Chrollo mải điều tra thông tin cả ngày, không rảnh canh chừng Du Quai, nó liền tự ngồi chơi một mình trên boong tàu. Nó cũng rất ngoan, không chạy tới chạy lui như những đứa trẻ bình thường khác mà chỉ ngồi yên một chỗ, thi thoảng "Xoay xoay là có kẹo."
Tõm.
Có âm thanh vang lên bên mạn thuyền, dù rất nhỏ nhưng Du Quai nghe thấy. Nó nhoài người ra ngoài lan can, nhìn xuống, thấy có mấy con cá đang nhảy ra khỏi mặt biển.
"Cá!" Du Quai kêu, cá không phản ứng nó, lặn xuống nước.
Du Quai bò dậy, trèo lên lan can nhìn xuống mặt nước, màu lam đậm không thể ngăn cách tầm nhìn của nó, đôi mắt nó vẫn có thể thấy rõ ràng cá đang bơi lội.
"Chrollo, cá!" Du Quai lại gọi Chrollo, nhưng anh không trả lời.
Du Quai ngồi trên lan can, vừa ăn kẹo vừa ngắm cá, Feitan gọi điện thoại hỏi thăm thì, Du Quai đáp: "Em đang chơi với cá."
Feitan giật nảy: "Người ngã xuống biển à? Chrollo đâu?"
"Chrollo đang chơi game, game hỏng rồi." Trong mắt nó, máy tính tương đương máy game, máy tính mà không có game nghĩa là đã hỏng.
Ra là vẫn đang trên thuyền. Feitan thở phào: "Đứng tránh tránh mạn thuyền ra, đừng để bị ngã."
Shalnark vẫn đang nghiên cứu bản đồ. "Không biết đoàn trưởng đi tới đâu rồi, đường biển khó mà tính được, thật tình.....Đúng rồi, dù sao cũng rảnh rỗi, đi chơi GI xem sao không Feitan?"
Biết Gon đang tìm game Đảo Tham Lam (GI), Lữ Đoàn tiện tay cướp một cái máy cho cậu luôn, coi như cảm ơn cậu đã giúp Chrollo, nhưng bị Gon từ chối, nói muốn tự tìm vài game bằng năng lực bản thân. Bây giờ Shalnark đang cầm máy game, nghĩ thầm dù sao đoàn trưởng cũng không có vấn đề gì, nên muốn đi vào game chuyên dụng cho Hunter này xem có gì vui không.
Feitan quăng điện thoại cho Pakunoda: "Ok, Pakunoda, tạm giao thằng nhóc cho cô."
"Được."
Tới chiều, Du Quai nhận được cuộc gọi từ Gon, báo rằng cậu chuẩn bị vào game, sắp tới sẽ không liên lạc được, báo để Du Quai không lo lắng. Đương nhiên, có không báo thì nó cũng không lo lắng gì đâu, nhưng bé con vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Ngồi vắt vẻo trên lan can, vừa ăn kẹo vừa ngắm cá, chẳng mấy chốc trời đã tối, Du Quai đói bụng, nó quay ra kêu Chrollo: "Chrollo, em đói."
Chrollo bận rộn gõ chữ, không trả lời.
Du Quai cúi đầu, nhìn bóng cá mờ mờ ảo ảo ngày càng khó thấy, nói: "Chrollo, muốn ăn cá."
Chrollo vẫn không trả lời. Ngơ ngác một lúc, bỗng có một con cá nhảy ra khỏi mặt nước, Du Quai cũng quen việc tự kiếm đồ ăn cho bản thân, nó không dựa dẫm vào Chrollo, trực tiếp nhảy xuống biển theo cá.
Chrollo quay đầu không thấy Du Quai đâu, nhìn boong tàu, đoán chắc hẳn nó rớt xuống biển.
"Tiểu Quai?!"
Ngay lập tức không kịp suy nghĩ nhiều, Chrollo nhảy theo xuống biển, bởi anh nghi với chỉ số thông minh của nó, liệu có biết bơi thế nào không?
Suy nghĩ của anh không phải là vô căn cứ, Du Quai ban đầu đúng là không biết bơi thật. Nhưng đừng quên ai là người nuôi nó, dù là Gon hay Ging đều là những người lớn lên và sống trong rừng rậm. Cả hai đã dạy Du Quai tất cả kỹ năng sinh tồn trong thiên nhiên mà họ biết, chỉ có điều nó ngốc quá nên không biểu hiện ra các hành vi "người rừng" của mình thôi, nhưng về sinh tồn thì nó không hề kém cạnh. Quăng nó vào rừng một mình nó cũng có thể sống rất vui vẻ, chỉ có điều là thiếu mất kẹo.
Còn việc bơi lội, bản năng sinh tồn của Du Quai rât mạnh, ba Ging nói, cứ quăng vào sông vài lần là kiểu gì cũng biết bơi thôi hahaha—- vì vậy Du Quai biết bơi thật.
Khi Chrollo tìm thấy Du Quai, anh buồn bực thấy nó đang vật lộn với cá, lực của con cá dưới nước rất khỏe, nó cựa quậy mạnh và trơn làm Du Quai không bắt bằng tay được, nó liền dùng miệng cắn một cái, cắn chết luôn con cá.
"......!"Chrollo tóm lấy Du Quai, xách cổ áo nó nhấc ra khỏi mặt nước, Du Quai vẫn đang ngậm con cá không buông. Ngẩng đầu nhìn Chrollo, nó nâng cằm cho anh xem cá: "Ưm ưm ưm ưm. (Chrollo, cá!)"
Chrollo không rảnh mắng nó nữa, nổi trên mặt nước, bất đắc dĩ nhìn thuyền đã chạy xa. "Giỏi lắm, nhờ em mà chúng ta mất thuyền luôn rồi."
Dù không có máy tính, nhưng Chrollo có trí nhớ rất tốt, anh xác định hướng rồi bơi hướng hòn đảo kia. Dù Du Quai biết bơi, nhưng Chrollo vẫn không dám buông tay, sợ nhóc con lại lạc giữa biển cả mênh mông, tới lúc đó anh đúng không có cách nào để tìm nó cả— càng nghĩ càng thấy mình tự chuốc lấy phiền phức vào thân.
Du Quai bị Chrollo túm sau cổ trôi nổi trên biển, hoàn toàn không có áp lực gì gặm con cá sông mà nó cắn chết. Chrollo đang cố gắng bới thì nghe tiếng nhai nom nom, dừng lại, mặt không biểu tình nhìn Du Quai, rồi quay đi nói: "Anh đã hiểu tại sao Feitan hay cáu giận đến thế."
Lúc Du Quai nhảy xuống biển, trên cổ vẫn treo di động, máy bị ngâm dưới nước lâu đã hỏng. Pakunoda tiếp quản công việc của Feitan, tối hôm đó gọi điện cho nó, kinh ngạc khi thấy điện thoại không gọi được. "Không ổn rồi, mau gọi Shalnark và Feitan về!" Chẳng lẽ có sự cố gì xảy ra ư?
Nếu không bị mất thuyền, theo kế hoạch thì ngày hôm sau họ tới được hòn đảo. Nhưng bây giờ Chrollo không những phải tự bơi, còn phải giữ Du Quai không cho nó bơi đi chơi với cá. Vậy nên tới tận đêm hôm sau mới tới được bờ. Dù thể lực tốt như Chrollo lúc lên bờ cũng thấy mệt không thở nổi.
"Chrollo, kẹo." Cả ngày chưa ăn kẹo nên Du Quai lại kêu.
"Im miệng." Cắp Du Quai dưới nách, Chrollo đi vào trong đảo. Không được bao lâu anh bỗng dừng bước. Trong khu rừng phía trước bỗng có một người đàn ông trung niên cường tráng bước ra, Người đàn ông nhẹo mắt, miệng mỉm cười, nhưng mọi hành động của gã đều mang một vẻ cực kỳ nguy hiểm.
Người đàn ông thấy Chrollo và Du Quai ướt đẫm toàn thân, ánh mắt dừng lại trên người Du Quai, lộ vẻ ngạc nhiên. "Gặp tai nạn à?"
"Đúng vậy." Chrollo đổi tư thế, chuyển Du Quai từ cắp sang bế tử tế. Du Quai giật tóc anh, kêu: "Chrollo, kẹo."
Sắc mặt người đàn ông kia nhu hòa đi nhiều. "Tôi nhớ khu vực biển này không có sóng ngầm hay thủy triều."
Chrollo bế Du Quai, vẻ mặt lo lắng. "Tiểu Quai bị rớt xuống biển, tôi nhảy xuống cứu em ấy thì thuyền chạy đi mất. Chúng tôi đã bơi trên biển cả một ngày dài, tôi lo cho sức khẻo Tiểu Quai, xin hỏi có thể để chúng tôi nghỉ chân trên đảo một đêm được không?" Vừa nói, Chrollo vừa âm thầm đè sướt ngón tay qua yết hầu Du Quai, làm nó ho sặc sụa ngay tức khắc.