Môn Lịch Sử Pháp thuật theo ý kiến chung là môn học chán nhất mà giới Pháp sư phù thuỷ phát minh ra. Giáo sư Binns, ông thầy giáo ma, có một giọng khò khè đều đều hầu như đảm bảo gây ra cơn mơ màng trong vòng mười phút, còn nếu thời tiết ấm áp thì chỉ cần năm phút thôi. Nếu không phải Harry đọc sách nhiều thì coi mòi rớt chắc mấy kì thi môn này. Mỗi khi có giờ Lịch sử Pháp thuật, Harry toàn lật ra ngủ bù hoặc làm công chuyện riêng. Trái ngược với cậu là Hermione, cô bé luôn vô cùng nghiêm túc ghi chép tất cả bài vở, và Harry và Ron đều cóp pi tập của cô bé để học bài trước khi thi.
Sau giờ tan học, Hermione cau có bảo với Ron: "Nếu năm nay mình không cho bồ mượn tập chép nữa thì sao hả?"
Ron nói: "Thì mình sẽ rớt bằng Thường đẳng. Nếu bồ muốn lương tâm mình cắn rứt về chuyện đó thì Hermione à..."
Hermione nạt ngang: "Cho đáng đời bồ! Bồ còn không thèm nghe giảng nữa là!"
Ron kêu ca: "Mình có cố gắng chứ. Mình chỉ không có được bộ não của bồ, hay trí nhớ, hay sự tập trung của bồ - chẳng qua bồ thông minh hơn mình - kể cũng tốt nếu nhét được vô chứ bộ!"
Hermione có vẻ dịu lại, nhưng cô bé vẫn cảnh cáo: "Đừng có mà điêu! Nếu mà bồ còn ngủ gục ở lớp nữa thì mình không thèm cho bồ mượn tập nữa đâu! Chỉ nốt hôm nay thôi đó nghen!"
Ron có vẻ mừng húm, nó nhìn sang Harry với vẻ hâm mộ nhưng nó không hề có ý kiến gì về việc Hermione chỉ la nó mà không đụng gì tới Harry. Vì ngay cả học trò nghiêm túc như Hermione cũng bội phục Harry, Harry dùng rất ít thời gian để học tri thức ở lớp, phần lớn thì giờ cậu vẫn dùng để làm việc riêng mà lạ thay là thành tích còn cao chót vót nữa chứ!
Hermione lại gần Harry để nhìn cuốn sổ trong tay cậu: "Nãy mình thấy bồ vẽ phác thảo gì đó, là phát minh mới của bồ hả?"
Hermione thích học tập hơn tham gia nghiên cứu, nên khi cô bé thấy Harry hay chế tạo những món đồ nhỏ cũng rất thích nhưng không hay tham dự, chỉ lâu lâu mới hỏi một vài câu.
Harry chìa cuốn sổ ra cho cô bé nhìn: "Bồ thấy cái dây chuyền này hả?"
Hermione gật đầu, ban nãy cô bé nghe giảng bài có liếc ngang một cái, cảm thấy nó thật đẹp. Harry nói: "Mình tính làm một cái vòng cổ giống trong bản phác thảo đó, chỉ còn vấn đề chất liệu thôi, mình cần một thứ gì đó có thể chống lại Nghệ thuật Hắc ám..."
Hermione trầm ngâm: "Nghiên cứu thú vị đấy, mình đề nghị bồ xem thử Đá Chúc Phúc, mình nghĩ nó khá hợp với yêu cầu của bồ. Mình nhớ là mình có đọc về nó trong cuốn 'Cỏ cây, hoạt chất, đất đá Phù Thuỷ ở New Zealand'."
Thế là hai đứa cứ thảo luận về chuyện thiết kế trang sức mãi tới khi đến cửa hầm. Tụi trẻ đang xếp thành hàng dài để vô lớp học Độc Dược, Harry nối đuôi Ron và Hermione đi thẳng tới cái bàn quen thuộc của ba đứa.
Đúng giờ, Snape bước vào và đóng cánh cửa sau lưng lại, lạnh lùng nói: "Ổn định."
Thật ra thì không cần phải bắt cả lớp trật tự làm gì, ngay khi tiếng đóng cửa vang lên tụi học trò đã nín khe và không ai dám nhúc nhích cục cựa nữa.
Bước nhanh tới cái bàn của mình rồi đưa mắt nhìn chằm chằm cả lớp, Snape nói: "Trước khi bắt đầu bài học hôm nay, ta nghĩ là cần thiết phải nhắc nhở các trò rằng tháng Sáu tới các trò sẽ tham dự một kỳ thi quan trọng, qua đó các trò sẽ chứng tỏ được các trò học được bao nhiêu về pha chế và sử dụng Độc Dược Pháp Thuật. Tuy nhiên một số trong lớp này chắc chắn là đồ thoái hoá, ta mong các trò lấy được lời phê 'có thể chấp nhận' trong bằng Sơ trung của mình..., nếu không thì liệu mà chịu đựng... nỗi bực mình của ta."
Cái nhìn chòng chọc của anh lúc này nấn ná ngay chỗ Neville, thằng bé lập tức mắc nghẹn. Khoé môi Harry giương lên, lão dơi già luôn thích hù doạ học trò, Neville đáng thương...
Snape tiếp tục. "Dĩ nhiên là sau năm học này, nhiều người trong số các trò sẽ thôi học với ta. Ta chỉ nhận những học sinh giỏi nhất vào các lớp Độc dược Cao trung của ta, nghĩa là một trong số chúng ta chắc chắn sẽ nói lời vĩnh biệt."
Môi anh cong lên và ánh mắt quét dọc từng gương mặt sợ sệt của đám động vật nhỏ bên dưới. Và rồi tầm mắt anh dừng lại chỗ cái đứa duy nhất đang toét miệng cười giữa bọn học trò, Snape trừng nó một cái rồi quay sang chỗ khác.
"Nhưng chúng ta vẫn còn phải đi lại với nhau một năm nữa trước khi có được niềm vui chia tay. Cho nên dù các trò có ý định chọn môn Độc Dược khi đi thi Cao trung hay không, ta khuyên các trò nên tập trung nỗ lực vào việc đạt lấy thứ hạng cao mà ta kỳ vọng ở các học sinh Sơ trung của ta."
"Hôm nay chúng ta sẽ pha chế một Độc dược thường được ra đề trong kỳ thi Sơ trung: liều thuốc Bình An, một dược phẩm làm dịu nỗi lo âu và làm nguôi cơn kích động. Hãy cẩn thận, nếu các trò quá mạnh tay với các nguyên liệu thì các trò sẽ đưa người uống vào một giấc ngủ sâu và đôi khi không thể cứu vãn được. Cho nên các trò cần phải để tâm chú ý cẩn thận đến công việc mình đang làm."
Snape gõ cây đũa phép: "Nguyên liệu và phương pháp ở trên bảng đen - (Chúng xuất hiện trên bảng) - các trò sẽ tìm thấy mọi thứ mà các trò cần - anh gõ nhẹ cây đũa phép một cái nữa - trong ngăn tủ dự trữ - (cánh cửa tủ được nói tới mở bung ra) - Các trò có một tiếng rưỡi... Bắt đầu!"
Tốc độ xử lý dược liệu của Harry luôn mau lẹ hơn người khác, không chỉ vì cậu có kinh nghiệm nhiều năm lao động phục vụ, còn bởi vì cậu đã xử lí nguyên liệu luyện kim (cũng gần gần với Độc dược) suốt mấy chục năm ròng. Lúc Hermione còn đang đọc sách tham khảo, cậu đã bắt cái vạc của mình lên lửa. Quá trình nấu liều thuốc Bình An khá là bình an cho đến những bước cuối cùng; nhưng lúc Harry đang quấy, đột nhiên trán cậu chợt giật thít trong đau đớn, cơn đau quá bất ngờ và dữ dội làm tay cậu run lên, lượng ma lực thoát ra quá mức cần thiết chảy vào trong nước thuốc. May mắn là đau đớn chỉ trong giây lát rồi qua, Harry lại có đeo vòng Ức Chế Ma Lực nên cái vạc cậu không bị nổ.
Nhưng chỉ mười giây khựng lại kia thôi cũng đủ làm Hermione và Snape phát hiện điều bất thường.
Hermione lập tức đặt cây lê lư trên tay cô bé xuống, dò hỏi: "Bồ bị đau đầu hả?" Ron cũng bỏ cái chảo đang khạc ra tia sáng xanh của nó qua một bên và chồm tới chỗ Harry: "Bồ tèo, sao vậy?"
"Mình không sao, lo nhìn vạc của mấy bồ kìa." Giữa làn hơi mù mịt bốc lên từ những chiếc vạc của tụi học trò, mặt Harry trắng nhách như trét phấn.
Hai đứa bạn lo lắng quay người về, tụi nó không biết rằng Harry đang rất đau đớn vì cố áp súc ma lực vừa phóng ra. Trong vạc không được khắc Pháp trận nên nếu Harry sơ sẩy một chút thôi nó sẽ nổ tung xì bùm mất.
Cậu mới bỏ nguyệt đá vào, cái vạc đã ộc ra một làn sương đen kìn kịn, chất lỏng bên trong đặc sệt lại như một đống dầu hoả thúi. Harry thầm thấy may mắn là cậu vẫn còn non nửa thời gian để nấu lại vạc khác.
Trước khi cậu kịp thủ tiêu mớ chất lỏng đáng sợ trong vạc, Snape đã đi tuần tra đến sát bàn Harry. Đôi mắt anh nhìn thẳng vào Harry, cậu biết đó là lời dò hỏi của Snape, trả lời bằng một cú lắc đầu thật khẽ không để ai thấy được.
"Potter, đọc thao tác chế tạo cho ta nghe xem." Harry sửng sốt một chút, rất nhanh đã phản ứng lại. Ở bàn bên cạnh, Hermione toan giải thích dùm cũng bị cậu kéo tay ngăn cản, Harry dõng dạc đọc hết hướng dẫn trên bảng một lần, bất chấp đủ cái nhìn lạ thường bắn về phía cậu.
Snape nhỏ nhẹ: "Vậy mà ta cho là trò không biết chữ đấy, trừ Gryffindor năm điểm."
Nói rồi, lão dơi già vẫy cây đũa phép và mớ dầu nhớt trong vạc của Harry biến mất tăm, lũ trẻ xung quanh run lên bần bật trước cảnh đó. Tuy rằng toàn trường đều biết Snape không thích bất kỳ học trò nào trừ lũ Rắn con Slytherin, hơn nữa là ghét cay ghét đắng đám sư tử, nhưng Snape rất ít khi trừ điểm Harry ở lớp Độc dược, phần lớn là vì Harry là một học sinh quá đỗi xuất sắc.
Ở khu bàn bên kia, Malfoy nhíu mày bất an nhìn thoáng qua Harry, lại nhìn Viện trưởng nhà nó, trong lòng có một suy đoán không ổn lắm. Nó cứ tập trung nghĩ miết và xao nhãng cái vạc nên món thuốc thành phẩm cuối cùng lại có màu cà chua rữa. Ngược lại là mấy đứa Gryffindor bày trò nghi ngờ Harry, vừa mới cười khúc khích một cái đã bị lão dơi già tóm được. Sau khi bị cái giọng chì chiết lạnh lùng xối nọc độc lên đầu, tụi nó mới nhận ra hôm nay tính tình lão dơi già cực kỳ không xong.
Tiết Độc Dược đó trôi qua trong sự căng thẳng sợ hãi tột cùng, món thuốc của Neville đã đông thành một cục xi măng và thẳng nhỏ phải tuyệt vọng đục nó ra cho bằng được theo lệnh của Snape. Còn Ron, món Thuốc Bình An có mùi trứng thúi của nó đã làm thằng bé lãnh nguyên con T tại chỗ. Nhưng tụi nó vẫn khá khẩm hơn Seamus, cái thằng đầu têu vụ cười cợt Harry. Vạc của nó tắt ngóm giữa chừng và Snape bắt nó phải đánh lửa bằng tay cho tới khi nó bật lửa được mới thôi. Cái que thầy bắt Seamus dùng là cây đũa phép của chính nó, thằng bé đã ngồi xoay cái que tới trẹo cả tay suốt bốn mươi phút liền mà chỉ có tí khói xịt lên từ đầu đũa.
Sau giờ tan học, tụi sư tử đỡ nhau chật vật và tụi rắn con xanh lè mặt mày chạy thẳng khỏi phòng Độc dược mà không quay đầu lại, chắc tụi nó đang tìm chỗ để ói, hoặc khóc rống cho bớt sợ.
Ba đứa Harry dắt nhau đi Đại Sảnh Đường dùng bữa trưa. Trưa nay trần nhà đã đổi sang màu xám còn u ám hơn cả buổi sáng, mưa quật xối xả vào mấy khung cửa sổ cao ngất.
Cả ba đứa đều không mở miệng suốt cả quãng đường, thẳng khi ngồi xuống rồi cô bé Hermione mới không nhịn được mà cằn nhằn.
"Rõ ràng ổng biết bồ không cố ý, sao ổng có thể trừ điểm bồ chứ!" Hermione thở khì khịch vì tức, đối với mỗi đứa học sinh giỏi mà nói bị trừ điểm còn kinh khủng hơn bị phạt.
"Thầy phải làm thế, bồ cũng biết mà, Mione." Harry không thèm để ý xua tay, nói nhỏ một câu, cũng nháy mắt với cô bé.
Lần này Ron lại phản ứng mau lẹ, nó ngạc nhiên rống lên: "Bồ nói là... ỐI!"
Thì ra là Hermione đã cấu bụng cậu chàng một cái thật mạnh, mặt Ron đỏ bừng lên vì đau, và nó tịt họng tắp lự.
Ron xuýt xoa nói khi xoa bụng mình, giọng nó nhỏ lại: "Đại khái là... vậy ấy hả?" Thằng bé quơ quơ tay tỏ vẻ ám chỉ, hên là hai đứa bạn đều hiểu ý nó.
Vì kỳ nghỉ hè này Harry đã dạy rất khá, và tụi trẻ cũng đã chứng tỏ được năng lực mình, nên tụi nó được Harry kể một ít chuyện bí mật của Hội cho nghe. Hai đứa Ron và Hermione đều biết công việc Snape đang làm là gì và tính nguy hiểm của nó. Cho dù kiếp này Snape vẫn khá "thấy ghét" với học trò Gryffindor nhưng mối quan hệ của anh và Harry lại không tệ lắm nên tụi Ron không ghét anh như trong quá khứ, ít nhất tụi nó đều tin vào lòng trung thành của Snape với Hội.
Harry gật đầu với Ron: "Mấy bồ nên tập quen đi, đừng có nóng giận, đây là cái tối thiểu phải hy sinh."
Hai đứa Ron gật đầu đều tăm tắp, tụi nó đã hiểu ý Harry. So với việc lấy được lòng tin tưởng của Chúa Tể Hắc Ám thì việc bị trừ vài điểm không xi nhê gì cả. (Tuy là trong lòng Hermione vẫn đau lắm, từ khi lên chức Huynh trưởng ám ảnh về điểm số của cô nàng lại nâng cao lên một tầm mới)
Harry nhìn lên cái chỗ trống không trên bàn giáo viên. Cậu an ủi hai bạn thế thôi chớ lòng Harry biết rõ, Snape thật sự giận rồi. Chỉ là trong nháy mắt đó cậu đã nghĩ kỹ, lão dơi già tỏ thái độ, cậu cũng phải đáp lại thành một màn kịch hợp lí. Cả cậu và Snape đều hiểu rõ điều này... nhưng không thể phủ nhận...
Thầy vẫn giận cậu!
Tụi nó ăn nhanh để kết thúc bữa trưa. Ron cố nhét một cái bánh tạc pa tê cuối cùng vào miệng trước khi chúng biến mất. Ngay lúc đó thì một cái bóng lại xuất hiện ngay bên sườn Ron, nó – với cái mồm đầy bánh – ngẩng lên và thấy cô Chủ Nhiệm nhà đang nhìn nó.
Cô McGonnagall cau mày nhìn Ron với một vẻ không hài lòng, nhưng cũng không rầy rà nó. Bà chuyển tầm mắt tới chỗ Hermione, nói: "Trò Ganger, trò Weasley, phiền các trò thông báo cho học sinh năm hai, năm ba, năm năm Nhà mình, lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám buổi chiều và ngày mai là giờ tự học, giáo sư Umbridge không lên lớp được."
Sắc mặt cô McGonnagal có vẻ xanh xao, sốt ruột, Hermione nhạy bén nhận ra điều đó và cô bé hỏi ngay: "Có việc gì vậy ạ, thưa cô?"
Cô McGonnagal đáp lại bằng một giọng bình tĩnh, có lẽ xen thêm chút quan ngại và hả hê: "Giáo sư mới của chúng ta bị cửa phòng làm té gãy xương."
Tuy không có giáo sư nào ở Hogwarts chào đón Giám sát viên của Bộ Pháp Thuật tới trường, nhưng mới ngày đầu tiên sau khai giảng đã trọng thương phải vào bệnh thất thì có thể nói là lập kỷ lục mới. Đặc biệt là mụ ta còn la hét ỏm tỏi đổ thừa có người ếm thần chú lên người mụ, còn ám chỉ đó là cụ Dumbledore làm McGonnagal rất tức.
Bà lại bổ sung: "Hai trò nhanh lên giúp cô, bây giờ cô có việc bận phải đi gấp." Đoán chừng bà phải báo cáo tin tức này cho thầy Hiệu trưởng râu bạc.
Đợi cô McGonnagal vội vã đi mất, Hermione mới nghi ngờ hỏi lại hai bạn: "Phải con Peeves không nhỉ?" Lần trước con yêu tinh này trêu cợt thầy Lupin cô bé vẫn còn nhớ như in.
Harry vỗ bụi trên cái túi của cậu, vừa đứng dậy vừa bảo: "Tuy Peeves thích giỡn nhưng nó đâu bao giờ làm người khác bị thương." Nét mặt cậu quá mức bình tĩnh nên Hermione chẳng nhận ra điều gì khác thường cả, ví dụ như chuyện thật ra Harry là đồng phạm với con Peeves trong chuyện cho Umbridge một trận phủ đầu ra trò.
Thế là cô bé không bận tâm đến nữa, qua bài phát biểu bữa tiệc khai giảng cũng đủ khiến cô bé biết bà cóc hồng mới đến là một nước cờ chính trị nhảm nhí của Bộ Phép Thuật, chưa bắt đầu học cô bé đã không ưa mụ ta rồi. Cô đứng dậy và kéo Ron: "Bồ nói đúng, Harry à, đi thôi. Mình với Ron phải đi báo cho tụi nó đây."
Ron than: "Mình không khoái bả chút nào. Cái giọng của bả thật phát tởn lên được. Sao cụ Dumbledore lại để bả làm giáo sư của tụi mình nhỉ?"
Hermione cuộn tròn tờ báo trong tay và đập nó lên đầu cậu nhóc: "Im đi, Ron, cụ ấy bắt buột phải làm thế. Mình thấy thương cho cụ khi phải nhận một bà giáo như vậy. Còn bây giờ thì đi ngay với mình, tụi mình phải thông báo trước khi tụi nhỏ vào học nữa."
Ron khổ não bị Hermione lôi đi, điều đáng mừng duy nhất ở đây là ít nhất cô bé cũng nắm tay nó chứ không phải là lỗ tai.
Bởi vì tiết học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám buổi chiều đã biến thành giờ tự học, Harry liền rảnh cả chiều. Sau khi cậu làm xong hết bài tập được giao, một foot rưỡi Lịch sử Pháp thuật, một foot Độc dược... thì cũng mới qua hai giờ chiều.
Harry ngẫm nghĩ, chiều nay lão dơi già có tiết, chắc là mình chỉ có thể đi Phòng Chứa cho qua thì giờ... À, đúng rồi, cậu còn phải thông báo cho cụ Hiệu trưởng, con rắn Nagini đã thành công lẻn vào Bộ Pháp Thuật, cậu cần cảnh báo thầy cảnh giác để không xảy ra sự kiện lớn nhiều người bị thương.
Nguyên buổi chiều hôm đó Harry giam mình trong Phòng chứa, bận rộn hết cái này tới cái kia, thẳng đến khi bụng cậu kêu rột rột Harry mới phát hiện đã tới giờ cơm chiều. Bởi vì công việc chưa xong đâu vào đâu nên cậu ăn qua loa trong đấy mà không ra Sảnh Đường lớn; tới lúc đồng hồ rền vang báo còn mười phút nữa là tới giờ nhấc Độc dược ra khỏi lò, Harry mới vội vàng chạy đến hầm.
Căn hầm trống trơn, không biết Snape đã đi đâu mất. Harry đi thẳng vào Phòng Độc Dược thêm cây canh – ki – na vào vạc, quấy hai vòng nghịch chiều kim đồng hồ và nấu tiếp. Công thức nấu Độc dược này phức tạp tới nỗi phải canh đúng theo từng phút để cho nguyên liệu vào, còn thời gian nấu thì dài cả tháng trời. Lần nào Harry cũng xốc tinh thần kỹ lưỡng rồi mới dám bắt tay vô làm.
Lúc cậu ra khỏi phòng, đồng hồ đã điểm mười giờ, căn hầm vẫn lạnh lẽo không chút sức sống, Snape vẫn chưa về. Mày Harry nhăn nhíu, thiết nghĩ vì tin tức cậu vừa cung cấp, cụ Dumbledore đã giao nhiệm vụ cho thầy nên Snape càng bận rộn hơn.
Tiếp xúc với Snape càng lâu, lòng Harry càng tù bù như một chùm rơm rối, nỗi lo lắng cho đối phương mỗi ngày mỗi lớn dần. Snape bắt đầu ít xuất hiện ở trường hơn, đó không phải là một dấu hiệu tốt... Thời gian đó Snape phải túc trực bên cạnh Chúa Tể Voldermort và lũ tay sai của hắn rõ là không thích anh cho lắm.
Harry cứ bồn chồn và vặn vẹo các ngón tay mỗi khi cậu tưởng tượng Snape đang làm gì ở chỗ gã Trùm Hắc Ám. Làm điệp viên thật là một nghề nghiệp mạo hiểm, huống chi Voldemort là một chủ nhân bạo ngược, chỉ cần hơi tý không vừa lòng là "thưởng" cho thủ hạ một Bùa Tra Tấn. Harry luôn sợ rằng... một ngày nào đó tin tức Snape đem đến không đủ làm Voldermort tin tưởng... thì thật là hỏng bét!
Harry kéo cái ghế quen thuộc đến trước lò sưởi, ngồi đó và nhìn chằm chằm vào bức tường bám đầy mụi than đen thui trong lò. Cậu ngồi đó, và suy ngẫm về Snape, về cơn đau đầu ngày hôm nay... Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên một ngọn lửa xanh lục bùng lên.
Trong ánh lửa xanh, một cái bóng gầy, cao, đen thùi bước ra. Vẻ mặt Snape mệt mỏi như vừa trở về sau một hành trình dài, anh vừa ngẩng đầu lên thì thấy một đôi mắt xanh biếc lấp lánh sáng đang nhìn mình. Snape giật mình, rồi bặm chặt môi nhìn thằng bé. Cơn giận đang bùng lên trong anh làm cái đầu nhức nhối của Snape chìm trong những âm thanh ong ong ù ù.
Snape nhận ra giọng mình khàn đặc thế nào khi anh nói: "Ấy chà, cậu Potter vĩ đại đây mà... Cậu làm gì ở văn phòng của tôi thế?"
Harry vẫn chưa phát giác điều gì, cậu nở nụ cười: "Giáo sư! Thầy về rồi! Em đang đợi thầy về..."
Nhưng rất nhanh Harry đã biết là tội lỗi hồi sáng không dễ dàng cho qua một cách đơn giản thế, bởi vì Snape đã trợn mắt nhìn cậu và quát: "Im mồm, Potter! Đừng có giả bộ vô tội! Bộ trò cần được ông thầy tội nghiệp này nhắc nhở cách sử dụng ĐẦU ÓC à?"
Giọng anh run lên, và Snape quắc mắt trừng trừng: "Lại là cái vòng tay chết tiệt đó nữa, Potter à, có lẽ trò quá vĩ đại tới nỗi không bao giờ nghe vào tai những gì ông thầy khốn khổ này khuyên nhủ?"
Mắt Harry trợn to, cậu há hốc mồm: "Em..."
Không đợi cậu kịp nói thêm, Snape lại mỉa mai một cách cay đắng: "Hay trò cho rằng bị nổ đầu mà chết trong giờ Độc Dược sẽ nâng tầm nổi tiếng của trò hơn? Trò đúng là một thằng nhãi tự cao tự đại, y hệt như ba trò... Rồi trò sẽ tự làm mình chết toi và để mớ tàn cục lại cho ta dọn dẹp. CHẲNG RA LÀM SAO HẾT!" Anh nhấn nhá giọng mình để nó không quá giống một tiếng gào, nhưng có vẻ đã thất bại, giọng Snape vỡ ra; rồi Harry nhận thấy mặt anh đang đỏ ửng lên vì tức giận.
Harry bẹp miệng nhìn Snape, cố làm cho mình càng thêm tội nghiệp: "Thầy... giận lắm ạ? Em xin lỗi, em sai rồi. Em không cố ý đâu, đó chỉ là một tai nạn nhỏ..."
Một thoáng im lặng giữa hai người. Harry nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong ngực, cậu lại làm lão dơi già giận lần nữa và vẫn giở quẻ cũ để lấp liếm cho qua... Nhưng liệu lần này, Snape có tha thứ cho mình nữa không?
Sao mà Snape lại im lặng đến thế? Có phải là thầy sắp sửa mất hết kiên nhẫn rồi đuổi quách Harry ra ngoài?
Harry mắc nghẹn với cái suy nghĩ đó, bao nhiêu là lời lẽ kẹt trong họng cậu, và rồi Harry nhận thấy là bây giờ không nên nói thêm bất kỳ từ nào nữa. Thậm chí cậu còn không đủ can đảm ngẩng mặt lên và nhìn vào đôi mắt giận dữ của lão dơi già.
Có lẽ là đã năm phút, rồi mười phút trôi qua, hai người vẫn đứng im đó. Harry cho rằng lão dơi già đã bỏ đi, thầy đã từng tỏ vẻ không ưa cái vòng Ức chế trên tay Harry chút nào, nhưng cậu lại quá tự tin đảm bảo mình sẽ không bao giờ xảy ra vấn đề. Rồi hôm nay cậu lại suýt bạo động ma lực trong đúng giờ Độc Dược, thật sự không thể xui hơn được nữa...
Đột nhiên, Harry nghe thấy giọng Snape vang lên, với vẻ cáu kỉnh và bất lực, nói: "Đi lại đây, nếu như cái tai phụ kiện trên mình trò vẫn còn đủ công năng bình thường, không như cái thứ chỉ để trang trí gắn trên cổ trò."
Bao nhiêu suy nghĩ rối rắm tan biến vì câu nói đó, Harry lập tức chạy theo Snape đến ghế sô pha. Cho dù thầy có xỉa cây đũa lên trán cậu Harry vẫn tỏ vẻ tự nguyện một cách vui mừng. Tim Harry lâng lâng, nhưng đầu cậu lại đặc nghẹt khiến cậu không tài nào định hình được cảm xúc của mình.
Snape ném cho cậu một câu thần chú có màu cam, nó bay như một ngôi sao xẹt và đập vào đầu Harry cái 'bụp'. Harry nhận ra nó là một thần chú kiểm tra Nghệ thuật Hắc Ám. Lão dơi già đang kiểm tra tình huống của cậu trước khi quyết định sẽ nhồi cho Harry món Độc dược mùi vị 'quyến rũ' nào.
Tuy rằng Snape không phải một y tá hay bác sĩ chuyên nghiệp, nhưng anh lại biết khá nhiều thần chú liên quan tới chữa trị, một tá các Bùa ếm đủ màu sắc rớt lên đầu Harry, càng xem, hàng mày Snape càng cau chặt.
Thiếu dinh dưỡng! Tuy rằng bây giờ nhìn không ra, nhưng từ xương mà nói là đủ biết thằng nhãi này từng trải qua những ngày thế nào. Sự phát triển cơ thể nó yếu hơn nhiều so với bạn đồng trang lứa, có thể vì phần lớn đồ ngon nó ăn vào đều dùng đi bổ cho Hạch Tâm Phù Thủy, cơ thể nó theo không kịp, đây là nguyên nhân chủ yếu làm ma lực nó bạo động.
Vết thương cũ! Tuy rằng đều không nghiêm trọng, nhưng số lượng không ít. Vết thẹo trên trán thằng bé có dấu vết Phép thuật Đen để lại, đây là nguyên nhân chủ yếu làm nó đau đầu. Nó còn bảo cảm xúc của Chúa Tể Hắc Ám cũng có ảnh hưởng tới nó, linh hồn... Đang lúc Snape muốn kiểm tra xem Harry có bị thương linh hồn không thì bị cậu ngăn lại.
Harry bưng trán, kêu lên: "Severus ơi, đầu em có hơi đau."
Trái tim cậu đập thình thịch trong ngực, mắt cụp xuống không dám nhìn anh; Snape quan tâm quá mức nên không phát hiện màn diễn vụng về của Harry, thấy thằng nhãi con kêu đau, anh lập tức đứng phắt dậy.
Dưới ánh mắt khiêp sợ của Harry, Snape chạy nhanh như bay vào phòng Độc Dược, chưa tới mười giây sau anh đã mang một đống bình lọ chạy tới, mở cái nút nhét vào tay cậu. Giọng Snape gấp gáp: "Uống ngay!"
Harry bèn nhận cái chai và nốc liền. Chất lỏng dính dấp vào cổ họng khe khé rất khó chịu làm mặt mày cậu nhăn nhúm lại.
Thấy vẻ khổ sở của cậu, Snape có chút ghét bỏ cũng hơi xót, hỏi: "Thấy sao rồi?"
Harry há hốc mồm ra, tủi thân nói: "Cay".
"Ai hỏi trò mùi vị thế nào." Snape không kiên nhẫn gõ đầu cậu một cái: "Còn đau không?"
Harry vò đầu, tội nghiệp nhìn anh: "Lâu lâu em mới đau thôi, bình thường không bị."
"Nếu có đau nữa trò phải nói với ta! Đừng có giở chứng anh hùng rơm chết tiệt!" Snape nghiêm khắc nhìn cậu, sau khi Harry gật đầu như giã tỏi đồng ý, anh mới vừa lòng hừ một tiếng.
Thấy cậu đã ổn, Snape bèn đi đến ghế của mình ngồi xuống. Sống lưng anh thẳng tắp, đôi môi bặm lại đầy nghiêm nghị, rồi anh chỉ vào cái vòng trên tay Harry.
"Từ đây về sau trò bỏ nó đi, Potter, trò không cần cái thứ thổ tả có thể làm đầu trò nổ tung như một Trái Bom Đần. Dumbledore đã nhờ ta giúp trò tiêu hao ma lực. Ông cụ Hiệu trưởng đáng mến của trò đã yêu cầu điều đó, và một lời nhắn nhủ kèm theo là có rảnh thì cụ ta cũng tới."
Harry lắp bắp khi nhìn vào tay mình: "Dạ... thầy, em, tiêu hao ma lực?"
Một nụ cười lạnh nở trên môi Snape: "Tôi đảm bảo là tôi không van xin điều đó, Potter, nhưng có lẽ cụ Hiệu trưởng cho rằng nó là có ích."
Trong đầu Harry không nghĩ được gì hơn là một tá các câu chửi không lịch sự cho lắm nhắm vào ông cụ mê đồ ngọt, cậu cố gắng vớt vát lần cuối: "Nhưng Severus à, thầy bận lắm, em không muốn chiếm thời gian của thầy, thật ra em không bị sao hết..."
Nhưng lần này Snape không nhượng bộ, anh cắt ngang lời Harry bằng một giọng quyết đoán: "Ta không nghĩ trò có thể thấy phiền thay ta, trò Potter. Ta cũng không muốn lãng phí thời gian làm bạn với cô Vạc của mình, nhưng vì đảm bảo cho cái mạng nhỏ của trò, hy vọng trò có thể nghiêm túc phối hợp công việc của ta... dù sao, trò cũng biết thời gian của ta rất quý giá."
Harry đờ đẫn nhìn Snape, thế là hết, không còn đường chống cự nữa, rồi cậu sẽ lòi đuôi chỉ trong vòng hai phút sau khi bài học bắt đầu. Snape sẽ bỏ cậu vào cô Vạc thân yêu và nấu thành Độc dược Cứu thế chủ vì cái tội đã gạt thầy một thời gian dài như thế.
Có lẽ mặt Harry thật sự tội nghiệp một cách chân thật, Snape từ bi bố thí cho mái tóc rối bù của cậu một cái vuốt ve. Khi bàn tay gầy guộc của anh rời khỏi đầu Harry, cậu ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt xanh đối diện với đôi mắt đen.
Một cảm xúc gì đó không biết tên bùng nổ trong lòng Harry, cậu muốn tóm lấy cái tay đó, muốn thầy xoa đầu mình thêm chút nữa... Nhưng Snape đã thu tay lại rất nhanh, anh nói: "Còn nữa, hầm còn một phòng trống, ngày mai bảo gia tinh thu dọn một chút, trò sẽ vào đó ở."
Snape đánh giá Harry từ trên xuống dưới, từ tốn nói: "Để đề phòng trò bay nhảy lượn đêm, Potter à."
Mắt Harry sáng ngời vì sung sướng, cậu quên béng cảm giác vừa trồi lên trong lòng mình, chân thành nói: "Cảm ơn giáo sư!" Cậu không nghĩ Snape lại cẩn thận đến thế, không cần quay về tháp Gryffindor đối với Harry là một tin tốt, chí ít ở thời điểm này.
Snape nói bằng một giọng ngọt xớt, cũng đầy cảnh cáo: "Tuy rằng ta không trông cậy vào việc trò có thể ngoan ngoãn nghe lời, nhưng ở chỗ này, trò phải tuân thủ theo quy định của ta, rõ chưa?"
Harry gật đầu lia lịa chứng tỏ mình sẽ thật ngoan.
Thấy Harry cứ ngó mình lom lom, đôi mắt xanh biếc óng ánh, Snape mất tự nhiên trừng thằng bé một cái: "Còn đần mặt ra đó làm gì, đi làm công chuyện của trò đi!"
Để đền đáp lòng tốt của lão dơi già, buổi tuần tra đêm tối đó, hươu tuyết chỉ huy Snape tóm cổ không ít đám trẻ lượn đêm từ đủ các nhà (nhưng phần lớn vẫn là Gryffindor), hoàn toàn không ý thức được nó đã trở thành phản đồ bán đứng các bạn. Sau đó, hươu ta hạnh phúc hưởng thụ chén sữa được thưởng và nửa cái bánh phô mai nướng ngon lành, rồi ngủ vùi trong lòng Snape.
**
Không biết đã qua bao lâu, hươu con lại lần nữa tỉnh lại bên gối Snape. Nó có thể chạm vào những lọn tóc đen nhánh xõa ra hai bên má anh. Cặp mắt xanh mờ hơi nước vì ngáp của con hươu chớp mấy cái, rồi nó cẩn thận đạp lên gối, tiến lại gần người đàn ông đang ngủ kia. Trong phòng vẫn tối đen tối mịt, không có chút dấu hiệu nào của mặt trời (cửa sổ trong phòng được ếm bùa nên ánh sáng có thể chiếu vào).
Hươu tuyết quan sát một hồi, rồi thử củng đầu vào đối phương một cái.
Snape vẫn ngủ yên như cũ, hơi thở phập phồng chầm chậm. Hươu tuyết lại đụng thêm cái nữa.
Vẫn không tỉnh!
Trong lòng hươu Harry mừng rỡ reo hò, nó đã muốn liếm liếm lão dơi già lâu lắm, đầu óc của nó hiện tại không khác gì một con thú cưng quấn chủ. Nó cẩn thận quan sát Snape thật kỹ để tìm chỗ hạ miệng.
Trước tiên Harry liếm cái mũi thầy một cái, nó khụt khịt mũi, tiến lại ngửi khóe môi Snape. Hươu tuyết rất nhạy cảm với tinh thần và linh hồn, Harry có thể ngửi ra mùi của sự thanh khiết trong giấc mơ của Snape, chắc là thầy đang mơ về một điều gì đó đẹp đẽ. Nếu ngửi thêm một cái nữa, chắc Harry sẽ đoán ra... chà, màu bạc, có gạc... một con hươu nhảy trên cánh đồng tuyết, thân thể xinh đẹp của nó lấp lánh dưới nắng, nó chạy rất nhanh, và băng qua một cành cây khô chỉ trong chớp mắt. Đằng xa xa, sông băng rộng lớn như một dải lụa trong suốt trắng xóa...
Chóp mũi ẩm ướt của Harry ngửi được mùi của tuyết, nhưng trước khi con hươu kịp chạm vào, Snape đã trở tay tóm được nó, đè đầu nó xuống hõm vai mình. Hươu Harry giẫy dụa một chút nhưng không tài nào thoát được, nó đành nằm im lại.
Thôi được rồi, hươu Harry nhủ, để cho thầy ngủ vậy. Nó cuộn mình lại trong vòng tay ấm áp của Snape, rồi cũng khò khè thở đều.
Sáng sớm hôm sau, lúc Snape tỉnh lại, con hươu nghịch ngợm kia đã không còn trong ngực anh. Snape chớp mắt mấy cái, buồn ngủ trong mắt tan biến nhanh vô cùng, anh rửa mặt chải đầu rồi thay một bộ áo chùng đen khác, mở cửa bước ra. Ngay ngoài văn phòng, nghe tiếng động, thằng bé mắt xanh liền ngước lên nhìn anh, trên môi nó là nụ cười quen thuộc.
Harry kêu lên: "Buổi sáng tốt lành, giáo sư."
Đầu tóc Harry còn ướt đẫm, những lọn quăn rũ xuống trước trán làm cậu có vẻ mềm mại hơn. Trên cái bàn trước mặt Harry bày la liệt giấy tờ và những bản vẽ phác thảo, bên cạnh còn có một cái bánh xếp mật ong ăn được một nửa và một cốc cà phê bốc khói.
Snape cũng đáp lại: "Sớm." Anh ngồi đối diện thằng nhóc, nó tủm tỉm cười và vẫy đũa phép, bữa sáng tương tự hiện ra trước mặt anh, chỉ khác là Harry đã đổi cà phê thành hồng trà bá tước. Snape không có ý kiến gì về việc này, bình thản vừa đọc sách vừa ăn sáng.
Trong lúc Snape ăn sáng, Harry cứ nhìn rồi nhìn anh liên tục; bình thường thì cậu cũng nhìn, nhưng hôm nay, Snape cảm thấy cái nhìn của cậu rất...bất thường, nếu phải nói thêm, thì tràn ngập chột dạ. Mỗi lần Snape ngẩng đầu lên, Harry lại quẹo mắt mình sang chỗ khác.
Một lần Snape bắt thẳng mặt cậu đang nhìn lén mình, anh nạt: "Lại gì nữa?"
Vì tóc vẫn chưa khô nên hai vành tai Harry vẫn lộ ra ngoài, cậu ấp úng trả lời, với hai tai đỏ ửng có thể thấy bằng mắt thường: "Đâu, đâu có..." Nói rồi, Harry cắm mặt xuống đất.
Snape quyết định không quan tâm thằng nhãi này nữa, quỷ khổng lồ tuổi dậy thì luôn có vài tâm tư ngu ngốc không hiểu nỗi.
Harry thì cực kỳ rối rắm, tuy Snape đã thay quần áo khác, nhưng cái mũi linh hoạt của cậu vẫn nhận ra, trên mình thầy đầy ắp...mùi của hươu tuyết. Có lẽ khi biến thành hươu chỉ số thông minh của cậu cũng hạ xuống không khác gì một con vật, để lại mùi khắp mình chủ nhân để tuyên bố lãnh địa. Ôi Merlin, nếu thầy mà biết, cậu chỉ có nước bị vặt lông...
Sau khi ăn xong, Snape đứng dậy toan đi, nhưng không biết ngẫm nghĩ gì mà anh biến ra một cái khăn rớt thẳng lên đầu Harry, Snape nói nhanh: "Lau cái đầu sư tử của trò đi, Potter."
Trước lúc Harry kịp nói gì, anh bổ sung: "Bị cảm chỉ tổ lãng phí dược liệu quý báu của ta!"
"Cảm ơn giáo sư!" Harry đáp lại, trong lòng không khỏi bĩu môi, lão dơi già quan tâm người khác mà cũng độc miệng. Cậu trùm cái khăn lên tóc và xoa thật mạnh để chúng chóng khô, làm khô bằng Bùa Ráo cũng được thôi, nhưng nó sẽ rút hết nước trên đầu ra và làm tóc Harry sẽ dựng đứng lên như con nhím, lúc đó thì khỏi cần ra khỏi cửa nữa, bởi vì nhìn không khác gì con sư tử - thứ thiệt.
Harry không chú ý tới ánh mắt dò xét của Snape. Thấy thằng nhóc không giận, Snape lén lút thở phào một hơi, anh cũng biết là mình không biết cách quan tâm người khác cho lắm. Tính cách Harry lại hiền y như Lily vậy, nhưng Snape đã từng một lần đẩy Lily đi xa, với Harry, anh không muốn giẫm lên vết xe đổ nữa... nhưng phong cách nói chuyện của anh chắc chắn là không thể sửa lại nổi.
Lau tóc xong, đầu Harry hơi xù lên một chút, cậu tuỳ tiện lấy tay chải hai cái rồi móc trong túi ra một cái chìa khoá đặt lên bàn. Nó là một chiếc chìa bằng bạc, khảm một viên đá quý màu xanh lục loé sáng.
"Em đã chuẩn bị xong phòng học rồi, giáo sư chỉ cần dùng chìa này là vào được."
"Ừa." Snape cất cái chìa vào ngăn kéo "Bảy giờ tối nay ta sẽ sang đó."
"Được, vậy em đi trước nhé!"
Harry gõ một cái lên bàn, chén dĩa thừa lập tức biến mất, cậu sửa sang lại đồ đạc trong cặp rồi đứng dậy: "Hẹn gặp lại, Severus."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT