*Note: Mọi hành vi và suy nghĩ của nhân vật không phản ánh lên tam quan của editor, hoàn toàn là tiểu thuyết giả tưởng, tách biệt hoàn toàn so với hiện thực.

"Em bé là con của anh hả? Đáng yêu quá !" Mỹ nữ tóc vàng mắt xanh đến làm quen với Feitan, tươi cười nói nói, ánh mắt tình tứ.

Feitan bây giờ đã quen với cuộc sống bên ngoài, dù đôi khi vẫn còn nhiều thường thức hắn không rõ ( chủ yếu là do không có hứng học), nhưng đã không còn chém chết những cô gái chủ động đến làm quen như trước nữa. Người Phố Sao Băng theo đuổi dục vọng, Feitan đẹp trai như vậy, sau nhiều lần hắn cũng đã hiểu mục đích của các cô gái này, và đều không chút do dự quyết định "vui chơi" một chút. Trong ba năm Du Quai không ở bên, tình nhân của Feitan không ít hơn của Chrollo và Shalnark.

Từ sau lần hôn Du Quai, Feitan nhận thấy dục vọng của mình ngày càng khó khống chế. Du Quai là cộng sự của hắn, lại còn là một nhóc tì, Feitan không cho rằng mình nảy sinh dục vọng với Du Quai mà chỉ nghĩ rằng do lâu ngày thiếu hơi đàn bà.

Bây giờ mỡ dâng tận miệng, Feitan chẳng hề do dự vứt Du Quai vào phòng ăn trên tàu bay, gọi một bàn đầy bánh ngọt rồi dẫn cô gái đi. Hắn không lo rằng liệu cô ta có nguy hiểm không, vì dù khi lên giường hắn cũng luôn tỉnh táo và cảnh giác. Bây giờ quan trọng nhất là xử lý nhu cầu sinh lý, bằng không hắn sợ mình sẽ không nhịn được mà ra tay với cộng sự nhỏ của mình mất.

Cả một bàn bánh ngọt chỉ đủ Du Quai ăn nửa tiếng, ăn no rồi, Du Quai bắt đầu buồn ngủ, nó dụi mắt, gọi: "Feitan, ngủ."

Không thấy ai trả lời, Du Quai nhảy xuống ghế đi tìm Feitan. Dù Feitan không nói cho nó hắn đã đi đâu, nhưng nó vẫn lần theo hơi thở mà tìm được hắn. Đứng ngoài cửa, bé Du Quai ngoan ngoãn qua đào tạo của dì Mito gõ cửa, kêu: "Feitan, ngủ."

Feitan không trả lời, nhưng Du Quai dùng thính lực nhạy bén của mình nghe tiếng hắn thở dốc và tiếng rên rỉ của phái nữ. Du Quai không hiểu âm thanh đó có nghĩa là gì, Feitan không bảo nó vào, nhưng nó vẫn vào như thường. Két một cái, nó phá cánh cửa, đi vào phòng, còn rất lịch sự đóng cửa lại. Khung cửa bị gãy được đặt về chỗ cũ.

"Feitan, ngủ."

Du Quai nói. Nhưng Feitan vẫn không đáp lại, cứ nằm trên giường, dưới người là một cô gái xa lạ, cô ta còn cứ kêu lên rồi nhúc nhích tới lui.

Trong nhận thức của Du Quai, giường của Feitan tức là giường của nó, chỉ có nó và Feitan được ngủ cùng nhau trên đó. Bây giờ có kẻ lên giường Feitan, đồng nghĩa với việc cướp giường của nó. Du Quai hoàn toàn không bỏ qua cho những kẻ cướp đồ của mình, nó cầm kiếm chém ngay.

Trên giường, Feitan đang lúc "máu lửa" nhất, biết Du Quai vào phòng nhưng cũng mặc kệ, dù sao hắn cũng không ngại bị Du Quai nhìn thấy. Ai dè ánh kiếm xẹt qua, Feitan chưa kịp phản ứng thì bạn tình dưới thân hắn đã tắt thở.

"Thằng nhãi ranh này !"

Feitan tức giận gầm lên, rút ra, dùng khăn trải giường quấn xác cô gái, ném qua cửa sổ, đè Du Quai xuống đánh cho một trận. "Chân dưới" đang lúc cao trào thì bị nghẹn lại, thậm chí gây đau nhức. Vậy mà hắn lại không làm gì kẻ gây hoạ này được, mắng không được giết không xong, đánh, thì cũng chỉ có thể bắt chước các bậc phụ huynh ở thế giới bên ngoài là đánh vào mông, vì hắn không biết phải phạt thằng nhóc thế nào mà không gây tổn thương cho nó.

Du Quai chẳng cảm giác gì, nó còn đang giận vì Feitan cho người ngoài lên giường của nó, mím môi phụng phịu kể tội: "Feitan hư."

"Ta hư? Nhóc con chết tiệt, ngươi lại còn dám....ah......."

Du Quai nằm trên đùi Feitan, tay đụng phải cái gì đó cứng cứng, lại còn nóng nóng nữa chứ. Du Quai tò mò thò tay ra nắm, Feitan bỗng ngừng đánh mông nó, lại còn thở dốc với kêu lên thật kì cục. Thứ trong tay nó lại to lên và nóng hơn.

"Feitan, gì đây?" Du Quai tò mò hỏi.

Bỗng nhiên, nó bị đè xuống giường, Feitan hung hăng "chặn miệng" nó.

Vì ngày bé thường bị những kẻ như vậy rình rập, nên Chrollo và Feitan ghét nhất là ấu dâm. Lữ đoàn từng làm đủ loại chuyện ác, nhưng riêng mảng này là tuyệt đối không được phép. Feitan chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình cũng sẽ trở thành loại người như vậy.

Nhưng khi hắn hôn Du Quai một lần nữa, dục vọng đã không thể kiềm chế.

Cơ thể bé nhỏ, làn da mịn màng mát lạnh, còn mang theo mùi sữa ngoan ngoãn nằm dưới thân mình, đôi môi mềm mại càng khiến hắn như muốn nuốt ngay vào bụng.

Feitan đẩy lưỡi vào khoang miệng Du Quai, cuốn lấy lưỡi nó mà hút. Hai tay theo thói quen xé rách quần áo, vuốt ve da thịt non mềm của nó.

Feitan có rất nhiều tình nhân, nhưng chưa có ai khiến hắn như mê như say, khiến dục vọng nổi lửa như vậy, chỉ muốn da thịt hoà nhập vào nhau mãi mãi.

Nhưng đây là cộng sự của hắn !

Feitan ép mình dừng lại, kết thúc nụ hôn này, dục vọng bị kiềm hãm khiến hắn thở dốc không ngừng. Hắn cần bắt một con đàn bà đến giải toả.

Dù thế nào, cũng không thể đụng vào Du Quai. Nó là cộng sự của hắn, không phải là món đồ chơi !

Du Quai đương nhiên chẳng hiếu những giằng xé trong lòng Feitan, cũng không cho rằng mình bị khi dễ. Feitan tét mông nó nó cũng không giận, bây giờ xé quần ao, nó còn tưởng là để thay quần áo đi ngủ.

Không hiểu vì sao Feitan lại cắn miệng mình, nhưng Du Quai nhớ lại trước khi đi ngủ, dì Mito thường dùng môi đụng má nó rồi chúc nó ngủ ngon.

Du Quai lớn lên một chút về thể chất, đầu óc của nó cũng biết suy nghĩ hơn. Vì vậy nó đoán là Feitan làm vậy là để chúc ngủ ngon, chỉ khác ở chỗ là không đụng má mà đụng môi.

Đối với Du Quai, đụng má hay môi cũng đều như nhau, bé con được dì Mito dạy rất ngoan ngoãn, nó với tay ôm lấy Feitan khi hắn chuẩn bị đứng dậy, chu môi hôn chụt một cái lên miệng hắn, nói: "Feitan, ve ve ve ( ngủ ngon )."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play