...
Trinh Sát Đoàn Quân Doanh.
" Chuẩn bị ngựa đi Isabel! " Farlan kêu lên một tiếng nhắc nhở cô, đồng thời động tác chuẩn bị thức ăn trên tay vẫn luôn thoăn thoắt không ngừng.
" A, mọi người đang chuẩn bị à. " Katherine vươn vai đi ra từ cửa chính, mái tóc ướt đẫm cùng với những giọt nước nhiễu xuống từ trên mi mắt cô thành công khiến cho toàn bộ binh lính trong đoàn sửng sốt.
Quả nhiên, ma nữ tóc đỏ xinh đẹp nhất của Trinh Sát Đoàn không phải hữu danh vô thực.
Katherine không để ý lắm dáng vẻ của mọi người xung quanh, cô vận một bộ áo sơ mi trắng mỏng, mềm mại, nhìn liền biết thuộc chất liệu thượng thừa.
Nhắc đến chuyện này mới nhớ, dạo gần đây cứ thấy binh trưởng mặc những bộ áo thường thế này, chứ nếu là trước đây, ai mà không biết ngoại trừ quân phục ra, Katherine bình trưởng là không còn thích mặc áo khác.
Chính cô cũng không nghĩ tới một ngày này, phong cách ăn mặc quy củ, nghiêm chỉnh của mình bị thay đổi đến đáng sợ như vậy.
" Isabel này, cho chị mượn bản đồ xem một chút. " Katherine vươn tay về phía Isabel đang chuẩn bị ngựa bên kia.
Cô nàng vâng một tiếng rồi đưa tấm da bò được vẽ ngoằn ngoèo cho Katherine, sau đó tiếp tục chú tâm vào công việc của mình.
Bản đồ đến tay, Katherine trầm ngâm lạc vào thế giới riêng của riêng cô, không hẹn mà phang thẳng vào người của Eren đang đi.
" Uida." Đang yên đang lành tự nhiên xui xẻo kéo đến, Katherine thâm tâm muốn chửi thề.
Ngẩng đầu nhìn đến khuôn mặt nhăn lại vì đau của Eren, tiết tháo của cô liền trôi đi hết thảy.
Đ-Đáng yêu quá...!!
Eren đang tuổi thiếu niên, gương mặt của cậu vẫn còn non nớt, mà cái loại nhan sắc bụ bẫm như thế lại nhăn nhó thành một đoàn vì đau, Katherine cũng là người từng trải.
Nhưng là cô không thể kìm nén chính mình?
" A, binh trưởng Katherine, em xin lỗi chị! " Eren trong đầu nghĩ tới lời Reiner kể lại về cô, cậu xoa xoa hai cánh tay của chính mình, nếu không lầm thì hôm đó cũng là do Bertholdt đụng trúng cô mới bị đánh.
Vậy chẳng phải Eren cậu đây sắp lãnh án tử ư!?
Eren đau đớn nghĩ, lại không nhìn đến vết thương trên cánh tay hôm qua do Levi đánh lại bắt đầu chảy máu, khiến Katherine nhìn đến có chút hoảng:" Eren, tay cậu chảy máu kìa! Mau đi băng lại nhanh lên!"
.
Một hồi phong ba bão táp qua đi, Eren tâm trạng vẫn còn đang thất thần trước cái kết quả ngoài dự kiến này, cứ tưởng sẽ lại ăn hành thêm một màn, ai ngờ lại được 'trắng án', không những thế, chính tay 'thẩm phán' còn băng bó vết thương cho cậu.
Eren có cảm giác đang nằm mộng.
Katherine nhìn thấy dáng vẻ thất thần của cậu, ngay cả tâm trạng cũng không nhịn được mềm mại, cô vươn tay xoa xoa mái tóc của thiếu niên trước mặt, hòa ái mỉm cười:" Không sao rồi, cậu tiếp tục làm việc của mình đi."
Cảm giác sờ được tóc mềm quả nhiên tốt đẹp.
Tam U:"..."
Được rồi, nó sẽ không bao giờ chấp nhất với cái loại bệnh hoang tưởng này của kí chủ xấu xí đâu.
Cá nhỏ đặt tay lên ngực trái, biểu thị hiến dâng con tim cho sứ mệnh cao cả của nó.
Lật! Đổ! Baba! Thiên! Đạo!
Từ nay trở đi chỉ sống vì sứ mệnh này thôi!
Sau một màn tự hứa với lòng mình của cá nhỏ, Katherine bên ngoài là một bộ dạng thoải mái rời đi.
Nếu có cơ hội được sờ tóc thêm một chút nữa thì tốt rồi.
Hiện tại thì cô phải đi triển khai kế hoạch cho người trong nhóm mình trước, để thuận lợi cho việc hành động về sau, cộng thêm vụ có người mới gia nhập, ít nhất Katherine cũng phải đi giới thiệu cho bọn họ đã chứ.
'Cạch.' Tiếng mở cửa pha tan bầu không khí trầm thấp bên trong.
" Có chuyện gì vậy? " Thanh âm Katherine có chút si ngốc, cô nhìn đám người hỗn tạp bên trong, nhíu mày:" Minorast, cậu nói. "
" Binh trưởng Katherine." Nghe nhắc đến tên mình, Minorast giật mình, sau đó liền bình tĩnh trả lời:" Cũng không có gì, chỉ là binh trưởng Levi vừa đến đây, đồng thời hỏi bọn này một số chuyện. "
" Mà mấy chuyện này chị không cần biết đâu. " Minorast dù lớn hơn cô tận 3 tuổi, nhưng anh ta và các thành viên lớn tuổi khác trong đoàn đều kêu cô bằng 'binh trưởng' hoặc 'chị', chỉ là xuất phát từ lòng tôn trọng, bọn họ không thể nào dựa vào kinh nghiệm chiến đấu ít ỏi của mình mà cưỡi lên cổ ma nữ tóc đỏ một cái đầu được.
Katherine cũng không để ý đến cách xưng hô này cho lắm, bọn họ muốn sao cũng được, cô thì thấy cũng bình thường.
Chỉ là nghe tới việc người dưới trướng của mình bị Levi tra khảo hồi nào không hay, Katherine tâm trạng bình tĩnh liền mất sạch.
Có phải không vậy?
Đường đường là binh trưởng của một phái đoàn, thế mà lại quăng mặt mũi đi tra khảo quân lính của người khác??
Katherine nghệt ra, khóe miệng giật giật, trong đầu âm thầm nói chuyện với Tam U:" Mấy ngày nay ta cứ thấy Levi sao sao ấy, chẳng giống mọi ngày chút nào."
Tam U nhàm chán thở dài, buông bịch thức ăn cá xuống, nó miễn cưỡng trả lời:" Cô có bao giờ để ý đến anh trai đâu, làm sao lại nói người ta không giống với mọi ngày được?"
Katherine lặng lẽ suy nghĩ lại lòng mình.
Tam U nói cũng thực không sai, nhưng là cô vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp lắm phát ra từ Levi.
Hay là...
Cô nghĩ nhiều rồi??
Katherine nghiêm túc xoa cằm, vẻ mặt đăm chiêu khiến người trong đội cô hết cả hồn.
Nhất là Minorast, trái tim của anh ta đập bùm bùm muốn văng ra ngoài, binh trưởng Levi thường xuyên đến 'hỏi thăm' tình hình hoạt động của bọn họ, hôm nay cũng không phải lần đầu tiên, nhưng là lần đầu tiên bị Katherine bắt gặp chuyện này.
" Này." Katherine thanh âm đột ngột vang lên.
"..."
" Sao mọi người không trả lời?" Cô nhướn mày, trạng thái trầm ngâm bỗng biến mất.
" V-Vâng." Baba ơi, tim của chúng con!
Minorast trái tim thấp thỏm không yên, không nhịn được dựa sát vào người bên cạnh một chút tìm một cái điểm tựa.
'Cạch.'
Tiếng mở cửa vang lên khiến bầu không khí căng thẳng bỗng chốc trở nên hơi xấu hổ.
Isabel vừa bước vào chẳng biết chuyện gì xảy ra, cô xoa xoa mái tóc màu đỏ rượu lộn xộn của chính mình, ngượng ngùng hỏi:" Hình như tôi vào không đúng lúc nhỉ...?"
Minorast:"..." - Không đâu, cô đã làm rất tốt đấy.
Katherine bất mãn nhíu mày, cô không để ý đến Isabel vừa mới bước vào, cũng chẳng thèm nói cho cô nàng biết chuyện gì đang diễn ra, trực tiếp quay đầu hỏi người bên cạnh Minorast:" Parol, anh nói."
Vốn nghĩ chuyện hôm nay đến đây là cùng, ai ngờ chính mình lại bị điểm danh, Parol nằm cũng trúng đạn bỗng nhiên mất khả năng điều khiến cơ mặt:" T-Tôi phải nói gì bây giờ?"
Ánh mắt cầu cứu hướng về phía người còn lại của đội - Harmist.
Nhưng niềm hi vọng cuối cùng của Parol cũng bị cái lắc đầu nguầy nguậy của Harmist dập tắt.
Katherine sắc mặt bình đạm không chút gợn sóng nhìn ba người họ giao lưu bằng ánh mắt với nhau, sau khi xác định cuộc trò chuyện trong âm thầm đó đã chấm dứt, cô mới cất lời:" Levi đã hỏi các anh chuyện gì? "
" Vừa nãy binh trưởng Levi đến, tôi thảo luận văn kiện với Harmist, hoàn toàn không nghe thấy gì hết. " Parol thanh âm khô khốc vang lên, hai tay anh ta chắp đằng sau lưng, khẽ nắn ra tiếng khớp xương.
Katherine ồ lên một tiếng ngạc nhiên, nhưng khi cái âm thanh này lọt vào tai mọi người ở đây, bọn họ nghe thấy sự chế giễu tiềm ẩn sao sao đó?
Cô mỉm cười, khe khẽ mấp máy môi:" Tôi chưa từng thấy lời nói dối giở tệ nào như vậy hết Parol à. "
"..."
Bầu không khí thoáng chốc bị đình trệ, bị đả kích nhiều nhất vẫn là mục tiêu bị nhắc đến - Parol.
Binh trưởng đại nhân, thời gian chuẩn bị kịch bản tôi còn không có, lấy đâu ra một bài văn 2500 chương cho ngài?
Tam U trong không gian đồng dạng cũng ngán ngẩm không biết nói gì hơn.
Kí chủ xấu xí nhà nó quả nhiên nói chuyện chẳng nể nang ai cả.
Cá nhỏ u sầu nhỏ từng giọt nước mắt.
Cuộc đời bạc bẽo và cô độc của nó rồi sẽ đi về đâu?
Tam U phiền muộn muốn chết, đành ăn thêm vài miếng thức ăn cá cao cấp để an ủi chính mình.
Katherine bỏ lại một câu xong cũng không muốn làm khó bọn họ nữa, cô sải bước rời khỏi phòng, phong đạm vân khinh đi đến nơi làm việc của Levi.
"..."
Bầu không khí trong căn phòng cạch một cái liền trở nên dễ chịu hơn, Isabel rốt cuộc cũng có cơ hội hỏi thử chuyện gì đang xảy ra.
Minorast tiến lên giải thích trước:" Vừa nãy binh trưởng Levi đến đây hỏi về hoạt động của chị Katherine dạo gần đây làm cả nhóm hơi bất ngờ, chỉ là anh ta mới vừa rời đi thì chị ấy lại đi vào, tinh thần bọn này lúc đó vẫn còn hơi hoảng loạn, cuối cùng nói ra chuyện đó luôn. "
Isabel thần sắc vốn đang bình tĩnh, nghe đến mấy ý chính trong câu nói của Minorast liền mất thăng bằng xém nữa té ghế.
Harmist theo phản xạ định vươn tay đến đỡ cô, nhưng cuối cùng vẫn thu ý định đó trở về, thanh âm ngập ngừng:" Còn lại... thì như ngài thấy đấy, chúng tôi chưa hề tiết lộ gì hết."
Isabel thở phào nhẹ nhõm, giọng nói cô trở nên hơi miễn cưỡng:" Mọi người nhớ lời tôi dặn đó, tuyệt đối không được nói cho chị gái biết chúng ta tiết lộ hành tung của chị ấy cho anh trai, nghe rõ chưa?! "
Minorast, Harmist, Parol:" Rõ! "
Phó tướng Isabel đã từng nói qua một câu thế này: Nếu muốn anh trai Levi đến kết thúc sinh mạng của mấy người thì cứ việc nói cho chị Katherine biết đi, tôi không cản đâu.
Cuộc trò chuyện được mọi người lái sang hướng khác, Isabel đến vốn là để bảo bọn họ chuẩn bị đầy đủ tài liệu cho đợt trinh sát lần này, ai ngờ cô lại đột nhiên trở thành người phổ biến kế hoạch thay Katherine.
Cổ họng có chút mặn chát mùi vị của nước mắt, Isabel khóc thầm.
Ai hiểu cho nỗi đau này??
.
Ở một nơi nào đó, Katherine bước chân vang dội đi đến phòng làm việc của Levi, thâm tâm cô là hai người nhỏ một trắng một đen đang đấu tranh kịch liệt.
Người đen:" Đúng vậy! Cô phải đi đến chất vấn Levi! Hỏi xem anh ta dùng lí do gì để tra hỏi người của cô!"
Người trắng:" Như vậy không được đâu, từ đó đến giờ tính tình của Levi đâu phải cô không biết, chúng ta vẫn nên nhẫn nhịn một chút, sau này lại đạp anh ta xuống cũng không muộn? "
Người đen:" Đừng nghe cô ta! Vì nhân loại! Vì cuộc sống! Chúng ta phải tiêu diệt những thành phần tư bản như Levi!"
Người trắng:" Katherine! Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chúng ta nhất định sẽ lật đổ được Đế Chế Levi, nhưng trước tiên phải kiên nhẫn, chờ đợi một cái thời cơ thích hợp để ra tay!!"
"..."
Katherine sắc mặt tối sầm tỏ rõ tâm trạng của cô hiện tại vô cùng u ám, vươn tay phủi bay hai cái 'sinh vật' vô dụng ở trên đầu.
Bước chân dừng lại, đứng trước cửa phòng Levi, Katherine nhấc mi mắt, trong lòng tràn ngập thanh âm sóng vỗ.
Vào.
Không vào.
Vào.
Không vào.
Vào.
"..."
'Cạch.'
Cánh cửa không nói lời nào liền mở ra, làm cho cô vốn đang thất thần dáng vẻ bỗng chốc trở nên ngơ ngác.
Levi trên người vận một bộ áo phông tối màu, hốc mắt của anh ta sâu hơn so với mọi ngày, quầng thâm lâu rồi không xuất hiện thì nay lại đậm đặc trông thấy.
Tất cả những thứ này đều suy ra được, đêm qua vì suy nghĩ chuyện 'nào đó' mà chiến binh mạnh nhất nhân loại đã thành công dâng lên giấc ngủ ngàn vàng của mình.
Còn là chuyện gì thì cô không biết.
Katherine nghĩ.
Chắc nó không liên quan gì đến cô đâu ha?
Nhưng 'cô bé tóc đỏ' nào đó sẽ mãi mãi không bao giờ biết được, nếu như không phải vì màn môi chạm môi hôm qua, kèm với cái tư vị rượu ngâm ấn tượng kia, thì hai bé quầng thâm mắt đáng yêu xinh đẹp là không thể nào dọn đến dưới mi mắt của Levi.
Chung quy tất cả mọi chuyện là có nguyên nhân của nó hết nha ╮(╯▽╰)╭.
Ngay cả Tam U đang hạnh phúc nhai thức ăn cá bên trong không gian cũng không nhịn được giật thót một cái.
Này, này cũng quá phi lí đi??
Trên đời này làm gì có chuyện khiến anh trai nhà nó phiền lòng được?
Cá nhỏ tâm tình biểu thị ngạc nhiên vô cùng, nhưng sau đó nó liền bình tĩnh lại.
Kí chủ xấu xí chắc chắn đã nghĩ oan cho anh trai rồi.
Ừm! Nhất định là thế!
Tam U trấn định khăng khăng một mực giữ nguyên ý nghĩ này trong đầu, nếu không có anh trai chứng thực, nó sẽ mãi mãi không tin đâu!
" Có việc sao? " Levi tựa lưng vào một bên cạnh cửa, thanh âm trầm thấp bình đạm vang lên.
Katherine đồng dạng là đã hoàn toàn thoát khỏi chiều không gian thứ tư của chính mình, cô ngập ngừng:" À, thật ra thì cũng không có gì đâu..."
Levi chân mày khẽ nhíu lại, giọng nói xen lẫn một chút trêu chọc:" Đừng nói với tôi là cô mộng du đấy."
Katherine:" Có thể lắm. "
"..."
Lần đầu tiên, Levi không biết nói gì hơn ngoài việc dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, không phải là bởi vì anh ta nghẹn họng, mà là vì...
Đây là lần đầu tiên Katherine đáp trả lại câu nói ẩn ý của anh ta sau hơn tám năm qua sống chung với nhau, cô chưa bao giờ cố tình làm chuyện gì khiến Levi không vui.
Không làm, cũng không dám làm.
Nhưng rõ ràng từ ngày hôm qua, cử chỉ và hành vi của cô hoàn toàn thay đổi, tuy không biến thành một người mới, nhưng là dùng mắt thường liền có thể nhận dạng được điểm khác nhau.
Ví dụ như binh trưởng Katherine lúc trước yêu binh phục như mạng, hiện nay lại chỉ mặc nó vào những lúc cần thiết.
Ví dụ như cô không thích ăn bánh mi chay, húp cháo như mọi ngày, đến thời điểm hiện tại chỉ cần nhìn thấy là hai mắt lại sáng lên.
Levi biểu cảm quái lạ, hiếm khi có cơ hội được thấy Katherine kiên cường đáp trả mình, anh ta hoàn toàn không có ý định để cuộc trò chuyện kết thúc:" Vậy là cô sắp chết rồi."
Katherine ngơ ngác, không tự chủ được hỏi:" Gì?"
Levi uyên thâm phổ biến thông tin:" Nghe nói, những người đang mộng du mà bị đánh thức sẽ bị đột tử."
"..."
Được rồi, xem như cô phất cờ trắng đầu hàng trước đi.
Katherine thở dài thườn thượt, cô phiền muộn vì vốn từ ngữ yếu kém của mình, dù cho là khẩu chiến hay đánh chiến, cô vẫn là bại trận trong tay Levi.
" Halle, tài liệu này, cô muốn đem đến đâu đấy? "
Thanh âm từ xa cắt đứt mạch suy nghĩ ngắn đoạn của cô, Katherine tò mò nhướn mày chuyển tầm mắt về phía nơi phát ra âm thanh.
Là Halle và Petra.
Levi đáy mắt tối lại không ít, sắc mặt của anh ta vẫn không chuyển biến gì nhiều, bình tĩnh bộ dáng đối mặt với Halle đang đi đến chỗ mình.
Sau đó cô ta liền đem Levi trở nên vô hình mà lướt qua, lặng lẽ đặt xấp văn kiện từ trên tay xuống lên bàn, Halle gật đầu với Levi một cái rồi rời đi.
Tam U nhìn thấy mà còn không nhịn được cảm thán:" Cô ta qua nhiên lão luyện, kĩ năng tạo ấn tượng sắp đạt đến mức tối đa rồi."
Katherine đầu đầy hỏi chấm:" Kĩ năng tạo ấn tượng?"
Tam U:" Tác dụng như tên, cô muốn hiểu sao cũng được."
Katherine:" Nhưng Halle đây là muốn tạo ấn tượng với ai?"
Tam U:" Cô ta chào ai thì chính là người đó."
Katherine:" Levi?"
Tam U:" Xem như cô còn lương tâm."
Katherine:"..."
Mắt không thấy, tâm không phiền, cô trực tiếp bỏ qua cái nhìn bằng nửa con mắt của Tam U, trong lòng âm thầm đánh giá thái độ của Levi.
"..."
Anh ta hình như chẳng 'ấn tượng' gì cả...?
Đợi đến khi Halle và Petra đã đi xa, Katherine mới quay qua bắt chuyện với Levi:" Anh có thấy cô ấy đẹp không? "
Levi đuôi mắt hơi nhấc lên, từng câu chữ chứa đựng ý cười nhàn nhạt:" Ai cơ? "
Katherine:" Chính là Halle đó."
Levi lâm vào suy tư, giống như đang đụng phải một tập văn kiện khó đưa ra hướng giải quyết, cuối cùng anh ta ngẩng đầu:" Cô thấy thế nào?"
Katherine ngạc nhiên trực chỉ mình:" Tôi á? "
Levi trầm ngâm không đáp, chỉ dùng ánh mắt cho cô biết câu trả lời.
Katherine:" Hừm."
" Nói thật nhé, tôi không thích cô ta. " - Nhưng càng không thích anh.
Nếu không phải vì mấy thanh đạn Kavkaz thì cô sẽ chẳng bao giờ chịu cảnh cột chung một thuyền này với anh ta đâu.
Levi có vẻ hài lòng với đáp án của cô, từ cách nhìn có thể cho thấy, anh ta của hiện tại đang vô cùng mềm mại.
Katherine cảm thấy.
Bản thân mình cứ như thằng hề mua vui cho người này vậy.
Dù cho Levi nhất định sẽ không bao giờ lấy người khác làm thú vui cho chính anh ta (?), nhưng tại sao...
Cái cảm giác đó nó cứ quanh quẩn trong đầu cô, không muốn suy nghĩ đến cũng khó.
Levi con ngươi lạnh nhạt nhìn bộ dạng suy ngẫm nhân sinh của Katherine, chuyển tầm mắt đến cái răng nanh nhỏ đang ngập ngừng cắn cắn khóe môi kia, gương mặt vốn mang sắc thái lạnh lẽo, hiện tại lại phủ thêm một lớp băng mỏng.
'Rầm.' (!???)
Katherine trừng mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, tâm trạng không ngừng hiện lên hai từ 'má nó'.
Ngay cả lí do bị ghét bỏ là gì cũng không biết, Katherine tủi thân cảm thán nhân sinh đau đớn của chính mình.
Cô thở dài trở về phòng.
.
" Ực ực..." Levi đứng tại bên cạnh bàn làm việc, uống cạn một tách trà đã nguội lạnh từ lâu.
Anh ta nhíu mày, nhìn chằm chằm trần nhà màu nâu sậm.
Cuộc sống cũng thật không dễ dàng gì...
...