"Sơn hữu mộc hề... mộc hữu chi,
Tâm duyệt quân hề... quân bất tri."

Hắn ôm Tào Chương trong lòng, hai tay đung đưa, tuỳ ý hát một khúc nhạc phù 'Việt nhân ca'. Tào Phi chỉ im lặng ngồi bên án thư cầm trúc thư. Tiểu tử càng lớn càng tỏ ra thông minh, so với đại ca hắn, nghịch ngợm hơn một chút. Ngày trước coi thường trưởng tử ở tuổi này còn chưa đọc sõi văn thư, bút cầm không chắc, mà bây giờ mười mấy tuổi đã cầm binh thủ thành.

Vội trở về được mấy ngày, lại sắp phải rời Hán Quyên Thành, Biện phu nhân đang ở tháng thứ sáu. Chỉ sợ lúc đó việc quân chồng chất, chiến sự liên miên. Nghe nói mấy ngày này nàng thích ăn đồ chua, ô mai đem từ Lạc Dương ngày nào cũng ăn đến hai đĩa. So với lần đó mang thai Tào Phi, Tào Chương, hình như ăn nhiều hơn, bảo sao nhìn cũng đầy đặn hơn chút. Nghĩ vậy đoán, đồ chua chắc lại là con trai.

Buột miệng hỏi: "Tiểu tử, mấy tháng nữa ngươi muốn tặng lễ vật gì cho đệ đệ không?"

Tào Phi ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Tào Chương hỏi lại: "Tại sao con phải tặng nó lễ vật?"

Hắn cười khẽ, nói: "Không phải Tào Chương, là tứ đệ."

Thấy nhi tử ngơ ngẩn không hiểu, mới cười ầm lên, đánh thức Tào Chương. Tào Chương bị tỉnh giấc hơi khó chịu vùng vẫy. Hắn không để ý đến, lại quay sang cười nói với Tào Phi:

"Nương của ngươi sắp sinh đệ đệ rồi. Ngươi phải chuẩn bị lễ vật chứ?"

Tào Phi bỗng dưng ngẩn người cúi đầu xuống, không nói chuyện. Một lúc sau mới nói khẽ: "Con không thích đệ đệ."

"Tại sao thế?"

"Phiền, một đứa đã phiền, con không muốn có thêm đứa nữa." Nói dứt lời, dường như nhận ra mình nói sai, vội vàng ngẩng đầu, thấy sắc mặt phụ thân tối đi lập tức quỳ thẳng dậy.

"Phụ thân, con nói sai rồi."

Tào Chương đang quấy cũng lặng im, giương mắt nhìn phụ thân và nhị ca. Tào Tháo không nói lời nào, một hồi lâu mới vẫy tay nói: "Tiểu tử, lại đây." Cúi xuống đẩy Tào Chương một cái, nhẹ nhàng nói: "Đi, đi, lấy cái quạt ở đằng đó cho phụ thân."

Tào Chương lập tức chập chững chạy đến bàn trà bên cạnh cầm lấy quạt giấy cán gỗ đưa cho phụ thân, vẫn chưa hiểu chuyện gì, lại ngồi vào lòng Tào Tháo như cũ. Ngẩng đầu thấy nhị ca chậm chạp tiến đến gần, ngay thẳng quỳ xuống trước án thư chính điện. Phụ thân xoay ngược cán quạt, gõ nhẹ vào mặt bàn:

"Nói vớ vẩn."

Tào Phi cúi đầu, còn chưa kịp đáp đã nghe thấy tiếng cán quạt gõ nhẹ trên mặt gỗ, bất giác run lên, giương đôi mắt tròn xoe ngấn nước nhìn phụ thân: "Con không nên nói như vậy."

"Đưa tay đây."

Tào Phi chậm rãi đưa tay trái đặt lên trên bàn, lại thấy phụ thân dùng quạt chỉ vào tay phải, hắn lập tức duỗi cả hai ra ra. Cán quạt đập mạnh xuống ngang lòng bàn tay, hiện vài vệt ửng đỏ. Nước mắt tràn ra, hắn lập tức rụt tay lại. Phụ thân vẫn thong thả chống cán quạt xuống bàn chờ hắn duỗi tay, lại đánh thêm mấy cái nữa. Tào Phi lại rụt tay về, khẽ kêu lên:

"Phụ thân, phụ thân..."

"Duỗi ra."

Tào Phi gạt nước mắt, lại duỗi thẳng hai tay, nhưng trúng mấy cái đánh lại nhanh chóng rụt tay lại như cũ. Lần này rút hai tay về, liên tục chà xát, run run ôm lại trong lồng ngực. Tào Chương rụt rè nhìn nhị ca, lại ngẩng đầu nói khẽ: "Phụ thân đừng đánh ca ca, đau đấy."

Quả nhiên Tào Tháo bỏ cây quạt xuống, cười với con trai nhỏ, khẽ xoa đầu hắn nói: "Ngươi không được học theo hắn đấy. Sau này có đệ đệ phải nhường nhịn đệ đệ biết không?"

Thấy con lớn mắt vẫn ngập nước, hắn đưa tay lau đi nước mắt trên mặt nói: "Đánh có mấy cái, ngươi khóc cái gì?"

Ngừng một chút nói: "Tiểu tử, phụ thân biết ngươi còn nhỏ tuổi, nhưng suy nghĩ trưởng thành. Phụ thân nghiêm khắc với ngươi vì dưới ngươi còn đệ đệ, sau này có đệ đệ hay muội muội nữa, ngươi đều phải gánh vác trọng trách của huynh lớn. Chiếu cố đệ đệ, muội muội của ngươi."

Tào Phi khẽ gật đầu, đưa vạt áo lau nước mắt, đúng lúc nghe thấy bên ngoài có tiếng báo:

"Đại nhân, Bào tướng quân cầu kiến."

Tào Tháo gật đầu, nhấc Tào Chương ra khỏi lòng, đẩy nhẹ hắn về phía Tào Phi nói: "Đưa nó về đi."

Tào Phi đứng dậy, kéo tay Tào Chương ra ngoài, lúc đi ra nhìn thấy Bào Tín, cũng cúi đầu chào một tiếng. Lúc đi một đoạn quay đầu lại nhìn vào trong phòng, thấy Bào Tín đứng một bên ghé vào tai nói vài câu, phụ thân cau mày, ảo não dùng hai tay bóp trán.

Lúc trở về thấy nương đang ngồi trên giường, vẫy vẫy tay ra hiệu đến gần. Tào Chương lẫm chẫm chạy đến dùng hai tay tròn nhỏ xoa xoa lên mặt nương, đột nhiên cười phá lên. Biện phu nhân thấy vậy cũng buồn cười hỏi:

"Có gì buồn cười sao?"

Tào Chương vẫn chưa sõi hết câu từ, không trả lời chỉ ghé vào giường. Thái Kiều bên cạnh vội vàng kéo hắn ra, dỗ dành nói: "Tam công tử đừng nghịch nữa, phu nhân đang mệt."

Biện phu nhân nhờ Thái Kiều đưa Tào Chương về ngủ. Lúc này mới nhìn Tào Phi ngồi im lặng cạnh bàn, hỏi:

"Phi nhi hôm nay sao vậy?"

Tào Phi chầm chậm đứng dậy tiến đến bên giường, hai tay rụt vào trong vạt áo. Biện phu nhân nhìn liền biết ngay có gì giấu giếm, chăm chú nhìn con một lúc mới nhẹ nhàng hỏi:

"Sao thế? Phi nhi không vui sao?"

Tào Phi không đáp, khoé mắt hơi đỏ lên, nương nắm lấy hai tay giấu trong áo kéo ra ngoài, nhìn lòng bàn tay đỏ ửng một lúc. Thấy nương không nói gì, hắn vội vàng nói: "Con xin lỗi."

Biện phu nhân mỉm cười hỏi: "Sao vậy?

"Con nói nếu nương sinh đệ đệ, con thấy phiền toái..."

"Cho nên phụ thân đánh con à?"

Tào Phi cúi thấp đầu, vừa buồn vừa xấu hổ, không biết nên trả lời như thế nào. Biện phu nhân xoa nhẹ đầu hắn, ôn hoà an ủi: "Đáng ghét thật, ngày mai nương đi đòi công bằng cho con. Được không?"

Biện phu nhân nhìn hắn, trong lòng có chút xót xa. Mới năm tuổi, cảm giác đã suy nghĩ như đứa trẻ lên mười, không còn vẻ ngây thơ vô nghĩ như Tào Chương. Thời thế loạn lạc, phụ thân hắn đối với hắn càng thêm nghiêm khắc, kì vọng giống như trưởng tử, sau này làm lên đại sự. Mặc dù biết đây là vì tốt cho hắn, nhưng cũng có chút không nỡ, nhìn nhi tử bị đặt trách nhiệm nặng nề lên lưng, người làm mẹ trong thiên hạ có ai đành lòng đâu?

Năm 192 Sau Công Nguyên, Biện phu nhân sinh hạ con trai thứ ba, tứ tử của Tào Tháo tại Hán Quyên Thành, huý 'Tào Thực'.

Năm này, Tào Tháo đã đánh chiếm Đông Quận, xây dựng căn cứ đầu tiên ở đây, được tôn làm Thứ sử, làm chủ Duyện Châu. Nhưng cũng trong năm đó, mất đi ái tướng Bào Tín trong lúc chống lại cuộc nổi loạn của quân Hoàng Cân ở Thọ Dương.

———

Haha mấy chương đầu nhẹ tay chút, còn chưa nỡ dập mấy ẻm ra bã, sau đừng có tìm đánh tôi. 🥲

Bộ này viết xương sống là sử liệu Tam Quốc Chí của Trần Thọ. Có vài chi tiết thấy hay thì nhặt nhạnh ở Tam quốc diễn nghĩa (bảy phần thực ba phần hư cấu) và Tư trị thông giám của Tư Mã Quang, Nguỵ thư nữa.
Hơi lo lắng vì mình không biết xây dựng tâm lý nhân vật. Cơ mà lỡ viết rồi tính sau vậy. Bộ này viết theo sử mà vớ được nhà này, kết cục không SE, chắc kiểu kết ổn, thấy cũng may, chứ như cái hố Công tử Phù Tô sắp lên sàn thì tuyệt cmn vọng luôn :))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play