...
" Uida, cái con cá vàng chết tiệt này! "
Katherine xoa xoa cánh tay vừa ăn đau của mình, khẽ kêu lên.
Tam U ở bên trong không gian làm vẻ mặt hối lỗi, lưu manh cười cười:" Sorry, tại dạo này cô mập lên quá nên té đau là phải. "
" Có tin hiện tại ta liền bắt ngươi đi hầm xả không? " - Ánh mắt chân thật mười phần, cô thành công làm cá nhỏ sợ hãi.
Nó nuốt nước bọt ực một cái, cười hì hì lên tiếng giảng hòa:" Kí chủ nhà ta tốt tính như thế, sao có thể làm điều nhẫn tâm đó chứ."
" Cô nói xem có đúng không?"
Cô hừ lạnh, không thèm để tâm đến câu nói vô nghĩa của nó, bình tĩnh xem xét tình hình xung quanh:" Tại sao chỗ này lại không có mặt trời, rốt cuộc ngươi mang ta đâu?"
Tam U:" Đây là thành phố ngầm, nằm dưới tường thành mà cô đang sinh sống."
Katherine:" Ngươi đưa ta đến đây làm gì? "
Chẳng phải bảo là về xem thử Levi của quá khứ sao?
Tự nhiên lại đi xuống lòng đất làm con mẹ gì?!
Đang lúc trong lòng có một bụng hỏa khí, Tam U thanh âm lại khẽ nhắc nhở:" Levi ngày xưa là sống ở đây."
Katherine:"..."
" Không phải chứ? Anh ta ở nơi này? Dưới lòng đất sao?"
Cá nhỏ ánh mắt bắt đầu lên án:" Anh trai đã có nói một lần rồi, cô ấy thế mà lại quên?"
Bộ bị thoái hóa thần kinh não à? Sao cái gì cũng không nhớ thế?
Katherine ồ lên, nghĩ kĩ lại thì quả thực có một lần Levi đã đề cập đến chuyện này rồi, nhưng mấy cái tiểu tiết không quan trọng đó thường thì sẽ chẳng bao giờ được cô nhớ kĩ đâu, chưa được mấy giây là đồng loạt bay khỏi đầu.
Tam U sau khi đọc được suy nghĩ của vị kí chủ xấu xí nhà nó:"..."
Cá nhỏ có cảm giác não người của cô cùng không bằng cái não cá vàng của nó.
Tuyệt vọng thở dài một hơi, Tam U thui thủi lui về một góc chọc tổ kiến.
Katherine không thèm để tâm đến nó, cô cùng với chui kiếm bên hông dạo quanh một vòng thành phố này.
Thật ra khung cảnh ở đây cũng chẳng khác trên mặt đất là bao, chỉ là bởi vì đã lâu không được hưởng ánh sáng mặt trời, nên người dân ở đây nhìn xanh xao và gầy gò hơn hẳn.
Vào một cửa tiệm bán quần áo, cô dùng giới tệ đổi thành đơn vị tiền ở đây, sau đó nhẹ nhàng mua vài bộ quần áo bình thường một chút để mặc tạm.
Chứ để nguyên bộ quân phục trên người như thế cũng không phải là cách hay.
Sau khi hoàn thành công việc đầu tiên đó, Katherine mới vào công cuộc tìm kiếm mục tiêu.
Ai, thật mong chờ dáng vẻ của Levi lúc còn niên thiếu quá.
Chắc chắn là cute lắm cho mà xem.
" Ê! Cái tên nhóc kia! Mau đứng lại cho ông! " Tên đàn ông la hét in ỏi, người đi đường xung quanh ông ta không nhịn được quay đầu tò mò.
Katherine cũng không ngoại lệ, tên đàn ông to cao vạm vỡ vô cùng, thế mà không đuổi kịp đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy.
Nhưng sau khi quan sát được một lúc lâu, cô mới hiểu ra vấn đề.
Không phải là do tốc độ của tên đàn ông chậm chạp, mà là thằng nhóc đó quá nhanh, nó ỷ lại vào thân hình nhỏ bé của mình, luồn lách qua các sạp hàng một cách phi thường nhẹ nhàng.
Đến khi chạm phải ánh mắt đạm bạc của nhóc con đó, Katherine càng là kích động không kìm được đuổi theo cậu ta.
Cô trong lòng điên cuồng hét:" Thấy không Tam U!"
Tam U mơ hồ:" Thấy cái gì? "
Nó chọc tổ kiến nãy giờ, còn xém bị kiến cắn, có thời gian đầu mà để ý đến sự kiện diễn ra bên ngoài?
Vẫn còn chìm đắm trong cơn kích động, Katherine mất bình tĩnh kêu lên với nó:" Ngươi thấy thằng nhóc trước mặt không?! Cậu ta chính là Levi!"
Nghe xong câu nó kia của cô, Tam U con mắt liền trợn đến muốn lọt ra ngoài:" Cô có lộn không vậy!? Anh trai của gia hiện tại đã 15 rồi, sao có thể lùn tịt như một đứa tiểu học thế kia?!"
Katherine:" Chứ ngươi nghĩ xem, bộ Levi của 30 tuổi rất cao sao?"
Tam U:"..."
Được rồi, cái này không thể phản bác được.
Nhưng anh trai à, dẫu sao anh cũng không thể lùn từ nhỏ đến lớn như thế chứ.
Chợt nhận ra cái gì đó, cá nhỏ điềm tĩnh kìm chế cảm xúc của mình.
Thật ra thì cho dù anh trai có không được cao đi nữa thì cũng chẳng ai dám trêu chọc hay nói năng gì đụng chạm.
Nếu như người gan như thế có thật thì chắc là cũng sắp tuyệt chủng gần hết rồi.
Trong khi Tam U vẫn còn chìm trong suy nghĩ quái đản của nó, thì Levi và Katherine đã bỏ xa tên đàn ông kia cả một quãng dài.
Levi dừng lại, con ngươi đề phòng nhìn chằm chằm cô.
Người này... phi thường lợi hại, có thể bắt kịp cậu, thật sự rất giỏi.
Không phải Levi quá đề cao chính mình, nhưng từ khi tự lập, cậu đã không ít lần làm những phi vụ cướp bóc như thế, dù có bị truy đuổi thế nào thì cậu vẫn dễ dàng cắt đuôi bọn chúng.
Nhưng người này... lại không phải thế.
Levi sắc mặt âm trầm:" Đừng xen vào chuyện của người khác. "
Katherine:"..."
Đệt, chẳng lẽ ngay cả Levi bé con mà cô cũng sợ hay sao?!?
Vuốt vuốt ngực điểu chỉnh lại tâm trạng, Katherine miễn cưỡng cười nhẹ:" Không phải như cậu nghĩ đâu... "
Levi nhướn mày, tia đề phòng trong mắt không hề có dấu hiệu giảm đi:" Cô không phải muốn đến để lấy lại đồ sao? "
Katherine gật đầu bày tỏ thiện ý:" Đúng nha. "
Levi:" Thế cô đuổi theo tôi làm gì?"
Cô nghĩ nghĩ một lát, rốt cuộc hơi chuyển tầm mắt lên túi tiền trong tay cậu:" Nó."
"...Là thứ cậu lấy từ người kia? "
Levi nhanh chóng giấu chiếc túi đi, trầm giọng:" Cô muốn làm gì. "
Katherine xua xua tay, cố gắng biện minh:" K-Không phải, ý tôi không phải thế, chỉ là..."
Ngập ngừng hồi lâu, cô mới miễn cưỡng lên tiếng hỏi:" Cậu thiếu tiền sao? "
Levi nhíu mày.
Cái này còn phải hỏi sao?
Sống dưới thành phố ngầm thì không có tiền là chuyện bình thường.
Sau khi nhận ra vấn đề, Katherine mới nở nụ cười phá vỡ bầu không khí:" Cậu không nghĩ đến viễn cảnh chính mình sẽ bị bắt sao. "
Levi trầm mặc, thanh âm lạnh nhạt:" Thà bị bắt, còn hơn chết đói. "
Khuôn mặt bất giác hơi cứng lại, cô ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt mình.
Levi 15 tuổi chẳng khác gì một đứa con nít, mười phần thì chắc là do ăn không đủ bữa, thiếu dinh dưỡng.
Nhưng anh ta cũng không phải thuộc cái dạng gầy gộc, xanh xao giống người khác, mà là trông hơi thon thả, Katherine nghĩ, Levi là thường xuyên vận động thể lực nên tuy chiều cao không nổi trội, nhưng tố chất cơ thể là cường hoành vô cùng a.
Lại nghĩ đến dáng vẻ cái chân bị đá đến te tua của chính mình, Katherine sóng lưng là không nhịn được run lên.
Âm thầm nghĩ.
Côm có nên nhân cơ hội này ức hiếp Levi bé con hay không ta?
Nếu như hiện tại làm gì anh ta cũng không phải là không được, bởi vì đến khi cô rời khỏi đây để trở về thời đại cũ thì Tam U sẽ xóa bỏ toàn bộ kí ức của người ở đây về cô.
Đúng, là tất cả.
Điều đó nghĩa là bao gồm luôn chiến binh mạnh nhất nhân loại - Levi Ackerman.
Katherine hai bàn tay xoa xoa vào nhau, trạng thái căng thẳng để xem xem có nên triển khai kế hoạch hay không.
Levi cau chặt mi tâm, tâm tình đối với người trước mặt hiện lên không ít tò mò.
Người này rốt cuộc là ai?
Nhìn bề ngoài hoàn toàn không giống người của thành phố ngầm, bởi vì cô ta rất xinh đẹp, da trắng hồng, không hề giống một người sống thiếu ánh sáng, lại nói, trên người còn có môth cái áo thun sậm màu nổi bật.
Ánh mắt bất chợt lóe lên tia sáng.
Thế thì chỉ có một đáp án.
Cô ta là người của mặt đất.
Levi thâm tâm âm thầm chắc chắn, tia đề phòng trong mắt rốt cuộc cũng được cậu buông xuống:" Cô đến đây muốn làm gì? "
Nếu như là một phi vụ có giá trị thì cậu không ngán đâu.
Katherine điềm tĩnh con ngươi khẽ nâng lên, khoé môi nhàn nhạt cười nhẹ:" Thứ cậu muốn chỉ là tiền? "
Levi không ngần ngại gật đầu, trong lòng càng là chắc chắn suy nghĩ vừa này của mình:" Tôi không giết người, không hại người khổ, còn lại đểu nhận. "
Nhìn thấy dáng vẻ thiếu niên kiên định, Katherine không khỏi cười nhạo một tiếng:" Cậu nghĩ gì thế, tôi không cần cậu phải ăn cắp hay gì hết..."
"...Thứ tôi cần, là nơi ở. "
Nghe được mấy lời này, Levi không khỏi ngẩn người, bất giác hỏi ngược:" Cô muốn ở cùng tôi? "
Thấy cậu lập tức liền hiểu được ngụ ý trong lời nói của mình, Katherine không khỏi khen ngợi:" Thật thông minh. "
Cùng lúc đó, cô vươn tay lấy từ bên hông ra một túi tiền lớn:" Trong vòng hai tuần, cưu mang tôi, số tiền này là của cậu."
Levi ánh mắt dán chặt vào cái túi thật lớn kia trên tay cô gái, trong đáy mắt không khỏi hiện lên tia đề phòng:" Lỡ như cô gạt tôi thì sao. "
Trong đó có khả năng chỉ toàn là đá, chỉ vài câu nói sao có thể mang lại lòng tin được.
Thở dài một hơi, Levi ơi Levi, anh hồi còn nhỏ cũng thật đa nghi quá nha, cô đây rõ ràng là đã thành ý lắm đấy!
Katherine miễn cưỡng đưa qua:" Tôi trả trước. "
Cầm đến một bao nặng trịch trên tay, thiếu niên ánh mắt rõ rằng đã có phần hòa hoãn hơn đôi chút, bình đạm mở ra xem.
" V-Vàng?! "
Nhìn đến hai tròng mắt muốn rơi ra ngoài của người đối diện, Katherine không khỏi tự hào nghênh mặt:" Thế nào? Đủ phí sinh hoạt cho hai tuần không? "
Levi lập tức phục hồi lại tâm trạng, đáy mắt hoàn toàn đã không còn tia địch ý mảy may:" Được, tôi đưa cô về."
Nói xong liền một thân một ngựa đi trước, thiếu niên ôm túi tiền trong tay, giống như nó chính là bảo vật quý giá nhất của cậu vậy.
Mà thật ra thì cũng không khác là bao, chí ít thì những năm sắp tới không cần với ra ngoài ăn cắp nữa.
Katherine nhìn bóng dáng thiếu niên bé tí ti ở đằng xa, nội tâm không nhịn được thét gào.
Xem anh ta kìa!
Đã đáp ứng đưa cô về nhà mà lại đi mất tích như thế!
Hậm hực chạy theo phía sau cậu, Katherine không vui kêu:" Levi, anh không nên có thái độ như thế với khách quý của mình mới đúng!"
Sau khi nghe xong câu nói kia, Levi bất ngờ dừng chân, quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt thoáng có chút đăm chiêu:" Tại sao lại biết tên tôi?"
Katherine nghẹn ngào:"..."
Có thể trả lời là 'Tôi đoán đại' được không?
Ui giời ạ, xem ánh mắt của anh ta kìa, đáng sợ quá hiu hiu.
Tuy cúi đầu rất thấp, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt dò xét đến đáng sợ của thằng nhóc đối diện, Katherine tự an ủi chính mình, Levi hiện tại chỉ là một đứa con nít, bản thân chẳng lẽ lại sợ anh ta?
Làm một bộ mặt điềm tĩnh, cô thản nhiên đáp lời:" Vừa nãy cậu rõ ràng đã nói tên rồi mà. "
Levi nhướn mày:" Có sao? "
Katherine gật đầu, chắc nịch lên tiếng:" Có đấy. "
Tuy trong lòng vẫn còn hoài nghi, nhưng Levi chỉ nhíu mày nhìn cô thêm một chút, sau đó liền quay đầu đi trước.
Katherine vỗ ngực ổn định tâm sinh lý bị tổn thương của chính mình, rồi nhanh chóng đuổi theo thiếu niên.
Nhìn gương mặt quen thuộc mà lại non nớt của Levi, cô vui vẻ cười ra tiếng.
Levi bé con đáng yêu quá đi nha.
...
Katherine ngồi trên sôpha, ánh mắt dáng chặt vào bóng hình loay hoay với thực phẩm trong tay của cậu nhóc trong nhà bếp.
Nhìn tay chân lủng củng chẳng đâu vào đâu của Levi, lại chuyển tầm mắt đến cái chén vừa bị cậu làm rơi vỡ tan tành.
Cô ngán ngẫm thở dài.
Chiến binh mạnh nhất nhân loại tuy cầm dao giết titan thì giỏi, nhưng đến khi đụng vào chuyện bếp núc thì...
...Haha, thảm họa đến rồi đấy.
Katherine thú vị nâng bước chân đi đến giúp Levi nhặt mảnh vỡ, thấy bàn tay cậu đã chai lì đến mức cứng ngắc, ánh mắt cô thoáng qua một tia đau lòng.
Mười lăm tuổi, vốn lẽ ra phải là tuổi thiếu niên nhộn nhịp, vui vẻ, ấy thế mà hoàn cảnh con người lại không cho phép điều như thế xảy ra.
Katherine nhàn nhạt nở nụ cười.
Xót thương cho anh ta, cũng xót thương cho chính bản thân mình.
Levi chuyên tâm nhặt mảnh vỡ, ánh mắt lơ đãng lướt qua sợi tóc màu đỏ thẫm chói mắt đậu trên bả vai chính mình.
Nó... hơi nhột một chút.
Nhưng... không biết là nhột ở đâu...
Trên vai... hay trong lòng?
Katherine vẫn còn đang chìm trong một đống suy nghĩ hỗn loạn của bản thân, không cẩn thận liền bị một mảnh vỡ cứa vào.
Máu từ đầu ngón tay rơi tí tách xuống sàn nhà, cô vẫn hề hay biết gì.
Levi mi tâm nhíu lại, cậu đi vào trong lấy ra miếng băng dán cùng với một cái khăn lau.
Tốt bụng đưa miếng băng dán cho cô:" Mau cầm máu đi. "
Katherine thụ sủng nhược kinh, chỉ vào chính mình:" Cho tôi sao? "
Quả nhiên nói Levi lúc nhỏ là thiên thần chẳng sai vào đâu được.
Người gì mà vừa tốt bụng, vừa đáng khen, nếu cô mà gặp được anh ta sớm hơn một chút thì tốt rồi.
Levi nhướn mày, không nói thêm lời nào liền quẳng nó cho cô, sau đó chủ động ngồi xuống lau vết máu trên sàn nhà:" Bẩn chết được. "
Katherine đen mặt:"..."
Thật xin lỗi, cô sai rồi.
Levi dù như thế nào cũng không thể khoác lên cái mác thiên thần được -_-||.
Một sự hiểu lầm tai hại.
Tia thất vọng trong mắt nhanh chóng được giấu đi, Katherine dùng bộ mặt thường ngày điềm tĩnh dán băng lên vết thương, cô lủi thủi quay người ngồi lên sôpha, ung dung chờ Levi nấu cơm.
" Bốp! "
" Lách cách! "
"..."
Thôi đi, mấy cái bát đó tan nát trong tay chiến binh mạnh nhất nhân loại thì cũng nên vinh dự vậy.
Katherine thở dài, bữa cơm này muốn ăn cũng thật không dễ dàng gì.
Không hiểu sao mà Levi có thể sống một mình đến hiện tại được (¬_¬).
Nhưng thật ra cô nào biết được, trước đây, Levi toàn ăn bánh mì, nào có cơ hội được vào bếp lộng hành thế này bao giờ, nên suy cho cùng, chính vì chế độ dinh dưỡng không đầy đủ này mà cho dù mang loại gen vượt trội phi thường của gia tộc Ackerman, nhưng Levi vẫn thấp bé như thế.
Katherine ánh mắt trở nên kiên định.
Cô sẽ giúp Levi cải thiện chiều cao từ bây giờ, không phải là vì lo cho anh ta, nhưng chị đây cũng không thích bị người thấp hơn mình đè đầu cưỡi cổ chút nào.
Như thế sẽ rất khó chịu!
" Có thể ăn rồi. "
Giọng nói thiếu niên âm lãnh vang lên từ phòng bếp, trong đó còn mang theo vài tia hàn ý, đoán ra thì chắc có lẽ Levi đang không vui vì chuyện của mấy cái đĩa đây mà.
Dòng suy nghĩ bị cắt đứt cũng không làm cô khó chịu mảy may, Katherine thong dong đi vào.
Levi đã ngồi sẵn trên bàn, nhưng sắc mặt cậu âm trầm lợi hại, đến cô vẫn không khỏi giật mình một phen.
Đi ăn chứ có phải nhát ma đâu, anh ta làm cái what gì thế ๏_๏.
Bảo bảo sợ ghê hồn.
" Này. " Katherine vươn đũa trong tay chọc chọc vào một bên gò má của cậu:" Làm sao thế chứ. "
Và cái nhận được chính là ánh mắt cá chết của Levi.
Cô bĩu môi rút tay về, khóe miệng mấp máy.
Tên lùn đáng ghét.
Dù anh ta có là con nít đi nữa thì cái tính xuất nhãn thành thơ đó vẫn không thay đổi được -.-
Phiền muộn gắp một miếng rau xào bỏ vào miệng, Katherine hai con mắt trừng lớn, phi người chạy vào toilet nôn thốc nôn tháo.
" Ọe, khó ăn quá đi! " Vịn tay vào vách tường để đỡ lấy thân thể yếu ớt của chính mình, chờ đợi cơn buồn nôn qua đi, Katherine sắc mặt xám xịt rửa miệng, quay lại ngồi vào ghế.
Trình độ nấu ăn của Levi chắc chắn phải được ghi kỉ lục.
Nó vừa ngọt lại còn nhão nhão, làm người ta vừa nghĩ tới là muốn ói.
Katherine ba hồn bảy vía bay đi đâu mất, thất thần ngồi bệt trên ghế, ngón tay tun rẩy chỉ đến Levi vẫn còn cố ăn ngon lành trước mặt:" Cậu... cậu đừng ăn nữa. "
" ...Không tốt cho bao tử đâu. "
Levi ban cho cô một cái liếc mắt, sau đó không nơi không rằng tiếp tục ăn hết phần cơm của mình.
Ba ngày nay chưa được ăn gì rồi, nếu như được chọn thì cậu vẫn muốn chọn chết no thay vì chết đói.
Katherine giấu tia kinh ngạc trong đáy mắt rất nhanh, cô vươn tay để lên mặt bàn một túi tiền lớn:" Đây, của cậu. "
Sau đó không cần nhận lại bất kì phản ứng nào của người kia, Katherine liền để lại bóng lưng tiêu soái rời đi.
Levi con ngươi thoáng một chút âm trầm, tuy không biết cô ta có âm mưu gì, nhưng là ở đây được bao lâu thì ở, miễn mỗi ngày đưa cậu một bao lớn thế này là được.
...