Tào Phi vừa ngồi xuống bên giường nghỉ ngơi, có người chạy vội vào cấp báo: "Yên Lăng hầu dẫn mười vạn binh mã từ Trường An về chịu tang. Hiện đã vào thành, binh mã đang đóng quân cách Lạc Dương mười dặm."
Hắn giật mình đứng dậy, sững sờ nhìn Tư Mã Ý. Thấy Tư Mã Ý bình tĩnh uống trà, cả giận hất luôn tách trà gắt lên: "Hắn đến giành quyền thừa kế tước vị rồi! Ngươi còn tâm trí uống trà!"
"Bây giờ người chính là vương, ở đâu ra tước vị để giành?"
"Phải rồi, ta là vương." Tào Phi trấn tĩnh lại, lập tức mở hộp thiếp vàng cất trong tủ, lấy đồ vật bên trong gài vào tay áo, chỉnh lại tang phục, bước ra ngoài cửa.
Tào Thực lẳng lặng quỳ bên áo quan, bần thần đốt vàng mã, suốt đêm không ngủ, cả người sớm đã rã rời. Mặc cho mấy vị đại thần khuyên nhủ hết lời vẫn không chịu đi nghỉ. Nhìn hắn nước mắt lưng tròng, trong lòng mọi người cũng không khỏi khó chịu. Bỗng nghe tiếng bước chân nặng nề từ ngoài cửa.
Tào Chương cùng năm bộ tướng dưới trướng vẫn mặc nguyên giáp, chỉ khoác vội áo choàng trắng bên ngoài, tiến thẳng vào linh đường. Hắn không khóc, chỉ chầm chậm đến trước bài vị quỳ xuống, dập đầu ba cái, mạnh đến nỗi trán hiện tia máu, hai tay siết chặt.
"Nhi tử bất hiếu, bây giờ mới có thể trở về gặp phụ vương."
Dứt lời quay sang nhìn Tào Thực ngồi bệt dưới đất, cả người phờ phạc như mất hồn, đưa tay nắm lấy vai Tào Thực kéo dậy, quát lớn: "Đứng lên. Tam ca đưa đệ lên làm Nguỵ vương!"
Mấy vị đại thần đều kinh ngạc. Người đảm nhận lo liệu tang lễ là Giả Quỳ lập tức cao giọng: "Yên Lăng hầu có ý gì?"
Tào Chương không thèm đáp, định kéo Tào Thực ra ngoài. Tào Thực hoảng sợ vùng ra, ngã xuống đất, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn. Tam ca của hắn, cao lớn ngạo nghễ, hùng dũng như mãnh hổ, bộ dạng cương nghị như sắt đá. Hắn run rẩy bám lấy gấu áo Tào Chương, nói: "Nhị ca là thế tử, đương nhiên huynh ấy sẽ là Nguỵ vương, huynh nói gì vậy?"
Tào Chương túm cổ hắn lôi dậy lần nữa, nói: "Thế tử thì thế nào? Ta đưa đệ đi gặp bệ hạ, ta có mười vạn binh ngoài thành, chỉ cần ta hạ lệnh, lập tức tiến vào Lạc Dương. Phụ vương muốn truyền tước vị cho đệ."
Các đại thần kinh hãi khuyên can, thấy Tào Thực yếu ớt lắc đầu: "Không, phụ vương muốn truyền vương vị cho nhị ca. Huynh đừng có làm loạn nữa."
"Mẹ kiếp tên vô dụng này, ngươi có đi không? Trong thư phụ vương nói giao phó ngươi cho ta, không phải muốn ngươi thừa tự thì là cái gì? Phụ vương chưa qua đời, hắn làm thế tử ngươi đã như vậy, bây giờ phụ vương không còn, hắn trở thành Nguỵ vương thì cả ta và ngươi đều không xong đâu. Ngươi không đi thì ta tự mình làm Nguỵ vương đấy!"
"Tử Văn về rồi à?"
Tào Thực kinh sợ quỳ sụp xuống đất không dám ngẩng đầu lên. Vệ binh vây bốn phía. Tào Phi nhàng đi qua Tào Chương, đỡ Tào Thực dậy, vừa chạm vào đã khiến hắn giật mình rụt người lại.
"Vương ấn ở đâu?"
Giả Quỳ chắp tay đáp: "Tiên vương đã lập Thế tử, tiên vương qua đời, đương nhiên vương ấn ở chỗ của Nguỵ vương. Yên Lăng hầu không có quyền hỏi."
Tào Chương cười lớn: "Chỉ với đám vệ binh này, định làm gì ta? Tướng của ta ở đây đều từng chinh chiến sa trường. Ngoài thành binh mã sẵn sàng đợi lệnh, bây giờ trong thành chỉ có hơn vạn binh, ta chỉ cần một ngày là có thể phá thành!"
Tư Mã Ý tiến lên một bước, khẽ cười: "Tam công tử, tiên vương tự tay giao ấn tín, viết chiếu thư cho Nguỵ thế tử. Chỉ cần là di chiếu của tiên vương, tất cả các tướng Tào Chân, Tào Hưu, Từ Hoảng, Hứa Chử, Trương Liêu... cùng hùng binh đều phục tùng. Mười vạn binh mã của công tử chống lại được di chiếu của tiên vương sao?"
Tào Phi lấy từ tay áo ra di chiếu màu minh hoàng, từ từ giơ lên trước chư vị đại thần. Tào Chương sững sờ: "Phụ vương thực sự viết chiếu truyền tước vị cho huynh sao?"
Tào Thực vội vàng kéo áo hắn, cuối cùng đành cắn răng quỳ xuống. Vệ binh tiến về phía trước bao vây hắn, năm bộ tướng cũng lập tức rút kiếm đứng chắn trước mặt bảo vệ, Tào Chương vội vàng ngẩng đầu nói: "Thần đệ... thần đệ nhất thời hồ đồ."
Tào Phi đưa tay vỗ nhẹ vào vai hắn, lạnh lùng nói: "Được rồi. Chuyện này bỏ qua đi. Ngươi về chịu tang, không cần để binh mã đóng ngoài thành Lạc Dương như vậy. Giao binh phù cho nhị ca đi."
Mấy vị tướng lĩnh đều đưa mắt nhìn nhau, cả linh đường không một ai dám mở lời. Tào Chương sững sờ siết chặt tay, một tay nắm lấy tay Tào Thực, trừng mắt nhìn: "Binh phù ta nhất định phải giữ."
Tào Phi chỉ liếc mắt nhìn, không nói. Tư Mã Ý lập tức khuyên nhủ: "Nguỵ vương là quân, công tử là thần. Công tử muốn bộ tướng cùng binh sĩ của ngài gánh tội phản nghịch cùng sao?"
Tào Chương quả nhiên bị lay chuyển, khoé mắt ửng đỏ, rút binh phù trong áo giáp ra, siết chặt đến mức bàn tay rướm máu. Cuối cùng hai tay dâng binh phù. Tào Phi vừa cầm lên, hắn lập tức dập đầu xuống đất bật khóc. Tước đi binh quyền của hắn, đây rõ ràng là sống không bằng chết.
"Sau khi chịu tang bảy ngày, các ngươi trở về đất phong đi. Không có lệnh không được trở về thành. Nghe lời một chút, nhị ca không bạc đãi các ngươi."
Tào Phi kế vị trở thành Nguỵ vương. Cuối năm ấy, lệnh đại thần ngầm khuyên Hán Hiến Đế thoái vị nhường ngôi. Hán Hiến Đế biểt không giữ được ngôi vua, đành hạ chiếu thiện nhượng. Tào Phi cố ý từ chối cho đủ ba lần để tỏ ý khiêm nhường.
Tử Văn đã bất chấp nhất quyết hồi kinh, hắn cũng không chần chừ nữa. Trong triều dù sao vẫn còn Tào Hưu, Trình Vũ, Tư Mã Phu. Nghĩ đến trong thư nói cứ việc bắt giam mấy tên khâm sai giám sát, cả người khẽ run lên. Nhưng hắn phải liều cái mạng này vì an nguy của bệ hạ. Nếu như không cùng các đại thần cố hết sức, cả đời sẽ không yên lòng. Đây là chuyện cuối cùng hắn có thể tận trung với bệ hạ và Đại Hán.
Vò nát mảnh giấy trong tay bỏ vào đèn bàn, Tào Miêu chạy vào ôm lấy đùi làm nũng, hắn bế đứa nhỏ lên nhẹ nhàng hỏi: "Mẫu thân đâu?"
"Cùng Thư phu nhân đi dạo rồi ạ."
Tào Thực cười nói khẽ: "Bây giờ phụ thân có việc gấp phải hồi kinh, ngoan ngoãn ở nhà, mẫu thân trở về thì nói với mẫu thân, được không?"
Tào Miêu gật gật đầu, hắn liền đặt đứa nhỏ xuống đất, cầm lấy áo choàng vắt trên giá, đi ra ngoài cửa. Liếc mắt nhìn mấy vị khâm sai ngồi ở trong tiểu các cạnh hoa viên, cũng chẳng bận tâm, gọi người dắt ngựa đến. Quả nhiên đám khâm sai chạy đến hỏi xem định đi đâu, hắn cũng không ngần ngại trực tiếp trả lời nói muốn hồi kinh.
"Hạ quan dù là khâm sai của Nguỵ vương, nhưng mà không muốn người gặp chuyện không hay. Đừng làm khó chúng hạ quan nữa."
Tào Thực lên ngựa, không thèm đáp lại. Cương ngựa lại bị siết chặt, hắn cũng chỉ lạnh nhạt liếc nhìn.
"Chúng hạ quan nhận chức trách, thứ cho không thể để quân hầu đi."
"Người đâu!"
Hắn lạnh lùng hạ lệnh: "Giam hết lại cho ta!" Vệ binh đương nhiên chỉ nghe theo hắn, chẳng buồn quan tâm khâm sai cái gì, phụng mệnh lôi hết cả đám đang cố chấp khuyên can đi.
Lúc gặp Tào Chương ở Lạc Dương, không có thời gian chào hỏi, đã thấy hắn ngang nhiên cưỡi ngựa đến trước cổng thành. Cả hai bị binh canh cổng thành dùng giáo chặn lại, quát hỏi: "Các ngươi là ai?"
"Lâm Tri hầu Tào Thực."
"Yên Lăng hầu Tào Chương. Còn không cút ra!"
Vệ binh chần chừ nhìn nhau, không biết là có được phép mở cổng thành hay không. Trước giờ cũng chưa từng có mệnh lệnh về chuyện thế này. Hơn nữa còn chưa chắc chắn thân phận, một người tiến lên nói: "Không thể nói suông được."
Tào Chương tuốt kiếm, đâm về phía trước khiến vệ binh kia thất kinh ngã ngửa ra sau. Kiếm sáng loáng ngay trước họng, loé lên hai chữ "Hoàng Tu". Hắn quát lớn, khí thế hùng hổ lấn át người: "Kị binh của ta từng tắm máu Hung Nô, thanh kiếm này từng róc xương trắng Ô Hoàn. Chém đầu ngươi chỉ làm bẩn kiếm của ta!"
Lúc này vệ binh mới vội vàng mở cổng thành, nhất loạt quỳ xuống.
...
"Càng lúc càng to gan."
Tào Thực lén nhìn Tào Chương, thấy hắn không nói gì, đành đánh liều ngẩng đầu lên nói: "Thần đệ... thần đệ lo lắng cho hoàng hậu. Chúng thần đệ biết tội, chỉ cần nhìn thấy hoàng hậu nương nương bình an vô sự, nguyện thỉnh tội với Nguỵ vương điện hạ."
"Ta làm gì mà các ngươi phải lo lắng cho hoàng hậu?"
Vừa nói dứt lời, sứ giả đã từ ngoài tiến vào. Mang theo chiếu thiện nhượng, quỳ xuống tâu: "Bệ hạ có chỉ, ấn tín không được phép trả lại nữa. Xin điện hạ noi theo gương Nghiêu Thuấn, vì phúc trăm họ, thuận theo mệnh trời."
Tào Phi mỉm cười, trực tiếp đứng dậy nhận lấy chiếu thiện nhượng, chỉ hỏi: "Ngọc tỷ truyền quốc ở đâu?"
"Bệ hạ đang ở Cảnh Phúc cung, ngọc tỷ truyền quốc ở trong tay hoàng hậu."
Hán Hiến Đế nhìn một lượt triều thần, chỉ bất lực nói: "Cao Tổ hoàng đế phá Tần diệt Sở, gây dựng nên cơ nghiệp Đại Hán bốn trăm năm nay, bây giờ các ngươi thân là thần tử nhà Hán lại bức trẫm vứt bỏ cơ nghiệp tổ tông."
Hoa Hâm chỉ bình tĩnh nhìn sang Vương Lãng, không nói câu nào. Quần thần nhìn nhau hồi lâu, chỉ có Hứa Chi đi ra quỳ xuống khóc: "Thiên hạ bốn phương nổi loạn, khí số Đại Hán đã tận rồi. Chúng thần như thế này là vì an nguy của bệ hạ, là tận trung với bệ hạ và Đại Hán..."
Hoàng đế bần thần đứng dậy, loạng choạng đi vào trong điện. Ba mươi năm, ngồi trên ngai vàng này không khác gì chim trong lồng. Ba mươi năm, làm con rối trong tay quyền thần. Hồi ức ào ào đổ về, mười tuổi, ngồi sau Đổng Trác cười không dám cười, khóc không dám khóc, nuốt uất hận vào trong mà chịu đựng. Làm hoàng đế mà trơ mắt nhìn bá tánh lầm than, nhìn trung thần bị giết hại.
Nhớ kinh đô Lạc Dương đổ nát hoang tàn, các đại thần lấm lem quỳ dưới đất, nhường lại một cái bánh nướng cho hắn ăn. Tào Tháo kéo quân vào Lạc Dương cứu giá, hắn mới được ăn một bát canh có thịt sau suốt mười ngày đói khát. Làm hoàng đế, nỗ lực giành lấy thực quyền, cuối cùng những người bên cạnh mình cũng mất hết. Trời không muốn hắn nắm được giang sơn, sao lại để hắn phải ngồi lên vị trí này. Để bây giờ, cơ đồ của tổ tông bại trong tay hắn.
Hắn quỳ xuống, ôm mặt bật khóc: "Liệt tổ liệt tông, vì sao con lại phải làm hoàng đế chứ?"
Hoàng hậu vội vàng chạy đến đỡ. Hắn hất tay ra, tát một cái, mạnh đến nỗi trào máu miệng, ngã ra đất. Hai mắt đỏ ngầu, tràn đầy sát khí, hoàng hậu ngơ ngẩn đứng dậy lùi về sau. Hắn cũng bàng hoàng nhìn xuống tay mình. Bên ngoài có tiếng hành lễ, hoàng hậu lập tức lau máu trên miệng đi ra.
Tất cả đều ở ngoài điện nhìn, chỉ có Tào Phi bước vào trong, chắp tay, bình tĩnh nói: "Bệ hạ đã theo gương Nghiêu Thuấn xuống chiếu thiện nhượng, giao phó giang sơn. Ta yết kiến tiền triều hoàng hậu, cung nhận ngọc tỷ truyền quốc."
Hoàng hậu chỉ lẳng lặng nhìn xuống, không đáp lại. Khiến cho quần thần ở ngoài dõi theo tim muốn rơi ra ngoài. Tào Phi cuối cùng cũng mất kiên nhẫn hỏi: "Ngọc tỷ truyền quốc ở đâu?"
Hoàng hậu nhìn đám triều thần, lại nhìn Tào Phi, dõng dạc quát lên: "Đám các ngươi ăn lộc của Đông Hán, mà bất trung bất tài, thấp kém như loài sâu bọ, hèn hạ rúc đầu rụt cổ như rùa. Các ngươi soi gương nhìn lại mình, có xứng đáng với bệ hạ, xứng đáng với Cao Tổ hoàng đế hay không? Cái đám lão tặc phò giặc cướp ngôi! Các ngươi sắp xuống đất đến nơi rồi, đến lúc đó còn mặt mũi nào mà nhìn hai mươi tư tiên đế nhà Hán?"
Triều thần hoảng hốt quỳ xuống, sợ hãi kêu lên: "Hoàng hậu nương nương!"
Tào Thực vội vàng bước vào trong, quỳ xuống nói: "Nương nương, chiếu thiện nhượng đã ban xuống, làm đến mức này cũng có tác dụng gì đâu?"
Hoàng hậu không nhìn hắn, chỉ bi phẫn oán thán: "Loạn thần tặc tử, các ngươi muốn mưu đồ lợi lộc, gây nên việc phản nghịch này! Phụ vương ta, công lao uy chấn vang danh thiên hạ còn chẳng dám cướp ngôi vua, huống chi là hắn, nối ngôi vương chưa được bao lâu, mà đã muốn cướp ngôi nhà Hán! Trời đất bất dung!"
Tào Phi giận đến tối tăm mặt mày, gầm lên: "Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi sao?"
Tào Thực bò về phía trước, kéo tay hoàng hậu sa nước mắt, bất lực nói: "Thần cầu xin nương nương. Ý trời khó cưỡng, người không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho bệ hạ, nghĩ cho các hoàng tự chứ?"
Lời này của Tào Thực làm cho hoàng hậu sững người, quả nhiên hai hàng nước mắt lăn dài trên má: "Các người phản nghịch đoạt ngôi, sao có thể đổ cho ý trời?" Cúi đầu hồi lâu, nghẹo ngào gọi: "Tổ đại nhân, đi... lấy ngọc tỷ truyền quốc đi."
Tổ Bật bước ra, cung kính chắp tay nhìn hoàng hậu nhưng không nói gì. Tào Hồng tuốt kiếm xông vào quát hỏi: "Ngọc tỷ đâu?" Tổ Bật hướng về phía phòng trong hành đại lễ, lại hướng hoàng hậu dập đầu lạy một lạy, cuối cùng hiên ngang nhìn Tào Hồng: "Ngọc tỷ là bảo vật của thiên tử, các ngươi có tư cách gì mà hỏi?"
Tào Hồng lập tức hạ lệnh lôi ra ngoài chém. Tổ Bật đến lúc bị lôi đi vẫn còn mắng mỏ ầm ĩ: "Loạn thần tặc tử!" Trăm quan ngả về Tào, đến cuối cùng trung nghĩa chỉ còn có mình Tổ Bật mà thôi.
Hoàng hậu bất lực đến chết lặng nhìn theo, rơi nước mắt. Nghe thấy Tào Thực hỏi nhỏ: "Nương nương để ở đâu, thần giúp nương nương lấy."
Ngọc tỷ vuông bốn tấc, phía trên chạm rồng cuộn khúc tinh xảo, phía dưới khắc tám chữ 'Thụ mệnh ô thiên, ký thọ vĩnh xương'. Hoàng hậu dùng hai tay cẩn thận nâng ngọc tỷ lên, lặng lẽ nhìn ngắm hồi lâu. Các lão thần nhìn theo đều đau lòng rơi lệ. Tào Phi đang định đưa tay ra, không ngờ hoàng hậu gào lên một tiếng, ném thẳng ngọc tỷ vào người hắn khóc mắng:
"Tào Tử Hoàn, trời không phù hộ ngươi đâu!"
"Ngươi chán sống rồi!"
Lưu Hiệp vội vàng lao ra, thấy ngọc tỷ lăn lóc dưới đất, Tào Chương vội vàng bò đến nhặt lên, hoảng hốt xoay khối ngọc nhìn xem có bị sứt mẻ hay không. Dùng hai tay dâng lên, đợi Tào Phi cầm lấy, thấy hắn nhíu chặt lông mày, hoảng sợ liên tục dập đầu xuống: "Điện hạ... không, bệ hạ, ngọc tỷ không sao cả. Cầu xin bệ hạ..."
"Bỏ đi."
Lưu Hiệp vội vàng ôm chặt hoàng hậu vào lòng, cảnh giác nhìn về phía Tào Phi. Thấy hắn từng bước tiến lại gần, lặng lẽ nhìn một lúc mới quay lưng bước đi, nắm chặt ngọc tỷ truyền quốc trên tay, bình thản nói: "Nhị ca cho ngươi... một đời vinh hoa phú quý."
——
Tào Phi đăng cơ, xưng Nguỵ Hoàng Đế. Truy phong thân phụ thành Nguỵ Thái Tổ Vũ Hoàng Đế. Sử gọi là sự kiện "Tào Phi soán Hán."
Hán Hiến Đế bị giáng làm Sơn Dương công, Tào hoàng hậu trở thành Sơn Dương công phu nhân. Sau khi cai trị Sơn Dương, phu thê hai người thường đem của cải và hành nghề y cứu giúp dân nghèo, vì vậy rất được lòng dân, Sơn Dương ở thời kì cai trị của Lưu Hiệp trở nên trù phú, giàu có, hai vợ chồng được gọi là "Long phụng y gia."
Hiến Mục hoàng hậu là con gái của Nguỵ Vũ Đế Tào Tháo, em gái của Nguỵ Văn Đế Tào Phi nhưng một lòng trung thành với nhà Hán và phu quân là Hán Hiến Đế Lưu Hiệp, đi vào sử sách với sự kiện "ném tỷ trách huynh." Hành động này của bà lặp lại giống y hệt Vương Chính Quân ném ngọc tỷ mắng chửi Vương Mãng khi Vương Mãng cướp ngôi Tây Hán hai trăm năm về trước.
Nhắc về gương trung liệt của Hiến Mục hoàng hậu, cổ nhân có câu: "Tây Hán mất có Vương thái hậu dám mắng Vương Mãng. Đông Hán mất có Tào hoàng hậu dám mắng Tào Phi."