*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Ảnh minh họa đàn hương phiến



Chỉ Nhu vào cung khi 12 tuổi. Lúc trước nàng vẫn còn là một đứa trẻ nghèo túng tại một trấn nhỏ, chớp mắt một cái liền trở thành công chúa thất lạc nhiều năm trước của Đại Chu, hơn nữa còn có người phụ thân lạ mặt đối với mẫu thân quá cố của nàng nhất kiến chung tình.

Những điều này Chỉ Nhu hết thảy đều không quan tâm, đối với nàng mà nói sinh hoạt ở trong trấn nhỏ hay sinh hoạt ở trong cung đều không quá khác biệt, bất quá là từ việc bán hoa biến thành việc cầm kỳ thư họa, mỗi ngày đều có rất nhiều việc phải làm.

Trong cung có rất nhiều thứ để học, đặc biệt là quy củ. Chỉ Nhu được chỉ dạy quy củ trong vòng một tháng, nàng mới khó khăn lắm học được cách hành xử nhẹ nhàng, cười không lộ răng. Trời sinh mặt nàng mềm mại, một đôi mắt đào hoa mị, thời điểm nhìn người khác, còn thêm một cổ mưa bụi phong tình Giang Nam.

Chỉ Nhu hồi cung mấy ngày này, hoàng đế đau lòng với đứa con gái thất lạc nhiều năm giờ mới tìm lại được, đối với nàng càng là mọi cách sủng nịch, cho nàng ở Cung Vĩnh An, ban tặng đồ vật, tựa như muốn đem mọi vật tốt nhất trên thế gian dâng cho nàng.

Trong cung các nương nương tre già măng mọc mà tới Cung Vĩnh An xem náo nhiệt. Ai ai cũng không tiếc lời khen, Chỉ Nhu từ trong miệng các nàng, biết được mẫu thân của mình năm đó như thế nào là khuynh quốc khuynh thành, kinh tài tuyệt diễm, mà dung mạo của nàng cùng mẫu thân y như đúc. Khi phụ hoàng tới thăm Chỉ Nhu, ngẫu nhiên cũng sẽ nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng mà thất thần.

Chỉ Lam so với Chỉ Nhu lớn hơn một tuổi, mẫu thân là đương triều Tạ Quý Phi, hai người tuổi xấp xỉ, không bao lâu liền thân cận, Chỉ Lam thường xuyên tới tìm Chỉ Nhu cùng nhau chơi.

Thiên Lí Trì là khu vực đẹp nhất nhì trong cung, hồ Tuyết Liên quanh năm nở rộ. Cảnh đẹp như vậy phối hợp với các thiếu niên tuấn tú hẳn là giống như một nơi thần tiên ảo diệu, chỉ là hiện tại....

Chỉ Nhu nhíu mày nhìn các hoàng tử vây quanh thiếu niên.

Quần áo rách nát, tóc cũng rối bù, Chỉ Nhu liền nhớ tới tiểu thái giám thường hay bị người khác khi dễ trong cung cũng có một bộ quần áo hoàn chỉnh để mặc, thật là như thế, tại nơi hoàng cung nguy ngoa tráng lệ này liền không có người ăn mặc xuề xòa, chật vật như đứa trẻ kia. Nhưng vào thời điểm Chỉ Nhu ở trấn nhỏ kia thật ra nhìn thấy không ít, nhưng tại đây trong cung nhìn thấy lại là chuyện hiếm lạ.

"Chỉ Nhu, ngươi xem tiểu súc sinh kia hôm nay lại chọc các hoàng huynh nổi giận." Mặt mày Chỉ Lam giống Tạ Quý Phi, mày rậm mắt phượng, trời sinh diễm lệ, lúc này lại bật cười như hoa mẫu đơn.

Chỉ Nhu nhẹ nhàng nhấp nhấp miếng nhỏ, không có trả lời Chỉ Lam.

Nàng chậm rãi tiến lên, quy củ trong cung đã học được rất tốt. Bước chân nàng nhỏ nhẹ lại ổn định vững chắc. Đi đến trước mặt thiếu niên kia, nàng nhẹ nhành nâng dậy hắn, móc ra khăn lụa trong lòng ngực xoa xoa khuôn mặt nhỏ của hắn.

Chỉ Nhu không khỏi sửng sốt, lúc này mới phát hiện ra dung mạo đứa trẻ kia tinh xảo giống như tiểu thiên sứ, tuy rằng người mặt đồ rách nát, dơ dơ hề hề nhưng như cũ vẫn không che được dung mạo tuyệt trần kia.

Hắn thấy được ánh mắt Chỉ Nhu, lập tức đã biết trong lòng nàng suy nghĩ cái gì. Người này thích dung mạo của chính mình, vậy hắn có thể lợi dung một phen. Lúc sau khóe miệng dơ lên, Đàn Dư lộ ra biểu cảm bất lực, hắn lùi về sau một bước, tránh ở phía sau lưng nàng.

"Hoàng Muội! Ngươi đừng bị tên này lừa gạt, tiểu súc sinh này thật sự rất gian trá giảo hoạt, trong đầu hắn toàn là những mưu sâu kế hiểm." Chủ nhân của giọng nói hùng hồn đầy lí lẽ này là đại hoàng huynh.

"Chỉ Nhu ngươi mau lại đây, tiểu tạp chủng này lòng dạ hiểm độc, ngươi đừng bị dung mạo của hắn lừa gạt. Mấy ngày trước hắn còn mang Tuyết Cầu của ta quăng ngã ở tảng đá phía sau núi, sọ não của Tuyết Cầu đều bị chấn động, không lâu sau đều đã chết!" Chỉ Lam dứt lời, còn không quên hung hăng mà trứng mắt Đàn Dư.

Mới vừa rồi Chỉ Nhu liền phát ra cánh tay của hắn có vết thương, hiện nay xem ra, chính là Tuyết Cầu cắn.

"Các hoàng huynh chỉ nói đùa." Chỉ Nhu nhấp nhấp miệng của mình nói

"Hoàng Muội mới đến, cũng không hiểu nhiều về quy củ trong cung, nếu đứa nhỏ này vì phòng vệ mà chính mình mà làm thương Tuyết Cầu, các hoàng huy cậy mạnh hiếp yếu khi dễ hắn thì không phải thật hèn nhát sao?"

Âm thanh nàng ôn nhu, tiếng nói mềm mại, mang theo âm cuối dính nhớp, một câu lại nói đến ba phần trọng âm bảy phần chính xác, mang một chút giễu cợt làm mọi người ở đây đỏ mặt, chung quy là không hề phản bác nàng. Chỉ Nhu cúi người xuống, nhìn trên người đứa trẻ lớn lớn bé bé miệng vết thương chồng chất lên nhau, mặt mày dịu dàng toát ra sự đau lòng. Nàng ôn nhu hỏi: "Cùng ta trở về được không?"

Đàn Dư ngẩn người, người này thật sự quan tâm hắn?

Không có khả năng, mỗi người trong hoàng cung tựa như hổ như sói, giây trước hư tình giả ý, giây sau liền ăn thịt người không nhả xương. Loại tiết mục lá mặt lá trái này hắn đã thấy nhiều, người mới hồi cung được sủng ái như "Hoàng Tỷ" đây, không chừng cũng là vì mục đích riêng muốn lợi dụng hắn nên mới có hành động như vậy.

Nghĩ thế, đôi mắt mị mị đen nhánh như mực của Đàn Dư lộ ra chút nguy hiểm, nhưng trái lại tiếng nói của hắn vẫn ngọt nị đáp Chỉ Nhu: "Được, hoàng tỷ, Đàn Dư rất đói ạ!"

Chỉ Nhu nắm tay nhỏ của hắn, làm lơ sắc mặt tái xanh vì tức giận của mọi người, cùng bọn nô tỳ đi tới Cung Vĩnh An.

Đàn Dư là hoàng tử trong cung, nhưng từ khi hắn bắt đầu có nhận thức tới nay thì hắn được đối đãi đến nô tài còn không bằng.

Mẫu thân hắn thật đẹp, nhưng trớ trêu hay lại là kỹ nữ, bởi vì một đêm mây mưa vô tình có hắn nên đã bị hoàng đế mang về cung, phong danh sung y. Những ngày tháng ở trong cung cũng không quá tốt, sung y mỹ

Đã không có mẫu thân che chở, những ngày tháng hắn ở trong cung rất khó khăn. Quý phi đối xử với hắn không khác gì một con chó. Hành hạ, đánh đập, bóc lột,... không có gì là ả không dám làm. Quý Phi đều đem mọi oán hận đối với mẫu thân chuốc lên đầu hắn, không có ai ngăn cản mà còn đứng sau mỉa mai, cuối cùng hắn thảm tới nỗi không có một bộ đồ hoàn chỉnh để mặt, ngay cả cơm canh đều là bữa có bữa không, thời điểm hoang đường nhất là lúc hắn đói bụng 3 ngày 3 đêm, không có cơm ăn đành dựa vào việc ăn quả dại trên cây mà sống sót qua ngày.

Mẫu thân hắn tính tình lương thiện, nhưng trời sinh hắn lại tàn nhẫn. Hắn đối với mẫu thân đã sớm mơ mơ hồ hồ, hơn nữa còn không có chút tình cảm nào. Trong cung ngươi lừa, ta gạt, phảng phất trời sinh hắn liền thích hợp tồn tại ở nơi xa hoa nhưng lãnh khốc này.

Mấy năm nay, hắn làm chết đuối những cung nữ đã từng ngược đãi hắn, thiêu chết những tên thái giám từng làm hắn nhục nhã. Kể cả vài năm trước quý phi sinh non, đều là do một tay hắn ta làm nên.

Chỉ vì nhiều năm hắn nhận hết khinh nhục, lại nhìn đến như mềm yếu vô hại, cho nên những việc này không ai hoài nghi hắn là hung thủ. Nhưng không ngờ tới tất cả mọi việc đều là hắn âm thầm quạt gió thêm củi

Hắn không tin bất luận kẻ nào, bất luận việc gì.

Giết người phóng hỏa, hắn đều coi là việc bình thường, cùng lắm là giống như việc ăn cơm uống nước thường ngày. Huống chi là việc giết một con chó?

Vào thời điểm cái người kêu Chỉ Lam kia thả chó lên người hắn, hắn cười lạnh không lên tiếng, trực tiếp nhéo cổ nó đem nó quăng ngã ở trên tảng đá, đến nổi đầu óc đều nứt toạc ra.

Những hoàng tử, công chúa sống trong nhung lụa lại không nghĩ rằng bộ dáng hắn bình thường mềm yếu như thế kia bây giờ lại hung ác, đối với hắn càng thêm kinh sợ chán ghét. Làm nhục hắn so với ban đầu càng nhiều hơn, bọn họ không cho bất kì nô tài nào bưng cơm cho hắn, mỗi ngày việc phải làm chính là lôi hắn ra tra tấn một trận.

Vào lúc hắn cho rằng khả năng mình không sống được bao lâu, Chỉ Nhu liền xuất hiện.

Trời sinh hoàng tỷ này dịu dàng, một đôi mắt đẹp đào hoa bảy phần nhu mị ba phần mị thái.

Đàn Dư cảm thấy người có bộ dáng đẹp bao nhiêu thì nội tâm càng ác độc bấy nhiêu. Đặc biệt là những người đẹp tự nhiên như vầy, nhất định không đơn giản.

Lại không ngờ tới, người này nắm đôi tay dơ dơ hề hề cũa hắn như nắm tay của những người khác, biểu cảm bình thản điềm tĩnh, cũng không có ghét bỏ mùi hương đã lâu không tắm rửa phát ra trên người hắn. Nàng mang theo hắn trở về cung, cho hắn tắm, thay đổi quần áo sạch sẽ, cho hắn ăn đồ ăn ngon, còn hướng phụ hoàng thỉnh chiếu cố hắn.

"Công chúa, bệ hạ lại ban thưởng Tần trân phẩm trước." Phấn Trang cười khanh khách mà nói. Phía sau bọn nô tỳ đem vào rất nhiều món quà khác nhau, tinh xảo vô cùng, vừa thấy liền không phải vật phàm.

Chỉ Nhu nhẹ nhàng nhấp một miếng trà: "Vẫn là để ở cái giá gỗ kia đi, cùng những món quà khác để chung."

Đàn Dư bất động thanh sắc mà đánh giá Chỉ Nhu, mấy ngày hắn cùng Chỉ Nhu ở bên nhau, được Chỉ Nhu che chở nên không còn ai dám khi dễ hắn, những miệng vết thương trên người được điều trị nay đã bắt đầu khép lạ.

Đàn Dư quan sát Chỉ Nhu mấy ngày này, càng thêm nghi hoặc, người này tốt quá, thế nhưng không hề lộ ra sơ hở. Hắn quen những người thâm độc hiểm ác, căn bản không tin có người sẽ đối tốt với hắn, thật muốn xé bỏ mặt nạ của nàng nhìn xem, xem nàng tức giận lên là bộ dáng gì.

Nhìn những món quà lung linh được xếp chồng trên giá gỗ kia, hắn cong cong môi, mấy thứ này thật đáng giá, làm hỏng rồi nhất định nàng sẽ tức tới nổi hộc máu đi.

"Phanh bang" một tiếng vang lớn, đem Chỉ Nhu đang ngồi kế bàn trà đọc sách bị dọa sốc, nàng vội vàng đứng dậy vòng qua bình phong.

Thấy những món quà phụ hoàng ban tặng đều bị vỡ, những mảnh pha lê nhỏ rơi đầy đất, Đàn Dư nằm kế bên, quần áo có chút hỗn độn. Mặt mày Chỉ Nhu nhu hòa bởi vì khẩn trương cùng kinh ngạc nên hơi hơi trợn to.

Đàn Dư thấp thấp đôi mắt, che khuất ý cười do trò đùa dai thực hiện được, xem đi, nàng liền tức đến nhịn không được.

"Như thế nào biến thành như vậy!?" Chỉ Nhu hòa nhã nói, mềm nhẹ mà đem hắn nâng dậy, phủi đi mảnh nhỏ bột phấn trên người hắn. Lại cẩn thận mà nhìn miệng vết thương trên người hắn có vỡ ra hay không.

Khác xa với trong tưởng tượng nàng giận chó đánh mèo, Đàn Dư giật mình. Đối mặt với ánh mắt quan tâm của nàng, đột nhiên cảm thấy tâm tình rất phức tạp, đã giựt mình lại còn đỏ mặt, trong lòng lại có một khát vọng được ôm nàng một cái.

Đột nhiên phát hiện ra sau cổ hắn có một vết thương, Chỉ Nhu đau lòng đến không chịu được.

"Phấn Trang! Mau đi lấy một chậu nước ấm. Phấn Mặt! Đem hòm thuốc lại đây."

Đàn Dư ngốc lăng mà bị nàng khéo ngồi ở ghế trên, Chỉ Nhu thuần thục mà mở hòm thuốc ra, dùng nước tẩm khăn lông ướt, thoải mái mà chà lau, lúc sau tô lên thuốc mỡ rồi lại tinh tế mà băng bó.

"Hoàng tỷ..." Đàn Dư thật cẩn thận mà nói: "Những cái đó đều là đồ vật do phụ hoàng ban thưởng, đều bị ta làm hỏng rồi..." Chỉ Nhu nghiêm túc mà băng bó miệng vết thương của hắn, nghe vậy liền nhíu mày nhìn hắn.

Hành động nhỏ này lại vô tình làm Đàn Dư có chút khẩn trương, rõ ràng vừa rồi là hắn cố ý, bây giờ lại lo lắng lỡ bị nàng chán ghét thì sao bây giờ?

Không ngờ Chỉ Nhu lại mở miệng nói: "Đều bị thương, lo lắng mấy thứ kia làm gì? Những cái đó bất quá là đẹp một chút, nếu ngươi thích chúng thì sao này phụ hoàng sẽ ban thưởng cho ngươi, hiện tại chuyên tâm dưỡng thương mới là điều quan trọng."

Đàn Dư phản phất như tiến vào trong mộng, cho đến khi Chỉ Nhu cùng hắn dùng bữa, hắn mới phản ứng lại.

Hoàng tỷ này, cùng những người từ nhỏ tới giờ hắn nhận thức đều không giống nhau, bất luận kẻ nào, bất kể việc gì trong mắt nàng, đều phi thường trong sáng. Nàng thật sự rất tốt với mình.

Đàn Dư trong nháy mắt, phảng phất như tiến vào thiên đường, những cơn gió nhè nhẹ thổi đến làm hắn thoải mái, hắn không nhịn được nắm ống tay áo của Chỉ Nhu, ngửi ngửi mùi hương thoang thoảng trên người nàng.

Còn tiếp..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play