*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Coca
Beta: Mirinda
"Tằng Kỳ, làm như vậy......có sao không?" Thư Nhiên đứng trước cửa nhà, có chút khó xử mà quay đầu lại nhìn Tằng Kỳ.
"Nhiên Nhiên về rồi sao?" Đột nhiên cửa mở ra, là do một người phụ nữ xinh đẹp mở. Cô nhìn Tằng Kỳ rồi kinh ngạc nói: "Vị này là ai? Nhiên Nhiên, đây bạn học của con sao?"
"Mẹ......"
"Chào dì, con là bạn cùng bàn của Thư Nhiên, tên là Tằng Kỳ, lão sư phân phó cho con kèm bạn ấy học." Tằng Kỳ lễ phép nói.
"Là vậy sao! Nếu vậy thì tốt quá, hai đứa mau vào nhà đi." Mẹ Thư Nhiên nghe vậy thì vô cùng cao hứng, nhiệt tình mời Tằng Kỳ vào nhà.
Gia cảnh Thư Nhiên có thể coi là thuộc dạng khá giả. Trong nhà mang bố cục ấm áp, sau khi vào cửa Tằng Kỳ vẫn luôn khẩn trương nhưng hắn che giấu rất tốt, bên ngoài vẫn là bộ dáng lãnh đạm.
"Nhiên Nhiên, con mang bạn học lên phòng đi, mẹ chuẩn bị chút trái cây cho hai đứa."
"Vâng."
Tằng Kỳ đi theo Thư Nhiên lên phòng, tim hắn đập một cách điên cuồng. Nghĩ đến việc chỉ chốc lát nữa thôi liền được vào phòng cô, ở chung một chỗ với người hắn yêu nhất, gương mặt bình tĩnh thường ngày nay lại hiện lên một tia phấn khích cùng chờ mong.
Tằng Kỳ suy nghĩ hỗn loạn, bước chân hắn không khỏi dồn dập nhưng lại vô tình đụng phải Thư Nhiên ở phía trước. Cô "ai da" một tiếng, cả người lảo đảo, sau đó đâm thẳng vào lòng Tằng Kỳ.
Tằng Kỳ hoá đá, phảng phất như có điện giật trong cơ thể hắn, cảm giác tê dại lan ra toàn thân. Mặc dù như vậy nhưng hai tay hắn vẫn luôn gắt gao ôm cô, trên người cô thoang thoảng hương thơm sữa tắm, hắn nhịn không được mà dùng sức ngửi.
Đột nhiên Thư Nhiên trượt chân, cô nghĩ rằng mình sẽ đụng phải Tằng Kỳ rồi cả hai ngã lăn lóc xuống. Nhưng lại không nghĩ đến việc sẽ bị hắn vững chắc ôm vào trong lòng. Đã vậy còn bị hắn ôm chặt không buông tay, thoát kiểu nào cũng không được.
Vài giây sau, cô nhịn không được mà đẩy hắn ra, nhỏ giọng hỏi: "Tằng Kỳ...... Tằng Kỳ, ừm...cậu có thể buông tớ ra không?"
"Được." Giọng nói hắn có chút khàn, hắn buông cô ra, lom khom che lại bộ phận nào đó đang cương cứng.
"Xin lỗi cậu, đều do tớ đi quá chậm." Vẻ mặt Thư Nhiên áy náy.
"Không sao." Tằng Kỳ cực lực áp dục vọng xuống, hắn trốn tránh không dám nhìn thẳng vào cặp mắt sáng ngời của cô.
" Đây là phòng của tớ, cậu vào trước đi, tớ đi phụ mẹ gọt trái cây." Thư Nhiên cười cười nói, cô dẫn Tằng Kỳ đến trước cửa phòng rồi mới xuống lầu.
Tằng Kỳ đẩy cửa ra, lòng bàn tay hắn đã ướt đẫm mồ hôi, hắn cảm thấy những việc này không chân thật, hệt như đang nằm mơ giữa ban ngày.
Đây là phòng của Nhiên Nhiên sao? Cuối cùng hắn cũng được vào phòng của Nhiên Nhiên a.
Hương vị thoang thoảng chỉ có trên người cô xộc vào mũi hắn, Tằng Kỳ cảm thấy có chút mơ màng.
Hắn sờ sờ chiếc giường lớn mềm mại của Thư Nhiên sau đó nhẹ nhàng nằm lên, vùi mặt vào chiếc gối của cô. Dùng sức ngửi hương vị của người con gái hắn yêu nhất, đây là lần đầu tiên hắn có được cảm giác thỏa mãn như vậy.
Lúc này, tầm mắt hắn dừng lại ở tủ quần áo của cô. Hắn suy nghĩ, sau đó đứng dậy đi mở tủ quần áo.
Tằng Kỳ mở mấy cái ngăn kéo, cuối cùng cũng tìm được chỗ chứa nội y của cô. Hắn run rẩy sờ vào, đầu ngón tay chỉ vừa đụng tới liền rụt trở về.
Hắn hoảng loạn đóng ngăn kéo lại, nhưng chỉ mới vài giây trôi qua hắn liền làm một việc mà chính hắn cũng không ngờ đến. Hắn nhịn không được mà mở ngăn kéo ra một lần nữa, nhanh chóng lấy một cái ra rồi nhét vào ba lô.
Thời điểm Thư Nhiên trở về phòng thì Tằng Kỳ đang ngồi ở bàn học, nghiêm túc gạch chân những phần trọng tâm trong sách cho cô, khuôn mặt có chút lãnh đạm.
"Chẳng lẽ việc lúc nãy đã làm cho bạn học Tằng Kỳ không cao hứng sao? Haiz, mình thật là ngu ngốc!" Thư Nhiên ảo não nghĩ.
Tằng Kỳ quay đầu lại, sắc mặt hắn có chút hồng.
Thư Nhiên kinh ngạc: "Tằng Kỳ, sao mặt cậu lại hồng như vậy? Cậu cảm thấy không thoải mái sao?"
"Tôi không sao, Nhiên Nhiên, lại đây." Tằng Kỳ nở một nụ cười, hắn vẫy vẫy tay.
"Nhiên Nhiên?"
"Ừm, lúc nãy tôi thấy mẹ cậu kêu cậu như vậy, cảm thấy rất êm tai, về sau tôi có thể kêu cậu là Nhiên Nhiên không?"
"Tất nhiên là được......Nhưng mà...."
"Vậy là tốt rồi. Nhiên Nhiên, lại đây, chúng ta cùng nhau học."
Thoạt nhìn tâm tình Tằng Kỳ thật tốt, Thư Nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra lúc nãy cô đã lo lắng việc thừa thãi rồi.
Lúc giảng đề thì Tằng Kỳ rất nghiêm túc, ngón tay thon dài viết chữ như rồng bay phượng múa. Hắn nghiêng đầu nhìn cô nhưng phát hiện cô đã nằm dài trên bàn ngủ.
Hắn đặt bút xuống, bế cô ngồi lên đùi hắn, nhẹ nhàng cởi áo cô ra, sờ sờ làn da bóng loáng căn mịn ấy, cho đến khi cô phát ra tiếng nỉ non mới dừng động tác lại.
Ban đêm.
Tằng Kỳ về nhà, việc đầu tiên hắn làm chính là lấy quần lót của cô từ trong ba lô ra, ngón tay thon dài không ngừng vuốt ve.
Hắn đúng là một tên biến thái bẩn thỉu. Tằng Kỳ không khỏi cười khổ.
Hắn mê luyến nhìn chiếc quần lót màu xanh nhạt, lẩm bẩm nói: "Tất cả đều là lỗi của Nhiên Nhiên, em biến anh thành một tên biến thái như vậy thì em phải chịu trách nhiệm với anh a."
Không lâu sau kì thi cuối kỳ cũng đến, tuy thành tích của Thư Nhiên không quá xuất sắc nhưng cũng có chút tiến bộ, lúc đầu cô đứng chót lớp nhưng lúc sau đã thăng được 5 hạng.
Mẹ của Thư Nhiên vô cùng vui vẻ, từ nhỏ đến lớp Nhiên Nhiên không có hứng thú với học tập, lúc nào cũng đội sổ. Nhưng may mắn được ngồi cùng bàn với học bá, còn được học bá giúp đỡ một cách nhiệt tình.
"Nhiên Nhiên, con phải đối xử tốt với Tằng Kỳ nghe chưa? Nếu không hiểu gì thì đi hỏi Tằng Kỳ, cậu ấy rất tốt bụng, nhất định sẽ giúp con."
"Con biết rồi, con đi đây mẹ, hôm nay cả lớp có tiệc liên hoan." Hôm nay Thư Nhiên mặc một chiếc váy chiffon*, rất hợp với tính cách mềm như bông của cô.
*Ảnh minh hoạ váy Chiffon:Bởi vì kỳ thi cuối kì kết thúc nên trường học tiến vào kì nghỉ hè, cả lớp Thư Nhiên quyết định tổ chức một cuộc liên hoan.
Nơi diễn ra cuộc liên hoan là ở KTV*, nơi được rất nhiều thiếu niên thiếu nữ yêu thích.
(*KTV: nơi mọi người có thể hát karaoke.)Nhưng khác với thông thường là Tạ Dương cũng tới, hắn nói là lớp hắn không tổ chức liên hoan nên muốn đến ăn ké.
Từ nhỏ tính cách của Tạ Dương rất hoạt bát. Những ngày tụ hội như này, đa phần các bạn học đều sẽ ca hát hoặc nói chuyện phiếm. Tằng Kỳ lạnh lùng liếc nhìn Tạ Dương một cái, Tạ Dương đang trò chuyện với những người khác, mặc dù chỉ mới đến nhưng hắn được rất nhiều người yêu mến.
"Này mọi người, có muốn chơi trò sự thật hay mạo hiểm không?!" Tạ Dương hét lớn, hắn móc một sấp bài từ trong túi ra.
"Được!" Đúng là tuổi trẻ hăng hái, một trò chơi kích thích như vậy nên ai cũng muốn chơi.
Mọi người ngồi thành một vòng tròn, Tằng Kỳ nhìn người bên cạnh, hắn nhíu mày. Hắn cố tình đổi chỗ ngồi cạnh Thư Nhiên, ngăn không cho cô ngồi cạnh thằng con trai nào.
Tạ Dương đặt một cái mũi tên ở chính giữa, sau đó hắn quay mũi tên. Luật trò chơi vẫn như cũ, mũi tên chỉ đến ai thì người đó phải lựa chọn một trong hai, nói sự thật hoặc mạo hiểm.
Mũi tên bắt đầu chuyển động.
Có vài nữ sinh bị chỉ trúng đều lựa chọn nói sự thật, Tạ Dương là một tay già đời, hắn đặt câu hỏi khiến cho mấy nữ sinh đều mặt đỏ tai hồng.
Đến vòng thứ 5, mũi tên chỉ về phía Thư Nhiên.
Thư Nhiên sửng sốt.
Tằng Kỳ ngồi bên cạnh đang thú vị mà nhìn cô.
"Nhiên Nhiên, chọn đi, sự thật hay mạo hiểm?" Tạ Dương cười hì hì nói, bộ dáng rất thiếu đòn.
"Tớ......" Thư Nhiên nghĩ nghĩ, cô cảm thấy cô không giòi nói dối nên nói: "Tớ chọn mạo hiểm."
"Oa!" Mọi người la lên.
"Thư Nhiên làm tốt lắm."
Thư Nhiên chọn một lá bài, bên trên lá bài ghi: Chọn một người khác giới bất kì, kêu người đó cõng đi xung quanh một vòng.
"Ha ha ha, quá ái muội đi." Các bạn học trêu đùa.
"Thư Nhiên, mau chọn đi, cậu chọn ai a?"
"Tớ đoán là chọn giáo thảo của chúng ta a!!"
"Không không, tớ nghĩ là chọn Tạ Dương, hai người họ là thanh mai trúc mã mà!!"
......
Tự nhiên Thư Nhiên cảm thấy nhức nhức cái đầu, mặt cô đã đỏ như trái cà, vùi đầu càng ngày càng thấp.
"Làm sao vậy? Mau chọn đi a. Cậu chọn Tằng Kỳ đi, chọn Tằng Kỳ chọn Tằng Kỳ!!!"
Trong mắt Tằng Kỳ nổi lên ý cười, nhưng giây tiếp theo hắn liền cười không nổi.
Bởi vì Thư Nhiên chỉ chỉ Tạ Dương, nói: "Tớ... tớ chọn Tạ Dương."
"Oa, được được được!"
"Tạ ca thật là số hưởng a, khoái khoái."
Tạ Dương cười hì hì thò lại gần, vỗ vỗ lưng: "Nhiên Nhiên lên đi, tớ rất là khoẻ đó nha."
Thư Nhiên cúi đầu bò lên, từ trước đến nay da mặt cô mỏng, giờ phút này thì khỏi phải nói, mặt cô đã đỏ như trái cà. Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với người khác giới, bây giờ lâm vào hoàn cảnh bất đắc dĩ nên đành phải chọn người cô quen thuộc nhất, Tạ Dương.
Sắc mặt Tằng Kỳ tái nhợt, ngón tay hắn gắt gao nắm chặt, lực đạo lớn đến mức khiến tay hắn bị thương, máu rơi tí tách. Nhưng khuôn mặt hắn vẫn bình tĩnh như cũ, những người bạn học bên cạnh đều đang vỗ tay hoan hô. Hắn cầm ly rượu ở trên bàn lên, uống một ngụm lớn, trào phúng mà nhìn Tạ Dương một cái, trong mắt hiện lên sự nguy hiểm.
Cuộc liên hoan kết thúc lúc nửa đêm, có rất nhiều bạn học say xỉn đến nỗi không đứng dậy được. Tạ Dương cũng uống say đến mất ý thức.
"Nhiên Nhiên~" Tạ Dương say xỉn thò qua chỗ Thư Nhiên, Tằng Kỳ không chút khách khí mà đẩy hắn qua một bên.
Tằng Kỳ cũng có chút say, hắn kéo kéo tay Thư Nhiên, thấp giọng nói: "Nhiên Nhiên, tôi đưa cậu về nhà được không?"
"Ừm, tất nhiên là được." Thư Nhiên nói, cô có chút nghi hoặc mà đánh giá Tằng Kỳ, không biết vì sao mà cô cảm thấy đêm nay Tằng Kỳ khá kì quái.
Tằng Kỳ cười cười, đột nhiên hắn dắt tay cô đi ra ngoài.
Thư Nhiên và hắn tay trong tay đi trên đường phố quặn quẽo. Ban đêm có chút lạnh, cô xấu hổ mà nhìn tay cô bị hắn gắt gao nắm.
Đúng là đêm nay Tằng Kỳ có chút kì quái.
Thư Nhiên định rụt tay về nhưng lại bị hắn nắm chặt hơn nữa.
Còn tiếp...