Dĩ nhiên, Shalnark chẳng phải loại hiền mà có thể sai bảo, gọi là đến liền thế. Dạo gần đây anh ta đang nhằm vào kho báu của nhà giàu nọ, vừa trà trộn vào làm hộ vệ, đang tán tỉnh cô tiểu thư nhà đó, bỗng bị Feitan gọi điện bắt đi khám răng cho Du Quai ?!
"Mẹ kiếp, không muốn nó sâu răng thì đừng có mà cho ăn lắm kẹo chứ?!"
Feitan chẳng đoái hoài đến cơn giận của anh: "Có đến hay không thì bảo?"
"Không đến đấy." Shalnark kiên định nói. "Kiếm nha sĩ khám cho nó đi, ở đâu chẳng có!"
Feitan không nói gì, Shalnark tặc lưỡi, nói: "Coi như tôi trả cho cậu tiền công đi, bộ sách tra tấn mới nhất và trăm cd game, được không?"
Chết tiệt, thằng nhóc còn chẳng phải là cộng sự của anh, tại sao anh phải trả công cho Feitan để chăm cho nó chứ.
"Không an toàn. Ta chỉ tin mình ngươi và Chrollo." Feitan dùng giọng điệu "khen ngợi".
"Khám răng chứ có gì mà không an toàn?! Tự nghĩ cách đi, tôi không quan tâm!" Shalnark giận dữ cúp máy, bỗng nghe thấy giọng nói sợ hãi sau lưng: " Anh Fizer ?!"
Quay lại, anh thấy ngay cô đại tiểu thư đang sợ hãi lấp ló ở cửa, đôi mắt ngây thơ đầy khiếp sợ: "Anh...anh..đáng sợ quá....."
Shalnark bóp trán, nở nụ cười toả nắng dịu dàng:"Xin lỗi đã làm em sợ. Em biết đó, vì di sản của mẹ anh mà họ nỡ làm vậy...."
"Không, xin đừng buồn, em sẽ giúp anh mà...."
Dễ quá, thật nhàm chán.
Hôn cô tiểu thư ngây thơ xinh đẹp, Shalnark thầm nghĩ.
Nhưng cũng đều không não như nhau mà sao thằng nhóc kia khó giải quyết vậy? Nếu nó cũng dễ dụ như này thì tốt.
Feitan cúp máy, quay sang nhìn nhóc tì đăng ăn bánh ngon lành. Hắn có thể cấm nó ăn kẹo, những điều đó đồng nghĩa với việc nó phản kháng, không ngoan ngoãn nghe lời, không chịu ngồi yên trong nhà, không chịu cho hắn ôm hôn khi ngủ nữa. Cùng lắm là sâu răng thôi, hắn không cần phải lo, chẳng phải có Chrollo và Shalnark học y rồi đấy thôi?
Dù vậy, Feitan cũng chưa dại gì đi gọi Chrollo, những năm gần đây, anh ta ngày càng gian xảo khó lường, ngày càng giỏi đâm dao sau lưng, nếu không cần thiết Feitan sẽ không dây vào. Vì vậy Feitan lại gọi điện cho Pakunoda.
Ngày hôm sau, khi Shalnark và cô đại tiểu thư đang hẹn hò dưới ánh trăng thơ mộng, Pakunoda xuất hiện: "Cậu dám bỏ bê Tiểu Quai khi đau ốm, muốn chết rồi à!"
"Ê ê ê, Pakunoda, Tiểu Quai có ốm đâu cơ chứ....!" Shalnark buồn bực né đòn: "Bình tĩnh dùng lời lẽ giải quyết nào!"
"Tiểu Quai?" Nghe là biết đó là tên của trẻ con rồi, cô đại tiểu thư hỏi:" Anh Fizer, có chuyện gì vậy?"
Pakunoda vứt cho cô tấm hình của Du Quai, đôi mắt đen to tròn, khuôn mặt trắng nõn phúng phí, chu choa đáng yêu quá!
"Đó là con của cậu ta." Pakunoda chỉ vào Shalnark.
Sau đó Shalnark bị cô tiểu thư đau thương và đám bảo vệ vốn ngứa mắt tên đào mỏ này đã lâu đuổi ra khỏi nhà.
Pakunoda khoanh tay trước ngực nâng cằm nhìn Shalnark: "Đoàn trưởng dạo này đang bận nghiên cứu di tích. Nếu cậu lười chăm nom cho Tiểu Quai, tôi không ngại đi nhờ Đoàn trưởng, đến lúc đấy thì bị làm sao ráng chịu."
Quả thực, một khi Đoàn trưởng đã trầm mê công việc thì không nên làm phiền. Bằng không cả cậu, Pakunoda và Feitan đều chết chắc.
Khi đấy kẻ duy nhất được lợi chỉ có thằng nhóc con chết tiệt !
Bực bội ngồi tàu bay ba ngày, đến thành phố Feitan đang sinh sống, anh đá văng cửa nhà, đập vào mắt trước tiên là hình ảnh Du Quai đang nhét kẹo vào mồm.
Ăn thế thì chả sâu răng!
Shalnark túm cằm Du Quai, nói: "Há mồm." Bao giờ kiểm tra xong anh sẽ đi luôn, tắt điện thoại, cắt đứt liên lạc coi như mất tích, mặc xác hai người này.
Du Quai hai tay che miệng: "Hông cho anh."
"........." Shalnark hít sâu, tự nhủ: "Mình đánh không lại nó, mình đánh không lại nó!"
Sau đó ngồi xổm xuống, lấy một viên kẹo ra, nói: "Tiểu Quai, há mồm anh cho kẹo."
Du Quai làm ngay.
Shalnark tay cầm kẹo nhử, tay cầm dụng cụ kiểm tra răng miệng cho Du Quai. Nhóc con không cần biết anh đang làm gì, vẫn há to chờ kẹo.
Shalnark kiểm tra xong, ném kẹo vào miệng nó. Bé con ngậm kẹo, phồng má mỗi bên một viên, nói: "Shalnark, chào buổi sáng."
"Chào....." Shalnark sửng sốt: "Ủa, nhóc nói được rồi à."
Du Quai chớp đôi mắt thơ ngây nhìn anh.
Shalnark quay sang Feitan: "Cậu dạy nó nói trở lại kiểu gì đó."
Cạch một cái, Feitan bóp vỡ tay cầm điều khiển game, lạnh lùng nhìn Shalnark, đáp: "Thằng nhóc tự học."
Hắn không thể nào kể cho Shalnark rằng để dạy thằng nhóc, chính hắn đã phải chào hỏi, chúc ngủ ngon cả tháng trời. Lâu dần thằng nhóc quen rồi học lại theo hắn.
—-Hắn làm cướp hơn hai chục năm nay, giờ lại còn phải nói năng lễ phép?! Chỉ tại nhãi con chết tiệt này!
"..........." Không, chắc chắn đã dùng cách nào đó. Nhưng Shalnark không dám hỏi nữa.
Feitan ném tay cầm hỏng, hỏi Shalnark: "Game đâu?"
Shalnark ném ba lô đang đeo trên lưng cho hắn, Feitan kiểm nghiệm đồ, hỏi: "Nhóc con thế nào?"
"Chưa sâu răng, nhưng cứ đà ăn ngọt như này thì chưa biết chừng." Shalnark nhéo má Du Quai: "Dạo này có đánh răng cẩn thận không đấy?"
Du Quai gật đầu, hai viên kẹo trong miệng va vào nhau lách cách.
Feitan nhún vai, không quan tâm, dù sao có sâu răng thì lại gọi tới chữa thôi. "Kiểm tra xong chưa?"
"Xong rồi."
"Cút được rồi đấy."
"........"
Đang cất đồ vào túi, tay Shalnark khựng lại, quay sang mỉm cười: "Tự dưng tôi chả muốn đi nữa."
Shalnark không chịu đi, Feitan liếc anh một cái, lười quan tâm, tiếp tục chơi game. Trong phòng vẫn chất đầy thùng kẹo và bánh, đói thì Du Quai tự chạy ra lấy ăn, buồn ngủ thì nằm lên đùi hắn ngủ, rất tự giác ngoan ngoãn, không cần hắn chăm sóc. Còn Shalnark, muốn ở hay không thì tùy.
Shalnark vốn định ở lại để làm Feitan bực mình, ai dè hắn ta không thèm phản ứng, Shalnark liền tự mình buồn bực, mình còn ở đây làm gì trời?
Kẹo của Du Quai anh không có hứng ăn.....mà thật ra là cũng không dám ăn, trừ kẹo ra thì nơi này chỉ có máy game, có mấy cái hỏng chất một góc, chắc Feitan đập khi thua, trong phòng vẫn còn vài chục máy mới nữa, hắn ta đi cướp tiệm game về chắc.
Nhưng dù có game, anh hết trò làm à mà ở lại nhà Feitan ngồi chơi game cả ngày? Mà nếu đi thì không cam lòng, đường đường Shalnark ta đây mà như thằng sai vặt, bảo đến là đến bảo đi là đi sao? Cho tới khi dạy cho Feitan một bài học, anh nhất quyết không đi.
Shalnark mở túi lấy máy tính ra, định cắm mạng vào thì phát hiện.....không có ổ cắm. Tiếc cho cậu rằng thế giới HxH chưa có khoa học kĩ thuật đủ hiện đại để tạo ra wifi....Shalnark quyết định đi tìm một căn nhà có internet ở gần đấy, nếu không có thì quay về đây quấy rối tiếp.
Vừa định đứng dậy thì thấy Du Quai tò mò ghé lại gần nhìn máy tính. Ngày nào cũng xem Feitan chơi game, nó nghĩ bất cứ màn hình điện tử nào cũng là game. Nhưng màn hình máy tính lại không có gì, Du Quai nghiêng đầu sang một bên một lát, gọi Feitan: "Feitan, không có game."
"Tiểu Quai, đây không phải máy game...." Shalnark chưa kịp dứt lời, Feitan đã đáp: "Cái đấy hỏng rồi."
"À." Du Quai gật đầu, tiện tay bẻ một cái, máy tính gãy làm đôi, "Hỏng rồi, vứt."
Nó học theo cách Feitan vứt máy game hỏng, ném máy tính vào góc phòng. Rầm——
".........." Shalnark.