Buổi tối bắt đầu huấn luyện nghĩa là thời gian rảnh của Harry lại bị rút ngắn lại, may là nhờ thành tích học tập tốt nên cậu được miễn không ít bài tập về nhà, nhưng tính ra Harry cũng chẳng rảnh được bao nhiêu cả, từ sáng tới tối cậu cứ tất bật như con quay.
Sau bữa tối, Harry bắt đầu làm bài tập lớp Bùa Chú, vẽ hai bức phác thảo thì cụ Dumbledore đến.
Harry gõ cái bàn, một ly trà sữa và bánh kem sô cô la hiện lên, cậu nói: "Thế nào rồi thầy?"
Cụ Dumbledore gieo mình xuống ghế sô pha, vẻ mặt có hơi mỏi mệt nhưng đôi mắt lam vẫn tràn ngập ánh sáng.
Thay vì đáp lời Harry, ông cụ cầm lấy thức ăn trên bàn cho vào miệng, cụ ăn rất nhanh như thể đói ngấu. Đợi khi nhai xong nửa cái bánh kem, cụ Dumbledore mới bảo:
"Thám tử đã đi rồi, nếu một tuần này không có gì bất thường, vậy thứ bảy tuần sau thầy trò ta đi lấy nhẫn."
Nói xong, cụ Dumbledore lại nốc sạch một ly trà sữa, thở dài thỏa mãn: "Đồ ngọt có thể cho người ta sức mạnh đấy, con trai."
Khóe môi Harry run run: "Chắc là vậy... Thầy có muốn thêm món gì khác không?"
Cụ Dumbledore nháy mắt: "Bánh phô mai trứng và pudding nhé, cảm ơn con."
Harry gõ cái bàn, đồ ngọt ông cụ râu bạc gọi lập tức xuất hiện. Dumbledore vắt chòm râu dài qua bên vai và sung sướng cầm cái muỗng lên thưởng thức.
Trong lúc cụ đang ăn hăng say, cửa Phòng Chứa lại mở ra lần nữa, Snape xuất hiện, đi phăm phăm vào trong. Trên mặt anh là vẻ chán ghét rõ rệt khi anh lia mắt một vòng quanh căn phòng, mày nhăn lại như nhớ về kí ức không tốt nào đó. Ánh mắt đầu tiên Snape đặt lên người lão Ong Mật đang nhét bánh pudding vào miệng, (nỗ lực trở thành đất ấm cho sâu răng phát triển!), rồi sau đó lia về chỗ thằng nhãi con mắt xanh đang ngồi vẽ vời hết sức nghiêm túc trên ghế.
Harry ngẩng đầu đối diện với tầm mắt anh, cười tươi kêu lên: "Giáo sư!"
Tay cậu vẫn vẽ thoăn thoắt trên cuốn vở, Snape gật đầu đáp lại và ngồi vào ghế sô pha đối diện Dumbledore.
Harry gõ lên mặt bàn khi vẫn chăm chú nhìn vào sổ, một ly hồng trà hiện ra, cậu nhẹ giọng nói: "Nghỉ ngơi một lúc đi thầy, lát nữa rồi nói."
Ở bên kia bàn, cụ Dumbledore nâng cái muỗng trong tay lên chứng tỏ mình vẫn chưa điền đầy bụng.
Snape bèn thả lỏng mình dựa vào ghế một lúc, không nói nhiều lời. Dưới ánh mắt vô hình của anh, cái muỗng của ông cụ râu bạc khua nhanh hơn và cây bút trong tay Harry lẹt quẹt hết sức lẹ làng trên giấy.
Khi nét bút cuối cùng chấm dứt, Harry đặt bút và sổ xuống bàn, đứng dậy: "Mời hai thầy đến phòng huấn luyện."
Khi mở gian phòng ra, cậu bổ sung: "Hai người cứ ra tay hết sức, và dùng cả Chiết Tâm trí thuật với em nữa."
Không gian phòng quyết đấu rộng thênh thang không thua gì Đại Sảnh Đường, với trần nhà cao vút dưới hàng chục chùm nến lung linh, căn phòng có tám cửa trang trí được sơn màu đen bóng và một số tấm nệm mềm màu nâu gỗ. Ba người bọn họ bước vào và cụ Dumbledore phát ra một tiếng thốt thể hiện sự ấn tượng.
Harry cười: "Hogwarts luôn tràn ngập bí mật nhỉ?"
Cụ Dumbledore đáp: "Đúng thế, Harry ạ. Thầy đã làm Hiệu trưởng Hogwarts được bốn mươi năm rồi mà vẫn chưa biết được hết có bao nhiêu cái nhà tắm vòng quanh phòng Hiệu trưởng."
Harry cười khúc khích xắn tay áo lên, dưới ánh mắt lạnh lẽo của Snape, cậu cởi chiếc vòng tay màu bạc ra, tung nó lên không trung. Cái vòng tự động lơ lửng trên không và hạ cánh xuống tấm nệm; cùng lúc đó, cả Snape và Dumbledore đều thẳng người, đũa phép trong tay giơ lên. Hai cặp mắt nghiêm túc nhìn thiếu niên đứng giữa Sảnh.
Cậu ta gầy gò và dong dỏng, gương mặt hiền lành với nụ cười thường trực và mái tóc quăn buột gọn sau gáy, hết sức vô hại, giống như phút tiếp theo cậu có thể nằm ngay xuống cái đệm và lấy một cuốn sách ra đọc một cách nhàn nhã. Nhưng hai phù thủy mạnh ở đây không bị dáng vẻ đó đánh lừa, vì xung quanh cậu ta là một lớp màn ma lực mạnh mẽ tới nỗi làm méo cả không khí, khiến cho nét mặt hiền lành của cậu vặn vẹo hẳn đi. Nhưng rất nhanh, bầu áp suất kinh khủng đã biến mất. Harry nhìn thẳng vào hai giáo sư đối diện, khóe miệng mím lại vẫn hơi nhếch lên như đang cười.
Snape ngạc nhiên tới nỗi không buồn giấu diếm, mắt anh mở to nhìn thằng nhãi con kia. Không đời nào anh ngờ ma lực của Harry Potter có thể mạnh mẽ dường này. Có lẽ hơi yếu một chút so với Chúa Tể Hắc Ám thời kỳ toàn thịnh, nhưng đã không kém bao nhiêu với gã phù thủy mặt rắn tàn bạo hiện giờ.
Đối mặt với nghi hoặc của Snape, Harry bình tĩnh cúi đầu chào, cậu nói: "Mời hai thầy."
Mở đầu Snape chỉ dùng một cái "Diffindo" đơn giản, trong thâm tâm anh vẫn sợ sệt sẽ làm thằng bé bị thương, nhưng rất nhanh, anh đã nhận ra sự mềm lòng của mình là một sự khinh thường với thằng bé. Đầu đũa phép anh run lên, và Snape tiến vào trạng thái nghiêm túc chưa từng có, giống hệt ông cụ râu bạc bên cạnh, anh hét: "Sectumsempra!"
Cụ Dumbledore giỏi nhứt là các bùa phép công kích bằng lửa, đồng thời cụ cũng sử dụng lưu loát hầu hết các thần chú khác. Cây đũa phép của cụ vung lên như roi và một cơn mưa sao xẹt khổng lồ nhào thẳng tới trung tâm Đại sảnh, đủ để gây ra thiệt hại không thể lành bằng bùa Sửa Chữa.
Harry linh hoạt tránh được hầu hết chúng khi cậu chạy len qua các chướng ngại vật mà mình vừa biến ra: hàng tá các cục đá, cây cột và từng đống đất đổ nát. Những tia sáng bạc từ Bùa Khiên nhanh tới nỗi không có bất kỳ tiếng đọc thần chú nào, chúng xuất hiện giữa hư không và chặn đứng bùa Lửa của cụ Dumbledore.
Trong khi đó, Snape lại nhuần nhuyễn những thần chú lực sát thương cao, anh liên tục tạo ra những bùa Cắt và Hóa đá để tấn công đối thủ. Cách tấn công của Snape quỷ quyệt như một con rắn, nhưng cũng mạnh mẽ và tràn ngập khó đoán. Anh liên tục gây ra các vết cắt sâu hoắm trên đá, để lại những tàn tích bốc khói đen của Nghệ thuật hắc ám, và một tá các bùa Nổ làm chiến trường càng thêm tàn tệ, với khói mù và mảnh vụn gạch đá bay tung tóe khắp nơi.
Nhất thời đối diện với hai phù thủy mạnh như vậy, Harry chỉ có thể né tránh. Bước chân của cậu rất nhanh, thoăn thoắt né qua các cây cột và công sự, nhưng rất nhanh, cậu đã bị chặn đường bởi một bức tường đất do cụ Dumbledore ếm ra, thần chú của Snape tới ngay sau đó buột Harry phải nghiêng người né tránh. Nhưng đúng ngay lúc ấy, tia sáng màu đỏ của cụ Dumbledore đã xông tới ngay mặt cậu.
Mắt Harry mở to, một bùa Khiên trắng bạc hiện lên, bằng một tiếng "coong" sắc lạnh, bùa phép đó văng ngược trở lại chỗ cụ Dumbledore. Chỉ là công kích giản đơn này không hề hiệu quả, ông cụ vẫy đũa và một con Phượng Hoàng làm từ lửa hiện ra, bay sà tới chỗ Harry.
Harry đành phải lập một bức tường cao để ngăn cản tầm nhìn của đối phương. Nhưng bức tường chỉ tồn tại có ba giây đồng hồ dưới Bùa Nổ của Snape. Trong giây phút bức tường đổ ầm ầm và tạo thành một cơn bão bụi, phản kích của Harry cũng tới, thành công ngăn cản tấn công dồn dập của hai giáo sư.
"ξ£φ!" Harry dùng một chú ngữ cổ để tấn công, tia sáng trắng xóa sắc nhọn bay thẳng đến buột Snape phải lùi bước.
Lúc ấy, cụ Dumbledore cũng vẫy đũa, con chim bằng lửa bay đến, cái đuôi nó bốc cháy dữ dội và hừng hực sức nóng tới nỗi làm méo cả không khí.
Khi con chim cuốn lấy cậu thiếu niên, nó lập tức chuyển sang màu xanh lam trong ánh mắt ngạc nhiên của Dumbledore, nó tàn rụi nhanh tới nỗi cụ Hiệu trưởng không kịp làm gì để cứu vãn, giữa đốm lửa hiện ra một khoảng trống và bóng dáng mơ hồ của Harry xuất hiện trong đó.
Cùng lúc đó, một bùa Cắt xuyên thẳng qua tàn lửa, Harry lách mình qua một bên nhưng lại bị Dumbledore cản lại, nhất thời bàn tay cậu tóe máu, đũa phép vuột khỏi tay.
Nhưng trước khi nó rơi xuống đất, Harry đã bắt được nó bằng tay trái, tay cậu vung lên và thần chú Giải giới làm đũa phép của Snape văng đi thật xa. Trên gương mặt anh vẫn chưa kịp thu hồi ngạc nhiên và ngây ngẩn, bàn tay trống trơn chưa kịp hạ xuống.
Tuy nhiên, trong một tích tắc đó thôi, cụ Dumbledore đã thừa thời cơ Harry Giải giới Snape mà tước mất đũa của cậu. Trong màn bụi mờ mịt lắng xuống, chỉ có một kẻ duy nhất trong ba còn cầm đũa phép, và cụ Dumbledore bắt đầu vỗ tay:
"Tuyệt hảo! Harry à! Chiêu cuối cùng của trò đẹp lắm... Thầy chưa thấy ai tước được đũa phép của Severus cả!"
Snape lại không có vẻ gì thán phục trước điều đó, anh đi rất nhanh, vượt qua đống đổ nát dưới chân và đến cạnh Harry. Anh lấy trong túi ra một bình thuốc nhỏ và ném cho cậu, cộc cằn nói: "Tay."
Harry nhỏ hai giọt lên mu bàn tay, vết thương lập tức nhạt đi, cậu đóng cái nút lại và nhét luôn vào túi áo mình.
Harry quẹt bụi trên mũi và nói: "Mời tiếp tục."
Quyết chiến lần hai, Harry càng thêm cẩn thận, đối mặt với hai phù thủy mạnh, cậu vẫn phòng ngự là chính, đồng thời quan sát thật kỹ đối phương để tìm cơ hội phản công.
Rút cuộc cụ Dumbledore đã lớn tuổi, bước chân có chút chậm chạp, Harry nhạy bén bắt được cơ hội này, ném một thần chú Giải giới qua. Nhưng ngay lúc cậu tập trung vào cụ Dumbledore, Snape đã nhân cơ hội dùng Phép Thấu Tâm.
Trong một giây ngắn ngủi, cả người Harry cứng ngắc, chờ lúc cậu bừng tỉnh thì thần chú Stupefy của ông cụ râu bạc đã ngay trước mắt. Harry chỉ có thể không cam lòng ngã xuống đất, thẳng đến khi cụ Dumbledore giúp cậu giải bùa, cậu mới vừa che đầu vừa bò dậy.
Cụ Dumbledore cười tủm tỉm nhìn cậu, hỏi: "Khỏe không? Harry?" Đôi mắt cụ lấp lánh gian xảo, hiển nhiên là Harry mới vừa trúng kế của cụ.
Harry vuốt ngược mái tóc dơ hầy ra đằng sau, quẹt mặt để lau đi bụi bẩn và mồ hôi, cứng rắn nói: "Tiếp tục."
Lần thứ ba, thay vì phòng thủ, Harry lại ra tay rất nhanh, thần chú không tiếng động bay như mưa, làm hai giáo sư không thể không quay về phòng thủ.
Harry vung tay thật mạnh, một bức tường lửa cao tới hai mét ngùn ngụt lao thẳng về phía trước, làm cụ Dumbledore phải lùi lại và dùng Bùa Nước dập đi, hơi nước mù mịt chợt dâng lên đầy phòng ảnh hưởng đến tầm nhìn của cả ba, dường như có một cái quạt lốc vô hình đã thổi tung thêm sương mù vào đó, khắp nơi tràn ngập một màu trắng xóa.
Bóng dáng Harry cũng mất hút trong màn sương đó.
Chợt có tiếng cụ Dumbledore kêu lên: "Ối!" Và cụ im bặt, tiếp theo là tiếng té cái bịch xuống đất, và âm thanh cậu thiếu niên: "A!"
Sương mù tản đi, cụ Dumbledore cứng đờ đứng như trời trồng giữa bãi đất, gần cụ là Harry đang quỳ mọp xuống đất, đũa phép chĩa về phía cụ. Cách đấy mười bước chân là Snape, tay cầm đũa phép cứng đờ trong không trung.
"Trò không sao chứ?" Snape hỏi, giọng run rẩy thật nhẹ.
Harry chống tay bò dậy, lưng áo rách tươm để lộ một mảng đỏ sậm. Lúc này Snape mới cử động được bước chân, anh chạy vụt đến và đỡ tay thằng bé, bàn tay anh run lên, xé toang cái áo chùng đã rách một lỗ to ngay giữa, miệng vết thương sâu hoắm hiện lên trước mắt, máu đỏ ồng ộc tuôn ra làm ướt đấm tay Snape.
Snape lầm rầm đọc thần chú và miệng vết thương chầm chậm khép lại, anh hít một hơi thật sâu, moi túi áo thằng bé để lấy lọ Độc dược vừa cho nó, dốc lên vết thương. Cái vết cắt rách rưới đổ máu đó nhanh chóng liền lại như một phép màu.
Thấy mặt Snape trắng bệch, Harry lập tức nở nụ cười an ủi: "Cảm ơn giáo sư, đừng lo, em không sao đâu."
Snape tức giận trừng cậu, nhưng nhìn đôi môi tái nhợt và mồ hôi lấm tấm trên trán Harry, anh lại không nói được lời nào. Snape kéo cậu đứng dậy.
Trong khi đó chẳng ai để ý tới ông cụ vẫn đứng cứng ngắc đằng kia với tư thế vung đũa, đợi khi thần chú hết tác dụng, cụ Dumbledore mới nhúc nhích được, phàn nàn: "Merlin ơi, hai người không để ý ông già lẩm cẩm này một chút sao?"
Snape đỡ tay Harry để cậu dựa vào mình, toàn bộ tâm trí anh đặt lên mình thằng bé mắt xanh nên chẳng đếm xỉa gì tới cụ Hiệu trưởng.
Dumbledore chống eo, phát ra một tiếng thở dài... Già mất rồi, không thể so với lớp người trẻ nữa. Cặp mắt xanh của cụ lia từ Snape qua Harry và ngược lại, trong họng cụ phát ra một tiếng khùng khục rất lạ.
"Hôm nay đến này thôi..."
Dumbledore nói khi tập tễnh băng qua một cây cột vỡ tan tành: "Severus này, phiền thầy chăm sóc Harry nhé. Tôi phải về nghỉ ngơi đây..."
Đang dựa mình vào người Snape, Harry ngẩng mặt lên: "Cảm ơn giáo sư, chúc thầy ngủ ngon." Ông cụ đáp lại bằng một cái vẫy tay tinh nghịch khi biến mất ngoài cửa: "Ngủ ngon, con trai."
Một lúc sau, Harry mỉm cười: "Severus này, em thấy khỏe hơn rồi."
Harry đứng thẳng lại, mặt dù sự thật là cậu muốn dính cứng vào người để Snape bế cậu đi như lúc làm con hươu, nhưng Harry không thể làm thế, lão dơi già có vẻ không bình tĩnh lắm, Harry có thể cảm nhận được sự cứng đờ đó khi cậu tựa hết trọng lượng vào người anh.
Snape nhìn cậu, đôi mắt đen đầy những cảm xúc khó hiểu, anh nói một cách cứng nhắc: "Được rồi, trở về thôi."
Harry lấy tấm áo Tàng Hình trong cái túi không gian ra và khoác lên mình, cậu đi theo sau lưng Snape để quay lại hầm.
Sau khi trở lại hầm, Harry rẽ vào gian phòng của mình để rửa ráy cho sạch sẽ và thay bộ áo chùng đầy máu ra. Có lẽ cậu phải đặt mua ít áo xống mới, mớ quần áo của cậu có thể bị dơ và rách liên tục trong suốt năm học này.
Chừng mười phút sau, Harry quay trở lại văn phòng với mái tóc sũng nước và một cái khăn mặt quấn quanh cổ, cậu mặc một bộ đồ ngủ màu sáng, làm cho Harry trông hiền lành hơn, cũng ôn hoà hơn, gần như vô hại một cách dễ cưng.
Trên sô pha, Snape cầm một lọ thuốc nhỏ ngồi đó, anh nói, lạnh lùng: "Lại đây."
Harry đoán thầy đã ngồi đợi một lúc lâu, cậu lập tức đi qua đó.
Harry nói và chìa bàn tay ra cho Snape xem: "Em nghĩ là nó đã đóng vẩy... ấy..."
Khi cái thìa chạm vào da, cảm xúc lạnh lẽo làm Harry rùng mình, một cơn ngứa lan tràn như vừa bị kiến đốt. Còn Snape, trái với vẻ mặt nghiêm nghị, hành động của anh nhẹ nhàng và chóng vánh. Anh lại vói cái thìa vào bình thuốc: "Sau lưng nữa."
Harry cởi áo ra và quay lưng lại với anh, vết thương trên lưng đã hoàn toàn khép miệng, còn lại một vết sẹo to, đỏ bừng như bị bỏng. Snape thấm cái thìa thuốc lên da cậu, đầu tiên là lạnh tê buốt, rồi một cơn ngứa ngáy bao trùm lấy lưng Harry, cậu vói tay ra đằng sau nhưng lại bị Snape bắt được, anh nạt nộ: "Đừng gãi!"
Harry bặm chặt môi, nhưng Snape giữ tay cậu rất chặt, cậu đành nói: "Em không gãi."
Nhưng Snape vẫn giữ chặt tay cậu đến khi cơn ngứa qua đi, vết thương của Harry đã hoàn toàn lành lại, lớp da non hồng hồng, anh mới bỏ bàn tay nắm chặt của hai người ra.
Snape cau mày, nói cụt lủn: "Ngày mai là ổn thôi."
Nói rồi, anh ném một Bùa Khô Ráo lên đầu Harry, tóc cậu lập tức khô cong, quăn tít trên đầu làm Harry nhìn không khác gì một con sư tử.
Thấy Snape đứng dậy, Harry vội nói: "Giáo sư, ngủ ngon nhé!"
**
Phòng mới của Harry vốn là kho đồ cải tiến lại, không rộng rãi mấy, chỉ đủ kê một cái giường và một cái tủ là hết chỗ. Giấy dán tường có màu xanh lục đậm và viền màu kem, một ô cửa sổ bé tí ti, lớp kính đã hơi đục. Trên trần nhà treo một chùm đèn, ánh nến chiếu rọi xuống một khoảnh màu cam làm căn phòng có vẻ ấm áp hơn. Harry gieo mình xuống chiếc giường mềm mại, tấm chăn màu cà phê bay lên và đắp lên mình cậu.
Harry cuộn tròn mình trong chăn, dù sao nơi này vẫn tốt hơn cái tủ chén và hầm cầu thang nhà Dursley. Dần dần cậu thấy ấm áp, và thoải mái, giấc mơ đến rất nhanh, may mắn thay cho Harry, đó là một giấc mộng đẹp.
Có thêm một dân cư thường trú trong hầm cũng không ảnh hưởng đến Snape mấy, ngược lại hai người lại khá hòa hợp với nhau. Họ cùng nhau ăn cơm, đọc sách, chấm bài và cùng nấu Độc Dược. Snape giúp Harry huấn luyện tiêu hao ma lực, Harry lại giúp anh nghiên cứu các phương thuốc cổ truyền. Vào ban đêm, hươu tuyết nhỏ sẽ cùng đi tuần với chủ nhân, chủ nhân thì để ý dinh dưỡng của vật cưng. Ảnh hưởng duy nhất là Snape mất đi quyền lợi cấm túc lũ quỷ khổng lồ con ngu xuẩn và thưởng thức vẻ mặt khổ sở của chúng khi phải xử lí mấy món nhớp nháp; nhưng bù lại, kỹ năng lột vỏ cóc của Harry rất không tồi làm Snape hài lòng, ít ra anh cũng không bị lãng phí mất bao nhiêu là nguyên liệu.
Huấn luyện vẫn là tiết mục không thiếu được mỗi ngày, một bữa nọ, hiếm khi cụ Dumbledore rút ra thời gian rảnh, ba thầy trò lại bước vào Phòng chứa lần nữa, một vòng quyết đấu mới lại bắt đầu.
Sau mấy ngày luyện tập, thực lực Harry thực lực lại tiến bộ thêm một chút, hai giáo sư giằng co suốt chục phút mà vẫn không làm gì được cậu. Cuối cùng, Snape và Dumbledore đồng loạt dùng Chiết Tâm Trí thuật mới làm cho Harry đứng chựng lại hai giây. Và hai giây là quá đủ để đũa phép của cậu bị tước mất.
Vào đêm đó trở về hầm, nét mặt Snape vẫn rất lạ, tuy rằng thầy không biểu lộ gì hết, nhưng Harry vẫn cảm nhận được sự bực bội và xao động trong những hành động nhỏ, đỉnh điểm là khi Snape đặt cái cốc nước xuống bàn và gây ra một tiếng vụn vỡ.
Harry hỏi: "Severus này, thầy sao vậy?"
Snape ngước nhìn Harry, mái tóc dài của anh ốp vô hai má càng làm nó thêm gầy hóp; đó là một cái nhìn khó giải thích, Harry lại không quá sợ hãi (dạo gần đây cậu không hề gây chuyện), cậu tiến đến gần: "Em thấy là thầy không ổn lắm."
Snape gằn giọng: "Không có gì bất ổn cả. Ta vẫn thế."
Harry chớp mắt: "Không có, thầy đang bực bội." Cậu nhấp miệng không thành lời, đại loại như là: em biết rõ nhứt là khi thầy bực bội.
Snape nhếch nửa miệng: "Cậu Potter, đừng có ra vẻ ta đây – biết tuốt! Trò đang thể hiện sự thông thái của mình à?"
Harry vẫn bình tĩnh, giờ thì cậu đã đứng gần sát Snape đủ để làm anh mất tự nhiên: "Thầy biết em không có ý đó, Severus, em chỉ đang quan tâm thầy thôi."
Snape bước lên một bước để tránh cậu, và cái ý nghĩa rằng mình phải tránh né thằng bé khiến anh nghiến răng: "Cất sự quan tâm đó vào đi, Potter, tôi không yêu cầu cậu làm bất kỳ điều gì."
Harry nói một cách nghiền ngẫm: "Thầy đã thấy nó đúng không?...Kí ức của em ấy."
Snape quay lại nhìn vào mắt Harry, mắt anh tối đen. Trong một phút chốc Harry đã nghĩ là mình đọc được tâm trí anh như dùng phép Phản Thấu Tâm vào kiếp trước, chỉ khác là bên trong đó là một thằng bé mắt xanh, đeo kính ngồi bó gối trong chạn bát chật hẹp, hoặc nằm co ro dưới gầm cầu thang trong ánh sáng tối mù mù của một bóng đèn nhỏ xíu duy nhất trên đỉnh đầu.
Đấy là những cảnh Snape đã đọc được trong tâm trí cậu, Harry mơ màng nói: "Dì và dượng em không thích phù thủy lắm."
Cậu cười khẽ khi nhớ lại quá khứ, đó đã là khoảng thời gian rất lâu về trước rồi, lâu đến nỗi hiện tại Harry đã chẳng còn nhớ mấy nữa. Kiếp này cậu đâu phải chịu đựng quá nhiều, Harry – một ông lão đã sống gần trăm tuổi – đội lốt một thằng bé sẽ biết cách để làm cuộc đời dễ chịu hơn, và xung quanh cậu cũng có nhiều người tốt bụng, dễ thương, điển hình bà hàng xóm Lywa đáng mến luôn chào đón Harry ghé chơi căn nhà thơm nức mùi bánh quy mới ra lò.
Nhưng Snape rõ ràng không nghĩ như vậy, nắm tay anh siết chặt lại, ánh mắt gần như là hung dữ ném tới chỗ Harry, anh há miệng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng Snape lại quay mặt đi. Có lẽ đó là một sự trốn tránh, Snape không thể nhìn thẳng vào vẻ mặt thản nhiên của thằng bé được nữa. Anh biết rất rõ, anh luôn biết... là chị gái Lily ghét phù thủy thế nào, nhưng anh chẳng làm gì cả, suốt mười mấy năm qua, anh không bận tâm gì đến cuộc sống của thằng bé như anh hứa hẹn. Tất cả những gì Snape làm là tin lời Dumbledore, và sống vô tư với niềm tin đáng buồn cười đó.
Harry nói: "Severus, đã qua hết rồi mà."
Cậu bước vòng qua bên kia để nhìn vào mắt anh, cái nhìn của cậu thản nhiên và thẳng thắn, như đang bộc bạch hết sức thật lòng: "Em không sao cả, như bây giờ không phải đã rất tốt sao?"
Lần này Snape không quay đi nữa nhưng cũng không đáp lại, anh nhẹ nhàng sờ lên đầu Harry, mái tóc bù rơm, xù xù, giống hệt James Potter trong trí nhớ. Snape chợt nhận ra là rất lâu rồi anh không còn nghĩ tới James Potter khi đối diện với Harry nữa. Harry... nó chỉ đơn giản là Harry. Thù hằn đã che mờ mắt anh hơn mười năm qua, trái ngược với thằng bé... Nó trí tuệ hơn, thấu hiểu hơn Snape nhiều.
**
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT