“Cô nữ phụ độc ác” này sống ở nông thôn đến khi 15 tuổi, chịu rất nhiều đau khổ. Ông nội và bà nội ruột của Nhạc Linh nuôi cô là người trọng nam khinh nữ, sai bảo cô như người hầu kẻ hạ, hầu hạ cho những đứa trẻ khác trong nhà, hở ra là đánh chửi, không cho ăn cơm. Vì thế, tính cách của cô bảo sao nghe vậy, bị bắt nạt thì sẽ trốn tránh theo bản năng, không dám trả đũa.

Duy nhất chỉ có hai lần cứng rắn, một là cùng ngày Nhạc Linh bị đuổi, cô không nói một lời, cũng không lên tiếng cho phép Nhạc Linh ở lại nhà họ Nhạc; hai là khi Hoắc Lương muốn giải trừ hôn ước với cô, cô cũng không nói lời nào, dùng sự yên lặng để từ chối anh.

Sau khi Bạc Anh gửi tin nhắn xong liền out khỏi nhóm chat. Điều này khiến những người đang diss cô sau khi phản ứng lại xong cảm thấy bực tức không chịu được, chỉ có thể mắng chửi hùng hổ tràn đầy căm phẫn trong nhóm.

Tần Hiểu Phong tức sôi máu: “Mình biết ngay là cô ta giả vờ mà, con đ* thảo mai! Xem ra bây giờ không thể giả vờ được nữa rồi, lộ bộ mặt thật rồi kìa! Nhạc Linh, cậu đừng nghe cô ta nói bậy, rõ ràng cô ta mới là tiểu tam chen chân vào giữa cậu và Hoắc Lương, cô ta còn có mặt mũi nói như vậy!”

Sắc mặt Nhạc Linh hơi tái nhợt, cười nhạt một tiếng: “Bỏ đi, hôn ước vốn là của cô ấy và Hoắc Lương mà.”

“Trời ạ, cậu đúng là quá ngốc quá lương thiện! Người trong lòng Hoắc Lương thích là cậu mà! Cái thứ hôn ước từ bé này chẳng là cái gì cả! Mình lén nói cậu nghe nè, Hoắc Lương kết hôn với cô ta ba năm mà chưa từng chạm vào cô ta một lần nào cả!”

Nhạc Linh kinh ngạc: “Có thật không? Sao cậu biết?”

“Người trong giới đều biết cả, đều hiểu trong lòng là bí mật không nói ra. Người giúp việc ở dinh thự nhà họ Hoắc nói vào đúng ngày kết hôn hai người đã chia phòng ngủ. Sau đó phải lâu lắm Hoắc Lương mới về nhà một lần, người giúp việc cũng không phát hiện bất kỳ bao tránh thai gì trong thùng rác. Ba năm qua bụng cô ta cũng không có chút động tĩnh nào...”

Nhạc Linh nghe vậy khẽ cắn môi, đáy mắt ánh lên ánh sáng vui sướng.

...

Bạc Anh và Hoắc Lương bị cuốn vào tuyến tình cảm “hành trình quay về vả mặt của hắc nguyệt quang” này.

Ban đầu thiên kim giả bị ba mẹ nuôi vô tình đưa về gia đình vốn có của mình, ôm nỗi bi phẫn bị phản bội và vứt bỏ, cố gắng bày mưu, thoát khỏi người thân rác rưởi, thành công được một đôi vợ chồng già là nghệ sĩ không có con ở trấn trên nhìn trúng, trở thành con nuôi của bọn họ, ăn mặc chi tiêu đều ở nhà bọn họ, lấy được tất cả nhân mạch và di sản của bọn họ, cuối cùng trở thành công chúa piano trở về trong vinh quang.

Sau đó so sánh với thiên kim thật Nhạc Dao này, khiến cho vợ chồng nhà họ Nhạc đã từng vứt bỏ cô ta hối hận không kịp, khiến cho danh tiếng của Nhạc Dao bị tổn hại, chúng bạn xa lánh, tất cả người ái mộ cũng đều đá cô đi, quay ra yêu Nhạc Linh, đóa hoa cao lãnh Hoắc Lương cũng thành thiểm cẩu* của cô ta, thiết lập nhân vật cao lãnh hoàn toàn sụp đổ.

(*: Để chó liếm nghe thô bỉ qua nên tui giữ nguyên nha, nó chỉ mặt nóng dán mông lạnh í mà tui không biết dùng cái gì cho hợp)

Bạc Anh nghe xong giới thiệu vắn tắt về tuyến tình cảm này, lông mày giật giật, trên mặt nở nụ cười dịu dàng nhưng chẳng hiểu sao lại có cảm giác nguy hiểm như địa ngục: [Biến thành thiểm cẩu của Nhạc Linh?]

[Đúng là sỉ nhục người khác...] Chồng mình là người rõ tốt, lại biến thành thiểm cẩu là sao hả? Chẳng có chút tôn nghiêm nào hết.

Bạc Anh: [Chó của tôi chỉ có thể liếm một mình tôi thôi. Nếu anh ấy dám đi liếm người khác, tôi sẽ chặt đứt chân anh ấy ^^]

Hệ thống: !! Mé, đây là một nữ hoàng yandere đấy à!!!

[Cô tỉnh táo lại một chút đi, cô phải khiến nam chính của cô yêu cô một lần nữa đó. Khi hai người yêu nhau lại rồi, thế giới này sẽ ổn định!]

[^^]

Hệ thống chợt cảm nhận được sự đáng sợ không tên nào đó từ khuôn mặt mỉm cười này: ... Nam chính của người phụ nữ chắc chắn phải là một nam chính cực kỳ mưu mô, nếu không làm sao có thể là trời sinh một đôi với cô ta được??

Buổi trưa, Bạc Anh không thể nào hài lòng nổi với đống quần áo treo trong tủ quần áo. Mấy cái thứ quần áo kiểu dáng bảo thủ kia toàn là màu trắng giản dị, che hết đi dáng người đẹp của cô, còn khiến cô trông tái nhợt và tiều tụy nữa, nên cô định ra ngoài mua đồ.

Người giúp việc nữ dưới nhà thấy Bạc Anh xuống bèn ném ánh mắt cười trên sự đau khổ của người khác về phía cô, nhìn bóng lưng cô mà xì xào bàn tán: “Tôi nghe nói tối nay chân ái của sếp Hoắc sẽ trở lại, chúng ta thử cược xem lúc nào cô ta sẽ bị đuổi ra khỏi cửa đi?”

“Được đó, tôi cược tối nay!”

“Tối nay thì nhanh quá, tôi cược ngày mai!”

Sau khi Bạc Anh lên xe liền nhận được điện thoại của cô bạn tốt kiêm người quản lý Lạc Lan, vừa mới nhấn nghe, bên kia đã vội nói: “Cục cưng, mình nghe nói Nhạc Linh về rồi đó!!”

Bạc Anh: “Mình biết rồi.”

Bạc Anh vừa mở miệng, Lạc Lan bên kia đã sửng sốt, giơ điện thoại ra xe xem thử, xoa xoa cái tai tê dại, sau đó mới nói một lần nữa, giọng cũng trở nên dịu dàng: “Xin chào người đẹp, tôi tìm Nhạc Dao, cô có thể đưa điện thoại cho cô ấy không?”

Bạc Anh khẽ cười một tiếng: “Là mình đây cục cưng.”

Lạc Lan ngớ ra, giọng nói này hình như vẫn là giọng của cô. Giọng của cô được trời cao ưu ái, nhiều năm trước vừa mới debut đã nổi như cồn nhờ vào tiếng hát của mình... Nhưng giọng nói này nghe không giống giọng nói lạnh nhạt không thú vị không chút gợn sóng bình thường, mà cách nhả chữ lại rất yêu kiều mềm mại quyến rũ lại lười biếng, nhẹ nhàng bay bổng, mỗi một chữ dường như đều mang theo móc câu, quyến rũ đến nỗi màng nhĩ và trái tim đều ngứa ngáy.

Lạc Lan cúp điện thoại, một lát sau gọi một cuộc trò chuyện video tới, đợi Bạc Anh chấp nhận. Thấy gương mặt quen thuộc này, cô ấy càng ngơ ra. Sao, sao hình như cả con người cũng thay đổi vậy, tư thế chống cằm tùy tiện kia, cặp mắt đào hoa mang ý cười chúm chím trông vừa thâm tình vừa phong lưu, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng quyến rũ... Rõ ràng vẫn là gương mặt đó, tại sao đột nhiên trông ướt át bắn ra bốn phía, ấm áp tươi đẹp vậy?

Lạc Lan dần lộ ra vẻ mặt tức giận: “Cái thằng bạc tình Hoắc Lương đó đã làm gì với cậu thế? Có phải anh ta đã nói “Cô ấy về rồi, cô phải đi” với cậu không?” Nhìn xem, đã khiến cô bị kích thích đến mức biến thành một người khác luôn rồi, cũng đừng nói là bị nhân cách phân liệt đấy nhé!

Bạc Anh không định diễn làm Nhạc Dao, cũng không cố gắng giải thích sự thay đổi của mình. Dù sao thì ở trong lòng Hoắc Lương và những người bạn kia của anh, bình thường dáng vẻ cô vợ nhỏ đó của cô đều là giả vờ thôi, chứ thật ra cô là người có tâm cơ, nếu không thì sao năm đó có thể lấy lòng trưởng họ hai nhà Nhạc Hoắc dễ dàng đến thế? Đuổi được Nhạc Linh ưu tú như thế đi?

Bạc Anh nói: “Mình đã thấy rõ một vài chuyện rồi, cũng định thay đổi một chút.”

Lạc Lan gật đầu điên cuồng, trong lòng cực kỳ kích động. Người bạn mà cô ấy coi trọng quyết một lòng yêu tên đàn ông lạnh lùng vô tình, cô ấy cũng hận rèn sắt không thành thép nhưng cũng đành bất lực. Bây giờ cuối cùng cô ấy cũng thấy cô như ánh sáng rạng đông thoát thân ra khỏi vũng bùn rồi!

“Mình định làm việc lại, người bên kia có tài nguyên gì thích hợp với mình không?”

Nghe vậy xong, trong lòng Lạc Lan càng kiên định chuyện tên bạc tình đáng chết Hoắc Lương kia ly hôn với Bạc Anh vì bạch nguyệt quang của mình. Nếu như không phải như vậy thì sao Bạc Anh lại làm việc lại? Ban đầu cô vốn vì gả cho Hoắc Lương nên mới rút khỏi giới giải trí.

“Nếu như cậu muốn quay lại, chắc chắn mình sẽ xung phong ra trận vì cậu. Ngày mai mình sẽ quay về Lương Thành, chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện cho kỹ càng được không?”

“Nhất trí.”

Sau khi an ủi Bạc Anh thêm mấy câu, mắng chửi Hoắc Lương thêm một hồi, Lạc Lan mới tắt cuộc gọi video. Tắt xong còn cầm điện thoại ngồi nguyên tại chỗ hồi tưởng lại một lúc lâu. Cô ấy nghĩ, mặc dù Bạc Anh đau khổ đến như thế nhưng vừa rời khỏi một thằng đàn ông chó má đã phá kén biến thành một con bướm, chưa chắc không phải là chuyện tốt.

Mặc dù nguyên chủ Nhạc Dao có tính cách yếu đuối nhưng cũng có ước mơ. Cô rất thích ca hát, muốn trở thành một ca sĩ nổi tiếng. Sau khi trở lại nhà họ Nhạc, cô đã đeo mặt nạ nửa mặt tham gia một chương trình tuyển chọn ca nhạc dưới sự giúp đỡ của người nhà. Cô dùng giọng hát tuyệt đẹp biến ảo khôn lường khiến toàn sân khấu kinh ngạc, được gọi là “giọng hát được trao nụ hôn thiên sứ”.

Mà chiếc mặt nạ bí ẩn cùng với dáng vẻ như không muốn trò chuyện với bất kỳ người nào của cô trông khá ngầu và cá tính, cho nên thời điểm đó rất được chào đón. Đã thế còn có hai nhà Hoắc Nhạc đổ thêm dầu vào lửa, chủ đề về cô nổi lên rất cao. Cô nhận được giải nhất của chương trình tuyển chọn, phát hành mấy album, mở buổi biểu diễn đầu tiên trên toàn quốc, trở thành một trong những người nổi bật nhất trong thế hệ mới.

Nhưng ba năm trước, bởi vì kết hôn với Hoắc Lương, cô muốn làm một cô vợ nội trợ tốt của anh nên đã chọn rời khỏi giới giải trí, chuyên tâm làm bà Hoắc.

Mà trong tương lai không xa nữa, Nhạc Linh cũng sẽ debut với danh ca sĩ. Cô ta cũng đeo mặt nạ, dùng giọng hát tươi sáng biến ảo khôn lường làm cho toàn bộ giới âm nhạc Hoa ngữ kinh ngạc. Đó là nguyên nhân giải thích vì sao Nhạc Linh lại muốn làm như vậy:

[Nhạc Dao có thể làm được thì cô ta cũng có thể làm được. Hơn nữa cô ta sẽ khiến cho tất cả mọi người thấy rằng, cô ta sẽ làm tốt hơn Nhạc Dao, tiến xa hơn nữa. Sau này khi tất cả mọi người nghĩ tới chiếc mặt nạ này sẽ không liên tưởng đến Nhạc Dao nữa mà chính là cô ta – Nhạc Linh. Cô ta che phủ và tiêu diệt tất cả thành tựu của cô, dấu vết của cô trong cái giới này một cách triệt để.]

Bạc Anh bật cười, đúng là khôi hài, bắt chước người khác thì nói là bắt chước người khác đi, lại còn nói bằng cái giọng đường đường chính chính như thế.

Hệ thống không nhịn được, thúc giục: [Bạc Anh, nhiệm vụ cấp bách là cô phải khiến nam chính của cô thoát khỏi sự khống chế của tuyến tình cảm này, yêu cô.]

Khóe miệng Bạc Anh cong cong: [Mi đang ra lệnh cho ta đó à?]

Hệ thống chẳng qua chỉ là một mảnh vỡ ý thức của thế giới, vậy mà giờ bỗng nhiên có cảm giác muốn rùng mình.

Bạc Anh mỉm cười nói: [Ta đoán bây giờ mi là một mảnh vụn đời trước của thế giới mới này đúng không. Sau khi ta và chồng ta giúp ngươi ổn định lại thế giới này, ngươi có thể dung nhập vào ý thức của thế giới mới này, hơn nữa sẽ không ngừng lớn mạnh dưới sự bồi bổ của bọn ta, tiến hóa biến thành thế giới lớn. Ngược lại mà nói, nếu như không có bọn ta, các ngươi sẽ chẳng là cái thá gì cả.]

Lần này hệ thống đã rùng mình một cách vô cùng chân thực.

Bạc Anh ^^: [Nếu đã vậy, cầu xin người khác làm việc thì phải bày tư thái cầu xin ra. Lúc ta gọi mi là mi phải lên tiếng, có làm được không?]

Âm thanh hệ thống biến mất. Rất nhiều người hiểu sai thứ tự, bao gồm cả nhân vật chính đã từng được tỉnh lại vì ý thức của thế giới tự cứu, phần lớn họ sẽ bỏ qua điểm này. Nhưng thật ra là nhân vật có trước, rồi sau đó mới có thể sản sinh ra thế giới, mới có thể tồn tại loại ý thức thế giới này. Giữa bọn họ, nam nữ chính mới ở địa vị trung tâm, nếu như bọn họ không muốn yêu nhau, vậy thì đám kia cũng sẽ không thể tiến hóa biến thành thế giới lớn, mà đám kia cũng sẽ không thể làm gì được bọn họ.

Nhưng nó không đời nào ngờ được, trong thời gian ngắn như thế mà Bạc Anh đã đoán được tại sao nó lại ở đây, còn phát hiện chuẩn xác thân phận và địa vị của mình, chớp mắt đã nắm giữ quyền chủ động.

Thấy mình vừa chỉ tay năm ngón là âm thanh đã lập tức im bặt, tâm trạng Bạc Anh khá lên. Tại sao cô muốn quay trở lại giới giải trí? Thực ra chủ yếu cũng không phải vì vả mặt Nhạc Linh, mà là trong mười kiếp của cô, không có một lần nào làm nghề nghệ sĩ cả, cho nên cố có cảm giác rất mới mẻ, muốn chơi thử. Dù sao thì cứ xoay quanh đàn ông mãi cũng nhàm chán.

Bạc Anh vui vẻ dạo một vòng trong trung tâm mua sắm, lúc đi ra mấy nhân viên của các cửa hàng khác nhau xách đầy những túi quần áo của nhãn hiệu nhà mình đi theo cô ra ngoài, giúp cô bỏ vào bên trong xe.

Ngồi trên xe, Bạc Anh lấy điện thoại ra, tìm số của Hoắc Lương, gọi tới.

Điện thoại vang lên một hồi mới được nhận, vẫn như thường lệ, vang lên bên kia là giọng nói của trợ lý Hoắc Lương: “Thưa phu nhân, chủ tịch đang họp, cô có tin tức gì cần tôi truyền đạt lại không ạ?”

Trước kia Bạc Anh gọi điện thoại cho Hoắc Lương, mười lần thì tám lần đều là trợ lý nhận, thỉnh thoảng có một hai lần là anh nhận, nhưng cũng chỉ lạnh lùng hỏi chuyện gì. Cho nên cô luôn phải kiếm một cái cớ mới dám gọi điện thoại cho anh. Dù là không tới ba câu cũng sẽ bị cắt đứt, nhưng cô cũng cảm thấy đủ hài lòng.

Bạc Anh nói: “Bảo Hoắc Lương đêm này về nhà một chuyến.”

Trợ lý: “Tôi sẽ truyền đạt lại lời của cô thưa phu nhân.” Còn việc Hoắc Lương có nghe hay không thì lại là chuyện khác.

Cậu ta nghĩ vậy, đang định cúp điện thoại thì đột nhiên nghe thấy đầu bên kia nói: “À đúng rồi, cậu bảo với anh ấy là nếu như tối nay tôi không thấy anh ấy về đúng giờ, là tôi sẽ nói với bạn bè người thân chuyện anh ấy bị yếu sinh lý đấy nhé.”

Trợ lý: ??!!

App TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play