Edit & beta: MeanChan

(Truyện đăng tại wattpad MeanChankhongvui và clairdelaluneblog.wordpress.com)

Còn một khoảng thời gian nữa mới đến lúc đi công tác ở tỉnh A, Khâu Ninh sắp xếp nhiệm vụ xuống dưới. Vừa nghe nói ông chủ lớn cũng sẽ đi cùng, một đám người lập tức gào ầm lên.

Khâu Ninh không phúc hậu mà cười mấy tiếng, sự buồn bực trong lòng tốt lên không ít.

Ông chủ muốn đi theo, bộ thị trường cần phải chuẩn bị tư liệu nhiều hơn lúc đầu rất nhiều, còn phải liên hệ bàn bạc lại với bên tỉnh A nữa.

Khâu Ninh tốn thêm hai ngày nữa, thời gian chơi trò chơi cũng ít đi, ngày nào cũng về nhà vào lúc mười một mười hai giờ đêm. Khi anh mở danh sách bạn tốt ra, ảnh đại diện của Hành Cẩn lúc nào cũng xám ngoét.

Mỗi ngày anh đều làm nhiệm vụ cho Nguyệt kiến noãn, cơ bản là chẳng mấy khi online bằng tài khoản của mình nữa nhưng lại luôn kiên trì chào buổi sáng và chúc ngủ ngon với Hành Cẩn trên WeChat. Chẳng biết đối phương có phải bận quá hay không nhưng cũng rất ít khi trả lời.

Hành Cẩn là một cô gái hiếu thắng như vậy, tất nhiên sẽ tức giận sau khi bị mình từ chối, rồi hai người sẽ đi về hai hướng khác nhau như người lạ. Thật ra anh cũng dự tính đến tình huống này rồi nhưng vẫn cứ thấp thỏm đứng ngồi không yên.

Cuối cùng thì cũng chuẩn bị xong tư liệu cho chuyến công tác, Khâu Ninh vừa tan tầm liền đi thẳng về nhà. Hôm nay về sớm vậy, nói không chừng lại gặp được Hành Cẩn cũng đang online.

Về đến nhà, anh vội vàng lên trò chơi đến nỗi cơm chiều cũng không kịp làm, trong lúc chờ tải thì tranh thủ nghĩ xem nên chào hỏi đối phương như thế nào.

Trước tiên là hỏi có làm hằng ngày hay không đi, nếu làm thì cùng đi đánh đấu trường, hai người có thể từ từ lên giai mười, mà nếu cô ấy không muốn đi đấu trường thì sẽ đi chiến trường, vừa nãy anh thấy ánh nến tổ chức trong diễn đàn WeChat. Mà nếu cũng không thích đi đấu trường thì có thể đi làm hoạt động mùa hè, có thể được thưởng một cái trâm cài khá đẹp, mà còn không nữa thì...

Trò chơi được tải xong, màn hình hơi loạn xạ một chút, chờ đến khi ổn định lại, Khâu Ninh nhìn thấy khắp màn hình là cánh hoa và ánh sao đang bay múa.

【 hệ thống: Người chơi Mang anh đi hái sao tặng cho người chơi Cùng em đuổi theo trăng ở Lạc Tinh Hồ pháo hoa quý hiếm【 ngàn năm một giấc mộng】, để tình yêu này có thể trở thành một kỷ niệm, bạc đầu không xa nhau, các vị người chơi có thể đến Lạc Tinh Hồ chúc phúc cho hai người chơi ~】

Trong trò chơi, pháo hoa có phẩm chất từ quý hiếm trở lên sẽ tùy cơ mà rơi xuống một số lượng nhất định, cũng có thể mở ra phẩm chất vàng hoặc xanh lam nhưng giá cả rất đắt đỏ, không có nhiều người mua lắm.

【 thế giới 】 Hai ống: Khoe ân ái, 500 khối nói mất là mất luôn.

【 thế giới 】 Dòng thác nhỏ: Mấy cái người này, không thể đi chỗ khác mà khoe ân ái sao, Lạc Tinh Hồ sắp bị các cậu biến thành thánh địa yêu đương rồi, mỗi lần đi nhặt quà là lại phải xếp hàng! Chỗ khác thì không đẹp hay gì!

【 thế giới 】 Người yêu màu trắng: 【 liên kết 】 diễn đàn mới xếp hạng mười thánh địa mà các cặp yêu nhau nhất định phải đi, dành cho các cặp vợ chồng nhà giàu tham khảo một chút.

Khâu Ninh suy nghĩ một chút, di chuyển con chuột mở liên kết ra.

Chủ bài viết là người của đảng phong cảnh (người vào chơi chỉ để đi ngắm cảnh) trong《 Thất giới 》. Trong trò chơi, bản đồ lớn lớn bé bé rải rác ở khắp nơi, có nhiều chỗ Khâu Ninh còn chưa chú ý tới bao giờ nhưng lại có rất nhiều phong cảnh tươi đẹp.

Anh mở một phím tắt tới màn hình chính của máy tính, hoàn toàn không có ý gì khác, chỉ là định mang Hành Cẩn đi xem phong cảnh nếu cô ấy không muốn tham dự bất cứ một hoạt động nào, dù sao thì hình ảnh và phong cảnh của 《 Thất giới 》cũng được đánh giá khá cao.

Chuẩn bị tốt rồi thì Khâu Ninh mở danh sách bạn tốt ra nhìn, hình đại diện của Hành Cẩn đang xám xịt.

Cô ấy không online.

Một tấm lòng cháy bỏng bị hắt cho một bồn nước lạnh, trái tim đột nhiên rơi xuống đáy vực.

Nhưng anh chỉ cảm thấy mất mát trong phút chốc, có lẽ Hành Cẩn có việc nên không kịp online thôi.

Người không ở đây, anh mở đồng thời cả nick Nguyệt kiến noãn ra, đi đánh đấu trường vài trận nhưng chưa đánh được bao lâu đã lại nhìn qua danh sách bạn tốt.

【 chat riêng 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo: Ba ba, đánh đấu trường không?

【 chat riêng 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo: Mang con đi với?

【 chat riêng 】 Thu Ninh: Biến giùm.

【 chat riêng 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo: Xấu tính chết được, Thanh Khê mấy độ người ta đã bỏ qua hiềm khích trước đây mà mang Phong Vũ Lâm Lâm lao lên giai mười hai, cậu thì đến anh em mình cũng chẳng muốn giúp một phen, tôi nhìn thấu rồi.

Đầu ngón tay Khâu Ninh hơi ngừng lại.

【 chat riêng 】 Thu Ninh: Đánh 5V5 không?

【 chat riêng 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo:??? Cậu đột nhiên thống suốt sao?

【 chat riêng 】 Thu Ninh: Đánh hay không nói một câu thôi.

【 chat riêng 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo: Đánh đánh đánh! Cảm ơn ba ba!

Khâu Ninh mở khung trò chuyện riêng tư với Thanh Khê ra.

【 chat riêng 】 Thu Ninh: Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo muốn lên giai mười hai của 5V5, đi cùng không?

Sợ đối phương không đồng ý, anh còn cố tình nhấn mạnh.

【 chat riêng 】 Thu Ninh: Cậu ấy muốn phù chú chỉ có thể mua ở giai mười hai 5V5, tôi mở Nguyệt kiến noãn.

Qua một phút, đối phương mới trả lời lại.

【 chat riêng 】 Thanh Khê mấy độ: Được, nhưng còn thiếu một người, cậu có bạn nào không?

Chỉ chờ mấy lời này thôi.

Khâu Ninh đáp có, sau đó lanh lẹ mà mở ra WeChat.

QN: Tôi định cho Nguyệt kiến noãn của cậu đánh đấu trường 5V5, cậu mở Hành Cẩn đi cùng không?

QN: Có tôi, Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo, Thanh Khê mấy độ và Phong Vũ Lâm Lâm rồi.

Anh cố tình đánh ID Phong Vũ Lâm Lâm ở cuối cùng cho nó nổi bật.

Đánh xong những lời này, Khâu Ninh liền thấp thỏm chờ đợi.

Tất Dục Cẩn mới kết thúc một hội nghị qua video với nước ngoài, vừa mới đưa nội dung đã sửa sang lại cho Tần Kiêu thì di động đã rung lên.

Gần đây hắn thường để WeChat ở tài khoản phụ vì nhân viên nhỏ rất là cần mẫn nhắn tin với hắn.

Vì muốn đi tỉnh A công tác, hắn cần phải nhanh chóng xử lý hết những công việc ở bên này, nhưng hắn không nói cho nhân viên nhỏ, trơ mắt nhìn ngữ khí tin nhắn chuyển từ ngập ngừng sang bất an, lại dần dần trở nên nôn nóng.

Ngày đó Khâu Ninh không có nói thẳng ra nhưng hắn cũng không ngốc, tự nhiên là hiểu rõ hết, chỉ là không muốn quan tâm tới.

Hắn biết mình như vậy là không tốt, tự quan tâm quá mức tới cảm xúc của đối phương rồi lại tự thích thú.

Lúc ở công ty thì muốn tìm đủ các loại lý do bắt người ta tới văn phòng mình một chuyến. Chỉ cần nhìn gương mặt khó hiểu mông lung của đối phương là hắn có thể vui vẻ cả ngày.

Có vài người trời sinh đã khiến người ta thấy thật đáng yêu.

Tất Dục Cẩn cũng chẳng định suy nghĩ về mấy chuyện quanh co lòng vòng, hắn không phải thằng nhóc 17 – 18, người trưởng thành thường mẫn cảm mà đa nghi với cảm xúc hơn.

Với hắn, nhân viên nhỏ là khác biệt.

Nhìn tin nhắn mới trên di dộng, đối phương thật sự nỗ lực để tìm đề tài nói chuyện với hắn.

Hắn nhếch môi, cuối cùng cũng nhân từ mà đáp một câu: "Đi."

Sau khi nhận được tin nhắn đồng ý, Khâu Ninh thở dài một hơi đầy nhẹ nhõm, ngay cả khi hoàn thành nhiệm vụ gian khổ nào đó cũng chưa làm anh thoải mái như thế bao giờ.

Anh cẩn thận xem xét trang bị của Nguyệt kiến noãn, sau đó dùng số vàng của mình mau mấy tấm phù để đính lên, lại tỉ mỉ tạo phím tắt điều khiển điểm thuộc tính, sờ đông mó tây mãi, chỉ sợ có chỗ nào chưa được hoàn thiện.

Sau khi Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo thêm Thanh Khê mấy độ vào đội, mấy người đi vào diễn đàn nhỏ trên YY để trò chuyện. Ánh nến mới tổ chức xong một trận chiến trường, bây giờ rảnh rỗi rồi nên cũng chạy tới, treo máy nghe bọn họ khoác lác.

YY của Phong Vũ Lâm Lâm đang cập nhật nên phải chờ một lúc.

Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo nghi hoặc nói: "Thanh Khê đại thần, vì sao cậu lại chơi cùng Phong Vũ Lâm Lâm thế, lúc trước cậu ta cứ đuổi giết chúng ta suốt thôi."

Nghĩ đến đoạn thời gian đó, Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo nhịn không được mà đấm bàn: "Trả độ bền trang bị lại cho tôi!"

"Đừng gọi tôi là đại thần, cứ gọi tôi Thanh Khê là được," ngữ khí của Thanh Khê mấy độ nhẹ đi, "Thật ra cậu ấy rất đáng thương... Có thể mang thì chơi cùng nhau đi, tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi các cậu vì chuyện trước kia."

Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo kinh ngạc: "Gia cảnh cậu ta hẳn là không kém, nếu cậu ta cũng được gọi là đáng thương thì chắc tôi phải lên phố cầm bát xin cơm ăn?"

"Có đôi khi gia cảnh tốt thì chưa chắc đã sung sướng," Thanh Khê mấy độ thở dài một tiếng, "Không nói mấy cái này nữa, Thu Ninh, bạn cậu có tới không?"

Lúc bọn họ nói chuyện thì Khâu Ninh không tham dự, nghe gọi mới mở miệng nói: "Có, từ từ."

Thanh Khê mấy độ "Ừ" một tiếng, sau đó cười: "Là Hành Cẩn sao?"

"Ừ."

"Tôi lắm miệng hỏi một câu," Ánh nến đột nhiên mở miệng nói: "Cậu với Hành Cẩn, rốt cuộc có chuyện gì mà sao lại thế này?"

Khâu Ninh nhíu mày: "Sao lại thế này là như nào?"

"Gần đây, chỉ cần cậu vừa online là Hành Cẩn offline bằng tốc độ ánh sáng, đồ ngốc cũng nhìn ra hai cậu có xích míc, cãi nhau sao?"

Khâu Ninh sửng sốt mà chớp mắt một cái.

Hành Cẩn từng online?

Hơn nữa thấy anh vừa lên liền thoát ra bằng vận tốc ánh sáng?

Hóa ra không phải là anh không gặp được, mà là do đối phương cố tình tránh mặt anh.

Nếu hôm nay không đề cập tới Phong Vũ Lâm Lâm cũng tới đánh đấu trường thì có phải đối phương sẽ tiếp tục trốn tránh anh không?

Khâu Ninh áp xuống các loại suy nghĩ trong lòng, nói: "Không có cãi nhau, gần đây hơi bận thôi."

Anh che giấu vấn đề giữa cả hai theo bản năng.

"Ái dà, hai người này cứ như cặp đôi gặp gỡ trên cầu Hỉ Thước ấy, thấy được mà chạm không được." Ánh nến lại hỏi: "Thế hai cậu là người yêu sao? Hay cậu vẫn đang theo đuổi cô ấy?"

Tim Khâu Ninh nhảy thót một cái, không trực tiếp trả lời mà hỏi: "Sao lại hỏi cái này?"

"Muốn xác định một chút."

"Muốn xác định một chút?"

Ánh nến ha một tiếng, lại cười: "Trong bang hội có người muốn theo đuổi cô ấy, tìm tôi hỗ trợ nhưng tôi không xác định được quan hệ của hai người, không thể giật dây loạn xạ được nên muốn hỏi cho rõ ràng."

Ngón tay đang kiểm tra thuộc tính cho Nguyệt kiến noãn của Khâu Ninh ngưng lại.

Cũng đúng, Hành Cẩn vung tay hào phóng lại có giọng nói của nữ thần lạnh lùng, nào có thằng con trai bình thường nào chịu nổi.

Anh không tính là con trai bình thường còn chịu không nổi nữa là mấy thằng nhóc nghiện net kia chứ.

Điều này rất bình thường thôi, chỉ cần Hành Cẩn muốn, xung quanh cô ấy có thể có một đống người theo đuổi, chắc chắn không thiếu người càng kiên nhẫn càng cẩn thận với cô ấy hơn anh.

Thanh Khê mấy độ nói Ánh nến một câu: "Bệnh cũ lại tái phát."

"Không phải, chúng tôi là bạn tốt." Khâu Ninh không muốn nói tiếp nữa, nhưng cái miệng cứ như bị mất kiểm soát: "Không có ai theo đuổi ai hết."

Ánh nến yên tâm: "Vậy thì tốt rồi, tôi chỉ sợ không cẩn thận liền làm ra chuyện gì có lỗi với anh em, để tôi nói với cậu ta một tiếng."

Khâu Ninh tắt giao diện thuộc tính đi, điều khiển Nguyệt kiến noãn đi tới đi lui không mục đích.

Ngón tay liên tục ấn ở nút điều khiển, đầu óc lại loạn xạ, cũng chẳng biết mình đang ấn cái gì.

Anh không có ý khác, chỉ là có chút lo lắng cho Hành Cẩn mà thôi.

Đối phương mới chơi trò chơi chưa được bao lâu, cái gì cũng không hiểu, quá dễ dàng bị người ta lừa gạt. Mà lừa tài thì cũng là việc nhỏ thôi, nhỡ bị lừa sắc thì biết làm sao bây giờ?

Khâu Ninh có hơi nôn nóng, không ngừng tìm lý do an ủi bản thân.

Hành Cẩn lạnh lùng cao ngạo như thế, bận rộn như vậy, hẳn là sẽ không muốn yêu đương qua mạng đâu, lại nói có khi còn không hòa hợp được với người ngoài.

"Thành viên kia không online, tôi nhắn qua cho hắn trước."

"Ừ."

"Yên tâm, đối phương rất đáng tin cậy, là thành viên lâu năm của bang hội, chính là Vấn hữu vô thì ấy, hẳn là cậu đã gặp qua rồi, bản thân cậu ấy cũng rất bình ổn không thích gây chuyện."

"Ừ......"

Ánh nến bắt đầu nói với anh về thành viên kia, ngữ khí hưng phấn mãi không dứt, Thanh Khê mấy độ khuyên hai lần cũng chưa chịu dừng.

Khâu Ninh chỉ biết trong YY có người đang nói chuyện, nhưng lại chẳng nghe vào được một chữ nào.

Sao Phong Vũ Lâm Lâm chưa cập nhật xong YY vậy?

Sao Hành Cẩn còn chưa online?

Sao Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo không nói gì?

Khâu Ninh mở ra giao diện thuộc tính thuộc tính lần thứ tư, ấn lung tung.

Nếu, anh nói là nếu, Hành Cẩn lại đáp ứng thì sao? Dù gì thì mình cũng từ chối người ta rồi, không thể để đối phương phải thắt cổ chết ở một cái thân cây cong vẹo là anh đúng không.

Khâu Ninh chau mày, nỗ lực tự hỏi về những mặt tiêu cực của việc yêu qua mạng.

Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không có gì thảm hại hơn so với chuyện xảy ra với bản thân mình lúc đó.

Hay là kể cho cô ấy nghe về câu chuyện của mình, để cô ấy hết hy vọng?

Khâu Ninh rối rắm mãi không thôi, hận không thể trực tiếp vọt tới trước mặt đối phương để hỏi cho rõ.

【 hệ thống: Bạn tốt Hành Cẩn online. 】

Chữ vàng hiện lên trong Kênh trò chuyện làm mắt anh sáng bừng.

Khâu Ninh chưa bao giờ cảm thấy có lúc nào mà tin tức của hệ thống lại khiến người ta muốn sống muốn chết như thời khắc này.

Anh không chút nghĩ ngợi, trực tiếp nhắn tin riêng qua.

【 chat riêng 】 Thu Ninh: Yêu đương qua mạng không?

- ---------Hết chương 31----------

P/s: Nếu tớ mà rơi vào hoàn cảnh như Khâu Ninh, tớ sẽ mặc kệ luôn, chấp nhận mất bạn, buông tay còn hơn để mình mệt đầu đau não. Có lẽ đấy là lí do khiến tớ ế chảy nước bao nhiêu năm nay =)))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play