Cô đem hộp điểm tâm đặt chỉnh tề trên bàn học, đây là điểm tâm mà A Mạch thích nhất, cô nhớ rõ lúc trước mua cho hắn, trong ánh mắt đen kịt của hắn có ánh sáng chợt lóe qua.

Đường Nùng thích Từ Mạch, như cái đuôi nhỏ mà bám theo Từ Mạch hơn nửa học kỳ, đây là việc mà cả trường đều biết. Đường Nùng học năm hai còn Từ Mạch học năm nhất, hơn nữa một người thì học ngành tâm lý còn người kia học ngành vật lý. Nên để theo đuổi Từ Mạch, Đường Nùng thường xuyên trốn học, cho là đúng mà chạy đến lớp Từ Mạch ngồi nghe giảng.

Mỗi ngày Đường Nùng đều là người đầu tiên đến lớp học, cô tỉ mỉ mà bố trí điểm tâm tình yêu cho Từ Mạch, phối hợp với một ly sữa tươi nóng, tựa hồ như rất vừa lòng với kiệt tác của chính mình, đôi mắt tươi đẹp của cô tràn ngập ý cười.

Cửa lớp học mở ra, mỗi ngày Từ Mạch đều là người thứ hai đến lớp học. Thiếu niên tinh tế như ngọc mang một cái balo màu đen đi đến, khi ánh mắt hắn chạm vào ánh mắt nóng rực của Đường Nùng, hắn lại thiếu nghị lực mà lập tức dời tầm mắt đi, gương mặt bởi vì thẹn thùng nên hơi hơi phiếm hồng.

Đường Nùng yêu chết bộ dáng ngượng ngùng này của hắn.

"A Mạch, chào buổi sáng." Đường Nùng cong cong khóe môi, thoải mái hào phóng mà phất tay.

"Học tỷ....chào buổi sáng.." Từ Mạch nói có chút lắp, cúi đầu bước nhanh đi đến một cái bàn học khác ngồi xuống, lấy bài tập ra mà nghiêm túc làm bài, không hề xem nàng.

Đường Nùng thấy thế liền lập tức đi đến bên Từ Mạch, đem "Bữa sáng tình yêu" mà cô vất vả chuẩn bị đặt trên bàn học hắn, sau đó không biết xấu hổ mà trực tiếp ngồi xuống.

Thời điểm mà cô sắp tới gần, thân thể Từ Mạch không nhịn được mà run lên. Nhưng thật nhanh sau đó lại khôi phục bình tĩnh.

Đường Nùng gác cằm mà nhìn sườn mặt tinh xảo của hắn.

"A Mạch, em cười một cái, em cười lên nhất định rất đẹp."

"A Mạch, em muốn ăn điểm tâm trước hay uống sữa tươi trước?"

"A Mạch, chị rất thích em, siêu cấp thích em, thích nhất em!!"

Đầu Từ Mạch cúi xuống càng ngày càng thấp, cuối cùng hắn không có cách nào mà tiếp tục làm bài tập, đành phải lấy sách giáo khoa ra, yên lặng mà ôn tập.

Lúc này, có mấy người lục đục tiến vào.

"Chào buổi sáng! A, học tỷ, hôm nay chị vẫn như cũ không từ bỏ a? Ha ha ha ha" Một cái nam sinh đi đầu kêu là Ninh Vũ đùa giỡn nói.

"Đó là đương nhiên! Chị vĩnh viễn đều sẽ không từ bỏ!" Đường Nùng tự tin tràn đầy mà đáp lại.

Ninh Vũ cười hì hì nói: "Em nói cho chị nghe, Từ Mạch là một tảng băng di động, nhân lúc còn sớm thì học tỷ hãy từ bỏ đi. Nếu không học tỷ cùng em ở bên nhau đi! Học tỷ xinh đẹp như vậy, em tuyệt đối sẽ chăm sóc chị thật tốt a."

Tay Từ Mạch hung hăng mà run, hắn bình tĩnh ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại ở trên mặt Ninh Vũ.

Hắn cùng Đường Nùng đang cười hi hi ha ha, hai người cũng chưa chú ý tới sắc mặt âm trầm của Từ Mạch.

"Đi đi, đừng gây thêm phiền!" Đường Nùng đuổi Ninh Vũ giống như đang đuổi ruồi bọ đi: "Mau quay về chỗ ngồi của em đi, giáo sư vào rồi kìa."

Vật lý thật sự rất buồn tẻ.

Khi giáo sư giảng bài, từ đầu tới cuối Từ Mạch đều vô cùng nghiêm túc, Đường Nùng cũng vô cùng nghiêm túc, nhưng mà cô đang nghiêm túc ngắm sườn mặt của Từ Mạch.

Cô thích nhất là mỹ thuật nên mấy ngày gần đây tranh cô vẽ về Từ Mạch rất nhiều. Hắn ở thư viện, chạy xe đạp, dưới tàng cây, bờ sông,...Nhưng thứ mà cô vẽ nhiều nhất vẫn là Từ Mạch khi nghiêm túc nghe giảng.

Mãi đến khi tan học, Từ Mạch vẫn không có ăn "Bữa sáng tình yêu" mà cô vất vả làm. Nói đúng ra, trước kia hắn cũng chưa từng ăn, có lẽ là không đành lòng cự tuyệt sự nhiệt tình của cô, mỗi lần như vậy Từ Mạch đều đem bữa sáng tình yêu chỉnh chỉnh tề tề mà đặt vào trong balo mang đi.

Mặc dù như vậy, Đường Nùng vẫn thật vui vẻ, chỉ cần hắn nhận lấy, mặc kệ là hắn ném thùng rác hay cho người khác cô cũng không quan tâm.

Từ nhỏ đến lớn Đường Nùng có rất nhiều bạn trai. Thời điểm những bé gái khác đang chơi búp bê thì cô đã đi trêu chọc tiểu soái ca, thời điểm những thiếu nữ khác đang tập tành xem ngôn tình thì cô đã bắt đầu cùng soái ca hẹn hò, thời điểm những nữ sinh khác đang ngượng ngùng hẹn hò với bạn trai thì cô đã mang danh "Tra nữ", một người quen lâu nhất cũng chỉ một tháng.

Đường Nùng là cái nhan khống*, đồng thời cô cũng thay lòng đổi dạ cực nhanh. Sau khi theo đuổi được một nam sinh, nhiều nhất là một tháng sau cô liền tìm người khác mua vui.

( *Nhan khống: Cuồng nhan ѕắc, ѕắc đẹp, kiểu người coi trọng cái đẹp, ᴠì ᴠẻ đẹp của đối phương mà đem lòng уêu.)

Từ Mạch là người mà cô theo đuổi lâu nhất, có lẽ là bởi vì không chiếm được nên sinh ra hứng thú.

"Nùng Nùng, còn không có đuổi tới tay?" Bạn tối của cô - Tần Vi cắn cắn ống hút mà hỏi.

"Sẽ nhanh thôi!" Đường Nùng đang ăn một khối bánh kem, hàm hồ nói.

"Thật sao? Một tháng trước cậu cũng nói như vậy." Tần Vi mắt trợn trắng: "Tớ thấy, cậu đường đường là đại mỹ nhân, người theo đuổi cậu xếp thành một hàng dài. Hà cớ gì lại tự làm khổ bản thân mình như vậy."

"Cậu thì biết cái gì. Cậu cứ chống mắt lên xem, sớm muộn gì tớ cũng sẽ bắt được hắn!" Đường Nùng nuốt bánh kem xuống, hào khí mười phần mà nói.

"Được được được, Đường mỹ nhân mị lực vô cùng, tớ không nói chuyện với cậu nữa, tớ muốn đi hẹn hò." Tần Vi trọng sắc khinh hữu mà ném xuống một câu rồi bỏ đi.

Trong phòng chỉ còn lại Đường Nùng, cô chậm rãi bình tĩnh lại, hẹn hò?

Bao lâu rồi cô không đi hẹn hò? Có lẽ Tần Vi nói rất đúng, hà cớ gì cô phải tự làm khổ bản thân mình như vậy, đã hơn nửa học kỳ nhưng hắn vẫn chưa thích cô, nếu cứ tiếp tục như vậy, cũng không phải chuyện tốt a.

Nghĩ đến những "Bữa sáng tình yêu" mà cô vất vả làm không được hắn để ý, cùng với ánh mắt tránh né của Từ Mạch.

Đột nhiên Đường Nùng bình tĩnh rất nhiều.

Mấy ngày sau, Đường Nùng không lại đi quấy rầy Từ Mạch.

Mọi người cũng không bởi vì vậy mà ngạc nhiên, mà thay vào đó ai ai cũng đều nghị luận sôi nổi, rốt cuộc Đường Nùng không chiếm được mà hết hy vọng.

Từ Mạch yên yên tĩnh tĩnh mà ngồi một chỗ, sắc mặt càng ngày càng trắng bệch. Cả ngày hôm nay, ánh mắt hắn vẫn luôn dừng lại ở chiếc ghế mà Đường Nùng vẫn thường hay ngồi.

Còn tiếp...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play