

"Không có khó khăn gì ạ, thưa giáo sư." Lavender kéo tay áo của Patil, đáp nhát gừng, mặt cô bé đỏ rực lên như xỉn rượu.

Lúc Harry đi chỗ khác, âm thanh của hai đứa nó lại trôi tuột vô tai cậu: "Thấy gì không? Thầy cười lên đẹp quá trời."

Patil cằn nhằn: "Mình vẫn thấy thầy Firenze đẹp trai hơn, nếu bồ hỏi..."

Giọng Lavender đầy bí ẩn: "Nhưng bồ cũng đâu có hẹn hò với ổng được đâu, thầy Firenze hợp với mấy cô...ờm, ngựa hơn..."

Đoạn về sau Harry không thèm nghe nữa, cậu sờ da gà nổi đầy tay, đáy lòng hoảng hốt, bây giờ tụi con gái toàn nói chuyện kiểu này sao? Severus ơi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play